Lý Tịnh quát lớn:
- Tuyệt – Thiên – Diệt – Địa!
Mười tên cao thủ bày trận đều điên cuồng vận chuyển công lực, cùng công kích về một vị trí. Mười loại công kích bắt đầu va chạm lẫn nhau. Đột nhiên tất cả đều biến mất, thiên địa đều tĩnh lặng ......
Những người đang sát đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc là sao đây? Chỉ có mười tên cao thủ sắc mặt trắng bệch lộ ra nụ cười lạnh. Bọn họ dường như đã nhìn thấy kết quả của Trương Tinh Phong chết không có đất chôn.
Trong nháy mắt, thiên hôn địa ám (trời đất tối tăm), một cỗ khí thế hỗn loạn lấy khoảng sân rộng của Vũ Văn thế gia làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra bốn phía. Những người đang ở bên ngoài quan sát cuộc chiến không chịu được cũng phải lui về phía sau. Thiên địa đều hỗn loạn, nhật nguyệt lu mờ, tựa như ngày tàn của thế giới. Uy lực kinh khủng chấn động cổ kim hiển lộ không thể nghi ngờ.
Vũ Văn gia chủ nhìn cuộc chiến đang diễn ra ở phía xa, trong lòng rất là khiếp sợ: "Đây là lực lượng của con người hay sao? Vũ Văn thế gia của ta làm sao có thể vượt qua địa vị Lý thị thế gia đây? Mà Trương Tinh Phong lại càng kinh khủng hơn, thực lực của hắn nếu nói rằng có thể sánh ngang với thần tiên cũng không quá đáng. Nếu để cho hắn lấy Tiểu Nhu, thực lực Vũ Văn thế gia của ta không phải sẽ tăng lên rất nhiều sao! Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn mất rồi ......"
Vũ Văn gia chủ nhìn qua các cao thủ của Vũ Văn gia chung quanh, lại nhìn vào các cao thủ đang chiến đấu, thở dài một tiếng, trong lòng căm phẫn: "Lão tổ tông của Vũ Văn gia ơi, người tại sao bế quan cả trăm năm rồi mà còn chưa ra! Chẳng lẻ đợi đến lúc Vũ Văn gia không còn nữa thì mới xuất quan hay sao?"
Trương Tinh Phong đối mặt với trận pháp kinh khủng này, hắn nhắm mặt lại. Mặc cho thiên băng địa liệt, tâm ta vẫn một lòng kiên định.
Trương Tinh Phong trên người phát ra thanh quang làm cho người ta không thể nhìn thấy thân ảnh. Trong luồng ánh sáng đó loáng thoáng có thể chìn thấy Trương Tinh Phong sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng hắn đã dùng hết toàn lực!
Một tiếng long ngâm vang vọng đến tận chân trời.
- Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Quyết ---- Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền tam kiếm hợp nhất ---- Kiếm - Phá – Không!
"Tử Nhận" trước người Trương Tinh Phong đột nhiên phát ra tử quang tận trời, biến ảo thành ba thanh cự kiếm. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện ba luồng tinh quang bắn thẳng đến ba thanh cự kiếm, quang mang bùng lên giữa không trung. Lúc này "Tử Nhận" đột nhiên bay đến giữa ba thanh cự kiếm, ba thanh cự kiếm tựa như lưu thủy hướng đến "Tử nhận" hội tụ, tất cả đều bị "Tử Nhận" hấp thu.
Lúc này giữa trận pháp đã hình thành một hắc ám lĩnh vực tuyệt đối, tất cả mọi vật đều bị nó hấp thụ, thậm chí kể cả ánh sáng. Đây chính là kết quả của "Thập Tuyệt Thiên Diệt Trận".
Nhưng lúc này "Tử Nhận" lại tuyệt đối không hề bị lu mờ, ánh sáng phát ra làm cho tất cả những người đang quan sát ở phía xa ánh mắt đều trắng xóa, không thể nhìn thấy gì.
"Tử Nhận" trong nháy mắt từ cực tĩnh đạt đến cực động. Những cao thủ đang quan sát còn chú ý tới chuyện gì chuyện gì xảy ra, "Tử Nhận" đã lao thẳng vào hắc ám lĩnh vực.
Yên lặng, một sự yên lặng đáng sợ, phảng phất như rất lâu, cũng phảng phất như chỉ trong nháy mắt. Phạm vi của hắc ám lĩnh vực kịch liệt nổ tung, "Tử Nhận" bay ra, lúc này nó đã lờ mờ không còn ánh sáng.
"Bính ... Đang"
"Tử Nhận" rơi xuống bên cạnh Trương Tinh Phong.
Vụ nổ càng lúc càng lớn hơn, nhưng chỉ xảy ra trong khoảng không gian hắc ám lĩnh vực. Làm cho tất cả mọi người tâm thần đại chấn chính là khối không gian hắc ám lĩnh vực bắt đầu vỡ vụn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục lại nguyên trạng. Nhưng mọi người đều không chú ý tới trong nháy mắt khi không gian vỡ vụn, có một bóng đen từ bên trong như một tia chớp phóng ra ngoài.
Trương Tinh Phong nhìn mười tên gia hỏa sắc mặt trắng bệch, trong lòng rất là cao hứng. Mặc dù chân nguyên lực của mình đã hoàn toàn tản mác, nhưng phật nguyên lực lại không hề hấn gì, thân thể đã tu luyện "Phục Ma Kim Cương Quyết" càng không hề tổn thương một chút nào. Lý gia lại dám sử dụng trận thế này, thật sự là có chủ tâm muốn đưa mình vào chỗ chết!
- Lý gia, ha ha, Lý gia cũng thất bại dưới tay ta! Nếu các ngươi đã dám dùng trận thế này để đối phó với ta, vậy thì đừng trách ta độc ác.
Trương Tinh Phong thân ảnh chợt lóe lên, một tên Thiên Vệ còn chưa kịp phản ứng, đầu hắn đã nổ tung, huyết nhục bắn ra khắp chung quanh.
Vũ Văn Nhu ngây người, nàng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ đến sẽ có lúc hắn trở nên tàn nhẫn đến như vậy. Nhưng sự thật đã làm cho nàng nhận thức được, hắn hiện giờ đang rất điên cuồng!
Lý Tịnh trong miệng máu tươi phun ra, sợ hãi nhìn tên sát thần trước mặt: "Hắn quả thật là đao thương bất nhập. Đối với công kích của trận thế hoàn toàn không hề ngăn cản, tất cả công kích vào chiến giáp trên người hắn đều không có một chút tác dụng nào. Nhưng cái làm cho mình sợ hãi chính là "Huyết Lang Đao" chém vào cánh tay của hắn không được chiến giáp bảo vệ vẫn không hề rớt một miếng da nào. Hắn là người hay sao?"
Trương Tinh Phong trong khoảng thời gian này đã chịu áp lực đủ rồi, khi còn bé đã bị đuổi ra gia môn, bây giờ nữ nhân mà mình yêu thương cũng bị người khác đoạt đi. Khốn kiếp, chỉ có giết, giết tất cả những tên hỗn đản này, mình mới có thể ở cùng với Nhu, giết ......
Chân nguyên lực đã hoàn toàn không thể sử dụng được nữa, mà hắn cũng không muốn sử dụng phật nguyên lực đối với những tên gia hỏa này. Hắn chỉ dùng quyền đầu, một quyền rồi lại một quyền, từng quyền đánh vào thân thể, từng quyền nhiễm đỏ màu tươi ......
Lý Thế Dân vẻ mặt lãnh khốc nhìn Trương Tinh Phong tàn sát thủ hạ của hắn. Thần Vệ tam hào, Thiên Vệ nhất hào, tam hào, Ẩn Thiên Vệ nhất hào, tứ hào tất cả đều đã chết. Nhưng việc này cũng không quan trọng, chỉ cần mình có thể giết chết hắn là được. Phải đợi cho đến khi mình hồi phục hoàn toàn, một chiêu giết chết Trương Tinh Phong. Lúc này cần phải kiên nhẫn! Lý Thế Dân hàn mang trong mắt càng sáng hơn.
Nhu, đó là Nhu!
Trương Tinh Phong nhìn thấy Vũ Văn Nhu sắc mặt trắng bệch như tuyết đang đứng bên cạnh cửa. Trên bầu trời tuyết trắng vẫn không ngừng rơi xuống làm cho máu tươi chung quanh càng thêm chói mắt.
Trương Tinh Phong rất khẩn trương, hắn nhìn Vũ Văn Nhu. Làm sao có thể để cho nữ thần của mình chứng kiến quanh cảnh này?
Chỉ thấy Trương Tinh Phong trên người phát ra kim quang vạn trượng, tất cả các vết máu chung quanh trong nháy mắt đều biến mất. Trương Tinh Phong đứng giữa kim quang tựa như một chiến, làm cho Vũ Văn Nhu nhất thời ngây dại ......
Trương Tinh Phong thâm tình nhìn nữ thần của hắn trước mặt, từng bước từng bước đi đến.
- Nhu, là ta đây!
Lý Thiên Tường sắc mặt trắng bệch lại đi đến trước mặt Trương Tinh Phong. Hắn nhìn Trương Tinh Phong, đứng yên bất động, kiên quyết nói cho Trương Tinh Phong biết: "Nếu ngươi muốn đi qua, trừ khi bước qua xác của ta!"
Trương Tinh Phong liếc mắt nhìn Lý Thiên Tường, tay phải nắm lại thành quyền đánh về phía trước, cước bộ không hề dừng lại.
Vũ Văn Nhu tựa hồ thấy được kết quả Lý Thiên Tường cũng sẽ chết đi giống như các cao thủ kia, sự thiện lương khiến cho nàng không thể đứng nhìn.
- Không ......
Trương Tinh Phong ngừng lại, nhìn bộ dạng sợ hãi của Vũ Văn Nhu: "Chẳng lẽ nàng thật sự yêu Lý Thiên Tường!"
Bầu trời tối đen, mặt đất tối sầm, cõi lòng Trương Tinh Phong tan nát ......
Vũ Văn Nhu đương nhiên rất yêu thương Trương Tinh Phong, nhưng tâm địa thiện lương khiến cho nàng không thể trơ mắt nhìn người khác chết đi một cách tàn nhẫn như vậy. Điều này Trương Tinh Phong không hề biết.
Lý Thế Dân khóe miệng cười lạnh. Hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp như thế này?
Trong tay hiện lên một thanh bảo kiếm phát ra vô tận vương giả khí thế hướng Trương Tinh Phong đâm tới.
"Phập —— Xuýt ——"
Âm thanh của kim thiết cứa vào da thịt làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Trương Tinh Phong bừng tỉnh, nhìn đoạn kiếm lộ ra trên ngực, trong đầu hiện lên một tia nghi vấn: "Đây là cái gì, lại có thể xuyên qua cả chiến giáp và thân thể của ta?"
Nhiệt huyết trong lồng ngực cũng không còn áp chế được nữa, điên cuồng phun ra nhuộm đỏ cả tuyết trắng.
" Oanh"
Phật nguyên lực trong người Trương Tinh Phong vận chuyển với một tốc độ kinh khủng, trong nháy mắt đã bức lưỡi kiếm ra ngoài. Tất cả các vết thương bắt đầu hồi phục lại, một lớp da thịt đỏ tươi hiện ra, tựa như da tay của trẻ con.
Lý Thế Dân choáng váng. Cái này, cái này, hắn là người sao? Đây là năng lực của con người sao?
Vũ Văn Nhu bật khóc nhìn Trương Tinh Phong trên người dính đầy máu tươi. Lưỡi kiếm đâm vào thân thể của Trương Tinh Phong, mũi kiếm lộ ra trên ngực, tràng cảnh đó nàng cả đời cũng không thể nào quên được.
Trương Tinh Phong mặc dù dựa vào "Phục Ma Kim Cương Quyết" rất nhanh chữa trị thương thế, nhưng thân thể của hắn thật sự bị tổn thương rất nghiêm trọng. Chỉ có kiếm tiên mới có khí tức đó! Là kiếm tiên! Nơi này làm sao có thể có kiếm tiên? Lý Thế Dân tại sao có thể sử dụng kiếm tiên? May mắn là Lý Thế Dân chỉ có thể sử dụng bản thân của kiếm tiên để đả thương địch thủ, không hề có chút nào uy lực của kiếm tiên, nếu không sợ rằng cái mạng nhỏ của mình đã không còn nữa rồi.
Trương Tinh Phong trong nháy mắt đã đặt ra rất nhiều nghi vấn, nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung trên người Vũ Văn Nhu.
- Nhu, nàng có đi cùng ta không?
Vũ Văn Nhu bật khóc nhìn bộ dạng của Trương Tinh Phong. Nàng muốn hét to: "Ta yêu ngươi, ta muốn đi cùng ngươi ...” Nhưng nàng không thể thốt nên lời, bởi vì Vũ Văn gia chủ ở bên cạnh vẫn đang nhìn nàng.
- Không, người ta yêu chính là Lý Thiên Tường!
Vũ Văn Nhu trong lòng quặn thắt lại, nhưng nàng không có lựa chọn.
Lý Thiên Tường vừa vui mừng vừa sợ hãi nhìn Vũ Văn Nhu.
Trương Tinh Phong nhìn Vũ Văn Nhu. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn vẫn chờ mong một kỳ tích sẽ xuất hiện, hắn vẫn tin rằng Nhu yêu thương hắn, nhưng kết quả ......
Yên lặng, không có một thanh âm nào. Mọi người đều lo lắng Trương Tinh Phong sẽ lại phát cuồng, nhưng tất cả đều không xảy ra.
- Chúc nàng hạnh phúc!
Trương Tinh Phong bình tĩnh nói, hắn mỉm cười, không có chút nào điên cuồng, phẫn nộ.
Hắn xoay người, mặc cho máu tươi trong miệng tràn ra: "Kiếm tiên uy lực quả nhiên cường đại!"
Trương Tinh Phong cười cười, nụ cười rất tươi, lặng lẽ rời khỏi đại môn.
Vũ Văn Nhu nhìn bóng lưng của Trương Tinh Phong khuất xa khỏi tầm mắt, thân thể yếu ớt cũng đã không còn có thể chịu được nỗi bi thống trong lòng.
"Phốc"
Máu tươi trong miệng Vũ Văn Nhu phun ra. Nàng ngã, ngã xuống trên mặt đất, máu của nàng hòa cùng với máu của Trương Tinh Phong.
- Tiểu Nhu!
- Nhu!
Vũ Văn gia chủ và Lý Thiên Tường lập tức chạy đến bên cạnh Vũ Văn Nhu, còn Trương Tinh Phong đã không còn nhìn thấy nữa.
Tại khoảng đất trống của Vũ Văn thế gia đã không còn một ai, chỉ còn lại một tàn cảnh tiêu điều xơ xác. Trên một mảnh tuyết trắng, hai vệt máu tươi hòa cùng nhau tựa hồ làm cho cả thiên địa đều phẫn nộ.
Gió lạnh càng lúc càng mãnh liệt, tuyết rơi càng lúc càng nhiều hơn.
- Tuyệt – Thiên – Diệt – Địa!
Mười tên cao thủ bày trận đều điên cuồng vận chuyển công lực, cùng công kích về một vị trí. Mười loại công kích bắt đầu va chạm lẫn nhau. Đột nhiên tất cả đều biến mất, thiên địa đều tĩnh lặng ......
Những người đang sát đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc là sao đây? Chỉ có mười tên cao thủ sắc mặt trắng bệch lộ ra nụ cười lạnh. Bọn họ dường như đã nhìn thấy kết quả của Trương Tinh Phong chết không có đất chôn.
Trong nháy mắt, thiên hôn địa ám (trời đất tối tăm), một cỗ khí thế hỗn loạn lấy khoảng sân rộng của Vũ Văn thế gia làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra bốn phía. Những người đang ở bên ngoài quan sát cuộc chiến không chịu được cũng phải lui về phía sau. Thiên địa đều hỗn loạn, nhật nguyệt lu mờ, tựa như ngày tàn của thế giới. Uy lực kinh khủng chấn động cổ kim hiển lộ không thể nghi ngờ.
Vũ Văn gia chủ nhìn cuộc chiến đang diễn ra ở phía xa, trong lòng rất là khiếp sợ: "Đây là lực lượng của con người hay sao? Vũ Văn thế gia của ta làm sao có thể vượt qua địa vị Lý thị thế gia đây? Mà Trương Tinh Phong lại càng kinh khủng hơn, thực lực của hắn nếu nói rằng có thể sánh ngang với thần tiên cũng không quá đáng. Nếu để cho hắn lấy Tiểu Nhu, thực lực Vũ Văn thế gia của ta không phải sẽ tăng lên rất nhiều sao! Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn mất rồi ......"
Vũ Văn gia chủ nhìn qua các cao thủ của Vũ Văn gia chung quanh, lại nhìn vào các cao thủ đang chiến đấu, thở dài một tiếng, trong lòng căm phẫn: "Lão tổ tông của Vũ Văn gia ơi, người tại sao bế quan cả trăm năm rồi mà còn chưa ra! Chẳng lẻ đợi đến lúc Vũ Văn gia không còn nữa thì mới xuất quan hay sao?"
Trương Tinh Phong đối mặt với trận pháp kinh khủng này, hắn nhắm mặt lại. Mặc cho thiên băng địa liệt, tâm ta vẫn một lòng kiên định.
Trương Tinh Phong trên người phát ra thanh quang làm cho người ta không thể nhìn thấy thân ảnh. Trong luồng ánh sáng đó loáng thoáng có thể chìn thấy Trương Tinh Phong sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng hắn đã dùng hết toàn lực!
Một tiếng long ngâm vang vọng đến tận chân trời.
- Bắc Đẩu Thất Tinh Kiếm Quyết ---- Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền tam kiếm hợp nhất ---- Kiếm - Phá – Không!
"Tử Nhận" trước người Trương Tinh Phong đột nhiên phát ra tử quang tận trời, biến ảo thành ba thanh cự kiếm. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện ba luồng tinh quang bắn thẳng đến ba thanh cự kiếm, quang mang bùng lên giữa không trung. Lúc này "Tử Nhận" đột nhiên bay đến giữa ba thanh cự kiếm, ba thanh cự kiếm tựa như lưu thủy hướng đến "Tử nhận" hội tụ, tất cả đều bị "Tử Nhận" hấp thu.
Lúc này giữa trận pháp đã hình thành một hắc ám lĩnh vực tuyệt đối, tất cả mọi vật đều bị nó hấp thụ, thậm chí kể cả ánh sáng. Đây chính là kết quả của "Thập Tuyệt Thiên Diệt Trận".
Nhưng lúc này "Tử Nhận" lại tuyệt đối không hề bị lu mờ, ánh sáng phát ra làm cho tất cả những người đang quan sát ở phía xa ánh mắt đều trắng xóa, không thể nhìn thấy gì.
"Tử Nhận" trong nháy mắt từ cực tĩnh đạt đến cực động. Những cao thủ đang quan sát còn chú ý tới chuyện gì chuyện gì xảy ra, "Tử Nhận" đã lao thẳng vào hắc ám lĩnh vực.
Yên lặng, một sự yên lặng đáng sợ, phảng phất như rất lâu, cũng phảng phất như chỉ trong nháy mắt. Phạm vi của hắc ám lĩnh vực kịch liệt nổ tung, "Tử Nhận" bay ra, lúc này nó đã lờ mờ không còn ánh sáng.
"Bính ... Đang"
"Tử Nhận" rơi xuống bên cạnh Trương Tinh Phong.
Vụ nổ càng lúc càng lớn hơn, nhưng chỉ xảy ra trong khoảng không gian hắc ám lĩnh vực. Làm cho tất cả mọi người tâm thần đại chấn chính là khối không gian hắc ám lĩnh vực bắt đầu vỡ vụn ra, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã hồi phục lại nguyên trạng. Nhưng mọi người đều không chú ý tới trong nháy mắt khi không gian vỡ vụn, có một bóng đen từ bên trong như một tia chớp phóng ra ngoài.
Trương Tinh Phong nhìn mười tên gia hỏa sắc mặt trắng bệch, trong lòng rất là cao hứng. Mặc dù chân nguyên lực của mình đã hoàn toàn tản mác, nhưng phật nguyên lực lại không hề hấn gì, thân thể đã tu luyện "Phục Ma Kim Cương Quyết" càng không hề tổn thương một chút nào. Lý gia lại dám sử dụng trận thế này, thật sự là có chủ tâm muốn đưa mình vào chỗ chết!
- Lý gia, ha ha, Lý gia cũng thất bại dưới tay ta! Nếu các ngươi đã dám dùng trận thế này để đối phó với ta, vậy thì đừng trách ta độc ác.
Trương Tinh Phong thân ảnh chợt lóe lên, một tên Thiên Vệ còn chưa kịp phản ứng, đầu hắn đã nổ tung, huyết nhục bắn ra khắp chung quanh.
Vũ Văn Nhu ngây người, nàng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ đến sẽ có lúc hắn trở nên tàn nhẫn đến như vậy. Nhưng sự thật đã làm cho nàng nhận thức được, hắn hiện giờ đang rất điên cuồng!
Lý Tịnh trong miệng máu tươi phun ra, sợ hãi nhìn tên sát thần trước mặt: "Hắn quả thật là đao thương bất nhập. Đối với công kích của trận thế hoàn toàn không hề ngăn cản, tất cả công kích vào chiến giáp trên người hắn đều không có một chút tác dụng nào. Nhưng cái làm cho mình sợ hãi chính là "Huyết Lang Đao" chém vào cánh tay của hắn không được chiến giáp bảo vệ vẫn không hề rớt một miếng da nào. Hắn là người hay sao?"
Trương Tinh Phong trong khoảng thời gian này đã chịu áp lực đủ rồi, khi còn bé đã bị đuổi ra gia môn, bây giờ nữ nhân mà mình yêu thương cũng bị người khác đoạt đi. Khốn kiếp, chỉ có giết, giết tất cả những tên hỗn đản này, mình mới có thể ở cùng với Nhu, giết ......
Chân nguyên lực đã hoàn toàn không thể sử dụng được nữa, mà hắn cũng không muốn sử dụng phật nguyên lực đối với những tên gia hỏa này. Hắn chỉ dùng quyền đầu, một quyền rồi lại một quyền, từng quyền đánh vào thân thể, từng quyền nhiễm đỏ màu tươi ......
Lý Thế Dân vẻ mặt lãnh khốc nhìn Trương Tinh Phong tàn sát thủ hạ của hắn. Thần Vệ tam hào, Thiên Vệ nhất hào, tam hào, Ẩn Thiên Vệ nhất hào, tứ hào tất cả đều đã chết. Nhưng việc này cũng không quan trọng, chỉ cần mình có thể giết chết hắn là được. Phải đợi cho đến khi mình hồi phục hoàn toàn, một chiêu giết chết Trương Tinh Phong. Lúc này cần phải kiên nhẫn! Lý Thế Dân hàn mang trong mắt càng sáng hơn.
Nhu, đó là Nhu!
Trương Tinh Phong nhìn thấy Vũ Văn Nhu sắc mặt trắng bệch như tuyết đang đứng bên cạnh cửa. Trên bầu trời tuyết trắng vẫn không ngừng rơi xuống làm cho máu tươi chung quanh càng thêm chói mắt.
Trương Tinh Phong rất khẩn trương, hắn nhìn Vũ Văn Nhu. Làm sao có thể để cho nữ thần của mình chứng kiến quanh cảnh này?
Chỉ thấy Trương Tinh Phong trên người phát ra kim quang vạn trượng, tất cả các vết máu chung quanh trong nháy mắt đều biến mất. Trương Tinh Phong đứng giữa kim quang tựa như một chiến, làm cho Vũ Văn Nhu nhất thời ngây dại ......
Trương Tinh Phong thâm tình nhìn nữ thần của hắn trước mặt, từng bước từng bước đi đến.
- Nhu, là ta đây!
Lý Thiên Tường sắc mặt trắng bệch lại đi đến trước mặt Trương Tinh Phong. Hắn nhìn Trương Tinh Phong, đứng yên bất động, kiên quyết nói cho Trương Tinh Phong biết: "Nếu ngươi muốn đi qua, trừ khi bước qua xác của ta!"
Trương Tinh Phong liếc mắt nhìn Lý Thiên Tường, tay phải nắm lại thành quyền đánh về phía trước, cước bộ không hề dừng lại.
Vũ Văn Nhu tựa hồ thấy được kết quả Lý Thiên Tường cũng sẽ chết đi giống như các cao thủ kia, sự thiện lương khiến cho nàng không thể đứng nhìn.
- Không ......
Trương Tinh Phong ngừng lại, nhìn bộ dạng sợ hãi của Vũ Văn Nhu: "Chẳng lẽ nàng thật sự yêu Lý Thiên Tường!"
Bầu trời tối đen, mặt đất tối sầm, cõi lòng Trương Tinh Phong tan nát ......
Vũ Văn Nhu đương nhiên rất yêu thương Trương Tinh Phong, nhưng tâm địa thiện lương khiến cho nàng không thể trơ mắt nhìn người khác chết đi một cách tàn nhẫn như vậy. Điều này Trương Tinh Phong không hề biết.
Lý Thế Dân khóe miệng cười lạnh. Hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp như thế này?
Trong tay hiện lên một thanh bảo kiếm phát ra vô tận vương giả khí thế hướng Trương Tinh Phong đâm tới.
"Phập —— Xuýt ——"
Âm thanh của kim thiết cứa vào da thịt làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Trương Tinh Phong bừng tỉnh, nhìn đoạn kiếm lộ ra trên ngực, trong đầu hiện lên một tia nghi vấn: "Đây là cái gì, lại có thể xuyên qua cả chiến giáp và thân thể của ta?"
Nhiệt huyết trong lồng ngực cũng không còn áp chế được nữa, điên cuồng phun ra nhuộm đỏ cả tuyết trắng.
" Oanh"
Phật nguyên lực trong người Trương Tinh Phong vận chuyển với một tốc độ kinh khủng, trong nháy mắt đã bức lưỡi kiếm ra ngoài. Tất cả các vết thương bắt đầu hồi phục lại, một lớp da thịt đỏ tươi hiện ra, tựa như da tay của trẻ con.
Lý Thế Dân choáng váng. Cái này, cái này, hắn là người sao? Đây là năng lực của con người sao?
Vũ Văn Nhu bật khóc nhìn Trương Tinh Phong trên người dính đầy máu tươi. Lưỡi kiếm đâm vào thân thể của Trương Tinh Phong, mũi kiếm lộ ra trên ngực, tràng cảnh đó nàng cả đời cũng không thể nào quên được.
Trương Tinh Phong mặc dù dựa vào "Phục Ma Kim Cương Quyết" rất nhanh chữa trị thương thế, nhưng thân thể của hắn thật sự bị tổn thương rất nghiêm trọng. Chỉ có kiếm tiên mới có khí tức đó! Là kiếm tiên! Nơi này làm sao có thể có kiếm tiên? Lý Thế Dân tại sao có thể sử dụng kiếm tiên? May mắn là Lý Thế Dân chỉ có thể sử dụng bản thân của kiếm tiên để đả thương địch thủ, không hề có chút nào uy lực của kiếm tiên, nếu không sợ rằng cái mạng nhỏ của mình đã không còn nữa rồi.
Trương Tinh Phong trong nháy mắt đã đặt ra rất nhiều nghi vấn, nhưng toàn bộ sự chú ý của hắn đều tập trung trên người Vũ Văn Nhu.
- Nhu, nàng có đi cùng ta không?
Vũ Văn Nhu bật khóc nhìn bộ dạng của Trương Tinh Phong. Nàng muốn hét to: "Ta yêu ngươi, ta muốn đi cùng ngươi ...” Nhưng nàng không thể thốt nên lời, bởi vì Vũ Văn gia chủ ở bên cạnh vẫn đang nhìn nàng.
- Không, người ta yêu chính là Lý Thiên Tường!
Vũ Văn Nhu trong lòng quặn thắt lại, nhưng nàng không có lựa chọn.
Lý Thiên Tường vừa vui mừng vừa sợ hãi nhìn Vũ Văn Nhu.
Trương Tinh Phong nhìn Vũ Văn Nhu. Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn vẫn chờ mong một kỳ tích sẽ xuất hiện, hắn vẫn tin rằng Nhu yêu thương hắn, nhưng kết quả ......
Yên lặng, không có một thanh âm nào. Mọi người đều lo lắng Trương Tinh Phong sẽ lại phát cuồng, nhưng tất cả đều không xảy ra.
- Chúc nàng hạnh phúc!
Trương Tinh Phong bình tĩnh nói, hắn mỉm cười, không có chút nào điên cuồng, phẫn nộ.
Hắn xoay người, mặc cho máu tươi trong miệng tràn ra: "Kiếm tiên uy lực quả nhiên cường đại!"
Trương Tinh Phong cười cười, nụ cười rất tươi, lặng lẽ rời khỏi đại môn.
Vũ Văn Nhu nhìn bóng lưng của Trương Tinh Phong khuất xa khỏi tầm mắt, thân thể yếu ớt cũng đã không còn có thể chịu được nỗi bi thống trong lòng.
"Phốc"
Máu tươi trong miệng Vũ Văn Nhu phun ra. Nàng ngã, ngã xuống trên mặt đất, máu của nàng hòa cùng với máu của Trương Tinh Phong.
- Tiểu Nhu!
- Nhu!
Vũ Văn gia chủ và Lý Thiên Tường lập tức chạy đến bên cạnh Vũ Văn Nhu, còn Trương Tinh Phong đã không còn nhìn thấy nữa.
Tại khoảng đất trống của Vũ Văn thế gia đã không còn một ai, chỉ còn lại một tàn cảnh tiêu điều xơ xác. Trên một mảnh tuyết trắng, hai vệt máu tươi hòa cùng nhau tựa hồ làm cho cả thiên địa đều phẫn nộ.
Gió lạnh càng lúc càng mãnh liệt, tuyết rơi càng lúc càng nhiều hơn.
/255
|