"Lý thị thế gia, tấm bản đồ cuối cùng là Đằng long đồ ở tại Lý thị thế gia!"
Trương Tinh Phong thì thầm. Đột nhiên hắn nhìn thoáng qua Thiên Vũ thủ trạc, khóe miệng nở một nụ cười thâm thúy.
- Nhị đệ, Lý gia và chúng ta mâu thuẫn không phải bình thường. Hợp tác này xem ra khả năng không lớn!
Lang Phong lúc này nhớ đến mấy lão gia hỏa của Lý gia đã bị Trương Tinh Phong nhiều lần đùa bỡn, tin rằng sự hận thù của Lý gia đối với Trương Tinh Phong không phải chỉ là mâu thuẫn bình thường.
- Trương bá tước, mặc dù Lý gia bình thường vẫn luôn bá đạo, nhưng tin rằng chỉ cần triều đình ra mặt, bọn họ sẽ không dám quá đáng. Hơn nữa với một tuyệt thế cao thủ như Trương bá tước, tin rằng sẽ không có vấn đề gì!
Chu Hi đối với chuyện này có lòng tin rất lớn.
Trương Tinh Phong chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
**********************************
Trong phủ đệ của Lý thị thế gia tại kinh thành.
- Chu Minh xin ra mắt công tước đại nhân!
Một Bạch y công tử tiêu sái tay cầm lục trúc tiêu, khẽ khom người quay về hướng Lý thị gia chủ.
Lý gia chủ lập tức tủm tỉm cười bước đến, đỡ lấy Tam hoàng tử trước mặt. Đối với vị hoàng tử này, Lý gia chủ cực kỳ coi trọng. Luận về tài hoa, phỏng chừng không hề thua kém Lý Thiên Tường con trai của hắn. Quan trọng nhất chính là Tam hoàng tử tựa hồ như đối với quyền thế không hề coi trọng một chút nào.
Luận về văn, địa vị của Tam hoàng tử cực kỳ được tôn sùng. Nghe nói võ công của hắn cũng cao thâm không lường được, từ trước đến nay chưa có ai hiểu rõ công lực của hắn. Lý gia chủ hiện nay đã là Nhị phẩm cao thủ nhưng cũng không thể nhìn thấu được.
Điều này cũng chưa tính là gì, ngay cả lão tổ tông Lý Thế Dân cũng không thể nhìn ra được công lực của vị hoàng tử này. Chẳng lẻ Tam hoàng tử công lực còn cao hơn cả Lão tổ tông? Quan trọng nhất chính là từ trước đến giờ hắn chưa từng biểu hiện ra võ công của mình!
- Tam hoàng tử hôm nay đến nơi này của lão phu, không biết là có chuyện gì? Tin rằng lão phu nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo!
Lý gia chủ vẻ mặt rất hiền từ.
Tam hoàng tử tươi cười nói:
- Công tước đại nhân, chuyện lần này tương đối quan trọng. Kỳ thật ngài hẳn là cũng đoán được!
Lý gia chủ ngẩn người:
- Chẳng lẽ là Tàng bảo đồ sao?
- Đúng, chính là Tàng bảo đồ. Bây giờ ba tấm Tàng bảo đồ đều đã xác định được chủ sở hữu. Đằng long đồ ở trong tay công tước đại nhân ngàì, Thăng long đồ ở trong tay hoàng gia chúng ta. Còn tấm cuối cùng, chắc công tước đại nhân cũng biết rồi!
Tam hoàng tử thanh âm cứng cỏi, hoàn toàn nói rõ tất cả.
Lý gia chủ mặc dù đa hiểu rõ nguyên nhân Tam hoàng tử đến đây, nhưng trong lòng rất không tình nguyện. Hắn nhìn Tam hoàng tử, trong lòng thầm nghĩ: "Lý gia ta vì Tiềm long đồ đã hao tốn mất năm ức lượng, Thác Bạt gia cuối cùng cũng không thể giữ được nó, quả thật là ông trời không giúp chúng ta. Những người trong cung tại sao đến bây giờ vẫn còn chưa tra ra được địa điểm của Thăng long đồ? Bây giờ hai tấm bản đồ đều không đoạt được, chẳng lẽ thật sự phải cùng bọn họ đồng thời phân chia bảo tàng sao? Đó là một bảo tàng lớn như thế nào, có nó Lý gia ta ít nhất có thể đứng vững ở vị trí thế gia hai trăm năm nữa. Địa vị đệ nhất thế gia cũng không kẻ nào có thể lay chuyển được!"
Lý gia chủ trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Tam hoàng tử khẽ liếc nhìn, đoạn cầm lấy chén trà bên cạnh ghế, chậm rãi nhấp một ngụm, tiếp theo mới lên tiếng:
- Công tước đại nhân, lần này ta đến đây chính là vì muốn thuyết phục ba bên hợp tác, đồng thời khai quật bảo tàng!
Lý gia chủ giật mình. Hắn quả thật không muốn nghe được những lời này, nhưng Tam hoàng tử dù sao cũng đã nói ra rồi. Lý gia chủ quả không hổ là một trong tứ đại gia chủ, trong lòng phiền não, nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ hiền từ, nói:
- Chuyện này không nên vội vàng, không vội vàng!
Tam hoàng tử lập tức nói:
- Công tước đại nhân. Ngài hẳn là cũng biết rõ, hiện nay Trương Tinh Phong bá tước đã đoạt được Tiềm long đồ. Lý gia các ngài chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt, có năng lực sao?
Tam hoàng tử không hề nể mặt chút nào, trực tiếp nói thẳng ra. Lý gia chủ mỉm cười, tựa hồ như không hề để ý, không hề để cho người khác khám phá ra tâm tư của hắn, nói:
- Công lực của Trương bá tước, tin rằng Tam hoàng tử cũng đã biết rõ. Đoạt lấy Tiềm long đồ trên tay của hắn, không có khả năng!
- Đã như vậy, vì sao gia chủ lại không đồng ý cùng đi khai quật bảo tàng? Chẳng lẽ ngài muốn đoạt lấy Thăng long đồ trong tay hoàng gia chúng ta hay sao?
Ngữ khí của Tam hoàng tử đột nhiên biến đổi. Không khí chung quanh dường như trở nên áp bức.
Lý gia chủ lập tức nói:
- Không, không, Tam hoàng tử, ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Lý gia chúng ta làm sao lại muốn cướp đoạt vật của hoàng gia chứ?
Mặc dù Lý gia cũng không sợ hoàng gia. Nhưng bên ngoài cũn gkhông thể quá mức được. Đây cũng là thái độ chung của các đại thế gia.
- Đã như vậy, công tước đại nhân xem như là đồng ý rồi?
Tam hoàng tử trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Lý gia chủ trong lòng cảm thấy khó xử.
- Ha ha ha! Tốt, tốt, Tam hoàng tử nói rất đúng, công phu thuyết khách của ngài quả thật rất cao cường. Nếu như mà nói chuyện cũng phân ra cấp bậc, Tam hoàng tử ngài chắc phải vượt qua Thần chi cảnh rồi!
Một trung niên nhân bước ra, trong mắt tinh quang chợt lóe lên, khí thế tựa như một cơn lốc quét qua đại sảnh.
Tam hoàng tử trong mắt tinh quang chợt lóe rồi lên biến mất. Hắn vẫn ngồi yên trên ghế không hề cử động, nước trong chén trà trên tay khẽ lay động, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục yên lặng. Gió chung quanh tựa hồ như đều tĩnh lặng lại, khí thế của trung niên nhân hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến hắn.
- Lão tổ tông tại sao lại nói như vậy? Công phu nói chuyện? Nói chuyện mà cũng có công phu sao?
Lý gia chủ ngẩn người. Nhìn biểu hiện của Tam hoàng tử khi gặp phải khí thể của Lão tổ tông, Lý gia chủ cũng đã rõ Lão tổ tông nói những lời này là có ý tứ gì.
- Chu Minh ra mắt tiền bối!
Tam hoàng tử thái độ rất cung kính. Trung niên nhân trước mặt những người khác có thể không nhận ra, nhưng hắn thì biết rất rõ. Đối với những truyền thuyết liên quan đến người này hắn vốn tôn sùng đã lâu.
- Tam hoàng tử không cần như vậy. Chuyện khai quật bảo tàng này, Lý gia chúng ta đương nhiên là đáp ứng!
Lý Thế Dân cười nói. Đối với Tam hoàng tử trước mặt, hắn cảm thấy rất yêu mến, cũng rất là kính nể. Đúng, là kính nể! Nguyên nhân chính là do Nghịch Tiêu Ma quân thần bí kia nói ra. Đối với Tam hoàng tử, cho dù là nghịch tiêu Ma quân cũng tỏ ra thái độ kính nể hiếm thấy.
- Ồ, tiền bối nói như vậy xem như là đã đáp ứng ba bên cùng đi khai quật bảo tàng rồi. Công tước đại nhân nghĩ sao?
Tam hoàng tử có vẻ như không hề để ý đến chuyện vừa rồi.
- Đương nhiên là đồng ý, một chuyện đáng để ăn mừng như vậy tại sao lại không đồng ý cơ chứ?
Lý gia chủ tựa hồ như đã quên mất vừa rồi chính hắn đã ấp a ấp úng đối với chuyện này.
- Tốt lắm, nếu như Lý gia chủ đã nói như thế, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Buổi sáng ngày mốt, tại Ngự hoa viên trong hoàng cung, phụ hoàng sẽ tự mình chiêu đãi Lý gia chủ và Trương bá tước. Lý gia chủ thấy như thế nào?
Tam hoàng tử buông chén trà trong tay xuống, đứng lên.
- Tốt, ngày mốt lão phu nhất định sẽ đến!
Lý gia chủ lúc này rất là sảng khoái đáp ứng.
- Tốt lắm, công tước đại nhân, tiền bối, tại hạ xin cáo từ trước!
Tam hoàng tử chắp tay nói.
Lý Thế Dân khẽ gật đầu, Tam hoàng tử liền xoay người rời đi.
Lý gia chủ sau khi chứng kiến Tam hoàng tử đã rời đi, mới lên tiếng:
- Lão tổ tông, chẳng lẻ chúng ta thật sự bỏ qua như vậy sao? Chúng ta vì chuyện này đã tốn biết bao nhiêu nhân lực tài lực rồi!
Lý Thế Dân lắc đầu nói:
- Trương Tinh Phong, hừ, ngươi có thể đoạt lại Tiềm long đồ trong tay của Trương Tinh Phong sao?
- Nhưng chúng ta vẫn có thể cướp lấy Thăng long đồ bên trong hoàng cung!
Lý gia chủ nói.
Lý Thế Dân liếc nhìn Lý gia chủ, trong lòng có một chút thất vọng. Liền lập tức quay đầu rời đi, chỉ để lại một câu nói:
- Hừ, trong hoàng cung vẫn còn có Tam hoàng tử!
Lý gia chủ ngẩn người: "Tam hoàng tử, Tam hoàng tử chẳng lẽ có thể ngăn cản được Lý gia sao?"
**********************************
- Trương bá tước, ba nhà chúng ta đồng thời khai quật bảo tàng. Trương bá tước đối với chuyện này có thái độ thế nào? Mặc dù Lý gia và Trương bá tước có một chút mâu thuẫn, nhưng ta tin rằng Trương bá tước sẽ không vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đại sự!
Chu hi đã đã có vẻ sốt ruột. Trương Tinh Phong đến bây giờ vẫn chưa hề lên tiếng.
Trương Tinh Phong nhìn Chu Hi có vẻ đã nóng nảy, hít sâu một hơi, nói:
- Tốt lắm, ai nói là ta không đáp ứng. Chuyện này tất cả mọi người đều có lợi, ta có lý do gì mà cự tuyệt đây?
- Tốt, tốt, thật là tốt quá. Buổi sáng ngày mốt, phụ hoàng sẽ tự mình chiêu đãi Trương bá tước và Lý gia chủ, ngài nhất định phải đến đấy!
Chu Hi bây giờ sắc mặt lại trở nên tươi cười.
Trương Tinh Phong mỉm cười:
- Đến, nhất định đến, Đại hoàng tử không cần lo lắng!
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, chúng tôi xin đi trước!
Đại hoàng tử nhìn thấy Trương Tinh Phong gật đầu, mới xoay người rời đi. Lang Phong nhìn theo bóng lưng Nhạc Nguyệt, ngơ ngác một hồi lâu.
Trương Tinh Phong nhìn bộ dạng của Lang Phong, nở một nụ cười hóm hỉnh. Lại ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Đại hoàng tử bọn họ, ánh mắt của hắn lộ ra một tia sáng kỳ dị, thì thầm: "Tàng bảo đồ, Lý gia, triều đình ......”
Trên tay trái của hắn chợt lóe lên một tia sáng.
Trương Tinh Phong thì thầm. Đột nhiên hắn nhìn thoáng qua Thiên Vũ thủ trạc, khóe miệng nở một nụ cười thâm thúy.
- Nhị đệ, Lý gia và chúng ta mâu thuẫn không phải bình thường. Hợp tác này xem ra khả năng không lớn!
Lang Phong lúc này nhớ đến mấy lão gia hỏa của Lý gia đã bị Trương Tinh Phong nhiều lần đùa bỡn, tin rằng sự hận thù của Lý gia đối với Trương Tinh Phong không phải chỉ là mâu thuẫn bình thường.
- Trương bá tước, mặc dù Lý gia bình thường vẫn luôn bá đạo, nhưng tin rằng chỉ cần triều đình ra mặt, bọn họ sẽ không dám quá đáng. Hơn nữa với một tuyệt thế cao thủ như Trương bá tước, tin rằng sẽ không có vấn đề gì!
Chu Hi đối với chuyện này có lòng tin rất lớn.
Trương Tinh Phong chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
**********************************
Trong phủ đệ của Lý thị thế gia tại kinh thành.
- Chu Minh xin ra mắt công tước đại nhân!
Một Bạch y công tử tiêu sái tay cầm lục trúc tiêu, khẽ khom người quay về hướng Lý thị gia chủ.
Lý gia chủ lập tức tủm tỉm cười bước đến, đỡ lấy Tam hoàng tử trước mặt. Đối với vị hoàng tử này, Lý gia chủ cực kỳ coi trọng. Luận về tài hoa, phỏng chừng không hề thua kém Lý Thiên Tường con trai của hắn. Quan trọng nhất chính là Tam hoàng tử tựa hồ như đối với quyền thế không hề coi trọng một chút nào.
Luận về văn, địa vị của Tam hoàng tử cực kỳ được tôn sùng. Nghe nói võ công của hắn cũng cao thâm không lường được, từ trước đến nay chưa có ai hiểu rõ công lực của hắn. Lý gia chủ hiện nay đã là Nhị phẩm cao thủ nhưng cũng không thể nhìn thấu được.
Điều này cũng chưa tính là gì, ngay cả lão tổ tông Lý Thế Dân cũng không thể nhìn ra được công lực của vị hoàng tử này. Chẳng lẻ Tam hoàng tử công lực còn cao hơn cả Lão tổ tông? Quan trọng nhất chính là từ trước đến giờ hắn chưa từng biểu hiện ra võ công của mình!
- Tam hoàng tử hôm nay đến nơi này của lão phu, không biết là có chuyện gì? Tin rằng lão phu nhất định sẽ cho ngài một cái công đạo!
Lý gia chủ vẻ mặt rất hiền từ.
Tam hoàng tử tươi cười nói:
- Công tước đại nhân, chuyện lần này tương đối quan trọng. Kỳ thật ngài hẳn là cũng đoán được!
Lý gia chủ ngẩn người:
- Chẳng lẽ là Tàng bảo đồ sao?
- Đúng, chính là Tàng bảo đồ. Bây giờ ba tấm Tàng bảo đồ đều đã xác định được chủ sở hữu. Đằng long đồ ở trong tay công tước đại nhân ngàì, Thăng long đồ ở trong tay hoàng gia chúng ta. Còn tấm cuối cùng, chắc công tước đại nhân cũng biết rồi!
Tam hoàng tử thanh âm cứng cỏi, hoàn toàn nói rõ tất cả.
Lý gia chủ mặc dù đa hiểu rõ nguyên nhân Tam hoàng tử đến đây, nhưng trong lòng rất không tình nguyện. Hắn nhìn Tam hoàng tử, trong lòng thầm nghĩ: "Lý gia ta vì Tiềm long đồ đã hao tốn mất năm ức lượng, Thác Bạt gia cuối cùng cũng không thể giữ được nó, quả thật là ông trời không giúp chúng ta. Những người trong cung tại sao đến bây giờ vẫn còn chưa tra ra được địa điểm của Thăng long đồ? Bây giờ hai tấm bản đồ đều không đoạt được, chẳng lẽ thật sự phải cùng bọn họ đồng thời phân chia bảo tàng sao? Đó là một bảo tàng lớn như thế nào, có nó Lý gia ta ít nhất có thể đứng vững ở vị trí thế gia hai trăm năm nữa. Địa vị đệ nhất thế gia cũng không kẻ nào có thể lay chuyển được!"
Lý gia chủ trong mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Tam hoàng tử khẽ liếc nhìn, đoạn cầm lấy chén trà bên cạnh ghế, chậm rãi nhấp một ngụm, tiếp theo mới lên tiếng:
- Công tước đại nhân, lần này ta đến đây chính là vì muốn thuyết phục ba bên hợp tác, đồng thời khai quật bảo tàng!
Lý gia chủ giật mình. Hắn quả thật không muốn nghe được những lời này, nhưng Tam hoàng tử dù sao cũng đã nói ra rồi. Lý gia chủ quả không hổ là một trong tứ đại gia chủ, trong lòng phiền não, nhưng bên ngoài vẫn làm ra vẻ hiền từ, nói:
- Chuyện này không nên vội vàng, không vội vàng!
Tam hoàng tử lập tức nói:
- Công tước đại nhân. Ngài hẳn là cũng biết rõ, hiện nay Trương Tinh Phong bá tước đã đoạt được Tiềm long đồ. Lý gia các ngài chẳng lẽ còn muốn cướp đoạt, có năng lực sao?
Tam hoàng tử không hề nể mặt chút nào, trực tiếp nói thẳng ra. Lý gia chủ mỉm cười, tựa hồ như không hề để ý, không hề để cho người khác khám phá ra tâm tư của hắn, nói:
- Công lực của Trương bá tước, tin rằng Tam hoàng tử cũng đã biết rõ. Đoạt lấy Tiềm long đồ trên tay của hắn, không có khả năng!
- Đã như vậy, vì sao gia chủ lại không đồng ý cùng đi khai quật bảo tàng? Chẳng lẽ ngài muốn đoạt lấy Thăng long đồ trong tay hoàng gia chúng ta hay sao?
Ngữ khí của Tam hoàng tử đột nhiên biến đổi. Không khí chung quanh dường như trở nên áp bức.
Lý gia chủ lập tức nói:
- Không, không, Tam hoàng tử, ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy. Lý gia chúng ta làm sao lại muốn cướp đoạt vật của hoàng gia chứ?
Mặc dù Lý gia cũng không sợ hoàng gia. Nhưng bên ngoài cũn gkhông thể quá mức được. Đây cũng là thái độ chung của các đại thế gia.
- Đã như vậy, công tước đại nhân xem như là đồng ý rồi?
Tam hoàng tử trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
Lý gia chủ trong lòng cảm thấy khó xử.
- Ha ha ha! Tốt, tốt, Tam hoàng tử nói rất đúng, công phu thuyết khách của ngài quả thật rất cao cường. Nếu như mà nói chuyện cũng phân ra cấp bậc, Tam hoàng tử ngài chắc phải vượt qua Thần chi cảnh rồi!
Một trung niên nhân bước ra, trong mắt tinh quang chợt lóe lên, khí thế tựa như một cơn lốc quét qua đại sảnh.
Tam hoàng tử trong mắt tinh quang chợt lóe rồi lên biến mất. Hắn vẫn ngồi yên trên ghế không hề cử động, nước trong chén trà trên tay khẽ lay động, nhưng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục yên lặng. Gió chung quanh tựa hồ như đều tĩnh lặng lại, khí thế của trung niên nhân hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến hắn.
- Lão tổ tông tại sao lại nói như vậy? Công phu nói chuyện? Nói chuyện mà cũng có công phu sao?
Lý gia chủ ngẩn người. Nhìn biểu hiện của Tam hoàng tử khi gặp phải khí thể của Lão tổ tông, Lý gia chủ cũng đã rõ Lão tổ tông nói những lời này là có ý tứ gì.
- Chu Minh ra mắt tiền bối!
Tam hoàng tử thái độ rất cung kính. Trung niên nhân trước mặt những người khác có thể không nhận ra, nhưng hắn thì biết rất rõ. Đối với những truyền thuyết liên quan đến người này hắn vốn tôn sùng đã lâu.
- Tam hoàng tử không cần như vậy. Chuyện khai quật bảo tàng này, Lý gia chúng ta đương nhiên là đáp ứng!
Lý Thế Dân cười nói. Đối với Tam hoàng tử trước mặt, hắn cảm thấy rất yêu mến, cũng rất là kính nể. Đúng, là kính nể! Nguyên nhân chính là do Nghịch Tiêu Ma quân thần bí kia nói ra. Đối với Tam hoàng tử, cho dù là nghịch tiêu Ma quân cũng tỏ ra thái độ kính nể hiếm thấy.
- Ồ, tiền bối nói như vậy xem như là đã đáp ứng ba bên cùng đi khai quật bảo tàng rồi. Công tước đại nhân nghĩ sao?
Tam hoàng tử có vẻ như không hề để ý đến chuyện vừa rồi.
- Đương nhiên là đồng ý, một chuyện đáng để ăn mừng như vậy tại sao lại không đồng ý cơ chứ?
Lý gia chủ tựa hồ như đã quên mất vừa rồi chính hắn đã ấp a ấp úng đối với chuyện này.
- Tốt lắm, nếu như Lý gia chủ đã nói như thế, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Buổi sáng ngày mốt, tại Ngự hoa viên trong hoàng cung, phụ hoàng sẽ tự mình chiêu đãi Lý gia chủ và Trương bá tước. Lý gia chủ thấy như thế nào?
Tam hoàng tử buông chén trà trong tay xuống, đứng lên.
- Tốt, ngày mốt lão phu nhất định sẽ đến!
Lý gia chủ lúc này rất là sảng khoái đáp ứng.
- Tốt lắm, công tước đại nhân, tiền bối, tại hạ xin cáo từ trước!
Tam hoàng tử chắp tay nói.
Lý Thế Dân khẽ gật đầu, Tam hoàng tử liền xoay người rời đi.
Lý gia chủ sau khi chứng kiến Tam hoàng tử đã rời đi, mới lên tiếng:
- Lão tổ tông, chẳng lẻ chúng ta thật sự bỏ qua như vậy sao? Chúng ta vì chuyện này đã tốn biết bao nhiêu nhân lực tài lực rồi!
Lý Thế Dân lắc đầu nói:
- Trương Tinh Phong, hừ, ngươi có thể đoạt lại Tiềm long đồ trong tay của Trương Tinh Phong sao?
- Nhưng chúng ta vẫn có thể cướp lấy Thăng long đồ bên trong hoàng cung!
Lý gia chủ nói.
Lý Thế Dân liếc nhìn Lý gia chủ, trong lòng có một chút thất vọng. Liền lập tức quay đầu rời đi, chỉ để lại một câu nói:
- Hừ, trong hoàng cung vẫn còn có Tam hoàng tử!
Lý gia chủ ngẩn người: "Tam hoàng tử, Tam hoàng tử chẳng lẽ có thể ngăn cản được Lý gia sao?"
**********************************
- Trương bá tước, ba nhà chúng ta đồng thời khai quật bảo tàng. Trương bá tước đối với chuyện này có thái độ thế nào? Mặc dù Lý gia và Trương bá tước có một chút mâu thuẫn, nhưng ta tin rằng Trương bá tước sẽ không vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng đại sự!
Chu hi đã đã có vẻ sốt ruột. Trương Tinh Phong đến bây giờ vẫn chưa hề lên tiếng.
Trương Tinh Phong nhìn Chu Hi có vẻ đã nóng nảy, hít sâu một hơi, nói:
- Tốt lắm, ai nói là ta không đáp ứng. Chuyện này tất cả mọi người đều có lợi, ta có lý do gì mà cự tuyệt đây?
- Tốt, tốt, thật là tốt quá. Buổi sáng ngày mốt, phụ hoàng sẽ tự mình chiêu đãi Trương bá tước và Lý gia chủ, ngài nhất định phải đến đấy!
Chu Hi bây giờ sắc mặt lại trở nên tươi cười.
Trương Tinh Phong mỉm cười:
- Đến, nhất định đến, Đại hoàng tử không cần lo lắng!
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, chúng tôi xin đi trước!
Đại hoàng tử nhìn thấy Trương Tinh Phong gật đầu, mới xoay người rời đi. Lang Phong nhìn theo bóng lưng Nhạc Nguyệt, ngơ ngác một hồi lâu.
Trương Tinh Phong nhìn bộ dạng của Lang Phong, nở một nụ cười hóm hỉnh. Lại ngẩng đầu nhìn theo bóng lưng của Đại hoàng tử bọn họ, ánh mắt của hắn lộ ra một tia sáng kỳ dị, thì thầm: "Tàng bảo đồ, Lý gia, triều đình ......”
Trên tay trái của hắn chợt lóe lên một tia sáng.
/255
|