Tĩnh Nữ Truyền

Chương 88 - Chương 8

/222


Hoàng cung vẫn huy hoàng như cũ vậy, sừng sững ở trung tâm thành Sở Ương, lấy tư thái bễ nghễ thiên hạ, nhìn xuống các con dân của nó.

Tiếng vó ngựa ở trên con đường rộng lớn có cực kỳ rõ to, một tiếng tiếp một tiếng, tiếng vang chồng lên tiếng vang, làm cho người ta hoảng hốt như đang ở trong ảo giác xa xưa, đối với tường đỏ ngói xanh, ngoài nghiêm trang tôn kính, trong lòng cũng không cầm được dâng lên lòng yêu nước.

Phượng Tĩnh Xu ngồi ở trong xe phượng, trở về chỗ hoàng cung xa cách đã lâu. Khi còn bé, ngoài phủ Hiền vương, hoàng cung là nơi nàng quen thuộc nhất, bày đủ thứ trò, con đường này dẫn đến đâu, cung đó có một lỗ chó, nàng đều nhớ, nơi này chính là khu vui chơi tuổi thơ của nàng.

Dĩ nhiên, khó quên nhất, còn là người trong hoàng cung này. Đều nói nhà đế vương vô cùng vô tình, nhưng mà, Phượng Tĩnh Xu ở cảm nhận được phần ấm áp thứ hai ở cái thế giới này, chính là do nhà đế vương cao cao tại thượng này dành cho, Die nd da nl e q uu ydo n vì vậy, ngoài phụ mẫu của nàng ra, người trong hoàng cung này, là người thứ hai mà nàng thề muốn bảo vệ.

Xe ngựa chậm rãi dừng ở trước một cửa cung, tiểu thái giám lái xe chạy tới đặt một bục gỗ bên cạnh xe ngựa phủ Hiền vương, lão thái giám trước đó đã tuyên chỉ mang vẻ mặt tươi cười đỡ Phượng Tĩnh Xu xuống, dưới sự ra hiệu của Phượng Tĩnh Xu đi theo phía sau nàng, đi vào cung điện trước mắt —— Phượng Tường cung!

Dọc theo đường đi thái giám gặp được Phượng Tĩnh Xu, đều khéo léo quỳ xuống thỉnh an, mấy thái giám nhỏ tuổi nhỏ chưa từng thấy qua Phượng Tĩnh Xu, vì vậy đối với nàng rất tò mò, thỉnh thoảng len lén liếc một cái, rồi lại bị dung nhan xinh đẹp của Phượng Tĩnh Xu hấp dẫn, không ngừng than thở; mấy thái giám lớn tuổi, lúc Phượng Tĩnh Xu còn nhỏ đã từng thấy nàng, giờ phút này nhìn thấy Phượng Tĩnh Xu, mỗi một người đều kích động đỏ mắt, không thể kiềm chế được.

Bước lên bậc thang Phượng Tường cung, lão thái giám sau lưng cất cao giọng báo: Phượng Trạch công chúa kiến giá ——!

Thái giám canh giữ ở cửa vội vàng đi theo báo: Phượng Trạch công chúa kiến giá ——

Tiếng nói vừa dứt, thái giám này chỉ cảm thấy hoa mắt, một trận gió thổi qua, đợi khi định thần nhìn lại, mắt cũng trừng ra ngoài! Dieendaanleequuydonn Thái hậu bình thường duyên dáng sang trọng, thế nhưng giờ lại như cô nương mười bảy mười tám tuổi nhấc phượng bào chạy trong cung! Tổ tông ơi! Hắn là không phải đang nằm mơ chứ!?

Phượng Tĩnh Xu nhìn thái hậu chạy về phía nàng, nở một nụ cười, cũng chạy, nhào vào trong lòng thái hậu!

Xu nhi? Ta không có nằm mơ chứ? Thật đúng là tiểu Xu nhi của ta? Thái hậu vuốt ve tóc Phượng Tĩnh Xu, không dám tin hỏi.

Phượng Tĩnh Xu ngẩng mặt lên, cười nói: Nãi nãi, là Xu nhi, tiểu Xu nhi trở lại!

Thái hậu vui mừng cười, Là Xu nhi, là tiểu Xu nhi của ta! Chỉ có tiểu Xu nhi mới có thể gọi ta là nãi nãi! Còn có lông mày này, mắt này, hỏa phượng trên trán này (vì lúc đầu mình edit là phượng hoàng lửa, nhưng để hỏa phượng mình thấy hay hơn), còn có một thân mùi thơm lạ lùng này, ngoại trừ tiểu Xu nhi của ta ra, thiên hạ ngày nay còn có ai có thể có đây? Nói xong, xoay người kéo Phượng Tĩnh Xu đi vào Phượng Tường cung, vừa đi vừa lẩm bẩm: Mau cho nãi nãi xem một chút, mười năm không gặp, tiểu Xu nhi lớn lên thành hình dáng ra sao rồi!

Hai người mới vừa vào phòng, bên ngoài liên tiếp truyền đến tiếng thông báo, thái thượng hoàng tới, hoàng hậu tới, ngay cả hoàng đế và Đức vương gia đang xử lý chính sự ở Ngự Thư phòng cũng chạy đến!

Người có thể khiến hoàng gia nhớ thương như thế, trừ Phượng Tĩnh Xu, thì không còn ai nữa.

Mọi người gặp nhau, lại không thiếu được một phen bộc trực hàn huyên, đợi sau khi tâm tình mọi người bình phục lại, mọi người lại hỏi kỹ cuộc sống trong mười năm này của Phượng Tĩnh Xu, thời gian dường như chưa từng xoay chuyển, da.nlze.qu;ydo/nn mọi người đều vẫn thương yêu Phượng Tĩnh Xu mười năm như một ngày, căn bản không có cách trở, nói chuyện cũng thân mật hòa hợp, tựa như gia đình bình thường nói việc nhà vậy.

Phượng Tĩnh Xu kể cho mọi người nói mình ở Tuyệt Lăng sơn học nghệ nhiều năm, từ chỗ Lục Miểu học được chút công phu và y học ..., sau đó lại trong sự tò mò của thái hậu và hoàng hậu, giữ chức người kể chuyện một lần, kể những việc nàng từng trải khi tham gia đại hội võ lâm. Cái miệng nhỏ thường ngày lừa gạt nói ra khiến hai nữ nhân thân ở trong thâm cung nghe được liền có vẻ mặt hào hứng, giống như mình đang ở hiện trường vậy, nói đến Duy nhi anh dũng đấu với Hoán Kiếm Huy, tư thế oai hùng đơn độc đấu với Phong Bất Điên, khiến hai nữ nhân cộng số tuổi lại cũng vượt qua một trăm hai mươi hưng phấn thét lên, còn lúc nói đến Khanh Ngọc Tranh và Khanh Dĩ Yên vu oan Phượng Tĩnh Xu bị nàng ném đi một cánh tay, hai nữ nhân lại lớn tiếng kêu sảng khoái, còn nói tiện nghi cho hai cha con này.

Ba nam nhân bên cạnh, vốn đối với những chuyện này không có hứng thú, nhưng do Phượng Tĩnh Xu kể ra kinh nghiệm, trong đó xen lẫn rất nhiều phân tích và tự thuật mạch lạc rõ ràng, dinendian.lơqid]on còn giảng giải sâu sắc trên phương diện võ học đối với trên các môn phái đại hội võ lâm, võ công đối với nam nhân mà nói, cũng rất có lực hấp dẫn, vì vậy ba người cũng đi nghe theo đến say sưa.

Cũng bở vì đoạn giảng giải này của Phượng Tĩnh Xu, được thái giám lúc ấy phục vụ ở bên ghi chép cặn kẽ, rồi sau đó lưu truyền ra cung đình, dân gian cũng dần dần tạo thành hình thức kể chuyện cổ tích giải trí, các người kể chuyện, đều đưa đoạn tự thuật này của Phượng Tĩnh Xu trở thành kinh điển, lưu truyền rộng rãi. Đây là nói sau, không đề cập tới.

Chờ sau khi Phượng Tĩnh Xu nói xong, uống một hớp nước lớn, thở ra một hơi, vì vậy, nàng không chú ý tới ba nam nhân đang ngồi trao đổi ánh mắt lẫn nhau.

Nói hồi lâu, thái hậu rốt cuộc nhớ tới hỏi: “Xu nhi, sao không thấy phụ thân và nương con đâu?

Thái hậu vừa nhắc tới hai người, Phượng Tĩnh Xu ngượng ngùng nói: Phụ thân và nương còn đang hôn mê nằm trong nhà!

Cái gì? Hôn mê? Chuyện gì xảy ra? Có nặng lắm không? Người đâu! Mau truyền thái y! Vừa nghe thấy hai người té bất tỉnh, thái thượng hoàng và thái hậu lập tức nóng nảy!

Phượng Tĩnh Xu thấy thế, mau gọi hai người, miệng nhỏ cong lên, nói ra ngọn nguồn.

Phủ Hiền vương

Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi hôn mê đã lâu rốt cuộc tỉnh lại, thấy Phượng Duy Tĩnh ở bên cạnh bảo vệ, hai người vội vàng nói: Duy nhi! Ta mới vừa nằm mơ thấy tỷ tỷ của con trở lại!

Hai người cả kinh, đồng thời quay đầu miệng đồng thanh nói: Nàng/ chàng cũng nằm mơ thấy!?

Dừng lại, lại đồng thời hỏi: “Nàng/ chàng nằm mơ thấy cái gì?

Phượng Duy Tĩnh vốn lo lắng, sau khi chứng kiến phụ mẫu làm người ta bật cười, rốt cuộc cũng hơi thoải mái chút, dfienddn lieqiudoon nụ cười cũng hiện lên ở trong mắt của hắn.

Phụ thân! Nương! Các người tỉnh rồi! Một bóng dáng màu đỏ mở cửa, vừa nhìn thấy hai người ngồi trên giường, lập tức vui vẻ vọt vào.

Phụ thân!?

Nương!?

Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt, lại liếc mắt nhìn đối phương, đồng thời hỏi: “Nàng/ chàng lúc nào lại có một nhi tử thế!?

Cuối cùng, Phượng Duy Tĩnh nhịn không được, xì một tiếng nở nụ cười. Trời ạ! Hắn lại không biết phụ thân và mẫu thân lại đáng yêu như thế! Ha ha ha. . . . . .

Tuân Thư vừa nhìn hai người trước mang vẻ mặt mặt quái dị, uất ức vuốt đầu ngón tay, ấp úng nói: Tỷ tỷ nói, về sau Thư nhi gả tới đây, các người chính là phụ thân và nương của Thư nhi!

Phượng Vu Dực và Giang Sở Nhi hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng hỏi: “Hắn vừa mới nói gì? Ta nghe nhầm phải không?

Hắn muốn thú Xu nhi nhà ta sao?

Tuân Thư thấy hai người lại không để ý tới mình, vội vàng tiến lên nửa quỳ xuống nói: Phụ thân, nương, là gả, gả á! Trên mặt hiện lên chút ngượng ngùng, Thư nhi muốn gả cho tỷ tỷ!

Hai người vừa nghe, đồng thời hét lớn: Ta không có nghe lầm!!!

Phượng Duy Tĩnh thấy thế vội vàng kéo Tuân Thư ra, tránh cho hắn càng nói càng làm cho người ta hồ đồ, vừa đúng lúc Tĩnh Ảnh cũng đi vào, vì vậy Phượng Duy Tĩnh vội vàng giao Tuân Thư cho Tĩnh Ảnh, hít sâu một hơi, xoay người đối mặt với hai người.

Phật một tiếng, Phượng Duy Tĩnh quỳ xuống.

Duy nhi, con làm cái gì thế!? Phu thê Phượng Vu Dực giật mình nhìn nhi tử, không biết hắn đang làm gì?

Phụ thân, nương! Đây tất cả đều là thật! Phượng Duy Tĩnh trầm giọng nói, Tĩnh nhi đã quay trở về, giờ phút này được tuyên vào cung, Tĩnh nhi nói cũng là thật, nàng quyết tâm muốn thú phu. Hài nhi, hài nhi và Tĩnh Ảnh, Dieenndkdan/leeequhydonnn còn có vị công tử vừa rồi kia, đều đã nhận định Tĩnh nhi, cuộc đời này không phải là Tĩnh nhi không cưới, chỉ cần gả cho Tĩnh nhi! Xin phụ mẫu thứ tội, không nên trách Tĩnh nhi, muốn trách thì trách chúng con đi! Nói xong, Phượng Duy Tĩnh nặng nề dập đầu một cái.

Bên trong phòng lập tức trầm mặc, không khí vô cùng ngột ngạt. Lúc này, Tuân Thư bị Tĩnh Ảnh kéo tới một bên dường như cũng đã nhận ra khác thường, lôi kéo tay Tĩnh Ảnh đi theo khéo léo quỳ gối bên cạnh Phượng Duy Tĩnh, không nói một câu.

Hồi lâu, Phượng Vu Dực phát ra một tiếng thở dài, hắn và Giang Sở Nhi nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt của đối phương thấy được bất đắc dĩ.

Duy nhi, thời đại này, chắc sẽ không cho phép nữ tử tam phu tứ thị, đừng nói ba người các con gả cho Xu nhi, chính là Xu nhi thú một người trong các con, đã đủ kinh thế hãi tục, việc này, không thể so với ở rể! Phượng Vu Dực từ từ nói.

Nam nhi các con, chí ở bốn phương, nếu như hôm nay các con bởi vì Xu nhi, ngày sau ảnh hưởng tiền đồ của các con, đó chính là tội của Xu nhi đó! Giang Sở Nhi lo lắng nói.

Chúng con tự nguyện! Phượng Duy Tĩnh và Tĩnh Ảnh đồng thời nói.

Phụ thân, năm đó nếu không phải là Tĩnh nhi, căn bản sẽ không có con ngày hôm nay. Tất cả của con đều do Tĩnh nhi cho, đừng nói vì nàng đền tiền đồ của mình, coi như mất mạng, con cũng không oán không hối! Vẻ mặt Phượng Duy Tĩnh tràn đầy nhu tình nói, Từ nhỏ Tĩnh nhi đã nói cho con biết, con là đồng dưỡng tế của nàng, ta cũng vẫn lấy danh xưng vị hôn phu tương lại của Tĩnh nhi, chưa bao giờ cảm thấy mình là tiểu vương gia của vương phủ, vì vậy, muốn gả cho Tĩnh nhi, con cầu còn không được, coi như cùng nam nhân khác chia sẻ nàng, con cũng cam nguyện!

Phu thê Phượng Vu Dực khiếp sợ nhìn thiếu niên trước mắt, người mà bọn họ vẫn coi là nhi tử, cho tới nay, hắn đều tận tâm tận lực chăm sóc bọn họ, trong mấy năm Xu nhi không ở đây, đều phí hết tâm tư để cho bọn họ vui mừng, chỉ là ở phương diện nam nữ, vẫn không chạm nữ sắc, bọn họ còn tưởng rằng hắn còn trẻ nên xấu hổ, hoặc có tật xấu gì khó nói, cho nên ở trong quan trường lúc mấy thiên kim tiểu thư đến viếng thăm bọn họ cũng tận lực tạo cơ hội cho các nàng, trong đó, thiên kim thừa tướng thiên kim Vu Phó Oánh chấp nhất nhất, di@en*dyan(lee^qu.donnn) bọn họ vẫn rất xem trọng nàng, lòng dạt dào cho là nàng có thể làm nhi tử động lòng. Nhưng kết quả vốn không phải chuyện như vậy! Duy nhi của bọn họ, không phải xấu hổ, không phải không động lòng, càng không phải có tật xấu gì, mà là đã sớm mất lòng, mà người lấy mất tim của hắn, lại là nữ nhi ngoan của bọn họ! Này, sự thật này, quá làm cho bọn họ kinh hãi, vì vậy nhất thời cũng không thể nói rõ được. Nhưng thật ra từ đáy lòng của bọn họ, là cảm động với nhi tử si tình này.

Hai người lại nhìn Tĩnh Ảnh, vẻ mặt Tĩnh Ảnh nghiêm nghị, chăm chú nhìn hai người, thâm tình nói: Cả đời Tĩnh Ảnh là của nàng!

Hai người vừa chấn động, bọn họ chưa bao giờ biết, vị hộ vệ trầm ổn ít nói này, lại cũng thâm tình như vậy. Xu nhi à, con có biết con may mắn thế nào không? Có thể được một phần tình cảm sâu đậm như thế!

Hai người lại hướng nhìn Tuân Thư một thân đỏ rực, Tuân Thư chớp mắt ngây thơ, không biết tại sao hai người nhìn mình.

Phượng Duy Tĩnh thấy thế, đơn giản kể lại tình huống của Tuân Thư một phen.

Phượng Vu Dực vừa nghe, chân mày cau lại.

Đứa nhỏ này, tâm tính đơn thuần, chỉ sợ ngay cả mình thích cái gì cũng không biết ! Chỉ sợ. . . . . . Giang Sở Nhi lo lắng nhìn Phượng Vu Dực.

Thư nhi thích tỷ tỷ! Thư nhi biết! Vừa nghe đến lời Giang Sở Nhi nói, Tuân Thư lập tức lớn tiếng phản bác.

Đứa bé, con còn nhỏ, con ngay cả thích là gì cũng không biết ! Phượng Vu Dực dịu dàng khuyên nhủ.

Mắt Tuân Thư đột nhiên xẹt qua một tia sáng, trầm giọng nói: Ta vì nàng, cái gì cũng không muốn, nếu nói ta không hiểu ái tình, thế gian này, chỉ sợ sẽ không người nào hiểu!

Bốn người tại chỗ bị Tuân Thư đột nhiên thay đổi nói làm sợ hết hồn, vừa muốn cẩn thận tra xét, Tuân Thư lại nháy mắt, khiếp sợ nhìn mọi người, hỏi: “Các người sao thế? Tại sao nhìn người ta như vậy?

Mọi người vừa thấy bộ dáng ngây thơ kia của Tuân Thư, cũng có chút kinh nghi, không biết câu nói vừa rồi kia, đến cùng đã xảy


/222

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status