Suy đi nghĩ lại, tôi nhận lời viết bài cho chuyên mục trang sức của Kiều Kiều, dù sao thì như cậu ấy nói, tôi phải nuôi cả gia đình, công việc này cũng đúng chuyên môn của tôi. Nhưng tôi vẫn từ chối lời mời đến công ty cậu ấy, đương nhiên, tôi cũng không đến SK của Tần Diệc Phong.
Bởi vì sau khi từ chức, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi muốn dựa vào chính mình để tìm việc, một công việc hoàn toàn không liên quan đến những chuyện trong quá khứ, nên tôi bắt đầu bận rộn làm sơ yếu lý lịch, chọn trang phục và đi phỏng vấn.
Mấy ngày sau, tôi nhận được thông báo của công ty con Hải Vận của tập đoàn Vân Hải, tôi trúng tuyển, công việc còn là thiết kế trang sức như trước đây.
Vân Hải là một trong những tập đoàn hạt nhân về thời trang, Hải Vận là công ty dưới trướng, không kinh doanh quần áo mà chủ yếu kinh doanh trang sức đá quý.
Khi nhận được thông báo, tôi cũng có chút do dự, bởi vì tòa nhà đối diện Hải vận chính là trụ sở SK. Nhưng cuối cùng tôi vẫn đồng ý, những cảm xúc hỗn loạn dần đan xen.
Làm việc vài ngày ở Hải Vận, làm quen với vài đồng nghiệp mới, biết thân biết phận, cố gắng làm tốt công việc của bản thân.
Tất cả những gì tôi muốn bây giờ, chỉ là hai chữ yên ổn.
Tôi thích nhất sân thượng của công ty này, giữa trưa yên ắng như vườn đào trên tiên cảnh.
Bởi vì yêu thích nơi này, nên đây trở thành nơi ăn trưa tuyệt vời của tôi.
Ánh nắng ấm áp, tôi ngồi trên ghế đá sân thượng, lười biếng phơi nắng.
Tôi đang nhắm mắt, hưởng thụ ánh mặt trời, bỗng bị người ta ôm chặt lấy từ phía sau, một giọng nói tà mị vang lên: Bảo bối, để em đợi lâu rồi.
Tôi còn chưa kịp phản ứng, người phía sau đã bắt đầu hôn cổ tôi, không lẽ gặp phải sắc lang sao, tôi cố gắng giãy dụa, hét lớn: Buông tôi ra.
Có lẽ nhận ra có gì đó sai sai, anh ta dừng lại. Nhân lúc anh ta nới tay, tôi nhanh chóng tránh thoát, xoay người, không chút do dự cho anh ta một bạt tai.
Á. cách đó không xa bỗng vang lên tiếng hét của phụ nữ.
Người tôi thấy, tôi cũng biết anh ta, thái tử gia của tập đoàn Vân Hải, cũng là ông chủ của công ty Hải Vận, Chu Mộ Hải.
Thành phố S có tứ thiếu, theo thứ tự là Cố Tử Thanh, Sở Trung Thiên, Trịnh Vũ Hạo, cả Chu Mộ Hải đây nữa, hầu như không ai không biết. Từ khi tôi đến Hải Vận, cũng nghe người ta lén bàn tán chuyện phong lưu của anh ta không ít lần.
Tôi liền hiểu ra, nhất định anh ta tưởng tôi là loại con gái cao hơn mười thước, ăn mặc gợi cảm.
Tôi vốn tưởng rằng đánh anh ta một cái, anh ta sẽ trách tôi, nhưng anh ta chỉ kinh ngạc nhìn tôi, không nói nửa lời.
Trong mắt anh ta có tò mò, tìm kiếm và gì đó nữa, tôi cũng không rõ.
Cô gái bên kia nhanh chóng chạy đến bên cạnh anh ta, dịu dàng hỏi: Chu thiếu, anh không sao chứ. Ngược lại, cô ta căm giận nhìn sang tôi: Sao cô lại đánh người, lại còn không nhìn xem người cô đánh là ai?
Xin lỗi. Tôi lé mắt trông sang, khẽ nói: Tôi đi trước. Tuy người ta sai trước, nhưng tôi ra tay đánh người là không đúng, nên tôi vẫn phải nói xin lỗi.
Đánh người mà còn định bỏ đi... Cô gái kia quyết không buông tha.
Bỏ đi. Chu Mộ Hải ôm lấy cô gái kia, sau đó cười nói: Cô làm ở bộ phận nào.
Tôi quay lại thờ ơ đáp: Tôi là Lục Mạn phòng thiết kế. Đánh ông chủ, là việc tối kị, cho dù là vì không biết gì, anh ta muốn sa thải cũng được, dù sao tôi cũng đến chưa lâu.
Tôi nói xong liền rời khỏi, không nhìn người phía sau lấy một lần nào.
Chỉ nghe thấy cô gái dịu dàng làm nũng, còn chu Mộ Hải thì cười.
Ai bảo anh ta hôn bậy, là anh ta quá đáng trước, cái thứ đại thiếu hoa tâm như anh ta, nói như các đồng nghiệp thì chính là đêm đêm lưu luyến trong bụi hoa.
Buổi chiều rất quang đãng, dù tôi là thiết kế chính ở Tiêu Thị, nhưng chỉ là người mới ở Hải Vận, nên cũng không có dự án gì cho tôi. Chuyện tôi làm nhiều nhất mấy ngày nay, chính là nhìn ra phía xa tòa cao ốc này qua cửa số thủy tinh bên cạnh.
Sau đó sẽ hi vọng, mình có thể có năng lực nghe xa vạn dặm hay nhìn thật xa, có thể thấy bóng dáng hoặc nghe thấy giọng nói của anh.
Đang thất thần, bỗng có người vỗ nhẹ vai tôi, tôi giật bắn mình, tim như muốn rơi ra ngoài.
Vội quay đầu, muốn xem thử xem ai ác như vậy, lại thấy Chu Mộ Hải đang thản nhiên cười, nhìn tôi.
Đến văn phòng của tôi. Anh ta nói, rồi đi thẳng.
Tôi còn chưa kịp định thần, hai chân đã phản ứng trước, đi theo sau anh ta.
Văn phong thoáng đãng, anh ta ngồi đối diện tôi, tôi đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng bị sa thải,
/17
|