Ninh Nhiễm Thanh vừa xuống xe liền cảm nhận được ngoài trời gió lớn đến mức nào. Vào thu rồi, gió đêm còn mang theo hơi lạnh, thổi vào khiến chiếc váy ngắn trên người cô dính chặt vào chân, khiến lỗ chân lông trên da cô co rút lại, nổi hết cả da gà.
Thời tiết mùa thu chính là như vậy, lúc nóng lúc lạnh, buổi sáng vẫn còn trên 30 độ, đến tối đã giảm nhiệt độ đột ngột rồi.
Ninh Nhiễm Thanh đi ra ngoài xe, bỗng cảm thấy sau lưng ấm áp, Tần Hựu Sinh cũng xuống xe cùng cô đã mang theo áo khoác của anh ra ngoài, khoác lên vai cô.
“Qua đó đi!” Trong cơn gió lạnh, giọng nói của Tần Hựu Sinh vô cùng dịu dàng dễ nghe, còn có một chút ấm áp, sau đó dắt tay cô đi về phía Ninh Bối Bối đứng cách đó không xa.
Trương Tiểu Trì chạy lại gõ cửa xe xong lập tức chạy về đứng bên cạnh Ninh Bối Bối, sau khó khuôn mặt không vui nhìn Ninh Nhiễm Thanh cùng người đàn ông đứng bên cạnh cô: “Dì Bối Bối tới đây rồi, cháu không biết lúc nào cô mới về nhà, thế nên hai dì cháu đã xuống nhà đón cô.”
Trương Tiểu Trì giải thích cho việc tại sao mình lại xuất hiện dưới nhà, tiện thể ngẩng đầu ngước nhìn Tần Hựu Sinh một cái.
Tần Hựu Sinh mỉm cười thân thiện với Trương Tiểu Trì.
Trương Tiểu Trì vội vàng nhìn đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy.
“Ồ! Thật là cảm ơn quá!” Ninh Nhiễm Thanh liếc mắt nhìn Ninh Bối Bối, cô gái chỉ có nửa năm không gặp trước mặt, mặt nhỏ đi rồi, tóc dài ra rồi, mặt mày cũng xinh đẹp ra. Thoạt nhìn thì không có gì thay đổi, nhưng cảm giác mang lại cho người khác đã không giống trước đây nữa.
Ninh Bối Bối gượng cười, nói với Tần Hựu Sinh: “Chào anh, tôi là em gái của Nhiễm Thanh.”
“Cùng cha khác mẹ.” Ninh Nhiễm Thanh bổ sung thêm một câu.
Ninh Bối Bối không quan tâm, mỉm cười, tự mình giới thiệu lại lần nữa: “Đúng vậy, tôi là em cùng cha khác mẹ với chị ấy.”
Tần Hựu Sinh vẫn còn nhớ lời cảnh cáo vừa rồi Ninh Nhiễm Thanh nói với mình, khẽ thở dài nói: “Nhiễm Thanh! Em không giới thiệu anh một chút sao?”
“Tần Hựu Sinh, bạn trai của tôi.” Ninh Nhiễm Thanh nắm tay Tần Hựu Sinh, tầm mắt chuyển từ Ninh Bối Bối đến đỉnh đầu của Trương Tiểu Trì: “Này…”
Trương Tiểu Trì bất đắc dĩ quay đầu lại: “Cháu chào chú!”
Tần Hựu Sinh khẽ cúi xuống: “Tiểu Trì phải không, chào cháu.”
“Anh Tần làm nghề gì vậy?” Ninh Bối Bối tiếp tục hỏi.
Tần Hựu Sinh lại một lần nữa nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh, vẻ mặt khó xử: “Không giới thiệu thêm một chút sao?”
“Anh ấy là luật sư, làm việc ở công ty luật hợp danh Dịch Hòa, trước đây là thầy giáo của tôi, chúng tôi bắt đầu bằng tình yêu thầy trò.” Ninh Nhiễm Thanh nói tới đây, nhìn Ninh Bối Bối: “Còn muốn biết gì không?”
Vẻ mặt Ninh Bối Bối hơi ngượng ngập: “Tò mò thôi mà.”
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu lại nói với Tần Hựu Sinh: “Anh về trước đi, ngày mai gặp lại.”
“Tạm biệt em.” Tần Hựu Sinh khẽ gật đầu, trước khi đi còn đặc biệt dặn thêm một câu: “Ngày mai trở lạnh, mặc ấm một chút đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, đợi Tần Hựu Sinh đi rồi, gương mặt lập tức lạnh lùng trở lại, nện đôi giày cao gót đi vào trong tiểu khu, phía sau Trương Tiểu Trì chạy theo cô.
***
“Chú ấy là bạn trai của dì thật sao?”
“Chú ấy là luật sư thật sao?”
“Tại sao chú ấy vừa là luật sư lại vừa là thầy giáo. Còn nữa, sao dì có thể yêu thầy giáo chứ?” Về đến nhà, Trương Tiểu Trì bèn hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao, bắt đầu hỏi Ninh Nhiễm Thanh không ngừng nghỉ.
Ninh Nhiễm Thanh dựa vào sôpha, bật tivi lên, một lúc lâu sau mới trả lời: “Chú ấy là giáo sư thỉnh giảng của trường đại học biết chưa, không cùng một khái niệm với các thầy giáo tiểu học của cháu, ok?” Dù sao cũng đã bị bắt tại trận, Ninh Nhiễm Thanh cũng chẳng giấu giếm quan hệ giữa cô và Tần Hựu Sinh nữa. Chỉ có điều Trương Tiểu Trì còn phiền phức hơn cô nghĩ.
“Quá đáng sợ, lẽ nào hiệu trưởng không phê bình dì?”
“Tại sao phải phê bình dì, viện trưởng của dì trước đây còn chúc phúc cho bọn dì nữa đấy.” Ninh Nhiễm Thanh cắn một miếng táo nói, ngước mắt nhìn Ninh Bối Bối đứng cách đó không xa: “Còn cô nữa, tới đây làm gì?”
“Ờ đây chơi mấy hôm.” Ninh Bối Bối xua tay, đưa mắt nhìn căn phòng, mỉm cười với Ninh Nhiễm Thanh: “Sao, muốn đuổi tôi đi sao?”
Ninh Nhiễm Thanh đặt trái táo xuống: “Đúng đấy, tôi muốn đuổi cô đi đấy, thế cô có đi không?”
“Đây đâu phải nhà của cô, tại sao tôi phải đi, vừa rồi trong điện thoại, chị cả còn nói muốn tôi ở thêm mấy hôm đấy.” Ninh Bối Bối trả đũa lại, sau đó hỏi Trương Tiểu Trì: “Tiểu Trì, cô ngủ phòng nào thế?”
Ninh Nhiễm Thanh lườm Trương Tiểu Trì.
“Xin lỗi dì, nhưng mẹ đã dặn dò cháu rồi.” Trương Tiểu Trì rụt cổ, đi tới trước mặt Ninh Bối Bối: “Dì Bối Bối, dì đi theo cháu.”
“Ha ha…” Ninh Nhiễm Thanh tiếp tục gặm táo, chân trái cô có thói quen đá về trước, vừa hay đá trúng bàn trà, cơn đau day dứt lập tức truyền từ đầu ngón chân lên tới tận đỉnh đầu. Cô chỉ cảm thấy móng chân như sắp rời ra rồi, đau tới mức khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt. Cô nâng chân ngồi lên sôpha, cúi đầu khe khẽ thổi vào ngón chân cái. Đang làm dịu cơn đau, bỗng nhiên cô lại nhớ ra chuyện gì đó, lại giận dữ dậm chân một cái, lại chạm phải chỗ đau.
Đợi đến khi dường như không còn đau như lúc đầu nữa, Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy đi tới phòng của khách. Ninh Bối Bối đứng bên trong đã quỳ xuống đất sắp xếp hành lý rồi. Ninh Nhiễm Thanh nhìn hòm lớn hòm nhỏ dưới sàn, cười giễu cợt, khoanh tay đứng dựa vào cửa nói: “Ở có vài ngày thì mang nhiều quần áo đến đây thế làm gì? Cô đến đây bày hàng bán sao?”
Ninh Nhiễm Thanh treo quần áo vào trong tủ, dường như không nghe thấy Ninh Nhiễm Thanh nói, mà ngược lại cúi đầu hỏi Trương Tiểu Trì: “Tiểu Trì! Chị cả mấy giờ thì về nhà?”
Trương Tiểu Trì nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn khoảng nửa tiếng nữa.”
Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn Trương Tiểu Trì, sa sầm mặt mày quay về phòng, một lát sau Trương Tiểu Trì đẩy cửa ra, thò đầu vào gọi cô: “Thanh Thanh…”
“Đồ phản bội!” Ninh Nhiễm Thanh đóng sầm cửa lại, bỏ mặc Trương Tiểu Trì ở ngoài cửa.
Ninh Tuần Tuần còn chưa về nhà, Ninh Nhiễm Thanh đã tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường đi ngủ trước, đến cả bộ phim trinh thám hiện đại mà cô và Trương Tiểu Trì vẫn cùng theo dõi cũng chẳng buồn xem.
Ninh Nhiễm Thanh tắt điện, kéo rèm lại, cả gian phòng bỗng tối tới mức không nhìn rõ cả năm ngón tay, đồng thời rất yên tĩnh, tới mức có thể nghe rõ tất cả động tĩnh bên ngoài.
Ví dụ như tiếng trò chuyện của Ninh Bối Bối và Trương Tiểu Trì, líu ríu líu ríu phiền chết đi được.
Ví dụ như Ninh Tuần Tuần về nhà còn nấu bữa ăn đêm cho Ninh Bối Bối, rải ga giường, rải chăn…
Ninh Nhiễm Thanh lăn qua lăn lại, vùi mình vào trong chăn, đã sắp quấn chặt mình thành một cái kén rồi. Cô vừa khóc vừa nghe những cuộc nói chuyện ở bên ngoài, cho đến khi tiếng của Trương Tiểu Trì từ ngoài cửa vọng vào.
“Thanh Thanh! Dì có muốn ăn đêm không?”
“Không ăn!” Ninh Nhiễm Thanh không cẩn thận nghẹn lời, sau đó cắn chặt răng không nói gì nữa. Một lát sau, đến cả Trương Tiểu Trì ở ngoài cửa cũng bỏ đi.
Ninh Nhiễm Thanh không rõ đã qua bao lâu, lâu tới mức cả Ninh Bối Bối và Trương Tiểu Trì đều đã ăn đêm xong quay về phòng, sau đó Ninh Tuần Tuần rửa bát đũa xong, tắt đèn trong phòng khách, cũng vào phòng. Cô mới rút một tờ giấy ăn trên đầu giường, lau nước mũi, lúc này mới hít thở được chút không khí.
Chính vào lúc này, ngoài cửa vọng lại tiếng cửa bật mở, Ninh Nhiễm Thanh vội vàng trùm chăn lên, nhắm mắt lại giả vờ say ngủ, nhưng đôi tai giấu trong chăn thì lại dựng đứng lên.
“Nhiễm Thanh…” Ninh Tuần Tuần ngồi xuống bên giường cô, dịu dàng nói: “Ngủ rồi à?”
“… Ngủ rồi.” Ninh Nhiễm Thanh khó chịu nói.
“Vẫn còn giận à?” Ninh Tuần Tuần khẽ kéo cái chăn của cô xuống, xoa xoa đầu cô: “Ngủ thế này không sợ bị ngạt thở sao?”
Ninh Nhiễm Thanh không nói gì, tránh đi.
“Nhiễm Thanh, bất luận thế nào Bối Bối cũng là người thân của chúng ta. Em ấy xa xôi tới thành phố A này, chị là chị cả lại không tiếp đón sao?” Ninh Tuần Tuần bắt đầu giảng giải lý lẽ với Ninh Nhiễm Thanh: “Thanh Thanh. Thời gian này nể mặt chị, chung sống hòa thuận với Bối Bối, có được không?”
Ninh Nhiễm Thanh mở mắt ra, sau đó bật dậy khỏi giường: “Chị! Chúng ta mới cùng một mẹ sinh ra. Lúc ba và Hồng Tú Mỹ sinh Ninh Bối Bối, mẹ vẫn còn sống, chị có biết không. Lúc đó mẹ còn chưa qua đời. Thế nên Ninh Bối Bối, cô ta chính là con riêng của ba. Ba đã phản bội lại mẹ, lẽ nào đến chị cũng phản bội lại mẹ sao?”
“Nhiễm Thanh, chúng ta là con cái. Có những chuyện chúng ta không thể quyết định được. Dù sao cũng đã xảy ra rồi, chúng ta nên chấp nhận. Bối Bối cũng là con của ba, nó cũng giống em, cũng là em gái của chị…”
Ninh Nhiễm Thanh không nói gì, nằm xuống giường, tiếp tục vùi mặt vào gối khóc nức nở.
“Nhiễm Thanh…”
“Được rồi. Em biết rồi. Em sẽ không cãi cọ với cô ta, chỉ cần cô ta đừng chọc vào em.” Một lúc lâu sau, Nhiễm Thanh mới lên tiếng.
“Gia đình hòa thuận mọi việc đều thuận lợi. Nếu cả nhà có thể sống những ngày tháng hòa thuận vui vẻ, tại sao nhất định cứ phải cãi vã chứ?” Ninh Tuần Tuần trước khi đi còn lau nước mắt cho cô: “Được rồi. Đừng khóc nữa! Ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Sau khi Ninh Tuần Tuần đi rồi, Ninh Nhiễm Thanh lại ôm gối khóc một lúc nữa mới ngừng được, sau đó dậy rửa mặt. Nhìn cô gái với đôi mắt mọng đỏ trong gương, Ninh Nhiễm Thanh nhếch môi tự chế giễu chính mình.
Cô và Ninh Bối Bối đã bất hòa với nhau mười mấy năm rồi, nếu có thể chung sống hòa thuận thì đã thuận hòa từ lâu rồi. Gặp giặc thì thành giặc. Việc cô trở thành một kẻ hèn hạ như bây giờ, Ninh Bối Bối có công không nhỏ.
***
Ngày hôm sau, sau khi Ninh Nhiễm Thanh đánh răng rửa mặt xong xuôi, viết lên tất cả các đồ mỹ phẩm và đồ dùng cá nhân ba chữ “Ninh Nhiễm Thanh”, cô đẩy cửa bước vào phòng Ninh Bối Bối.
Ninh Bối Bối đã ngồi trước máy tính chat chit rồi, mặc một bộ quần áo ngủ rất cute.
Ninh Nhiễm Thanh gõ cửa: “Tôi qua đây nói với cô một tiếng. Nếu tôi phát hiện cô động vào đồ đạc của tôi, tôi sẽ đích thân giúp cô thu dọn hành lý tiễn cô về nhà đấy.”
Ninh Bối Bối quay lại: “Yên tâm đi, đồ của cô tôi thật sự không ưa chút nào.”
Ninh Nhiễm Thanh khẽ cười khẩy: “Ai mà biết được, chỉ sợ có một số người bẩm sinh đã có ba cái tay.”
Ninh Bối Bối nghiến răng nghiến lợi: “Ninh Nhiễm Thanh, cô đừng có quá đáng quá, tôi không ở nhà cô, mà là nhà của chị cả.”
“Cô không cần phải lặp đi lặp lại nhấn mạnh với tôi vấn đề này.” Ninh Nhiễm Thanh đứng thẳng dậy: “Cho dù đây không phải nhà của tôi, nếu tôi thật sự muốn đuổi cô đi vẫn rất đơn giản.”
Ninh Nhiễm Thanh nói liền chuẩn bị đi ra ngoài. Trương Tiểu Trì đang ngồi trên bàn ăn sáng quay qua nhìn cô, có vẻ định nói gì lại thôi, một lúc sau mới mở lời: “… Dì à, dì không ăn sáng đã đi rồi sao?”
Trương Tiểu Trì những lúc sợ cô đều gọi cô là dì hoặc là “Thanh Thanh”. Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt lên: “Không ăn nữa!”
Trương Tiểu Trì âm thầm quay đầu lại, quả nhiên không dám nói nữa.
Ngồi trên xe buýt, Ninh Nhiễm Thanh lại có chút hối hận, tự mắng thầm mình trong bụng. Cô tức giận gì với Trương Tiểu Trì cơ chứ, cùng lắm thì thằng bé cũng chỉ ăn theo mà thôi.
Vì không ăn sáng, lúc đi làm Ninh Nhiễm Thanh chẳng có chút sức lực nào, cô ngồi đánh văn bản một lúc, tay chân bắt đầu mềm nhũn, vào nhà vệ sinh mới phát hiện hóa ra “bà cô” ấy tới rồi.
Ninh Bối Bối quả nhiên “công lực thâm hậu”, còn khiến “bà cô” của cô tức đến nỗi phải xuất hiện.
Ninh Nhiễm Thanh ngồi trong nhà vệ sinh nhắn tin cho Vương Trân, một lát sau Vương Trân trả lời cô: “Đã chuyển lời tới luật sư Tần, không cần cảm ơn.”
Ninh Nhiễm Thanh cắn răng, cô nhịn.
Thời tiết mùa thu chính là như vậy, lúc nóng lúc lạnh, buổi sáng vẫn còn trên 30 độ, đến tối đã giảm nhiệt độ đột ngột rồi.
Ninh Nhiễm Thanh đi ra ngoài xe, bỗng cảm thấy sau lưng ấm áp, Tần Hựu Sinh cũng xuống xe cùng cô đã mang theo áo khoác của anh ra ngoài, khoác lên vai cô.
“Qua đó đi!” Trong cơn gió lạnh, giọng nói của Tần Hựu Sinh vô cùng dịu dàng dễ nghe, còn có một chút ấm áp, sau đó dắt tay cô đi về phía Ninh Bối Bối đứng cách đó không xa.
Trương Tiểu Trì chạy lại gõ cửa xe xong lập tức chạy về đứng bên cạnh Ninh Bối Bối, sau khó khuôn mặt không vui nhìn Ninh Nhiễm Thanh cùng người đàn ông đứng bên cạnh cô: “Dì Bối Bối tới đây rồi, cháu không biết lúc nào cô mới về nhà, thế nên hai dì cháu đã xuống nhà đón cô.”
Trương Tiểu Trì giải thích cho việc tại sao mình lại xuất hiện dưới nhà, tiện thể ngẩng đầu ngước nhìn Tần Hựu Sinh một cái.
Tần Hựu Sinh mỉm cười thân thiện với Trương Tiểu Trì.
Trương Tiểu Trì vội vàng nhìn đi chỗ khác, giả vờ không nhìn thấy.
“Ồ! Thật là cảm ơn quá!” Ninh Nhiễm Thanh liếc mắt nhìn Ninh Bối Bối, cô gái chỉ có nửa năm không gặp trước mặt, mặt nhỏ đi rồi, tóc dài ra rồi, mặt mày cũng xinh đẹp ra. Thoạt nhìn thì không có gì thay đổi, nhưng cảm giác mang lại cho người khác đã không giống trước đây nữa.
Ninh Bối Bối gượng cười, nói với Tần Hựu Sinh: “Chào anh, tôi là em gái của Nhiễm Thanh.”
“Cùng cha khác mẹ.” Ninh Nhiễm Thanh bổ sung thêm một câu.
Ninh Bối Bối không quan tâm, mỉm cười, tự mình giới thiệu lại lần nữa: “Đúng vậy, tôi là em cùng cha khác mẹ với chị ấy.”
Tần Hựu Sinh vẫn còn nhớ lời cảnh cáo vừa rồi Ninh Nhiễm Thanh nói với mình, khẽ thở dài nói: “Nhiễm Thanh! Em không giới thiệu anh một chút sao?”
“Tần Hựu Sinh, bạn trai của tôi.” Ninh Nhiễm Thanh nắm tay Tần Hựu Sinh, tầm mắt chuyển từ Ninh Bối Bối đến đỉnh đầu của Trương Tiểu Trì: “Này…”
Trương Tiểu Trì bất đắc dĩ quay đầu lại: “Cháu chào chú!”
Tần Hựu Sinh khẽ cúi xuống: “Tiểu Trì phải không, chào cháu.”
“Anh Tần làm nghề gì vậy?” Ninh Bối Bối tiếp tục hỏi.
Tần Hựu Sinh lại một lần nữa nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh, vẻ mặt khó xử: “Không giới thiệu thêm một chút sao?”
“Anh ấy là luật sư, làm việc ở công ty luật hợp danh Dịch Hòa, trước đây là thầy giáo của tôi, chúng tôi bắt đầu bằng tình yêu thầy trò.” Ninh Nhiễm Thanh nói tới đây, nhìn Ninh Bối Bối: “Còn muốn biết gì không?”
Vẻ mặt Ninh Bối Bối hơi ngượng ngập: “Tò mò thôi mà.”
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu lại nói với Tần Hựu Sinh: “Anh về trước đi, ngày mai gặp lại.”
“Tạm biệt em.” Tần Hựu Sinh khẽ gật đầu, trước khi đi còn đặc biệt dặn thêm một câu: “Ngày mai trở lạnh, mặc ấm một chút đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, đợi Tần Hựu Sinh đi rồi, gương mặt lập tức lạnh lùng trở lại, nện đôi giày cao gót đi vào trong tiểu khu, phía sau Trương Tiểu Trì chạy theo cô.
***
“Chú ấy là bạn trai của dì thật sao?”
“Chú ấy là luật sư thật sao?”
“Tại sao chú ấy vừa là luật sư lại vừa là thầy giáo. Còn nữa, sao dì có thể yêu thầy giáo chứ?” Về đến nhà, Trương Tiểu Trì bèn hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao, bắt đầu hỏi Ninh Nhiễm Thanh không ngừng nghỉ.
Ninh Nhiễm Thanh dựa vào sôpha, bật tivi lên, một lúc lâu sau mới trả lời: “Chú ấy là giáo sư thỉnh giảng của trường đại học biết chưa, không cùng một khái niệm với các thầy giáo tiểu học của cháu, ok?” Dù sao cũng đã bị bắt tại trận, Ninh Nhiễm Thanh cũng chẳng giấu giếm quan hệ giữa cô và Tần Hựu Sinh nữa. Chỉ có điều Trương Tiểu Trì còn phiền phức hơn cô nghĩ.
“Quá đáng sợ, lẽ nào hiệu trưởng không phê bình dì?”
“Tại sao phải phê bình dì, viện trưởng của dì trước đây còn chúc phúc cho bọn dì nữa đấy.” Ninh Nhiễm Thanh cắn một miếng táo nói, ngước mắt nhìn Ninh Bối Bối đứng cách đó không xa: “Còn cô nữa, tới đây làm gì?”
“Ờ đây chơi mấy hôm.” Ninh Bối Bối xua tay, đưa mắt nhìn căn phòng, mỉm cười với Ninh Nhiễm Thanh: “Sao, muốn đuổi tôi đi sao?”
Ninh Nhiễm Thanh đặt trái táo xuống: “Đúng đấy, tôi muốn đuổi cô đi đấy, thế cô có đi không?”
“Đây đâu phải nhà của cô, tại sao tôi phải đi, vừa rồi trong điện thoại, chị cả còn nói muốn tôi ở thêm mấy hôm đấy.” Ninh Bối Bối trả đũa lại, sau đó hỏi Trương Tiểu Trì: “Tiểu Trì, cô ngủ phòng nào thế?”
Ninh Nhiễm Thanh lườm Trương Tiểu Trì.
“Xin lỗi dì, nhưng mẹ đã dặn dò cháu rồi.” Trương Tiểu Trì rụt cổ, đi tới trước mặt Ninh Bối Bối: “Dì Bối Bối, dì đi theo cháu.”
“Ha ha…” Ninh Nhiễm Thanh tiếp tục gặm táo, chân trái cô có thói quen đá về trước, vừa hay đá trúng bàn trà, cơn đau day dứt lập tức truyền từ đầu ngón chân lên tới tận đỉnh đầu. Cô chỉ cảm thấy móng chân như sắp rời ra rồi, đau tới mức khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt. Cô nâng chân ngồi lên sôpha, cúi đầu khe khẽ thổi vào ngón chân cái. Đang làm dịu cơn đau, bỗng nhiên cô lại nhớ ra chuyện gì đó, lại giận dữ dậm chân một cái, lại chạm phải chỗ đau.
Đợi đến khi dường như không còn đau như lúc đầu nữa, Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy đi tới phòng của khách. Ninh Bối Bối đứng bên trong đã quỳ xuống đất sắp xếp hành lý rồi. Ninh Nhiễm Thanh nhìn hòm lớn hòm nhỏ dưới sàn, cười giễu cợt, khoanh tay đứng dựa vào cửa nói: “Ở có vài ngày thì mang nhiều quần áo đến đây thế làm gì? Cô đến đây bày hàng bán sao?”
Ninh Nhiễm Thanh treo quần áo vào trong tủ, dường như không nghe thấy Ninh Nhiễm Thanh nói, mà ngược lại cúi đầu hỏi Trương Tiểu Trì: “Tiểu Trì! Chị cả mấy giờ thì về nhà?”
Trương Tiểu Trì nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn khoảng nửa tiếng nữa.”
Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn Trương Tiểu Trì, sa sầm mặt mày quay về phòng, một lát sau Trương Tiểu Trì đẩy cửa ra, thò đầu vào gọi cô: “Thanh Thanh…”
“Đồ phản bội!” Ninh Nhiễm Thanh đóng sầm cửa lại, bỏ mặc Trương Tiểu Trì ở ngoài cửa.
Ninh Tuần Tuần còn chưa về nhà, Ninh Nhiễm Thanh đã tắm rửa xong xuôi, nằm lên giường đi ngủ trước, đến cả bộ phim trinh thám hiện đại mà cô và Trương Tiểu Trì vẫn cùng theo dõi cũng chẳng buồn xem.
Ninh Nhiễm Thanh tắt điện, kéo rèm lại, cả gian phòng bỗng tối tới mức không nhìn rõ cả năm ngón tay, đồng thời rất yên tĩnh, tới mức có thể nghe rõ tất cả động tĩnh bên ngoài.
Ví dụ như tiếng trò chuyện của Ninh Bối Bối và Trương Tiểu Trì, líu ríu líu ríu phiền chết đi được.
Ví dụ như Ninh Tuần Tuần về nhà còn nấu bữa ăn đêm cho Ninh Bối Bối, rải ga giường, rải chăn…
Ninh Nhiễm Thanh lăn qua lăn lại, vùi mình vào trong chăn, đã sắp quấn chặt mình thành một cái kén rồi. Cô vừa khóc vừa nghe những cuộc nói chuyện ở bên ngoài, cho đến khi tiếng của Trương Tiểu Trì từ ngoài cửa vọng vào.
“Thanh Thanh! Dì có muốn ăn đêm không?”
“Không ăn!” Ninh Nhiễm Thanh không cẩn thận nghẹn lời, sau đó cắn chặt răng không nói gì nữa. Một lát sau, đến cả Trương Tiểu Trì ở ngoài cửa cũng bỏ đi.
Ninh Nhiễm Thanh không rõ đã qua bao lâu, lâu tới mức cả Ninh Bối Bối và Trương Tiểu Trì đều đã ăn đêm xong quay về phòng, sau đó Ninh Tuần Tuần rửa bát đũa xong, tắt đèn trong phòng khách, cũng vào phòng. Cô mới rút một tờ giấy ăn trên đầu giường, lau nước mũi, lúc này mới hít thở được chút không khí.
Chính vào lúc này, ngoài cửa vọng lại tiếng cửa bật mở, Ninh Nhiễm Thanh vội vàng trùm chăn lên, nhắm mắt lại giả vờ say ngủ, nhưng đôi tai giấu trong chăn thì lại dựng đứng lên.
“Nhiễm Thanh…” Ninh Tuần Tuần ngồi xuống bên giường cô, dịu dàng nói: “Ngủ rồi à?”
“… Ngủ rồi.” Ninh Nhiễm Thanh khó chịu nói.
“Vẫn còn giận à?” Ninh Tuần Tuần khẽ kéo cái chăn của cô xuống, xoa xoa đầu cô: “Ngủ thế này không sợ bị ngạt thở sao?”
Ninh Nhiễm Thanh không nói gì, tránh đi.
“Nhiễm Thanh, bất luận thế nào Bối Bối cũng là người thân của chúng ta. Em ấy xa xôi tới thành phố A này, chị là chị cả lại không tiếp đón sao?” Ninh Tuần Tuần bắt đầu giảng giải lý lẽ với Ninh Nhiễm Thanh: “Thanh Thanh. Thời gian này nể mặt chị, chung sống hòa thuận với Bối Bối, có được không?”
Ninh Nhiễm Thanh mở mắt ra, sau đó bật dậy khỏi giường: “Chị! Chúng ta mới cùng một mẹ sinh ra. Lúc ba và Hồng Tú Mỹ sinh Ninh Bối Bối, mẹ vẫn còn sống, chị có biết không. Lúc đó mẹ còn chưa qua đời. Thế nên Ninh Bối Bối, cô ta chính là con riêng của ba. Ba đã phản bội lại mẹ, lẽ nào đến chị cũng phản bội lại mẹ sao?”
“Nhiễm Thanh, chúng ta là con cái. Có những chuyện chúng ta không thể quyết định được. Dù sao cũng đã xảy ra rồi, chúng ta nên chấp nhận. Bối Bối cũng là con của ba, nó cũng giống em, cũng là em gái của chị…”
Ninh Nhiễm Thanh không nói gì, nằm xuống giường, tiếp tục vùi mặt vào gối khóc nức nở.
“Nhiễm Thanh…”
“Được rồi. Em biết rồi. Em sẽ không cãi cọ với cô ta, chỉ cần cô ta đừng chọc vào em.” Một lúc lâu sau, Nhiễm Thanh mới lên tiếng.
“Gia đình hòa thuận mọi việc đều thuận lợi. Nếu cả nhà có thể sống những ngày tháng hòa thuận vui vẻ, tại sao nhất định cứ phải cãi vã chứ?” Ninh Tuần Tuần trước khi đi còn lau nước mắt cho cô: “Được rồi. Đừng khóc nữa! Ngày mai còn phải đi làm nữa.”
Sau khi Ninh Tuần Tuần đi rồi, Ninh Nhiễm Thanh lại ôm gối khóc một lúc nữa mới ngừng được, sau đó dậy rửa mặt. Nhìn cô gái với đôi mắt mọng đỏ trong gương, Ninh Nhiễm Thanh nhếch môi tự chế giễu chính mình.
Cô và Ninh Bối Bối đã bất hòa với nhau mười mấy năm rồi, nếu có thể chung sống hòa thuận thì đã thuận hòa từ lâu rồi. Gặp giặc thì thành giặc. Việc cô trở thành một kẻ hèn hạ như bây giờ, Ninh Bối Bối có công không nhỏ.
***
Ngày hôm sau, sau khi Ninh Nhiễm Thanh đánh răng rửa mặt xong xuôi, viết lên tất cả các đồ mỹ phẩm và đồ dùng cá nhân ba chữ “Ninh Nhiễm Thanh”, cô đẩy cửa bước vào phòng Ninh Bối Bối.
Ninh Bối Bối đã ngồi trước máy tính chat chit rồi, mặc một bộ quần áo ngủ rất cute.
Ninh Nhiễm Thanh gõ cửa: “Tôi qua đây nói với cô một tiếng. Nếu tôi phát hiện cô động vào đồ đạc của tôi, tôi sẽ đích thân giúp cô thu dọn hành lý tiễn cô về nhà đấy.”
Ninh Bối Bối quay lại: “Yên tâm đi, đồ của cô tôi thật sự không ưa chút nào.”
Ninh Nhiễm Thanh khẽ cười khẩy: “Ai mà biết được, chỉ sợ có một số người bẩm sinh đã có ba cái tay.”
Ninh Bối Bối nghiến răng nghiến lợi: “Ninh Nhiễm Thanh, cô đừng có quá đáng quá, tôi không ở nhà cô, mà là nhà của chị cả.”
“Cô không cần phải lặp đi lặp lại nhấn mạnh với tôi vấn đề này.” Ninh Nhiễm Thanh đứng thẳng dậy: “Cho dù đây không phải nhà của tôi, nếu tôi thật sự muốn đuổi cô đi vẫn rất đơn giản.”
Ninh Nhiễm Thanh nói liền chuẩn bị đi ra ngoài. Trương Tiểu Trì đang ngồi trên bàn ăn sáng quay qua nhìn cô, có vẻ định nói gì lại thôi, một lúc sau mới mở lời: “… Dì à, dì không ăn sáng đã đi rồi sao?”
Trương Tiểu Trì những lúc sợ cô đều gọi cô là dì hoặc là “Thanh Thanh”. Ninh Nhiễm Thanh ngước mắt lên: “Không ăn nữa!”
Trương Tiểu Trì âm thầm quay đầu lại, quả nhiên không dám nói nữa.
Ngồi trên xe buýt, Ninh Nhiễm Thanh lại có chút hối hận, tự mắng thầm mình trong bụng. Cô tức giận gì với Trương Tiểu Trì cơ chứ, cùng lắm thì thằng bé cũng chỉ ăn theo mà thôi.
Vì không ăn sáng, lúc đi làm Ninh Nhiễm Thanh chẳng có chút sức lực nào, cô ngồi đánh văn bản một lúc, tay chân bắt đầu mềm nhũn, vào nhà vệ sinh mới phát hiện hóa ra “bà cô” ấy tới rồi.
Ninh Bối Bối quả nhiên “công lực thâm hậu”, còn khiến “bà cô” của cô tức đến nỗi phải xuất hiện.
Ninh Nhiễm Thanh ngồi trong nhà vệ sinh nhắn tin cho Vương Trân, một lát sau Vương Trân trả lời cô: “Đã chuyển lời tới luật sư Tần, không cần cảm ơn.”
Ninh Nhiễm Thanh cắn răng, cô nhịn.
/31
|