Trước khi hai bên hòa giải, Ninh Nhiễm Thanh cần gặp mặt Hứa Trừng.
Hứa Trừng hiện đang ở trong một tiểu khu lâu đời, các ngôi nhà ở đây đều có chút cổ kính. Những bức tường màu xanh lam, qua nhiều năm dầm mưa dãi nắng, sắc xanh cũng phai dần, đôi chỗ phủ rêu phong.
Tuy cũ kĩ nhưng cảnh vật xung quanh tiểu khu vẫn rất tốt. Tiểu khu này vốn là nơi ở của các giáo viên thành phố A, mẹ Hứa Trừng cũng là một giáo sư kinh tế học nổi tiếng, sau qua đời vì ung thư trực tràng. Lần trước Hứa Trừng quay lại đây cũng là vì lo tang lễ cho mẹ.
Kết quả, ở lễ tang, cô gặp lại Cố Đông Minh.
Duyên nợ khó dứt, ân oán khó giải.
Hiện tại là những ngày nắng gay gắt cuối cùng của mùa thu, đặc biệt vào buổi trưa lại càng mãnh liệt,thế nhưng đi bộ giữa những hàng cây ngô đồng trong tiểu khu này, Ninh Nhiễm Thanh lại không hề cảm thấy nóng bởi tán lá đã tạo nên một lớp ngăn cách mặt trời chói chang ở bên ngoài và bên trong tiểu khu. Thi thoảng một vài tia nắng lọt qua những kẽ lá, chiếu xuống mặt đất tạo thành những vệt sáng mờ mờ.
Ninh Nhiễm Thanh dựa theo địa chỉ tìm được nhà của Hứa Trừng, bấm chuông cửa, một lát sau, từ trong nhà truyền ra giọng nói của một đứa trẻ: “Xin hỏi ai đấy ạ?” Đây chắc chắn là Đồng Đồng.
Ninh Nhiễm Thanh bóp mũi: “Ta là chó sói đây, mau mau mở cửa ra.”
Sau một lúc, có tiếng bước chân chạy vào phòng, rồi im bặt.
Ninh Nhiễm Thanh buồn bực, gõ cửa chống trộm: “Đồng Đồng, là cô Nhiễm Thanh đây, Đồng Đồng…”
Đáng tiếc, Đồng Đồng sớm đã về phòng nên không nghe thấy tiếng của cô.
Ninh Nhiễm Thanh không thể làm gì khác ngoài gọi điện cho Hứa Trừng. Hứa Trừng đến thăm nhà cậu, vì sợ Đồng Đồng cảm nắng nên không đưa đi cùng, bây giờ mới trên đường trở về.
Ninh Nhiễm Thanh lấy điện thoại di động ra chơi mấy trò phổ biến, không lâu thì Hứa Trừng trở về. Cô ăn mặc đơn giản – chiếc áo T-shirt màu xám kết hợp với quần jeans, chạy tới chỗ Ninh Nhiễm Thanh, thở hồng hộc.
“Nhiễm Thanh, để em phải chờ lâu rồi…”
Ninh Nhiễm Thanh cất điện thoại vào trong túi: “Em cũng vừa mới tới không lâu.”
Hứa Trừng đã mua một ít hoa quả, lấy chìa khóa mở cửa, gọi tên Đồng Đồng, chẳng mấy chốc, cánh cửa đang khóa chặt của một căn phòng nhỏ bỗng bật mở, Đồng Đồng từ bên trong chạy ra: “Mẹ, người xấu lại tới nữa rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười, thầm nghĩ có lẽ Cố Đông Minh đã tới đây, tiềm thức của Đồng Đồng đem anh ta trở thành “chó sói”, thành người xấu, nên mới không mở cửa cho cô.
Hứa Trừng đi vào trong rót nước, Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống sofa quan sát xung quanh. Đây là một căn nhà nhỏ sạch sẽ, phía trên sofa treo ảnh mẹ của Hứa Trừng đang mỉm cười hiền hậu. Trong phòng khách còn có một chiếc quạt, mỗi khi chạy lại phát ra những tiếng “kẽo kẹt”.
Hôm nay Đồng Đồng mặc một chiếc áo ngắn cộc tay và quần short màu hồng nhạt, lộ ra hai cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn. Ngày hôm nay nhiệt độ tăng cao, Đồng Đồng ra rất nhiều mồ hôi làm một vài sợi tóc bết dính trên cổ cô bé .
Bởi vì quá nóng, Đồng Đồng kéo ghế đến ngồi trước quạt, vừa hóng gió mát, vừa nói chuyện với Ninh Nhiễm Thanh. Cô bé rất muốn trở lại nhà trẻ gặp lại các bạn, chỉ là không biết đến bao giờ.
Đồng Đồng còn nhắc tới bố, hai ngày trước chính bố còn nói sẽ tới thành phố A vậy mà vẫn chẳng thấy đâu.
Người “bố” trong lời nói của Đồng Đồng chắc hẳn là người nhân viên mua hàng kia.
Đó là tất cả những phiền não của một đứa trẻ. Ninh Nhiễm Thanh nghĩ, Hứa Trừng tuyệt đối sẽ không kể cho Đồng Đồng nghe những rắc rối của mình, và bảo vệ thế giới tinh thần giản đơn, trong sáng của cô bé.
Gió quạt thổi phần phật, Ninh Nhiễm Thanh sợ Đồng Đồng bị ốm, kéo cô bé đến ngồi cạnh mình.
Đúng lúc này, Hứa Trừng mang hai cốc nước đi ra, Ninh Nhiễm Thanh nhận lấy, nói một câu cảm ơn.
Đồng Đồng trở về phòng ngủ trưa, chỉ còn lại Hứa Trừng và Ninh Nhiễm Thanh ngồi trên sofa nói chuyện.
Hứa Trừng nói cho cô biết, Đồng Đồng quả thật là con của Cố Đông Minh, anh ta đã đến thành phố Thanh làm xét nghiệm với máu từ cuống rốn của Đồng Đồng, hiện tại cũng đã có kết quả DNA, chắc chắn anh ta sẽ đòi lại Đồng Đồng.
Hứa Trừng nói đến đây, nở nụ cười châm biếm: “Chị thật khờ, tại sao lại muốn sinh Đồng Đồng ra làm gì…”
Ninh Nhiễm Thanh cũng đã từng cho rằng Hứa Trừng rất ngốc nghếch thế nhưng khi nhìn thấy Đồng Đồng đáng yêu như vậy cô đã thay đổi quan điểm của mình. Hứa Trừng thật sự đã giáo dục Đồng Đồng rất tốt, một Đồng Đồng đơn thuần và hồn nhiên là kết quả của sự chăm sóc bằng tất cả trái tim và tình thương của một người mẹ.
Trước đây những trường hợp như thế này, đa phần là người mẹ nhằm vào tiền nuôi dưỡng của người cha, đem con ra làm cái cớ để đạt được những ý đồ của bản thân họ.
Hứa Trừng nói rằng, cô không muốn có bất cứ rằng buộc nào cùng Cố Đông Minh nữa , cũng không muốn anh ta làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô. Đồng Đồng và Lâm Dật có tình cảm rất tốt, vì vậy bất kể là về luật pháp hay trong cuộc sống hàng này, cha của Đồng Đồng cũng chỉ có Lâm Dật.
Lâm Dật cũng chính là chồng của Hứa Trừng ở thành phố Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh hỏi thêm một số chuyện về Cố Đông Minh, Hứa Trừng đều trả lời với thái độ không mặn không nhạt, bên trong còn mang theo ý giễu cợt, như đang cười nhạo chính mình vậy.
Sự tình thành ra như vậy, Ninh Nhiễm Thanh cơ bản đoán ra được một vài chuyện, Cố Đông Minh ăn chơi có tiếng, tám mươi phần trăm trăm lại là câu chuyện nam chính bạc tình, nữ chính thiếu kiên cường, ngay lập tức kết hôn với người đàn ông khác.
Phòng khách nhỏ được trang trí hết sức thanh nhã, rèm cửa sổ màu vàng nhạt thêu hoa khá tinh xảo, bên ngoài ánh mặt trời qua lớp rèm chiếu xuống sàn gỗ được lau chùi sạch sẽ.
Hứa Trừng bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, giọng nói có chút khàn khàn, thỉnh thoảng ho vài tiếng.
Cố Đông Minh đã từng là học sinh của mẹ Hứa Trừng, khi đang học năm ba đã theo đuổi cô sinh viên Hứa Trừng năm nhất. Sau khi Cố Đông Minh ra nước ngoài học quản trị kinh doanh chưa được một năm, đã nói lời chia tay với Hứa Trừng qua điện thoại.
Hứa Trừng qua một người bạn tốt mới biết được rằng, Cố Đông Minh ra nước ngoài sớm đã tìm được người khác, cô bạn gái cũng là một du học sinh vô cùng xinh đẹp.
Tuy biết rằng Cố Đông Minh là người lăng nhăng nhưng Hứa Trừng không thể phủ nhận rằng cô đã yêu anh. Loại tình yêu không chọn người, không chọn thân phận, cũng không chọn thời gian, không chọn địa điểm này làm cho con người ta thương tổn sâu sắc.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Trừng làm một nhân viên kế toán, theo trưởng phòng đến dự tiệc tại nhà của Cố Đông Minh. Bữa tiệc đó chính là lần thứ hai họ gặp nhau, lúc ấy Cố Đông Minh đã uống nhiều rượu. Ngoài trời là trận bão tuyết mạnh nhất lịch sử thành phố A, bên trong vẫn ăn uống linh đình.
Tàn tiệc, Cố Đông Minh dừng xe trước mặt Hứa Trừng: “Trừng Trừng, để anh đưa em về.”
Hứa Trừng kể đến đây, thở dài: “Lúc đó chị không nên ôm ấp hi vọng.”
Hi vọng là gì? Chính là cho rằng biết nhận lỗi là tốt rồi, trái tim anh ta vẫn còn có cô, và quan trọng hơn cả cô không thể quên đi đoạn tình cảm trước kia.
Hứa Trừng và Cố Đông Minh ở chung trong một thời gian khiến cô mang thai, Cố Đông Minh đã yêu cầu cô phá thai, cô cũng nghe lời anh ta. Đến lần mang thai thứ hai, thai nhi mới được bốn tuần, anh ta cùng nữ minh tinh ôm ấp tình tứ trở thành tin tức chấn động.
Lăng nhăng đã là bản tính của anh ta rồi, không thể thay đổi.
Khi trái tim nguội lạnh, con người cũng trở nên lạnh lùng hơn, Hứa Trừng chia tay với Cố Đông Minh, còn tại sao Hứa Trừng lại sinh hạ Đồng Đồng, Ninh Nhiễm Thanh nghĩ rằng điều này và Cố Đông Minh đã sớm không còn quan hệ nữa.
Nếu như năm xưa Hứa Trừng dùng đứa bé đe dọa Cố Đông Minh, cô sẽ không phải rời khỏi thành phố A, ngày này giờ này, cô sẽ không để cho Đồng Đồng và Cố Đông Minh có bất kì quan hệ nào trên pháp luật.
Nhiễm Thanh vừa nghe vừa chỉnh sửa suy nghĩ, tia nắng từ rèm cửa chiếu vào phòng, dừng lại trên chiếc bình hoa thủy tinh màu xanh đậm làm nó thêm rực rỡ.
“Chị đã từng mắc một sai lầm ngớ ngẩn, hiện tại không thể tiếp tục sai lầm nữa.” Hứa Trừng nói.
Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho dù về mặt đạo đức hay pháp lí, Cố Đông Minh cũng không có bất kì ưu thế nào, trừ phi anh ta có thể chứng minh được mình đã nuôi dưỡng đứa bé.’
Hứa Trừng nhìn Ninh Nhiễm Thanh cười: “Chị vốn tưởng rằng em sẽ khuyên chị, giống như cậu, nghĩ cách lấy phí nuôi dưỡng từ Cố Đông Minh.”
Ninh Nhiễm Thanh sửng sốt một chút: “Nếu như chị thiếu tiền, quả thực cũng có thể…”
Hứa Trừng lắc đầu: “Không thiếu, dù có bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể cướp Đồng Đồng từ tay chị.”
___
Ninh Nhiễm Thanh từ nhà Hứa Trừng đi ra thì mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Gần đây cô có chút bài xích việc về nhà, vì vậy mỗi ngày đều cố gắng đi sớm về muộn, cho dù có về cũng luôn tránh mặt Ninh Bối Bối.
Tối hôm qua, Ninh Nhiễm Thanh vô tình đụng mặt Ninh Bối Bối trong nhà vệ Sinh, Ninh Bối Bối nhìn lướt qua ba chữ “Ninh Nhiễm Thanh” dán trên chai dầu gội đầu và sữa tắm, cười xùy một tiếng rồi bỏ đi.
Ninh Nhiễm Thanh nhìn thấy trong mắt Ninh Bối Bối tia khinh thường và thông cảm.
Bởi vì khinh thường nên thông cảm cho đối thủ, nhưng trên thực tế trong hai người, không có ai chiếm thế thượng phong. Chỉ là Ninh Nhiễm Thanh cũng thật không ngờ mình cùng Ninh Bối Bối đối đầu lâu như vậy, cô vốn cho rằng mình là người thắng, kết quả đến tư cách thi đấu cũng không có.
Ninh Nhiễm Thanh quay về nhà chị liền lập tức vào phòng lên mạng, vừa cân nhắc xem làm thế nào nói chuyện dọn ra ngoài với chị gái, vừa suy nghĩ về vụ án của Cố Đông Minh và Hứa Trừng.
Vì sao Cố Đông Minh nhất định phải giành quyền nuôi dưỡng?
Cố Đông Minh dựa vào cái gì để yêu cầu quyền nuôi dưỡng?
Luật sư của Cố Đông Minh sẽ đưa ra những điểm gì để tranh giành quyền nuôi dưỡng?
Ninh Nhiễm Thanh đau đầu úp mặt xuống bàn, Trương Tiểu Trì gõ cửa, mang theo miếng dưa Ha-Mi: “Dì ăn dưa đi.”
*Dưa Ha-Mi: Một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc
“Cảm ơn cháu.” Ninh Nhiễm Thanh cầm lấy miếng dưa, cắn một miếng, thật ngọt.
“Vì sao mấy ngày nay dì không ra ngoài xem TV?” Trương Tiểu Trì do dự một chút rồi mở miệng hỏi.
Lúc trước, Ninh Nhiễm Thanh quả thật luôn cầm điều khiển TV trong tay… Ninh Nhiễm Thanh cười cười: “Không ai giành điều khiển với cháu nên cháu không vui sao?”
“Cũng không phải không vui, cháu chỉ là muốn xem TV với dì.” Trương Tiểu Trì ngồi trước mặt Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu về phía máy tính: “Dì bận nhiều việc, một thời gian nữa sẽ cùng xem TV với cháu.”
“Thanh Thanh…”
“Dì thật sự không có thời gian.”
“Mấy hôm nay cháu rất ít khi nói chuyện với dì Bối Bối…” Trương Tiểu Trì mở to cặp mắt đen láy nhìn cô.
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy trái tim bỗng nhói lên, giống như bị ong đốt, đau đớn trong khoảnh khắc.
“Cháu không cần phải như vậy, cho dù mỗi ngày cháu đều nói chuyện với dì Bối Bối,dì cũng không có thời gian xem TV cùng cháu.”
Trương Tiểu Trì chán nản ra khỏi phòng, Ninh Nhiễm Thanh xoa nhẹ thái dương, thừa dịp nước mắt còn chưa kịp chảy ra liền thu lại mọi tâm tình, gọi điện thoại cho Tần Hựu Sinh.
Cô muốn biết một chút thông tin về luật sư của Cố Đông Minh từ Tần Hựu Sinh.
Bởi vì Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ đều từ chối vụ án này, Cố Đông Minh đã tìm đến một nữ luật sư khác. Ninh Nhiễm Thanh chỉ biết đây là một mỹ nữ nổi danh trong giới luật sư, tên là Lưu Hi, vô cùng mạnh mẽ và kiên quyết.
Tần Hựu Sinh qua điện thoại chỉ phân tích đơn giản, ngắn gọn tính cách và phong cách làm việc của Lưu Hi, bao gồm cả thói quen khi lên tòa.
Cuối cùng, Tần Hựu Sinh còn nói cho cô một chuyện.
“Kỳ thực trước đây cô ấy đã từng làm việc ở Dịch Hòa, cô ấy rời đi cũng là do bị Hành Chỉ từ chối tình cảm, quả là người phụ nữ kiêu ngạo.”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ Tần Hựu Sinh không hiểu về phụ nữ: “Nếu như em là cô ấy, tỏ tình bị từ chối như vậy cũng sẽ rời Dịch Hòa.”
“Thật không?” Tần Hựu Sinh cười cười: “Anh mới chỉ có một người bạn gái, quả thật không hiểu về phụ nữ.”
Ninh Nhiễm Thanh đột nhiên hiếu kì một chuyện, hỏi Tần Hựu Sinh: “Vì sao em không bao giờ thấy luật sư Giang nhắc đến người yêu vậy?’
Tần Hựu Sinh khẽ cười hai tiếng, sung sướng nói: “Cậu ta nói mình đã có người thầm mến từ lâu, chỉ có điều chúng ta vẫn chưa từng gặp qua người kia, không biết thật hay giả, có lẽ đó là một cái cớ, không muốn nhiều người hỏi thêm nữa.”
Một người đàn ông ưu tú lại chưa từng có bạn gái như vậy thật khiến người ta tò mò.
“Còn anh, trước đây cũng mượn cớ như vậy sao?” Ninh Nhiễm Thanh nhớ tới bạn gái right hand của Tần Hựu Sinh, cười hỏi: “Anh sẽ không nói với mọi người rằng, bạn gái của anh là right hand chứ?”
“Làm sao có thể.” Tần Hựu Sinh cười ra tiếng: “Anh trực tiếp đưa ra yêu cầu về bạn gái cho mọi người biết, về sau bọ họ cũng không thèm hỏi nữa.”
“Đó hẳn là yêu cầu rất cao đi mới hù dọa được mọi người.” Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy tò mò.
“Rất cao, lúc đó bọn họ đều nói trên thế giới này không có khả năng tìm được cô gái như thế…” Tần Hựu Sinh nói đến đây đột nhiên dừng lại, Ninh Nhiễm Thanh càng thêm tò mò, đúng lúc này trong điện thoại truyền đến hai tiếng còi, hóa ra Tần Hựu Sinh đang lái xe.
Ninh Nhiễm Thanh kiên trì chờ đợi, đến khi giọng nói của Tần Hựu Sinh vang lên: “May là anh đã tìm được cô gái như thế, em nói xem anh có may mắn không?”
Ninh Nhiễm Thanh: “Xin hỏi luật sư Tần may mắn, cô gái tốt như vậy tại sao anh lại chỉ cho cô ý 59 điểm.”
“Cái này thì… lần sau anh sẽ trả lời.”
Trên thế gian này, có những người đem đến đau khổ và tổn thương đến tận tâm can của bạn, nhưng cũng có những người lại đem đến sự rung động và niềm vui đến từng ngách nhỏ trong trái tim bạn, Ninh Nhiễm Thanh nghĩ rằng gặp gỡ Tần Hựu Sinh cũng là may mắn của cô.
Ninh Tuần Tuần về đến nhà, Ninh Nhiễm Thanh liền tìm cô nói chuyện dọn ra ngoài, vì để Ninh Tuần Tuần đồng ý, cô đành mượn một người làm cái cớ hoàn hảo.
“Hựu Sinh bị gãy chân, em đến chăm sóc anh, cha mẹ anh ấy đều ở nước ngoài, thật sự rất đáng thương.”
Ninh Tuần Tuần: “Đang yên đang lành sao lại gãy chân.”
Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ một chút: “Đi cầu thang nhanh quá không cẩn thận trượt chân.”
“Ai da, sao lại bất cẩn như vậy chứ.”
…
Ninh Nhiễm Thanh đi ra từ phòng Ninh Tuần Tuần đã thấy Ninh Bối Bối đứng dựa vào cửa: “Cô nói chuyện gì với chị vậy?”
Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng Ninh Bối Bối: “Không cần cô quan tâm.”
Ninh Bối Bối “ha ha” hai tiếng, xoay người quay về phòng.
___
Thời gian và địa điểm gặp mặt hòa giải luật sư Lưu không hề thương lượng mà trực tiếp gọi điện thông báo cho Ninh Nhiễm Thanh. Ninh Nhiễm Thanh cúp điện thoại, tìm Chu Yến báo cáo: “Họ căn bản là muốn ức hiếp người khác, dựa vào cái gì mà mọi thứ đều do họ quyết định! Quả nhiên là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! ! !”
Chu Yến không nhịn được Trừng mắt nhìn Ninh Nhiễm than: “Đợi lát nữa đến gặp bên kia không thể nói chuyện như vậy.”
Ninh Nhiễm Thanh phủi phủi miệng: “Em biết”
Nơi Lưu Hi chọn là một khách sạn của Cố Đông Minh.
Ninh Nhiễm Thanh và Hứa Trừng ngồi trong một chiếc xe sang trọng đến khách sạn, cô nhắc nhở Hứa Trừng mấy vấn đề mà bên Lưu Hi có thể hỏi bao gồm Lâm Dật đối xử với Đồng Đồng thế nào, tình hình của Đồng Đồng hiện giờ.
Xe dừng trước cửa khách sạn, lúc xuống xe Ninh Nhiễm Thanh thở dài: “Chị nói xem Cố Đông Minh có phải khó quên tình xưa không?”
Hứa Trừng quay đầu nhìn cô: “Làm sao có thể chứ, anh ta chỉ sĩ diện hão thôi.”
Khách sạn nằm gần bờ biển thành phố A, trời xanh mây trắng, từ hành lang đi vào trong có thể thấy lối kiến trúc toàn một màu trắng của khách sạn.
Hấp dẫn người nhìn nhất là gạch lát nền màu trắng dẫn tới hồ bơi ngoài trời, dưới ánh mặt trời, làn nước trong xanh trở nên óng ánh, có một người phụ nữ mặc bikini đang bơi trong hồ, dáng vẻ mềm mại mà đáng yêu.
Nhân viên khách sạn dẫn Ninh Nhiễm Thanh và Hứa Trừng đến đại sảnh của khách sạn, sau một lát, một người phụ nữ diễm lệ khoác áo choàng tắm đi tới, nói câu: “Sorry, không ngờ mọi người đến sớm vậy, chờ một chút tôi đi thay bộ quần áo, nhân tiện gọi Đông Minh xuống.”
Hứa Trừng hiện đang ở trong một tiểu khu lâu đời, các ngôi nhà ở đây đều có chút cổ kính. Những bức tường màu xanh lam, qua nhiều năm dầm mưa dãi nắng, sắc xanh cũng phai dần, đôi chỗ phủ rêu phong.
Tuy cũ kĩ nhưng cảnh vật xung quanh tiểu khu vẫn rất tốt. Tiểu khu này vốn là nơi ở của các giáo viên thành phố A, mẹ Hứa Trừng cũng là một giáo sư kinh tế học nổi tiếng, sau qua đời vì ung thư trực tràng. Lần trước Hứa Trừng quay lại đây cũng là vì lo tang lễ cho mẹ.
Kết quả, ở lễ tang, cô gặp lại Cố Đông Minh.
Duyên nợ khó dứt, ân oán khó giải.
Hiện tại là những ngày nắng gay gắt cuối cùng của mùa thu, đặc biệt vào buổi trưa lại càng mãnh liệt,thế nhưng đi bộ giữa những hàng cây ngô đồng trong tiểu khu này, Ninh Nhiễm Thanh lại không hề cảm thấy nóng bởi tán lá đã tạo nên một lớp ngăn cách mặt trời chói chang ở bên ngoài và bên trong tiểu khu. Thi thoảng một vài tia nắng lọt qua những kẽ lá, chiếu xuống mặt đất tạo thành những vệt sáng mờ mờ.
Ninh Nhiễm Thanh dựa theo địa chỉ tìm được nhà của Hứa Trừng, bấm chuông cửa, một lát sau, từ trong nhà truyền ra giọng nói của một đứa trẻ: “Xin hỏi ai đấy ạ?” Đây chắc chắn là Đồng Đồng.
Ninh Nhiễm Thanh bóp mũi: “Ta là chó sói đây, mau mau mở cửa ra.”
Sau một lúc, có tiếng bước chân chạy vào phòng, rồi im bặt.
Ninh Nhiễm Thanh buồn bực, gõ cửa chống trộm: “Đồng Đồng, là cô Nhiễm Thanh đây, Đồng Đồng…”
Đáng tiếc, Đồng Đồng sớm đã về phòng nên không nghe thấy tiếng của cô.
Ninh Nhiễm Thanh không thể làm gì khác ngoài gọi điện cho Hứa Trừng. Hứa Trừng đến thăm nhà cậu, vì sợ Đồng Đồng cảm nắng nên không đưa đi cùng, bây giờ mới trên đường trở về.
Ninh Nhiễm Thanh lấy điện thoại di động ra chơi mấy trò phổ biến, không lâu thì Hứa Trừng trở về. Cô ăn mặc đơn giản – chiếc áo T-shirt màu xám kết hợp với quần jeans, chạy tới chỗ Ninh Nhiễm Thanh, thở hồng hộc.
“Nhiễm Thanh, để em phải chờ lâu rồi…”
Ninh Nhiễm Thanh cất điện thoại vào trong túi: “Em cũng vừa mới tới không lâu.”
Hứa Trừng đã mua một ít hoa quả, lấy chìa khóa mở cửa, gọi tên Đồng Đồng, chẳng mấy chốc, cánh cửa đang khóa chặt của một căn phòng nhỏ bỗng bật mở, Đồng Đồng từ bên trong chạy ra: “Mẹ, người xấu lại tới nữa rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh mỉm cười, thầm nghĩ có lẽ Cố Đông Minh đã tới đây, tiềm thức của Đồng Đồng đem anh ta trở thành “chó sói”, thành người xấu, nên mới không mở cửa cho cô.
Hứa Trừng đi vào trong rót nước, Ninh Nhiễm Thanh ngồi xuống sofa quan sát xung quanh. Đây là một căn nhà nhỏ sạch sẽ, phía trên sofa treo ảnh mẹ của Hứa Trừng đang mỉm cười hiền hậu. Trong phòng khách còn có một chiếc quạt, mỗi khi chạy lại phát ra những tiếng “kẽo kẹt”.
Hôm nay Đồng Đồng mặc một chiếc áo ngắn cộc tay và quần short màu hồng nhạt, lộ ra hai cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn. Ngày hôm nay nhiệt độ tăng cao, Đồng Đồng ra rất nhiều mồ hôi làm một vài sợi tóc bết dính trên cổ cô bé .
Bởi vì quá nóng, Đồng Đồng kéo ghế đến ngồi trước quạt, vừa hóng gió mát, vừa nói chuyện với Ninh Nhiễm Thanh. Cô bé rất muốn trở lại nhà trẻ gặp lại các bạn, chỉ là không biết đến bao giờ.
Đồng Đồng còn nhắc tới bố, hai ngày trước chính bố còn nói sẽ tới thành phố A vậy mà vẫn chẳng thấy đâu.
Người “bố” trong lời nói của Đồng Đồng chắc hẳn là người nhân viên mua hàng kia.
Đó là tất cả những phiền não của một đứa trẻ. Ninh Nhiễm Thanh nghĩ, Hứa Trừng tuyệt đối sẽ không kể cho Đồng Đồng nghe những rắc rối của mình, và bảo vệ thế giới tinh thần giản đơn, trong sáng của cô bé.
Gió quạt thổi phần phật, Ninh Nhiễm Thanh sợ Đồng Đồng bị ốm, kéo cô bé đến ngồi cạnh mình.
Đúng lúc này, Hứa Trừng mang hai cốc nước đi ra, Ninh Nhiễm Thanh nhận lấy, nói một câu cảm ơn.
Đồng Đồng trở về phòng ngủ trưa, chỉ còn lại Hứa Trừng và Ninh Nhiễm Thanh ngồi trên sofa nói chuyện.
Hứa Trừng nói cho cô biết, Đồng Đồng quả thật là con của Cố Đông Minh, anh ta đã đến thành phố Thanh làm xét nghiệm với máu từ cuống rốn của Đồng Đồng, hiện tại cũng đã có kết quả DNA, chắc chắn anh ta sẽ đòi lại Đồng Đồng.
Hứa Trừng nói đến đây, nở nụ cười châm biếm: “Chị thật khờ, tại sao lại muốn sinh Đồng Đồng ra làm gì…”
Ninh Nhiễm Thanh cũng đã từng cho rằng Hứa Trừng rất ngốc nghếch thế nhưng khi nhìn thấy Đồng Đồng đáng yêu như vậy cô đã thay đổi quan điểm của mình. Hứa Trừng thật sự đã giáo dục Đồng Đồng rất tốt, một Đồng Đồng đơn thuần và hồn nhiên là kết quả của sự chăm sóc bằng tất cả trái tim và tình thương của một người mẹ.
Trước đây những trường hợp như thế này, đa phần là người mẹ nhằm vào tiền nuôi dưỡng của người cha, đem con ra làm cái cớ để đạt được những ý đồ của bản thân họ.
Hứa Trừng nói rằng, cô không muốn có bất cứ rằng buộc nào cùng Cố Đông Minh nữa , cũng không muốn anh ta làm ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của cô. Đồng Đồng và Lâm Dật có tình cảm rất tốt, vì vậy bất kể là về luật pháp hay trong cuộc sống hàng này, cha của Đồng Đồng cũng chỉ có Lâm Dật.
Lâm Dật cũng chính là chồng của Hứa Trừng ở thành phố Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh hỏi thêm một số chuyện về Cố Đông Minh, Hứa Trừng đều trả lời với thái độ không mặn không nhạt, bên trong còn mang theo ý giễu cợt, như đang cười nhạo chính mình vậy.
Sự tình thành ra như vậy, Ninh Nhiễm Thanh cơ bản đoán ra được một vài chuyện, Cố Đông Minh ăn chơi có tiếng, tám mươi phần trăm trăm lại là câu chuyện nam chính bạc tình, nữ chính thiếu kiên cường, ngay lập tức kết hôn với người đàn ông khác.
Phòng khách nhỏ được trang trí hết sức thanh nhã, rèm cửa sổ màu vàng nhạt thêu hoa khá tinh xảo, bên ngoài ánh mặt trời qua lớp rèm chiếu xuống sàn gỗ được lau chùi sạch sẽ.
Hứa Trừng bị cảm vẫn chưa khỏi hẳn, giọng nói có chút khàn khàn, thỉnh thoảng ho vài tiếng.
Cố Đông Minh đã từng là học sinh của mẹ Hứa Trừng, khi đang học năm ba đã theo đuổi cô sinh viên Hứa Trừng năm nhất. Sau khi Cố Đông Minh ra nước ngoài học quản trị kinh doanh chưa được một năm, đã nói lời chia tay với Hứa Trừng qua điện thoại.
Hứa Trừng qua một người bạn tốt mới biết được rằng, Cố Đông Minh ra nước ngoài sớm đã tìm được người khác, cô bạn gái cũng là một du học sinh vô cùng xinh đẹp.
Tuy biết rằng Cố Đông Minh là người lăng nhăng nhưng Hứa Trừng không thể phủ nhận rằng cô đã yêu anh. Loại tình yêu không chọn người, không chọn thân phận, cũng không chọn thời gian, không chọn địa điểm này làm cho con người ta thương tổn sâu sắc.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa Trừng làm một nhân viên kế toán, theo trưởng phòng đến dự tiệc tại nhà của Cố Đông Minh. Bữa tiệc đó chính là lần thứ hai họ gặp nhau, lúc ấy Cố Đông Minh đã uống nhiều rượu. Ngoài trời là trận bão tuyết mạnh nhất lịch sử thành phố A, bên trong vẫn ăn uống linh đình.
Tàn tiệc, Cố Đông Minh dừng xe trước mặt Hứa Trừng: “Trừng Trừng, để anh đưa em về.”
Hứa Trừng kể đến đây, thở dài: “Lúc đó chị không nên ôm ấp hi vọng.”
Hi vọng là gì? Chính là cho rằng biết nhận lỗi là tốt rồi, trái tim anh ta vẫn còn có cô, và quan trọng hơn cả cô không thể quên đi đoạn tình cảm trước kia.
Hứa Trừng và Cố Đông Minh ở chung trong một thời gian khiến cô mang thai, Cố Đông Minh đã yêu cầu cô phá thai, cô cũng nghe lời anh ta. Đến lần mang thai thứ hai, thai nhi mới được bốn tuần, anh ta cùng nữ minh tinh ôm ấp tình tứ trở thành tin tức chấn động.
Lăng nhăng đã là bản tính của anh ta rồi, không thể thay đổi.
Khi trái tim nguội lạnh, con người cũng trở nên lạnh lùng hơn, Hứa Trừng chia tay với Cố Đông Minh, còn tại sao Hứa Trừng lại sinh hạ Đồng Đồng, Ninh Nhiễm Thanh nghĩ rằng điều này và Cố Đông Minh đã sớm không còn quan hệ nữa.
Nếu như năm xưa Hứa Trừng dùng đứa bé đe dọa Cố Đông Minh, cô sẽ không phải rời khỏi thành phố A, ngày này giờ này, cô sẽ không để cho Đồng Đồng và Cố Đông Minh có bất kì quan hệ nào trên pháp luật.
Nhiễm Thanh vừa nghe vừa chỉnh sửa suy nghĩ, tia nắng từ rèm cửa chiếu vào phòng, dừng lại trên chiếc bình hoa thủy tinh màu xanh đậm làm nó thêm rực rỡ.
“Chị đã từng mắc một sai lầm ngớ ngẩn, hiện tại không thể tiếp tục sai lầm nữa.” Hứa Trừng nói.
Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Cho dù về mặt đạo đức hay pháp lí, Cố Đông Minh cũng không có bất kì ưu thế nào, trừ phi anh ta có thể chứng minh được mình đã nuôi dưỡng đứa bé.’
Hứa Trừng nhìn Ninh Nhiễm Thanh cười: “Chị vốn tưởng rằng em sẽ khuyên chị, giống như cậu, nghĩ cách lấy phí nuôi dưỡng từ Cố Đông Minh.”
Ninh Nhiễm Thanh sửng sốt một chút: “Nếu như chị thiếu tiền, quả thực cũng có thể…”
Hứa Trừng lắc đầu: “Không thiếu, dù có bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng không thể cướp Đồng Đồng từ tay chị.”
___
Ninh Nhiễm Thanh từ nhà Hứa Trừng đi ra thì mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Gần đây cô có chút bài xích việc về nhà, vì vậy mỗi ngày đều cố gắng đi sớm về muộn, cho dù có về cũng luôn tránh mặt Ninh Bối Bối.
Tối hôm qua, Ninh Nhiễm Thanh vô tình đụng mặt Ninh Bối Bối trong nhà vệ Sinh, Ninh Bối Bối nhìn lướt qua ba chữ “Ninh Nhiễm Thanh” dán trên chai dầu gội đầu và sữa tắm, cười xùy một tiếng rồi bỏ đi.
Ninh Nhiễm Thanh nhìn thấy trong mắt Ninh Bối Bối tia khinh thường và thông cảm.
Bởi vì khinh thường nên thông cảm cho đối thủ, nhưng trên thực tế trong hai người, không có ai chiếm thế thượng phong. Chỉ là Ninh Nhiễm Thanh cũng thật không ngờ mình cùng Ninh Bối Bối đối đầu lâu như vậy, cô vốn cho rằng mình là người thắng, kết quả đến tư cách thi đấu cũng không có.
Ninh Nhiễm Thanh quay về nhà chị liền lập tức vào phòng lên mạng, vừa cân nhắc xem làm thế nào nói chuyện dọn ra ngoài với chị gái, vừa suy nghĩ về vụ án của Cố Đông Minh và Hứa Trừng.
Vì sao Cố Đông Minh nhất định phải giành quyền nuôi dưỡng?
Cố Đông Minh dựa vào cái gì để yêu cầu quyền nuôi dưỡng?
Luật sư của Cố Đông Minh sẽ đưa ra những điểm gì để tranh giành quyền nuôi dưỡng?
Ninh Nhiễm Thanh đau đầu úp mặt xuống bàn, Trương Tiểu Trì gõ cửa, mang theo miếng dưa Ha-Mi: “Dì ăn dưa đi.”
*Dưa Ha-Mi: Một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc
“Cảm ơn cháu.” Ninh Nhiễm Thanh cầm lấy miếng dưa, cắn một miếng, thật ngọt.
“Vì sao mấy ngày nay dì không ra ngoài xem TV?” Trương Tiểu Trì do dự một chút rồi mở miệng hỏi.
Lúc trước, Ninh Nhiễm Thanh quả thật luôn cầm điều khiển TV trong tay… Ninh Nhiễm Thanh cười cười: “Không ai giành điều khiển với cháu nên cháu không vui sao?”
“Cũng không phải không vui, cháu chỉ là muốn xem TV với dì.” Trương Tiểu Trì ngồi trước mặt Ninh Nhiễm Thanh.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu về phía máy tính: “Dì bận nhiều việc, một thời gian nữa sẽ cùng xem TV với cháu.”
“Thanh Thanh…”
“Dì thật sự không có thời gian.”
“Mấy hôm nay cháu rất ít khi nói chuyện với dì Bối Bối…” Trương Tiểu Trì mở to cặp mắt đen láy nhìn cô.
Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy trái tim bỗng nhói lên, giống như bị ong đốt, đau đớn trong khoảnh khắc.
“Cháu không cần phải như vậy, cho dù mỗi ngày cháu đều nói chuyện với dì Bối Bối,dì cũng không có thời gian xem TV cùng cháu.”
Trương Tiểu Trì chán nản ra khỏi phòng, Ninh Nhiễm Thanh xoa nhẹ thái dương, thừa dịp nước mắt còn chưa kịp chảy ra liền thu lại mọi tâm tình, gọi điện thoại cho Tần Hựu Sinh.
Cô muốn biết một chút thông tin về luật sư của Cố Đông Minh từ Tần Hựu Sinh.
Bởi vì Tần Hựu Sinh và Giang Hành Chỉ đều từ chối vụ án này, Cố Đông Minh đã tìm đến một nữ luật sư khác. Ninh Nhiễm Thanh chỉ biết đây là một mỹ nữ nổi danh trong giới luật sư, tên là Lưu Hi, vô cùng mạnh mẽ và kiên quyết.
Tần Hựu Sinh qua điện thoại chỉ phân tích đơn giản, ngắn gọn tính cách và phong cách làm việc của Lưu Hi, bao gồm cả thói quen khi lên tòa.
Cuối cùng, Tần Hựu Sinh còn nói cho cô một chuyện.
“Kỳ thực trước đây cô ấy đã từng làm việc ở Dịch Hòa, cô ấy rời đi cũng là do bị Hành Chỉ từ chối tình cảm, quả là người phụ nữ kiêu ngạo.”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ Tần Hựu Sinh không hiểu về phụ nữ: “Nếu như em là cô ấy, tỏ tình bị từ chối như vậy cũng sẽ rời Dịch Hòa.”
“Thật không?” Tần Hựu Sinh cười cười: “Anh mới chỉ có một người bạn gái, quả thật không hiểu về phụ nữ.”
Ninh Nhiễm Thanh đột nhiên hiếu kì một chuyện, hỏi Tần Hựu Sinh: “Vì sao em không bao giờ thấy luật sư Giang nhắc đến người yêu vậy?’
Tần Hựu Sinh khẽ cười hai tiếng, sung sướng nói: “Cậu ta nói mình đã có người thầm mến từ lâu, chỉ có điều chúng ta vẫn chưa từng gặp qua người kia, không biết thật hay giả, có lẽ đó là một cái cớ, không muốn nhiều người hỏi thêm nữa.”
Một người đàn ông ưu tú lại chưa từng có bạn gái như vậy thật khiến người ta tò mò.
“Còn anh, trước đây cũng mượn cớ như vậy sao?” Ninh Nhiễm Thanh nhớ tới bạn gái right hand của Tần Hựu Sinh, cười hỏi: “Anh sẽ không nói với mọi người rằng, bạn gái của anh là right hand chứ?”
“Làm sao có thể.” Tần Hựu Sinh cười ra tiếng: “Anh trực tiếp đưa ra yêu cầu về bạn gái cho mọi người biết, về sau bọ họ cũng không thèm hỏi nữa.”
“Đó hẳn là yêu cầu rất cao đi mới hù dọa được mọi người.” Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy tò mò.
“Rất cao, lúc đó bọn họ đều nói trên thế giới này không có khả năng tìm được cô gái như thế…” Tần Hựu Sinh nói đến đây đột nhiên dừng lại, Ninh Nhiễm Thanh càng thêm tò mò, đúng lúc này trong điện thoại truyền đến hai tiếng còi, hóa ra Tần Hựu Sinh đang lái xe.
Ninh Nhiễm Thanh kiên trì chờ đợi, đến khi giọng nói của Tần Hựu Sinh vang lên: “May là anh đã tìm được cô gái như thế, em nói xem anh có may mắn không?”
Ninh Nhiễm Thanh: “Xin hỏi luật sư Tần may mắn, cô gái tốt như vậy tại sao anh lại chỉ cho cô ý 59 điểm.”
“Cái này thì… lần sau anh sẽ trả lời.”
Trên thế gian này, có những người đem đến đau khổ và tổn thương đến tận tâm can của bạn, nhưng cũng có những người lại đem đến sự rung động và niềm vui đến từng ngách nhỏ trong trái tim bạn, Ninh Nhiễm Thanh nghĩ rằng gặp gỡ Tần Hựu Sinh cũng là may mắn của cô.
Ninh Tuần Tuần về đến nhà, Ninh Nhiễm Thanh liền tìm cô nói chuyện dọn ra ngoài, vì để Ninh Tuần Tuần đồng ý, cô đành mượn một người làm cái cớ hoàn hảo.
“Hựu Sinh bị gãy chân, em đến chăm sóc anh, cha mẹ anh ấy đều ở nước ngoài, thật sự rất đáng thương.”
Ninh Tuần Tuần: “Đang yên đang lành sao lại gãy chân.”
Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ một chút: “Đi cầu thang nhanh quá không cẩn thận trượt chân.”
“Ai da, sao lại bất cẩn như vậy chứ.”
…
Ninh Nhiễm Thanh đi ra từ phòng Ninh Tuần Tuần đã thấy Ninh Bối Bối đứng dựa vào cửa: “Cô nói chuyện gì với chị vậy?”
Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng Ninh Bối Bối: “Không cần cô quan tâm.”
Ninh Bối Bối “ha ha” hai tiếng, xoay người quay về phòng.
___
Thời gian và địa điểm gặp mặt hòa giải luật sư Lưu không hề thương lượng mà trực tiếp gọi điện thông báo cho Ninh Nhiễm Thanh. Ninh Nhiễm Thanh cúp điện thoại, tìm Chu Yến báo cáo: “Họ căn bản là muốn ức hiếp người khác, dựa vào cái gì mà mọi thứ đều do họ quyết định! Quả nhiên là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! ! !”
Chu Yến không nhịn được Trừng mắt nhìn Ninh Nhiễm than: “Đợi lát nữa đến gặp bên kia không thể nói chuyện như vậy.”
Ninh Nhiễm Thanh phủi phủi miệng: “Em biết”
Nơi Lưu Hi chọn là một khách sạn của Cố Đông Minh.
Ninh Nhiễm Thanh và Hứa Trừng ngồi trong một chiếc xe sang trọng đến khách sạn, cô nhắc nhở Hứa Trừng mấy vấn đề mà bên Lưu Hi có thể hỏi bao gồm Lâm Dật đối xử với Đồng Đồng thế nào, tình hình của Đồng Đồng hiện giờ.
Xe dừng trước cửa khách sạn, lúc xuống xe Ninh Nhiễm Thanh thở dài: “Chị nói xem Cố Đông Minh có phải khó quên tình xưa không?”
Hứa Trừng quay đầu nhìn cô: “Làm sao có thể chứ, anh ta chỉ sĩ diện hão thôi.”
Khách sạn nằm gần bờ biển thành phố A, trời xanh mây trắng, từ hành lang đi vào trong có thể thấy lối kiến trúc toàn một màu trắng của khách sạn.
Hấp dẫn người nhìn nhất là gạch lát nền màu trắng dẫn tới hồ bơi ngoài trời, dưới ánh mặt trời, làn nước trong xanh trở nên óng ánh, có một người phụ nữ mặc bikini đang bơi trong hồ, dáng vẻ mềm mại mà đáng yêu.
Nhân viên khách sạn dẫn Ninh Nhiễm Thanh và Hứa Trừng đến đại sảnh của khách sạn, sau một lát, một người phụ nữ diễm lệ khoác áo choàng tắm đi tới, nói câu: “Sorry, không ngờ mọi người đến sớm vậy, chờ một chút tôi đi thay bộ quần áo, nhân tiện gọi Đông Minh xuống.”
/31
|