"Tam Thiểu sư huynh."
Ngộ Không cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu yếu ớt gọi. Tam Thiểu nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, mi liễu dựng thẳng, Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức tinh thần toả sáng từ trong lòng Long Tại Thiên nhảy ra. Lúc rơi xuống đất không đứng vững, Long Tại Thiên giúp Điêu Điêu Tiểu Cửu một tay, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng lập tức đẩy Long Tại Thiên ra, tránh xa ra một khoảng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt lại, còn giả bộ băng thanh ngọc khiết. Long Tại Thiên không hiểu ra làm sao, nam nhân lớn lên giống yêu tinh băng sơn này đáng sợ như vậy sao? Ngộ Không cười hả hê, hắn nhìn cái loại... bộ dáng nũng nịu của Điêu Điêu Tiểu Cửu đối với Long Tại Thiên liền thấy khó chịu, hiện tại Tam Thiểu tới, có chuyện đùa rồi, hắc ~!
Nhạn đại nói: "A Đạt mới bị sát hại, thiếu nữ này là Đại muội muội của A Đạt, nghe Điêu Điêu Tiểu Cửu nói còn có bốn muội muội chưa tìm thấy, chúng ta chia nhau ra tìm. Sống phải thấy người..." Một câu phía sau không nói ra. Nhạn đại nói: "Ba người chúng ta ai cũng đáng tình nghi, cho nên Điêu Điêu cũng không an toàn, ngươi mang Điêu Điêu đi."
Tam Thiểu gật đầu. Long Tại Thiên không đồng ý: "Không thấy tiểu yêu sợ hắn sao, nàng cũng ở cùng ta đi, dù sao ta cũng là phu quân nàng." Điêu Điêu Tiểu Cửu quay một đầu lại, đánh ngã Long Tại Thiên, hai người mặt đối mặt quỳ rạp trên mặt đất, Long Tại Thiên nhếch miệng cười kéo dài: "Ngươi, sao còn nhiệt tình như vậy!"
Điêu Điêu Tiểu Cửu tức giận nói: "Những người khác dùng phong châm chỉ để chơi, ngươi có thể tránh được, phong châm của Tam Thiểu sư huynh, còn chưa người nào có thể thoát được. Hiện tại thời gian khẩn cấp, ngươi cũng nên đi tìm bọn muội muội của A Đạt đi. Ta ở cùng Tam Thiểu sư huynh rất an toàn." Long Tại Thiên thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói: "Được. Ngươi phải cẩn thận, chớ khóc hư mắt." Điêu Điêu Tiểu Cửu đứng dậy, đi hướng Tam Thiểu, còn đưa tay nhỏ bé cho Tam Thiểu nắm. Tam Thiểu cau mày, lấy ra một cái khăn ném cho Điêu Điêu Tiểu Cửu. Điêu Điêu Tiểu Cửu lung tung quẹt qua cái tay, vứt trả lại cho Tam Thiểu, Tam Thiểu kéo tay nàng nói: "Chúng ta nhắm hướng Đông đi." Sau đó, hai người liền phi nhanh biến mất trong đám cây cối... Long Tại Thiên trợn mắt há hốc mồm, nói: "Đó là hướng Nam nha!" Ngộ Không phụt cười nói: "Hắn nói là Đông, đó chính là Đông. Ta chọn hướng Nam." Sau đó hắn cười quái dị xoay chân chạy tới hướng Đông. Nhạn đại chỉ một câu "Tây", xoay người bỏ đi hướng Bắc, lúc cần thiết, Nhạn đại cũng rất hài hước. Long Tại Thiên đứng ở đó, ngây người một hồi lâu, tự nhủ: "Ta chọn Bắc", sau đó đi tới hướng Tây duy nhất không có người đi. Điêu môn thú vị ác liệt, Long Tại Thiên sẽ đến học hỏi một hồi. ............
"Tam Thiểu sư huynh" Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng gọi. Tam Thiểu không để ý tới nàng. Lại đi một hồi lâu, Điêu Điêu Tiểu Cửu không nhịn được bèn hỏi: "Chúng ta dường như đã đi quá xa rồi." Đúng vậy, đi cùng Tam Thiểu phải cực kỳ cẩn thận. Tam Thiểu nếu không phải biết thuật biến đổi thời không, hoặc là pháp thuật có lực triệu hoán chim rất mạnh, hắn căn bản không có khả năng tìm được đông tây nam bắc. Hắn sống ở Điêu môn mười mấy năm, còn có thể bị lạc đường. Ai ai, dù biết hắn sẽ nổi nóng, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không thể không nói. Nếu không, có thể bọn họ sẽ trực tiếp đi thẳng sang nước láng giềng nha. "Chúng ta không tìm người." Tam Thiểu bình tĩnh nói, "Chúng ta liền một mạch đi thẳng về phía trước." "Nhưng..." Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ giọng phản bác, đây chính là bọn muội muội của A Đạt nha. Tam Thiểu nói: "Tìm vài người, một mình Nhạn đại là đủ rồi. Huống chi còn có ba người ở đó." Sau đó Tam Thiểu liền dừng lại. Ngã rẽ phía trước, có hai con đường, một cái rẽ trái, một cái rẽ phải, nhất định không có một cái nào đi về phía trước. Ách... Điêu Điêu Tiểu Cửu khẩn trương nhìn Tam Thiểu, nói: "Đường này cũng không phải do ta làm ra" Trời ạ đất a người a, chỉ cần ở chung một chỗ với Tam Thiểu, Điêu Điêu Tiểu Cửu liền vạn phần khẩn trương khó chịu. Mặc dù tất cả mọi người nói Tam Thiểu thật ra rất cưng chiều nàng, nhưng nàng thật sự không thấy. Tam Thiểu nghiêng đầu nhìn nàng một chút, trong ánh mắt có chút hoài nghi. Điêu Điêu Tiểu Cửu trong lòng hô to không may rồi. Nhạn đại a Nhạn đại, tại sao ngươi lại muốn ngược ta như vậy đây?! "Ta muốn dẫn ngươi đi về nhà. Ngươi từ từ ở lại nhà ta, chờ việc này trôi qua, rồi dự định sau." Khẩu khí Tam Thiểu cũng không tệ lắm. Điêu Điêu Tiểu Cửu thật sự là hoài nghi, hắn, thiên sư lộ si tiếng tăm lừng lẫy Đại Tề Quốc, có thể tìm được đường về nhà sao? Tam Thiểu đưa ngón tay nhẹ nhàng để trong miệng, ngón tay trắng noãn thon dài nhẹ nhàng trượt trên môi đỏ tươi, sau đó, Tam Thiểu rút ngón tay ra, đặt ở trước mắt, nhắm mắt lại, cảm giác phương hướng...
Lạnh chính là Bắc, nóng là Nam... Điêu Điêu Tiểu Cửu cau mày, Tam Thiểu biến thái! Thật ra hỏi nàng không phải nhanh hơn sao?! Tam Thiểu kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu quẹo hướng trái, ngón trỏ hắn còn chưa khô, hơi mềm mềm, Điêu Điêu Tiểu Cửu cảm thấy hơi ngứa, hơi hơi rụt tay lại, bị Tam Thiểu trừng mắt, lập tức nhu thuận buông ra, nhắm mắt lại, đi theo Tam Thiểu, mặc kệ là phương hướng nào, đi thì đi! "Tới rồi!" Thanh âm Tam Thiểu cũng hơi phập phồng. Dù sao hắn cũng là người quen hưởng thụ, đi lâu như vậy, hắn cũng sẽ mệt sẽ đói. Đôi mắt sáng của Điêu Điêu Tiểu Cửu mở lớn, nhìn kiến trúc mỹ lệ trước mắt, chân chó ca ngợi không thôi: "Oa Tam Thiểu sư huynh, nhà ngươi thật đẹp. Thật hoa lệ! Các cô nương nhà ngươi cũng quá đẹp quá đẹp." Khuôn mặt tuấn nhã của Tam Thiểu hơi co quắp, nói: "Đây là kỹ viện!" Ách... Kỹ viện! Tam Thiểu sư huynh mang nàng đến kỹ viện làm cái gì? Điêu Điêu Tiểu Cửu che miệng, không dám nói lung tung.
............ Một đám yến oanh gầy phì bu lại đây, vây quanh người Tam Thiểu đến mức nước cũng không thấm qua được, Điêu Điêu Tiểu Cửu bị đẩy ra thật xa. Tam Thiểu rất có cảm giác hạc trong bầy gà, chỉ là mắt lạnh liếc một cái, các nữ nhân đều nhân lui ra. Hắn ngoắc ngón tay với Điêu Điêu Tiểu Cửu, trong mắt đẹp đều là vẻ nghiêm túc. Điêu Điêu Tiểu Cửu vội vàng như chó con lủi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn chờ đợi chuẩn bị đón nhận sự chăm sóc của chủ nhân. "Ta muốn một bàn thức ăn ngon nhất, muốn một gian... phòng khách sạch sẽ nhất. Được rồi, ta không cần cô nương hầu hạ, bởi vì ta tự có chuẩn bị." Thanh âm Tam Thiểu mang theo làn điệu cao ngạo, nhưng lại lộ ra một chút tinh nghịch. Mặt má mì kỹ viện trở nên vừa đỏ lại vàng, mẹ kiếp nó chứ, đến kỹ viện không gọi cô nương, không bằng ngươi đi khách trọ không phải tốt hơn sao?! Nhưng nhìn vị... gia này tuyệt đối không phải hạng bình thường, cũng không nên đắc tội thì hơn. Chỉ có thể yêu thanh cười nói: "Mau mau, phân phó người làm theo lời gia nói. Đưa gia đi Lệ Hạ Viện." Tam Thiểu kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu đi theo người dẫn đường. Hắn biết qua mấy ngày nữa, vị... má mì này tuyệt đối sẽ nổi điên, ha ha, bởi vì trên người hắn đến một cái đồng cắc cũng không có. Hắn tới quá vội vàng, túi tiền đặt ở dưới gối đầu, hắn ra ngoài đã lâu, về nhà thật sự không tìm được phòng ngủ của chính mình, hắn lại không thích dùng vấn đề thấp kém như thế quấy rầy người nhà, cho nên...
Hai người đi tới một gian tiểu viện khá tinh sảo, mặc dù không có cây hay hoa gì trân quý, nhưng trái lại cực sạch sẽ, việc này rất hợp tính tình Tam Thiểu. Ở Điêu môn, mặc dù Nhạn đại mới là người vĩnh viễn mặc đồ trắng, không thương tiếc Điêu Bì giặt quần áo gian nan đến biến thái, nhưng trên thực tế Tam Thiểu mới là... người biết thưởng thức cuộc sống nhất, thích sạch sẽ đến mức biến thái. Người Điêu môn hoài nghi, nếu không phải Điêu Điêu Tiểu Cửu quá quá không giữ vệ sinh, có lẽ Tam Thiểu đã sớm cùng nàng xảy ra chuyện gì. Cho nên, mặc dù mọi người nhất trí cho rằng Tam Thiểu rất thích Điêu Điêu Tiểu Cửu, cũng nhất trí cảm thấy Tam Thiểu sẽ không cưới Điêu Điêu Tiểu Cửu. Bởi vì cho tới nay, bọn họ còn chưa phát hiện ra một nữ hài tử nào vừa bẩn lại vừa không thích giữ vệ sinh như Điêu Điêu Tiểu Cửu. Nơi nào cũng ngồi, nàng bắt được chiếc đũa của ai liền gắp ăn, hoa quả cũng không rửa qua, tắm rửa còn phải để Điêu Bì ba lượt mời bốn lượt yêu cầu. Mặc dù... một ít thói quen này của Điêu Điêu Tiểu Cửu không ít lần bị Tam Thiểu chỉnh qua, nhưng nàng đau xong liền quên, chuyện ta ta làm, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi. Đại khái thần tiên cũng hết cách với nàng đi. Một hồi, một bàn rượu và thức ăn ngon liền lên tới. Điêu Điêu Tiểu Cửu đang muốn lấy đũa, Tam Thiểu nhẹ nhàng khụ một tiếng. Điêu Điêu Tiểu Cửu đành để... xuống, chờ bọn người hầu mang nước tới rửa tay rửa mặt, súc miệng, còn phải đem hai tay thon dài cho Tam Thiểu kiểm tra, mới dưới sự đồng ý ngầm của Tam Thiểu mà bắt đầu ăn. Phù phù, mệt quá. Này thì lau này thì rửa, Điêu Điêu Tiểu Cửu đã sớm quên những chuyện buồn bực buổi sáng, lập tức tràn đầy nhiệt tình tập trung vào nghiệp lớn ăn thịt... "Ta thấy một món này, rau bờ Giang Nam vừa tươi non lại xanh mơn mởn cũng không tệ lắm, ngươi thử xem." Đến tư thái dùng cơm của Tam Thiểu cũng đều là phong nhã như vậy. Điêu Điêu Tiểu Cửu đau khổ nghĩ, Tam Thiểu sao lại đặt một cái tên "thấp kém" như vậy cho những... thức ăn này. Rau bờ Giang Nam vừa tươi non lại xanh mơn mởn, là cái gì nàng không biết, chỉ cần nghe một cái chữ ‘xanh’ này là đã thấy không hợp khẩu vị, nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có rau hẹ xanh, đưa đũa qua, nhanh chóng chọn lấy một cọng, đưa vào miệng nói: "Ừm." Tam Thiểu mỉm cười, lại nói: "Thứ này nửa phần xanh nửa phần hồng cũng khá ngon." Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn đi nhìn lại, chỉ có rau chân vịt là trong xanh có hồng, lại gắp một miếng không tiếng động mà nuốt vào. Một thị nữ cười nói: "Công tử thật có nhã ý, thật cảm kích cô nương." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điêu Điêu Tiểu Cửu nhăn nhúm co quắp, muốn... phun quá!
Nàng hiện tại nhớ Long Tại Thiên vô cùng, thật sự là không thể so sánh, một khi so thì sẽ bị dọa cho nhảy dựng, Tam Thiểu so với Long Tại Thiên đúng là chênh lệch khoảng cách một trời một vực. Tam Thiểu đến bây giờ còn cái chiêu gì chưa tung ra, Điêu Điêu Tiểu Cửu đã bị uy danh nhiều năm của hắn dọa sợ phục sát đất, đến một bữa cơm cũng không thể ăn cho xong. Nếu là Long Tại Thiên, nàng ít nhất còn có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nếu thật sự không được, làm nũng cũng được a, Long Tại Thiên... bị nàng ăn cũng nhờ một chiêu này. Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa nghĩ vừa xuất thần...
"Nghĩ cái gì?" Thanh âm Tam Thiểu mị hoặc lòng người. Khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu không tự chủ được bắt đầu nói thật ra: "Long..." Sau đó nàng dừng lại ở chữ Long, cẩn thận nhìn Tam Thiểu, Tam Thiểu chớp mi, Điêu Điêu Tiểu Cửu sửa lời nói: "Long nữ cùng Long châu." Tam Thiểu cau mày nói: "Long nữ cùng Long châu, là có ý gì?" Điêu Điêu Tiểu Cửu bắt đầu đàng hoàng nói ra tất cả những gì nàng biết...
............... Long Tại Thiên tìm kiếm hồi lâu, hắn đối với việc tìm người sống tạm thời không có tinh thần gì cả, thật sự là chưa từng đi chỗ này, hắn chỉ có thể căng mắt ra mà nhìn, dỏng lỗ tai lên mà nghe... Vừa tìm vừa nghĩ việc này thật sự là quái dị, việc này Nhạn đại nói rất đúng, thật giống như người trong Điêu môn làm. Ai có thể lẻn vào cánh cổng sâm nghiêm của Điêu môn, thần không biết quỷ không hay giết chết thiên sư hạng hai. Ai có thể nhanh như vậy liền biết nơi ở của A Đạt, đuổi theo giết người đây?! Hơn nữa ai lại có động cơ giết hai người kia?! Long Tại Thiên thấy trong mấy người Điêu môn này, thật sự là không đoán ra ai. Pháp lực của A Đạt này nghe nói chỉ có Nhạn đại, Tam Thiểu, Cúng Thất Tuần, hoặc là Tứ cùng Tiểu Bạt liên thủ mới có thể hơn hắn. Nhưng cũng khó nói, bởi vì càng thân càng không phòng bị, cho nên cho dù là pháp lực kém cũng không có nghĩa không giết được người có pháp lực cao cường. Như vậy thì tất cả mọi người đều đáng tình nghi. Ai, thiên sư có điểm này không tốt, vì chỉ cần biết một thuật biến đổi thời không là có thể tới mọi nơi, căn bản không ai có thể bởi vì không có ở hiện trường mà bỏ qua! Không đúng! Nhạn đại lúc mới vừa rồi nói Tam Thiểu vô tội, lý do là Tam Thiểu lúc ấy không có ở hiện trường. Nhạn đại tin tưởng Tam Thiểu như vậy, là bởi vì bọn họ có nhiều năm giao tình, hay bọn họ căn bản là đồng mưu?! Đột nhiên, Long Tại Thiên nhìn thấy một cây nĩa săn dính máu, nĩa đâm thẳng tắp trên một tảng đá lớn, trên đầu nĩa còn có một ít vết máu cùng tàn thịt, rõ ràng là con mồi. Tại sao, thợ săn bẫy được con mồi rồi lại không tới lấy? Nếu như là A Đạt, vậy thì nơi này chính là chỗ A Đạt bị giết. Một người đã luyện thân thành thiên sư cấp một lại bị giết dễ dàng như vậy, chuyện này cũng không phải cao thủ thông thường có khả năng làm được. Ý nghĩ vừa rồi lại lóe lên trong lòng Long Tại Thiên, một là người giết A Đạt là người rất gần gũi, A Đạt trở tay không kịp, đến con mồi cũng chưa kịp lấy, hai là, pháp lực của hắn tuyệt đối hơn A Đạt. Long Tại Thiên biết thiên sư cao cường hơn A Đạt cũng không nhiều, trừ mấy người Điêu môn ra, cũng chỉ có Hoa Thệ Chi cùng đại ca Long Chi Hưng.
Việc này có liên quan đến Long nữ, vậy mới có thể liên quan đến cả hai bọn họ. Long Tại Thiên biết chuyện xưa Long nữ sinh long châu, cũng thấy cái bụng rỗng tuếch... của Long nữ kia. Đột nhiên một loại cảm giác kinh khủng tập kích Long Tại Thiên, trời ạ, ngày hôm qua Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng mới phá thân, như vậy, nàng cũng sẽ mang Long châu, hiện tại, nàng có thể đang bị nguy hiểm!! Long Tại Thiên như bị sét đánh, đứng đó bất động. ............... "Long công tử." Thanh âm Nhạn đại vĩnh viễn bình tĩnh ôn hòa như vậy. Bên cạnh hắn dắt theo bốn đứa trẻ quần áo tả tơi. Ngộ Không cũng đứng bên cạnh hắn, ánh mắt cũng nhìn chăm chú cây nĩa dính máu. "Tìm được các nàng rồi?" Long Tại Thiên hơi cao hứng, đi tới chỗ mấy tiểu cô nương. Sau đó ngồi xổm xuống, từ trên tay tháo xuống bốn vòng tay nho nhỏ, đưa cho các nàng mỗi người một cái: "Cái này có thể thay các ngươi ngăn trở những thứ bất lợi, phù hộ các ngươi khỏe mạnh trưởng thành." Phải biết rằng bốn vòng tay này cũng không phải là pháp khí thông thường, giá trị không hề nhỏ. Nhưng Long Tại Thiên luôn luôn có thói quen vung tay hào phóng nên cũng không cảm thấy gì. Một tiểu cô nương nhát gan tiếp nhận, đeo lên cổ tay. Các nàng từng gặp qua Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu ở chung một chỗ, lại chơi cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu rất vui, cho nên, so với Nhạn đại, các nàng càng tin tưởng Long Tại Thiên hơn. Ít nhất có một đứa mới chỉ bốn tuổi nhẹ nhàng nói: "Ngươi đồng ý nuôi chúng ta sao?"
Long Tại Thiên dịu dàng cười một tiếng: "Đương nhiên, chờ chuyện này xong xuôi, các ngươi có thể sống cùng ta và cả Điêu Điêu tỷ tỷ nữa." Long Tại Thiên nghĩ cuộc sống ở Điêu môn thiếu thốn, lại toàn nam nhân biến thái, thật sự không thích hợp để tiểu hài tử phát triển khỏe mạnh về thể xác và tinh thần, không bằng đến nhà hắn sống thì tốt hơn. Ngộ Không nói: "Chuyện Điêu môn, còn chưa đến lượt ngươi nhúng tay." Nhạn đại vẫn một mực nhìn cái nĩa, một lúc sau thở dài thật dài: "A Đạt, thật sự như Điêu Điêu nói." Ngộ Không chuẩn bị hỏi cái gì, lại á khẩu. Nhạn đại nói: "Ta đã mai táng cô nương kia, chúng ta về Điêu môn trước đi." Hắn đang ở trước mặt mấy hài tử nên ăn nói rất cẩn thận. Long Tại Thiên cùng Ngộ Không không nghị luận gì thêm. Một cái thuật biến đổi thời không hoa lệ của Nhạn đại, Long Tại Thiên đã nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc của Tiểu Cửu cư ở Điêu môn. Vốn dĩ, Nhạn đại dùng thuật thời không trở lại Tiểu Cửu cư.
Ngộ Không cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu yếu ớt gọi. Tam Thiểu nhìn Điêu Điêu Tiểu Cửu, mi liễu dựng thẳng, Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức tinh thần toả sáng từ trong lòng Long Tại Thiên nhảy ra. Lúc rơi xuống đất không đứng vững, Long Tại Thiên giúp Điêu Điêu Tiểu Cửu một tay, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng lập tức đẩy Long Tại Thiên ra, tránh xa ra một khoảng. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn chặt lại, còn giả bộ băng thanh ngọc khiết. Long Tại Thiên không hiểu ra làm sao, nam nhân lớn lên giống yêu tinh băng sơn này đáng sợ như vậy sao? Ngộ Không cười hả hê, hắn nhìn cái loại... bộ dáng nũng nịu của Điêu Điêu Tiểu Cửu đối với Long Tại Thiên liền thấy khó chịu, hiện tại Tam Thiểu tới, có chuyện đùa rồi, hắc ~!
Nhạn đại nói: "A Đạt mới bị sát hại, thiếu nữ này là Đại muội muội của A Đạt, nghe Điêu Điêu Tiểu Cửu nói còn có bốn muội muội chưa tìm thấy, chúng ta chia nhau ra tìm. Sống phải thấy người..." Một câu phía sau không nói ra. Nhạn đại nói: "Ba người chúng ta ai cũng đáng tình nghi, cho nên Điêu Điêu cũng không an toàn, ngươi mang Điêu Điêu đi."
Tam Thiểu gật đầu. Long Tại Thiên không đồng ý: "Không thấy tiểu yêu sợ hắn sao, nàng cũng ở cùng ta đi, dù sao ta cũng là phu quân nàng." Điêu Điêu Tiểu Cửu quay một đầu lại, đánh ngã Long Tại Thiên, hai người mặt đối mặt quỳ rạp trên mặt đất, Long Tại Thiên nhếch miệng cười kéo dài: "Ngươi, sao còn nhiệt tình như vậy!"
Điêu Điêu Tiểu Cửu tức giận nói: "Những người khác dùng phong châm chỉ để chơi, ngươi có thể tránh được, phong châm của Tam Thiểu sư huynh, còn chưa người nào có thể thoát được. Hiện tại thời gian khẩn cấp, ngươi cũng nên đi tìm bọn muội muội của A Đạt đi. Ta ở cùng Tam Thiểu sư huynh rất an toàn." Long Tại Thiên thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhẹ nhàng nói: "Được. Ngươi phải cẩn thận, chớ khóc hư mắt." Điêu Điêu Tiểu Cửu đứng dậy, đi hướng Tam Thiểu, còn đưa tay nhỏ bé cho Tam Thiểu nắm. Tam Thiểu cau mày, lấy ra một cái khăn ném cho Điêu Điêu Tiểu Cửu. Điêu Điêu Tiểu Cửu lung tung quẹt qua cái tay, vứt trả lại cho Tam Thiểu, Tam Thiểu kéo tay nàng nói: "Chúng ta nhắm hướng Đông đi." Sau đó, hai người liền phi nhanh biến mất trong đám cây cối... Long Tại Thiên trợn mắt há hốc mồm, nói: "Đó là hướng Nam nha!" Ngộ Không phụt cười nói: "Hắn nói là Đông, đó chính là Đông. Ta chọn hướng Nam." Sau đó hắn cười quái dị xoay chân chạy tới hướng Đông. Nhạn đại chỉ một câu "Tây", xoay người bỏ đi hướng Bắc, lúc cần thiết, Nhạn đại cũng rất hài hước. Long Tại Thiên đứng ở đó, ngây người một hồi lâu, tự nhủ: "Ta chọn Bắc", sau đó đi tới hướng Tây duy nhất không có người đi. Điêu môn thú vị ác liệt, Long Tại Thiên sẽ đến học hỏi một hồi. ............
"Tam Thiểu sư huynh" Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ nhàng gọi. Tam Thiểu không để ý tới nàng. Lại đi một hồi lâu, Điêu Điêu Tiểu Cửu không nhịn được bèn hỏi: "Chúng ta dường như đã đi quá xa rồi." Đúng vậy, đi cùng Tam Thiểu phải cực kỳ cẩn thận. Tam Thiểu nếu không phải biết thuật biến đổi thời không, hoặc là pháp thuật có lực triệu hoán chim rất mạnh, hắn căn bản không có khả năng tìm được đông tây nam bắc. Hắn sống ở Điêu môn mười mấy năm, còn có thể bị lạc đường. Ai ai, dù biết hắn sẽ nổi nóng, Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng không thể không nói. Nếu không, có thể bọn họ sẽ trực tiếp đi thẳng sang nước láng giềng nha. "Chúng ta không tìm người." Tam Thiểu bình tĩnh nói, "Chúng ta liền một mạch đi thẳng về phía trước." "Nhưng..." Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ giọng phản bác, đây chính là bọn muội muội của A Đạt nha. Tam Thiểu nói: "Tìm vài người, một mình Nhạn đại là đủ rồi. Huống chi còn có ba người ở đó." Sau đó Tam Thiểu liền dừng lại. Ngã rẽ phía trước, có hai con đường, một cái rẽ trái, một cái rẽ phải, nhất định không có một cái nào đi về phía trước. Ách... Điêu Điêu Tiểu Cửu khẩn trương nhìn Tam Thiểu, nói: "Đường này cũng không phải do ta làm ra" Trời ạ đất a người a, chỉ cần ở chung một chỗ với Tam Thiểu, Điêu Điêu Tiểu Cửu liền vạn phần khẩn trương khó chịu. Mặc dù tất cả mọi người nói Tam Thiểu thật ra rất cưng chiều nàng, nhưng nàng thật sự không thấy. Tam Thiểu nghiêng đầu nhìn nàng một chút, trong ánh mắt có chút hoài nghi. Điêu Điêu Tiểu Cửu trong lòng hô to không may rồi. Nhạn đại a Nhạn đại, tại sao ngươi lại muốn ngược ta như vậy đây?! "Ta muốn dẫn ngươi đi về nhà. Ngươi từ từ ở lại nhà ta, chờ việc này trôi qua, rồi dự định sau." Khẩu khí Tam Thiểu cũng không tệ lắm. Điêu Điêu Tiểu Cửu thật sự là hoài nghi, hắn, thiên sư lộ si tiếng tăm lừng lẫy Đại Tề Quốc, có thể tìm được đường về nhà sao? Tam Thiểu đưa ngón tay nhẹ nhàng để trong miệng, ngón tay trắng noãn thon dài nhẹ nhàng trượt trên môi đỏ tươi, sau đó, Tam Thiểu rút ngón tay ra, đặt ở trước mắt, nhắm mắt lại, cảm giác phương hướng...
Lạnh chính là Bắc, nóng là Nam... Điêu Điêu Tiểu Cửu cau mày, Tam Thiểu biến thái! Thật ra hỏi nàng không phải nhanh hơn sao?! Tam Thiểu kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu quẹo hướng trái, ngón trỏ hắn còn chưa khô, hơi mềm mềm, Điêu Điêu Tiểu Cửu cảm thấy hơi ngứa, hơi hơi rụt tay lại, bị Tam Thiểu trừng mắt, lập tức nhu thuận buông ra, nhắm mắt lại, đi theo Tam Thiểu, mặc kệ là phương hướng nào, đi thì đi! "Tới rồi!" Thanh âm Tam Thiểu cũng hơi phập phồng. Dù sao hắn cũng là người quen hưởng thụ, đi lâu như vậy, hắn cũng sẽ mệt sẽ đói. Đôi mắt sáng của Điêu Điêu Tiểu Cửu mở lớn, nhìn kiến trúc mỹ lệ trước mắt, chân chó ca ngợi không thôi: "Oa Tam Thiểu sư huynh, nhà ngươi thật đẹp. Thật hoa lệ! Các cô nương nhà ngươi cũng quá đẹp quá đẹp." Khuôn mặt tuấn nhã của Tam Thiểu hơi co quắp, nói: "Đây là kỹ viện!" Ách... Kỹ viện! Tam Thiểu sư huynh mang nàng đến kỹ viện làm cái gì? Điêu Điêu Tiểu Cửu che miệng, không dám nói lung tung.
............ Một đám yến oanh gầy phì bu lại đây, vây quanh người Tam Thiểu đến mức nước cũng không thấm qua được, Điêu Điêu Tiểu Cửu bị đẩy ra thật xa. Tam Thiểu rất có cảm giác hạc trong bầy gà, chỉ là mắt lạnh liếc một cái, các nữ nhân đều nhân lui ra. Hắn ngoắc ngón tay với Điêu Điêu Tiểu Cửu, trong mắt đẹp đều là vẻ nghiêm túc. Điêu Điêu Tiểu Cửu vội vàng như chó con lủi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn chờ đợi chuẩn bị đón nhận sự chăm sóc của chủ nhân. "Ta muốn một bàn thức ăn ngon nhất, muốn một gian... phòng khách sạch sẽ nhất. Được rồi, ta không cần cô nương hầu hạ, bởi vì ta tự có chuẩn bị." Thanh âm Tam Thiểu mang theo làn điệu cao ngạo, nhưng lại lộ ra một chút tinh nghịch. Mặt má mì kỹ viện trở nên vừa đỏ lại vàng, mẹ kiếp nó chứ, đến kỹ viện không gọi cô nương, không bằng ngươi đi khách trọ không phải tốt hơn sao?! Nhưng nhìn vị... gia này tuyệt đối không phải hạng bình thường, cũng không nên đắc tội thì hơn. Chỉ có thể yêu thanh cười nói: "Mau mau, phân phó người làm theo lời gia nói. Đưa gia đi Lệ Hạ Viện." Tam Thiểu kéo tay Điêu Điêu Tiểu Cửu đi theo người dẫn đường. Hắn biết qua mấy ngày nữa, vị... má mì này tuyệt đối sẽ nổi điên, ha ha, bởi vì trên người hắn đến một cái đồng cắc cũng không có. Hắn tới quá vội vàng, túi tiền đặt ở dưới gối đầu, hắn ra ngoài đã lâu, về nhà thật sự không tìm được phòng ngủ của chính mình, hắn lại không thích dùng vấn đề thấp kém như thế quấy rầy người nhà, cho nên...
Hai người đi tới một gian tiểu viện khá tinh sảo, mặc dù không có cây hay hoa gì trân quý, nhưng trái lại cực sạch sẽ, việc này rất hợp tính tình Tam Thiểu. Ở Điêu môn, mặc dù Nhạn đại mới là người vĩnh viễn mặc đồ trắng, không thương tiếc Điêu Bì giặt quần áo gian nan đến biến thái, nhưng trên thực tế Tam Thiểu mới là... người biết thưởng thức cuộc sống nhất, thích sạch sẽ đến mức biến thái. Người Điêu môn hoài nghi, nếu không phải Điêu Điêu Tiểu Cửu quá quá không giữ vệ sinh, có lẽ Tam Thiểu đã sớm cùng nàng xảy ra chuyện gì. Cho nên, mặc dù mọi người nhất trí cho rằng Tam Thiểu rất thích Điêu Điêu Tiểu Cửu, cũng nhất trí cảm thấy Tam Thiểu sẽ không cưới Điêu Điêu Tiểu Cửu. Bởi vì cho tới nay, bọn họ còn chưa phát hiện ra một nữ hài tử nào vừa bẩn lại vừa không thích giữ vệ sinh như Điêu Điêu Tiểu Cửu. Nơi nào cũng ngồi, nàng bắt được chiếc đũa của ai liền gắp ăn, hoa quả cũng không rửa qua, tắm rửa còn phải để Điêu Bì ba lượt mời bốn lượt yêu cầu. Mặc dù... một ít thói quen này của Điêu Điêu Tiểu Cửu không ít lần bị Tam Thiểu chỉnh qua, nhưng nàng đau xong liền quên, chuyện ta ta làm, một bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi. Đại khái thần tiên cũng hết cách với nàng đi. Một hồi, một bàn rượu và thức ăn ngon liền lên tới. Điêu Điêu Tiểu Cửu đang muốn lấy đũa, Tam Thiểu nhẹ nhàng khụ một tiếng. Điêu Điêu Tiểu Cửu đành để... xuống, chờ bọn người hầu mang nước tới rửa tay rửa mặt, súc miệng, còn phải đem hai tay thon dài cho Tam Thiểu kiểm tra, mới dưới sự đồng ý ngầm của Tam Thiểu mà bắt đầu ăn. Phù phù, mệt quá. Này thì lau này thì rửa, Điêu Điêu Tiểu Cửu đã sớm quên những chuyện buồn bực buổi sáng, lập tức tràn đầy nhiệt tình tập trung vào nghiệp lớn ăn thịt... "Ta thấy một món này, rau bờ Giang Nam vừa tươi non lại xanh mơn mởn cũng không tệ lắm, ngươi thử xem." Đến tư thái dùng cơm của Tam Thiểu cũng đều là phong nhã như vậy. Điêu Điêu Tiểu Cửu đau khổ nghĩ, Tam Thiểu sao lại đặt một cái tên "thấp kém" như vậy cho những... thức ăn này. Rau bờ Giang Nam vừa tươi non lại xanh mơn mởn, là cái gì nàng không biết, chỉ cần nghe một cái chữ ‘xanh’ này là đã thấy không hợp khẩu vị, nhìn đi nhìn lại, cũng chỉ có rau hẹ xanh, đưa đũa qua, nhanh chóng chọn lấy một cọng, đưa vào miệng nói: "Ừm." Tam Thiểu mỉm cười, lại nói: "Thứ này nửa phần xanh nửa phần hồng cũng khá ngon." Điêu Điêu Tiểu Cửu nhìn đi nhìn lại, chỉ có rau chân vịt là trong xanh có hồng, lại gắp một miếng không tiếng động mà nuốt vào. Một thị nữ cười nói: "Công tử thật có nhã ý, thật cảm kích cô nương." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Điêu Điêu Tiểu Cửu nhăn nhúm co quắp, muốn... phun quá!
Nàng hiện tại nhớ Long Tại Thiên vô cùng, thật sự là không thể so sánh, một khi so thì sẽ bị dọa cho nhảy dựng, Tam Thiểu so với Long Tại Thiên đúng là chênh lệch khoảng cách một trời một vực. Tam Thiểu đến bây giờ còn cái chiêu gì chưa tung ra, Điêu Điêu Tiểu Cửu đã bị uy danh nhiều năm của hắn dọa sợ phục sát đất, đến một bữa cơm cũng không thể ăn cho xong. Nếu là Long Tại Thiên, nàng ít nhất còn có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nếu thật sự không được, làm nũng cũng được a, Long Tại Thiên... bị nàng ăn cũng nhờ một chiêu này. Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa nghĩ vừa xuất thần...
"Nghĩ cái gì?" Thanh âm Tam Thiểu mị hoặc lòng người. Khiến Điêu Điêu Tiểu Cửu không tự chủ được bắt đầu nói thật ra: "Long..." Sau đó nàng dừng lại ở chữ Long, cẩn thận nhìn Tam Thiểu, Tam Thiểu chớp mi, Điêu Điêu Tiểu Cửu sửa lời nói: "Long nữ cùng Long châu." Tam Thiểu cau mày nói: "Long nữ cùng Long châu, là có ý gì?" Điêu Điêu Tiểu Cửu bắt đầu đàng hoàng nói ra tất cả những gì nàng biết...
............... Long Tại Thiên tìm kiếm hồi lâu, hắn đối với việc tìm người sống tạm thời không có tinh thần gì cả, thật sự là chưa từng đi chỗ này, hắn chỉ có thể căng mắt ra mà nhìn, dỏng lỗ tai lên mà nghe... Vừa tìm vừa nghĩ việc này thật sự là quái dị, việc này Nhạn đại nói rất đúng, thật giống như người trong Điêu môn làm. Ai có thể lẻn vào cánh cổng sâm nghiêm của Điêu môn, thần không biết quỷ không hay giết chết thiên sư hạng hai. Ai có thể nhanh như vậy liền biết nơi ở của A Đạt, đuổi theo giết người đây?! Hơn nữa ai lại có động cơ giết hai người kia?! Long Tại Thiên thấy trong mấy người Điêu môn này, thật sự là không đoán ra ai. Pháp lực của A Đạt này nghe nói chỉ có Nhạn đại, Tam Thiểu, Cúng Thất Tuần, hoặc là Tứ cùng Tiểu Bạt liên thủ mới có thể hơn hắn. Nhưng cũng khó nói, bởi vì càng thân càng không phòng bị, cho nên cho dù là pháp lực kém cũng không có nghĩa không giết được người có pháp lực cao cường. Như vậy thì tất cả mọi người đều đáng tình nghi. Ai, thiên sư có điểm này không tốt, vì chỉ cần biết một thuật biến đổi thời không là có thể tới mọi nơi, căn bản không ai có thể bởi vì không có ở hiện trường mà bỏ qua! Không đúng! Nhạn đại lúc mới vừa rồi nói Tam Thiểu vô tội, lý do là Tam Thiểu lúc ấy không có ở hiện trường. Nhạn đại tin tưởng Tam Thiểu như vậy, là bởi vì bọn họ có nhiều năm giao tình, hay bọn họ căn bản là đồng mưu?! Đột nhiên, Long Tại Thiên nhìn thấy một cây nĩa săn dính máu, nĩa đâm thẳng tắp trên một tảng đá lớn, trên đầu nĩa còn có một ít vết máu cùng tàn thịt, rõ ràng là con mồi. Tại sao, thợ săn bẫy được con mồi rồi lại không tới lấy? Nếu như là A Đạt, vậy thì nơi này chính là chỗ A Đạt bị giết. Một người đã luyện thân thành thiên sư cấp một lại bị giết dễ dàng như vậy, chuyện này cũng không phải cao thủ thông thường có khả năng làm được. Ý nghĩ vừa rồi lại lóe lên trong lòng Long Tại Thiên, một là người giết A Đạt là người rất gần gũi, A Đạt trở tay không kịp, đến con mồi cũng chưa kịp lấy, hai là, pháp lực của hắn tuyệt đối hơn A Đạt. Long Tại Thiên biết thiên sư cao cường hơn A Đạt cũng không nhiều, trừ mấy người Điêu môn ra, cũng chỉ có Hoa Thệ Chi cùng đại ca Long Chi Hưng.
Việc này có liên quan đến Long nữ, vậy mới có thể liên quan đến cả hai bọn họ. Long Tại Thiên biết chuyện xưa Long nữ sinh long châu, cũng thấy cái bụng rỗng tuếch... của Long nữ kia. Đột nhiên một loại cảm giác kinh khủng tập kích Long Tại Thiên, trời ạ, ngày hôm qua Điêu Điêu Tiểu Cửu cũng mới phá thân, như vậy, nàng cũng sẽ mang Long châu, hiện tại, nàng có thể đang bị nguy hiểm!! Long Tại Thiên như bị sét đánh, đứng đó bất động. ............... "Long công tử." Thanh âm Nhạn đại vĩnh viễn bình tĩnh ôn hòa như vậy. Bên cạnh hắn dắt theo bốn đứa trẻ quần áo tả tơi. Ngộ Không cũng đứng bên cạnh hắn, ánh mắt cũng nhìn chăm chú cây nĩa dính máu. "Tìm được các nàng rồi?" Long Tại Thiên hơi cao hứng, đi tới chỗ mấy tiểu cô nương. Sau đó ngồi xổm xuống, từ trên tay tháo xuống bốn vòng tay nho nhỏ, đưa cho các nàng mỗi người một cái: "Cái này có thể thay các ngươi ngăn trở những thứ bất lợi, phù hộ các ngươi khỏe mạnh trưởng thành." Phải biết rằng bốn vòng tay này cũng không phải là pháp khí thông thường, giá trị không hề nhỏ. Nhưng Long Tại Thiên luôn luôn có thói quen vung tay hào phóng nên cũng không cảm thấy gì. Một tiểu cô nương nhát gan tiếp nhận, đeo lên cổ tay. Các nàng từng gặp qua Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu ở chung một chỗ, lại chơi cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu rất vui, cho nên, so với Nhạn đại, các nàng càng tin tưởng Long Tại Thiên hơn. Ít nhất có một đứa mới chỉ bốn tuổi nhẹ nhàng nói: "Ngươi đồng ý nuôi chúng ta sao?"
Long Tại Thiên dịu dàng cười một tiếng: "Đương nhiên, chờ chuyện này xong xuôi, các ngươi có thể sống cùng ta và cả Điêu Điêu tỷ tỷ nữa." Long Tại Thiên nghĩ cuộc sống ở Điêu môn thiếu thốn, lại toàn nam nhân biến thái, thật sự không thích hợp để tiểu hài tử phát triển khỏe mạnh về thể xác và tinh thần, không bằng đến nhà hắn sống thì tốt hơn. Ngộ Không nói: "Chuyện Điêu môn, còn chưa đến lượt ngươi nhúng tay." Nhạn đại vẫn một mực nhìn cái nĩa, một lúc sau thở dài thật dài: "A Đạt, thật sự như Điêu Điêu nói." Ngộ Không chuẩn bị hỏi cái gì, lại á khẩu. Nhạn đại nói: "Ta đã mai táng cô nương kia, chúng ta về Điêu môn trước đi." Hắn đang ở trước mặt mấy hài tử nên ăn nói rất cẩn thận. Long Tại Thiên cùng Ngộ Không không nghị luận gì thêm. Một cái thuật biến đổi thời không hoa lệ của Nhạn đại, Long Tại Thiên đã nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc của Tiểu Cửu cư ở Điêu môn. Vốn dĩ, Nhạn đại dùng thuật thời không trở lại Tiểu Cửu cư.
/81
|