“Ninh Nhiễm Thanh…”
Giang Hành Chỉ lại đá giày Ninh Nhiễm Thanh lần nữa, một lát sau, cô gái đang cuộn người ngồi trên vali mới ngẩng đầu lên, uể oải nói: “Anh đã đến rồi à…”
Giang Hành Chỉ liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh, trực tiếp mở cửa nhà rồi đưa chìa khóa cho Ninh Nhiễm Thanh: “Cô cầm chìa khóa này đi.”
Ninh Nhiễm Thanh thật sự không biết tại sao mình lại ngủ, buổi chiều sau khi trở về nhà, đầu óc cô có chút choáng váng, có lẽ do buồn ngủ. Vừa ngồi trước cửa nhà Tần Hựu Sinh cô đã muốn gục xuống nhắm mắt dưỡng sức, hình như chỉ mới nhắm mắt lại cô đã ngủ luôn, cho đến khi bị Giang Hành Chỉ đánh thức bằng phương pháp chẳng mấy “tốt đẹp” này.
Ninh Nhiễm Thanh đứng lên vận động cơ thể, đưa mắt nhìn chiếc chìa khóa màu bạc trong bàn tay Giang Hành Chỉ, vươn tay lấy, kết quả chộp lấy không khí.
Cô bị anh trêu chọc? Giang Hành Chỉ dời tầm mắt từ chìa khóa sang Ninh Nhiễm Thanh: “Cô uống rượu?”
“Không có…” Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu, tập trung tinh thần, cầm lấy chìa khóa từ tay Giang Hành Chỉ.
Đầu ngón tay cô hơi đụng tới, Giang Hành Chỉ liền cảm giác lòng bàn tay mình trở nên nóng rực, anh cúi đầu tỉ mỉ đánh giá Ninh Nhiễm Thanh, cô gái trước mắt mặt phiếm hồng, đôi mắt đỏ bừng như một con thỏ nhỏ.
Ninh Nhiễm Thanh im lặng không lên tiếng, kéo vali lướt qua Giang Hành Chỉ, đi vào nhà Tần Hựu Sinh, chỉ là khi cô cúi xuống thay giày thì “cộc” một tiếng đầu cô đập xuống đất.
Giang Hành Chỉ xoay người, nhìn cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất, sờ trán cô, cô bị sốt?
Giang Hành Chỉ khẳng định lại một lần nữa chuyện mình đến đây là đúng đắn, nếu anh cứ ngồi yên một chỗ, cô mà xảy ra chuyện gì thì 80% là do lỗi của anh, anh đỡ Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy, định dìu cô đi, vô thức nghĩ rằng hành động này quá thân mật, đổi thành vác cô trên vai.
Ninh Nhiễm Thanh bị mang đi như vậy thực sự rất khó chịu, muốn nôn, nhưng vẫn còn nhịn được, chỉ đến khi ra khỏi thang máy, không nhịn được nữa, cô nôn thốc nôn tháo ở thùng rác của tòa nhà.
Giang Hành Chỉ quay về xe lấy khăn giấy cho cô, đưa cô đi bệnh viện, xếp hàng, đăng kí, sau đó bác sĩ kiểm tra thân nhiệt, làm xét nghiệm máu…
Trong một phòng bệnh, Ninh Nhiễm Thanh ôm chặt cánh tay của mình, tỉnh táo vài phần, vành mắt đỏ bừng nhìn Giang Hành Chỉ.
Nhiệt độ cơ thể là 41, cô gái vốn đã héo rũ gắt gao nắm chặt cánh tay của Giang Hành Chỉ: “Tôi không muốn tiêm, không muốn tiêm…”
Giang Hành Chỉ không để tâm, trực tiếp nói với bác sĩ: “Cứ tiêm một mũi hạ sốt trước, sau đó sẽ truyền dịch.”
Từ nhỏ đến lớn Ninh Nhiễm Thanh luôn sợ tiêm, vì vậy để không phải vào bệnh viện, cô luôn chăm sóc tốt cho bản thân, không ngờ hôm nay lại xui xẻo bị ốm, theo cô vào viện lại không phải là chị Tuần Tuần dịu dàng, cũng không phải thầy Tần luôn nhỏ nhẹ, thoải mái, mà lại là người tính tình quái dị, lời nói lạnh nhạt.
Ninh Nhiễm Thanh nói với bác sĩ mình chỉ cần uống thuốc, không cần tiêm, nhưng Trương Tiểu Trì nói đúng, trên đời này, trẻ con và người bệnh không có quyền phát ngôn. Giang Hành Chỉ đã quẹt thẻ tín dụng thanh toán viện phí, nữ y tá tiêm cho cô mũi hạ sốt, sau đó lại bắt đầu truyền dịch.
Thật là cười người hôm trước hôm sau người cười, mấy ngày trước cô còn đang cười nhạo Ninh Bối Bối, kết quả hôm nay lại đến lượt cô.
Nữ y tá vỗ nhẹ vào cổ tay cô, lấy bông tẩm cồn sát trùng khu vực xung quanh, vừa làm vừa nói chuyện với cô: “Nửa tháng nay khá nhiều người bị cảm, sốt đến mức nhập viện.”
Ninh Nhiễm Thanh không nói gì, cồn trên tay bốc hơi rất nhanh, cảm giác mát lạnh xuyên qua lỗ chân lông, lạnh thấu tim, Ninh Nhiễm Thanh siết chặt lòng bàn tay, nhắm mắt lại.
“Không cần lo lắng, thả lỏng một chút.” Y ta cũng ghét nhất những bệnh nhân như Ninh Nhiễm Thanh, tĩnh mạch (ven tay) còn nhỏ hơn so với lỗ kim.
Thả lỏng, Ninh Nhiễm Thanh thực sự không làm được, nữ y tá không thể làm gì hơn là nói với Giang Hành Chỉ đứng bên cạnh cô: “Phiền anh nắm chặt tay bạn gái đi.”
“Cô ấy không phải…” Giang Hành Chỉ liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh mình đầy mồ hôi lạnh, tới gần cô hơn, nói: “Không sao, giống như muỗi cắn thôi.”
Muỗi cắn? Ninh Nhiễm Thanh cười nhạt.
Lấy ven lần thứ nhất thất bại, lần thứ hai thất bại, lần thứ ba thất bại… Nữ y tá thử đi thử lại mấy lần mới miễn cưỡng cắm kim đúng mạch máu, cố định kim và chai truyền dịch, còn nói với Giang Hành Chỉ: “Tĩnh mạch của bạn gái anh thật mảnh…”
Trong toàn bộ quá trình, Ninh Nhiễm Thanh đều được Giang Hành Chỉ giữ chặt, chỉ cần anh bỏ tay ra, Ninh Nhiễm Thanh sớm đã muốn khóc liền mặc cho nước mắt tuôn ào ào.
“Ninh Nhiễm Thanh, cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?” Giang Hành Chỉ sửa sang lại quần áo, đưa cho cô khăn giấy: “Được rồi, được rồi, một vừa hai phải thôi, lau nước mắt nhanh lên …”
Ninh Nhiễm Thanh chậm rãi đưa tay trái đang cắm kim đến trước mặt Giang Hành Chỉ: “Muỗi cắn như lời anh nói đây.”
Giang Hành Chỉ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển qua tay trái của Ninh Nhiễm Thanh, quả thật sưng như cái bánh bao, trái ngược hẳn với tay còn lại, làn da trắng nõn, ngón tay tinh tế.
Giang Hành Chỉ đột nhiên nhớ tới một câu trong cuốn sách cổ: “Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi” ; tâm trạng khó chịu cởi cúc áo sơ mi, trong đầu không hiểu sao hiện lên một hình ảnh: Đó là mùa đông khi cô đang học năm thứ ba, anh từ trung tâm thành phố đi ngang qua tòa nhà, tắc đường khiến anh phải hạ cửa kính xe để hút thuốc, tình cờ nhìn thấy cô và Tần Hựu Sinh đang đi tới, trời mưa lất phất, Tần Hựu Sinh che ô, cô đội mũ hình quả dâu tây, nắm tay Tần Hựu Sinh, không biết họ trò chuyện những gì mà hai người trông đều rất hưng phấn.
*Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi (Hai câu thơ trong Kinh thi nói về nàng Trang Khương – con gái của vua nước Tề và là vợ của vua nước Vệ: Trang Công) : Tay mềm như tranh non lên tươi , tựa mỡ đọng trắng mướt làn daTình yêu như vậy, chắc chắn không thích hợp với Giang Hành Chỉ, anh muốn người con gái của mình phải thông minh, độc lập, kiên cường, tốt nhất nên ít nói một chút, nhưng có một số việc anh không phải không thừa nhận, anh thật sự ghen tỵ, cũng có chút khinh thường.
Lần anh đi công tác Nhật Bản, Tần Hựu Sinh gọi điện thoại nhờ anh mua kem dưỡng da, loại số lượng có hạn, thế nhưng Ninh Nhiễm Thanh chỉ dùng đúng một lần.
Là bạn thân của Tần Hựu Sinh, anh không chịu được nói: “Hựu Sinh, cậu cần gì phải hành hạ bản thân mình.”
Tần Hựu Sinh lúc đó nói thế này: “Hành Chỉ, là tôi tình nguyện”.
Tình nguyện sao? Giang Hành Chỉ quay đầu nhìn về Ninh Nhiễm Thanh, cởi áo vest rồi ném cho cô.
Giang Hành Chỉ thật sự “ném”, Ninh Nhiễm Thanh bị đập thì tỉnh lại, không nhịn được nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Rõ ràng là có lòng tốt lại còn bị ghét bỏ, Giang Hành Chỉ quay đầu lạnh nhạt nói: “Lấy mà đắp.”
“Cảm ơn…” Ninh Nhiễm Thanh thấp giọng nói.
Cô nói câu này nhỏ như tiếng muỗi bay, cũng may Giang Hành Chỉ tai thính, hai tay đặt trước ngực, mắt nhìn về phía trước nói: “Không cần cảm ơn, truyền nước xong tôi đưa cô về.”
___
Ninh Nhiễm Thanh truyền nước xong đã là đêm khuya, Giang Hành Chỉ đỗ xe ở cổng sau bệnh viện, Ninh Nhiễm Thanh khoác áo vest của anh đứng chờ, đợi anh lái xe đến cổng chính, cô ngồi lên ghế lái phụ.
Đêm đã về khuya, trên đường không còn nhiều người, những người đi bộ trên đường hoặc là đi tìm thú vui giải trí, hoặc là công nhân quét rác.
Ninh Nhiễm Thanh mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Giang Hành Chỉ chậm rãi lái xe, một lát sau, điện thoại của cô sáng lên, trong xe vốn yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại.
Giang Hành Chỉ gọi Ninh Nhiễm Thanh dậy nghe điện thoại nhưng cô không có phản ứng, bất đắc dĩ anh cầm lấy diện thoại của cô nhận cuộc gọi.
“Hựu Sinh, là tôi.” Giang Hành Chỉ một tay lái xe, một tay cầm điện thoại, giảm tốc độ xuống, “Quả thật xảy ra chút chuyện nhưng bây giờ không sao.”
“… Chắc là bỏ nhà ra đi, kéo vali đến tìm cậu, không biết cậu ra nước ngoài nên gọi điện cho A Thẩm, chỗ tôi có chìa khóa nhà cậu nên đến mở cửa, chẳng ngờ người cô ấy nóng ran…”
Giang Hành Chỉ kể lại tỉ mỉ đến mức chính anh cũng cảm thấy không cần thiết.
Tần Hựu Sinh đang ở sân bay San Francisco gọi điện thoại cho Ninh Nhiễm Thanh, chuông reo mấy hồi vẫn không có người nghe, anh tính toán thời gian, nghĩ thầm chắc cô cũng đã ngủ, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì một giọng nam quen thuộc truyền đến.
12 giờ đêm, điện thoại di động của bạn gái, người anh em tốt nhất… Suy nghĩ đầu tiên của Tần Hựu Sinh không phải là những tình tiết cẩu huyết mà là Ninh Nhiễm Thanh gặp rắc rối gì rồi.
Cúp điện thoại, bên ngoài sớm đã có một chiếc xe đang đợi anh, Tần Hựu Sinh đưa hành lí cho một người đàn ông Trung Quốc, đi vào chiếc xe màu đen ấy.
___
Sáng sớm hôm sau, Ninh Nhiễm Thanh bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu đã không còn đau nhưng toàn thân lại mệt mỏi rã rời, cô gọi điện cho cô giáo Chu xin nghỉ nửa ngày, quay về giường của Tần Hựu Sinh ngủ tiếp, chăn đệm sạch sẽ, mềm mại, Ninh Nhiễm Thanh thoải mái làm tổ trên giường.
Tần Hựu Sinh gọi điện tới, Ninh Nhiễm Thanh không muốn đứng dậy, đặt điện thoại trên gối, kể chuyện mình sốt cao cho Tần Hựu Sinh, còn nói thêm một câu: “Anh cũng không ở bên cạnh em…”
Tần Hựu Sinh giải thích nguyên nhân, bệnh tim của bố anh tái phát, bây giờ anh đang ở trong bệnh viện ở San Francisco.
Sốt cao và bệnh tim, Ninh Nhiễm Thanh đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ, quan tâm hỏi: “Cha anh thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, khi anh tới đã qua cơn nguy kịch rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh thở ra một hơi, cũng không hỏi khi nào anh trở về, nhưng thật ra, Tần Hựu Sinh đã chủ động nói cho cô biết, thứ hai anh sẽ trở về.
“Bố anh không có việc gì sao?”
“Ông ấy có người con trai khác chăm sóc rồi.” Tần Hựu Sinh cười nói.
Dù sao đây cũng là chuyện gia đình Tần Hựu Sinh, Ninh Nhiễm Thanh không muốn nói thêm nữa, đang chuẩn bị ngắt máy thì thanh âm trầm thấp của Tần Hựu Sinh lại vang lên lần nữa, tín hiệu đột nhiên không tốt, Ninh Nhiễm Thanh rời giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Tần Hựu Sinh qua điện thoại nói cho cô biết, trong tủ lạnh có cái gì để ăn, ngăn kéo dưới TV có một sấp tiền mặt, mật mã máy tính bàn là gì…
Ninh Nhiễm Thanh: “Mới một ngày đêm em đã rất nhớ anh.”
Tần Hựu Sinh: “Anh cũng vậy.”
Trước khi đi làm, Ninh Nhiễm Thanh tự xuống bếp nấu cháo, lần đầu tiên làm cũng không tệ, mười mấy tiếng đồng hồ cô chưa ăn cái gì, bây giờ có đồ ăn rồi, khí lực dồi dào trở lại.
Ninh Nhiễm Thanh nhớ tới một việc, gọi điện thoại cho Giang Hành Chỉ.
Về chuyện tối hôm qua, mặc dù Giang Hành Chỉ không cam tâm tình nguyện nhưng cô cũng cần phải cảm ơn anh một tiếng.
Đối với cuộc gọi cảm ơn của cô Giang Hành Chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt, tới khi cô hỏi anh tiền thuốc men, thanh âm càng thêm lãnh đạm: “Số tiền này, tôi sẽ tìm Tần Hựu Sinh.”
Ninh Nhiễm Thanh: “…”
——
Hứa Trừng và Cố Đông Minh hòa giải không thành công, hơn nữa Cố Đông Minh nhất định không từ bỏ quyền nuôi con, vụ án phải đưa ra tòa xét xử.
Để tìm chứng cứ bất lợi cho Cố Đông Minh, mấy ngày nay Ninh Nhiễm Thanh đều bớt thời gian lên mạng tìm hiểu về Cố Đông Minh, ví dụ như những scandal với nữ diễn viên của anh ta.
Cố Đông Minh có rất nhiều bạn gái, nhưng thời gian hẹn hò dài nhất chỉ có bốn người, một là Hứa Trừng, hai là Cốc Vũ, ba là Trần XX, và cuối cùng là người giúp hắn đệ đơn ra tòa Lưu Hi.
Ninh Nhiễm Thanh tải xuống tất cả những ảnh thân mật của Cố Đông Minh, lưu thành một folder.
Ninh Nhiễm Thanh gọi điện thoại cho Tần Hựu Sinh: ” Em nghĩ Đồng Đồng nhất định sẽ do Hứa Trừng nuôi dưỡng, nếu như thẩm phán cuối cùng đem con giao cho Cố Đông Minh, em không bao giờ… tin tưởng pháp luật nữa, nhất định sẽ đổi nghề.”
” Mặc kệ là án kiện nào, khi lên tòa cũng không thể chắc chắn chiến thắng.” Tần Hựu Sinh nhắc nhở cô những điều cần chú ý “Lưu Hi dám kháng án chứng tỏ trong tay còn quân bài chưa lật, Nhiễm Thanh, nếu em muốn thắng vụ án này, nhất định phải biết được quân bài bí mật đó.”
Quân bài bí mật? Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ một chút: “Cố Đông Minh có tiền.”
“Vụ án này nhất định sẽ gây chấn động dư luận, cho dù có tiền thì thẩm phán cũng nghiêng về hướng dư luận.” Tần Hựu Sinh nói.
Ninh Nhiễm Thanh cúp điện thoại, suy nghĩ: Lưu Hi rốt cuộc nắm trong tay cái gì?
___
Tần Hựu Sinh trở về thành phố A lúc 8 giờ, Ninh Nhiễm Thanh không ra sân bay đón anh mà đi mua một bộ áo ngủ gợi cảm, tắm xong liền nằm ở trên giường chờ Tần Hựu Sinh.
8 giờ 40′, Ninh Nhiễm Thanh nghe thấy tiếng mở khóa, cô tắt đèn phòng ngủ, đi ra phía ngoài, cửa chống trộm mở ra, còn chưa chờ Tần Hựu Sinh bật đèn đã nhảy tới ôm anh: “Tần Hựu Sinh, em rất nhớ anh.”
Sau đó, Ninh Nhiễm Thanh thấy cơ thể anh chợt cứng đờ
Sau đó, đèn phòng bật sáng, Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía cửa, còn có một người nữa !!!
Giang Hành Chỉ lại đá giày Ninh Nhiễm Thanh lần nữa, một lát sau, cô gái đang cuộn người ngồi trên vali mới ngẩng đầu lên, uể oải nói: “Anh đã đến rồi à…”
Giang Hành Chỉ liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh, trực tiếp mở cửa nhà rồi đưa chìa khóa cho Ninh Nhiễm Thanh: “Cô cầm chìa khóa này đi.”
Ninh Nhiễm Thanh thật sự không biết tại sao mình lại ngủ, buổi chiều sau khi trở về nhà, đầu óc cô có chút choáng váng, có lẽ do buồn ngủ. Vừa ngồi trước cửa nhà Tần Hựu Sinh cô đã muốn gục xuống nhắm mắt dưỡng sức, hình như chỉ mới nhắm mắt lại cô đã ngủ luôn, cho đến khi bị Giang Hành Chỉ đánh thức bằng phương pháp chẳng mấy “tốt đẹp” này.
Ninh Nhiễm Thanh đứng lên vận động cơ thể, đưa mắt nhìn chiếc chìa khóa màu bạc trong bàn tay Giang Hành Chỉ, vươn tay lấy, kết quả chộp lấy không khí.
Cô bị anh trêu chọc? Giang Hành Chỉ dời tầm mắt từ chìa khóa sang Ninh Nhiễm Thanh: “Cô uống rượu?”
“Không có…” Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu, tập trung tinh thần, cầm lấy chìa khóa từ tay Giang Hành Chỉ.
Đầu ngón tay cô hơi đụng tới, Giang Hành Chỉ liền cảm giác lòng bàn tay mình trở nên nóng rực, anh cúi đầu tỉ mỉ đánh giá Ninh Nhiễm Thanh, cô gái trước mắt mặt phiếm hồng, đôi mắt đỏ bừng như một con thỏ nhỏ.
Ninh Nhiễm Thanh im lặng không lên tiếng, kéo vali lướt qua Giang Hành Chỉ, đi vào nhà Tần Hựu Sinh, chỉ là khi cô cúi xuống thay giày thì “cộc” một tiếng đầu cô đập xuống đất.
Giang Hành Chỉ xoay người, nhìn cô gái đang ngồi xổm trên mặt đất, sờ trán cô, cô bị sốt?
Giang Hành Chỉ khẳng định lại một lần nữa chuyện mình đến đây là đúng đắn, nếu anh cứ ngồi yên một chỗ, cô mà xảy ra chuyện gì thì 80% là do lỗi của anh, anh đỡ Ninh Nhiễm Thanh đứng dậy, định dìu cô đi, vô thức nghĩ rằng hành động này quá thân mật, đổi thành vác cô trên vai.
Ninh Nhiễm Thanh bị mang đi như vậy thực sự rất khó chịu, muốn nôn, nhưng vẫn còn nhịn được, chỉ đến khi ra khỏi thang máy, không nhịn được nữa, cô nôn thốc nôn tháo ở thùng rác của tòa nhà.
Giang Hành Chỉ quay về xe lấy khăn giấy cho cô, đưa cô đi bệnh viện, xếp hàng, đăng kí, sau đó bác sĩ kiểm tra thân nhiệt, làm xét nghiệm máu…
Trong một phòng bệnh, Ninh Nhiễm Thanh ôm chặt cánh tay của mình, tỉnh táo vài phần, vành mắt đỏ bừng nhìn Giang Hành Chỉ.
Nhiệt độ cơ thể là 41, cô gái vốn đã héo rũ gắt gao nắm chặt cánh tay của Giang Hành Chỉ: “Tôi không muốn tiêm, không muốn tiêm…”
Giang Hành Chỉ không để tâm, trực tiếp nói với bác sĩ: “Cứ tiêm một mũi hạ sốt trước, sau đó sẽ truyền dịch.”
Từ nhỏ đến lớn Ninh Nhiễm Thanh luôn sợ tiêm, vì vậy để không phải vào bệnh viện, cô luôn chăm sóc tốt cho bản thân, không ngờ hôm nay lại xui xẻo bị ốm, theo cô vào viện lại không phải là chị Tuần Tuần dịu dàng, cũng không phải thầy Tần luôn nhỏ nhẹ, thoải mái, mà lại là người tính tình quái dị, lời nói lạnh nhạt.
Ninh Nhiễm Thanh nói với bác sĩ mình chỉ cần uống thuốc, không cần tiêm, nhưng Trương Tiểu Trì nói đúng, trên đời này, trẻ con và người bệnh không có quyền phát ngôn. Giang Hành Chỉ đã quẹt thẻ tín dụng thanh toán viện phí, nữ y tá tiêm cho cô mũi hạ sốt, sau đó lại bắt đầu truyền dịch.
Thật là cười người hôm trước hôm sau người cười, mấy ngày trước cô còn đang cười nhạo Ninh Bối Bối, kết quả hôm nay lại đến lượt cô.
Nữ y tá vỗ nhẹ vào cổ tay cô, lấy bông tẩm cồn sát trùng khu vực xung quanh, vừa làm vừa nói chuyện với cô: “Nửa tháng nay khá nhiều người bị cảm, sốt đến mức nhập viện.”
Ninh Nhiễm Thanh không nói gì, cồn trên tay bốc hơi rất nhanh, cảm giác mát lạnh xuyên qua lỗ chân lông, lạnh thấu tim, Ninh Nhiễm Thanh siết chặt lòng bàn tay, nhắm mắt lại.
“Không cần lo lắng, thả lỏng một chút.” Y ta cũng ghét nhất những bệnh nhân như Ninh Nhiễm Thanh, tĩnh mạch (ven tay) còn nhỏ hơn so với lỗ kim.
Thả lỏng, Ninh Nhiễm Thanh thực sự không làm được, nữ y tá không thể làm gì hơn là nói với Giang Hành Chỉ đứng bên cạnh cô: “Phiền anh nắm chặt tay bạn gái đi.”
“Cô ấy không phải…” Giang Hành Chỉ liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh mình đầy mồ hôi lạnh, tới gần cô hơn, nói: “Không sao, giống như muỗi cắn thôi.”
Muỗi cắn? Ninh Nhiễm Thanh cười nhạt.
Lấy ven lần thứ nhất thất bại, lần thứ hai thất bại, lần thứ ba thất bại… Nữ y tá thử đi thử lại mấy lần mới miễn cưỡng cắm kim đúng mạch máu, cố định kim và chai truyền dịch, còn nói với Giang Hành Chỉ: “Tĩnh mạch của bạn gái anh thật mảnh…”
Trong toàn bộ quá trình, Ninh Nhiễm Thanh đều được Giang Hành Chỉ giữ chặt, chỉ cần anh bỏ tay ra, Ninh Nhiễm Thanh sớm đã muốn khóc liền mặc cho nước mắt tuôn ào ào.
“Ninh Nhiễm Thanh, cô rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi?” Giang Hành Chỉ sửa sang lại quần áo, đưa cho cô khăn giấy: “Được rồi, được rồi, một vừa hai phải thôi, lau nước mắt nhanh lên …”
Ninh Nhiễm Thanh chậm rãi đưa tay trái đang cắm kim đến trước mặt Giang Hành Chỉ: “Muỗi cắn như lời anh nói đây.”
Giang Hành Chỉ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt chuyển qua tay trái của Ninh Nhiễm Thanh, quả thật sưng như cái bánh bao, trái ngược hẳn với tay còn lại, làn da trắng nõn, ngón tay tinh tế.
Giang Hành Chỉ đột nhiên nhớ tới một câu trong cuốn sách cổ: “Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi” ; tâm trạng khó chịu cởi cúc áo sơ mi, trong đầu không hiểu sao hiện lên một hình ảnh: Đó là mùa đông khi cô đang học năm thứ ba, anh từ trung tâm thành phố đi ngang qua tòa nhà, tắc đường khiến anh phải hạ cửa kính xe để hút thuốc, tình cờ nhìn thấy cô và Tần Hựu Sinh đang đi tới, trời mưa lất phất, Tần Hựu Sinh che ô, cô đội mũ hình quả dâu tây, nắm tay Tần Hựu Sinh, không biết họ trò chuyện những gì mà hai người trông đều rất hưng phấn.
*Thủ như nhu đề, phu như ngưng chi (Hai câu thơ trong Kinh thi nói về nàng Trang Khương – con gái của vua nước Tề và là vợ của vua nước Vệ: Trang Công) : Tay mềm như tranh non lên tươi , tựa mỡ đọng trắng mướt làn daTình yêu như vậy, chắc chắn không thích hợp với Giang Hành Chỉ, anh muốn người con gái của mình phải thông minh, độc lập, kiên cường, tốt nhất nên ít nói một chút, nhưng có một số việc anh không phải không thừa nhận, anh thật sự ghen tỵ, cũng có chút khinh thường.
Lần anh đi công tác Nhật Bản, Tần Hựu Sinh gọi điện thoại nhờ anh mua kem dưỡng da, loại số lượng có hạn, thế nhưng Ninh Nhiễm Thanh chỉ dùng đúng một lần.
Là bạn thân của Tần Hựu Sinh, anh không chịu được nói: “Hựu Sinh, cậu cần gì phải hành hạ bản thân mình.”
Tần Hựu Sinh lúc đó nói thế này: “Hành Chỉ, là tôi tình nguyện”.
Tình nguyện sao? Giang Hành Chỉ quay đầu nhìn về Ninh Nhiễm Thanh, cởi áo vest rồi ném cho cô.
Giang Hành Chỉ thật sự “ném”, Ninh Nhiễm Thanh bị đập thì tỉnh lại, không nhịn được nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
Rõ ràng là có lòng tốt lại còn bị ghét bỏ, Giang Hành Chỉ quay đầu lạnh nhạt nói: “Lấy mà đắp.”
“Cảm ơn…” Ninh Nhiễm Thanh thấp giọng nói.
Cô nói câu này nhỏ như tiếng muỗi bay, cũng may Giang Hành Chỉ tai thính, hai tay đặt trước ngực, mắt nhìn về phía trước nói: “Không cần cảm ơn, truyền nước xong tôi đưa cô về.”
___
Ninh Nhiễm Thanh truyền nước xong đã là đêm khuya, Giang Hành Chỉ đỗ xe ở cổng sau bệnh viện, Ninh Nhiễm Thanh khoác áo vest của anh đứng chờ, đợi anh lái xe đến cổng chính, cô ngồi lên ghế lái phụ.
Đêm đã về khuya, trên đường không còn nhiều người, những người đi bộ trên đường hoặc là đi tìm thú vui giải trí, hoặc là công nhân quét rác.
Ninh Nhiễm Thanh mệt mỏi đến mức không mở nổi mắt, cuối cùng chìm vào giấc ngủ.
Giang Hành Chỉ chậm rãi lái xe, một lát sau, điện thoại của cô sáng lên, trong xe vốn yên tĩnh vang lên tiếng chuông điện thoại.
Giang Hành Chỉ gọi Ninh Nhiễm Thanh dậy nghe điện thoại nhưng cô không có phản ứng, bất đắc dĩ anh cầm lấy diện thoại của cô nhận cuộc gọi.
“Hựu Sinh, là tôi.” Giang Hành Chỉ một tay lái xe, một tay cầm điện thoại, giảm tốc độ xuống, “Quả thật xảy ra chút chuyện nhưng bây giờ không sao.”
“… Chắc là bỏ nhà ra đi, kéo vali đến tìm cậu, không biết cậu ra nước ngoài nên gọi điện cho A Thẩm, chỗ tôi có chìa khóa nhà cậu nên đến mở cửa, chẳng ngờ người cô ấy nóng ran…”
Giang Hành Chỉ kể lại tỉ mỉ đến mức chính anh cũng cảm thấy không cần thiết.
Tần Hựu Sinh đang ở sân bay San Francisco gọi điện thoại cho Ninh Nhiễm Thanh, chuông reo mấy hồi vẫn không có người nghe, anh tính toán thời gian, nghĩ thầm chắc cô cũng đã ngủ, đang chuẩn bị cúp điện thoại thì một giọng nam quen thuộc truyền đến.
12 giờ đêm, điện thoại di động của bạn gái, người anh em tốt nhất… Suy nghĩ đầu tiên của Tần Hựu Sinh không phải là những tình tiết cẩu huyết mà là Ninh Nhiễm Thanh gặp rắc rối gì rồi.
Cúp điện thoại, bên ngoài sớm đã có một chiếc xe đang đợi anh, Tần Hựu Sinh đưa hành lí cho một người đàn ông Trung Quốc, đi vào chiếc xe màu đen ấy.
___
Sáng sớm hôm sau, Ninh Nhiễm Thanh bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu đã không còn đau nhưng toàn thân lại mệt mỏi rã rời, cô gọi điện cho cô giáo Chu xin nghỉ nửa ngày, quay về giường của Tần Hựu Sinh ngủ tiếp, chăn đệm sạch sẽ, mềm mại, Ninh Nhiễm Thanh thoải mái làm tổ trên giường.
Tần Hựu Sinh gọi điện tới, Ninh Nhiễm Thanh không muốn đứng dậy, đặt điện thoại trên gối, kể chuyện mình sốt cao cho Tần Hựu Sinh, còn nói thêm một câu: “Anh cũng không ở bên cạnh em…”
Tần Hựu Sinh giải thích nguyên nhân, bệnh tim của bố anh tái phát, bây giờ anh đang ở trong bệnh viện ở San Francisco.
Sốt cao và bệnh tim, Ninh Nhiễm Thanh đương nhiên biết phân biệt nặng nhẹ, quan tâm hỏi: “Cha anh thế nào rồi?”
“Vẫn ổn, khi anh tới đã qua cơn nguy kịch rồi.”
Ninh Nhiễm Thanh thở ra một hơi, cũng không hỏi khi nào anh trở về, nhưng thật ra, Tần Hựu Sinh đã chủ động nói cho cô biết, thứ hai anh sẽ trở về.
“Bố anh không có việc gì sao?”
“Ông ấy có người con trai khác chăm sóc rồi.” Tần Hựu Sinh cười nói.
Dù sao đây cũng là chuyện gia đình Tần Hựu Sinh, Ninh Nhiễm Thanh không muốn nói thêm nữa, đang chuẩn bị ngắt máy thì thanh âm trầm thấp của Tần Hựu Sinh lại vang lên lần nữa, tín hiệu đột nhiên không tốt, Ninh Nhiễm Thanh rời giường, đi ra khỏi phòng ngủ.
Tần Hựu Sinh qua điện thoại nói cho cô biết, trong tủ lạnh có cái gì để ăn, ngăn kéo dưới TV có một sấp tiền mặt, mật mã máy tính bàn là gì…
Ninh Nhiễm Thanh: “Mới một ngày đêm em đã rất nhớ anh.”
Tần Hựu Sinh: “Anh cũng vậy.”
Trước khi đi làm, Ninh Nhiễm Thanh tự xuống bếp nấu cháo, lần đầu tiên làm cũng không tệ, mười mấy tiếng đồng hồ cô chưa ăn cái gì, bây giờ có đồ ăn rồi, khí lực dồi dào trở lại.
Ninh Nhiễm Thanh nhớ tới một việc, gọi điện thoại cho Giang Hành Chỉ.
Về chuyện tối hôm qua, mặc dù Giang Hành Chỉ không cam tâm tình nguyện nhưng cô cũng cần phải cảm ơn anh một tiếng.
Đối với cuộc gọi cảm ơn của cô Giang Hành Chỉ tỏ thái độ lạnh nhạt, tới khi cô hỏi anh tiền thuốc men, thanh âm càng thêm lãnh đạm: “Số tiền này, tôi sẽ tìm Tần Hựu Sinh.”
Ninh Nhiễm Thanh: “…”
——
Hứa Trừng và Cố Đông Minh hòa giải không thành công, hơn nữa Cố Đông Minh nhất định không từ bỏ quyền nuôi con, vụ án phải đưa ra tòa xét xử.
Để tìm chứng cứ bất lợi cho Cố Đông Minh, mấy ngày nay Ninh Nhiễm Thanh đều bớt thời gian lên mạng tìm hiểu về Cố Đông Minh, ví dụ như những scandal với nữ diễn viên của anh ta.
Cố Đông Minh có rất nhiều bạn gái, nhưng thời gian hẹn hò dài nhất chỉ có bốn người, một là Hứa Trừng, hai là Cốc Vũ, ba là Trần XX, và cuối cùng là người giúp hắn đệ đơn ra tòa Lưu Hi.
Ninh Nhiễm Thanh tải xuống tất cả những ảnh thân mật của Cố Đông Minh, lưu thành một folder.
Ninh Nhiễm Thanh gọi điện thoại cho Tần Hựu Sinh: ” Em nghĩ Đồng Đồng nhất định sẽ do Hứa Trừng nuôi dưỡng, nếu như thẩm phán cuối cùng đem con giao cho Cố Đông Minh, em không bao giờ… tin tưởng pháp luật nữa, nhất định sẽ đổi nghề.”
” Mặc kệ là án kiện nào, khi lên tòa cũng không thể chắc chắn chiến thắng.” Tần Hựu Sinh nhắc nhở cô những điều cần chú ý “Lưu Hi dám kháng án chứng tỏ trong tay còn quân bài chưa lật, Nhiễm Thanh, nếu em muốn thắng vụ án này, nhất định phải biết được quân bài bí mật đó.”
Quân bài bí mật? Ninh Nhiễm Thanh suy nghĩ một chút: “Cố Đông Minh có tiền.”
“Vụ án này nhất định sẽ gây chấn động dư luận, cho dù có tiền thì thẩm phán cũng nghiêng về hướng dư luận.” Tần Hựu Sinh nói.
Ninh Nhiễm Thanh cúp điện thoại, suy nghĩ: Lưu Hi rốt cuộc nắm trong tay cái gì?
___
Tần Hựu Sinh trở về thành phố A lúc 8 giờ, Ninh Nhiễm Thanh không ra sân bay đón anh mà đi mua một bộ áo ngủ gợi cảm, tắm xong liền nằm ở trên giường chờ Tần Hựu Sinh.
8 giờ 40′, Ninh Nhiễm Thanh nghe thấy tiếng mở khóa, cô tắt đèn phòng ngủ, đi ra phía ngoài, cửa chống trộm mở ra, còn chưa chờ Tần Hựu Sinh bật đèn đã nhảy tới ôm anh: “Tần Hựu Sinh, em rất nhớ anh.”
Sau đó, Ninh Nhiễm Thanh thấy cơ thể anh chợt cứng đờ
Sau đó, đèn phòng bật sáng, Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía cửa, còn có một người nữa !!!
/31
|