Chiều tối gần tới giờ tan tầm, Ninh Nhiễm Thanh nhận được điện thoại của cha cô, trước đây cha luôn gọi cho chj gái rồi lại bảo chị gái đưa điện thoại cho cô, hôm nay ông lại gọi thẳng tới, khiến Ninh Nhiễm Thanh cảm thấy khá bất ngờ.
Cô ra ngoài hành lang của văn phòng để nghe máy.
Trong điện thoại, ông Ninh Uy Phong cười vui vẻ, hỏi han tình hình thực tập của cô, còn nói vừa gửi một khoản tiền cho cô, bảo cô thích gì thì mua nấy, đừng tiết kiệm.
Không phải cha đã phá sản rồi sao, Cô hỏi.
Bây giờ cha con đang góp vốn mở công ty với một chút nữa, lợi nhuận cũng khá. Giọng của ông Ninh Uy Phong mang theo ý cười, lát sau mới vào chủ đề chính: À đúng rồi, Bối Bối đang ở đó đúng không.
Ninh Nhiễm Thanh: Cha bảo nó về ngay đi.
Nhiễm Thanh…
Ninh Nhiễm Thanh ngắt máy luôn.
Ông Ninh Uy Phong có ba cô con gái, ngày trước có một thầy phong thủy tới tính bát tự (*) cho nhà cô, trong ba cô con gái nhà họ Ninh, bát tự của cô và ông Ninh Uy Phong là không hợp nhau nhất.
(*) Giờ ngày tháng năm sinh quyết định vận mệnh con người.
Ninh Nhiễm Thanh lại chẳng thấy đúng, gì mà bát tự không hợp, vốn là tam quan không hợp. (*) Tuy Trương Tiểu Trì là đồ ba phải gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng Ninh Nhiễm Thanh vẫn lo lắng cậu bé sẽ bị tẩy não hoàn toàn, cho nên vừa hết giờ là cô về ngay, khi Tần Hữu Sinh gọi điện cho cô, cô đã về gần đến nhà rồi.
(*) Tam quan theo khái niệm cũ ở Trung Quốc là chỉ Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan. Theo khái niệm mới ở Trung Quốc năm 200, tam quan là chỉ sự nghiệp quan, công tác quan, thành tích quan.
Tần Hữu Sinh nói ngày mai anh phải sang Nhật với vai trò luật sư cố vấn cho tập đoàn Sâm Giang, đàm phán một thương vụ mua lại, trong những ngày này cô phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Ninh Nhiễm Thanh bảo anh cứ chuyên tâm công tác.
Trong nhà, Ninh Bối Bối đang nấu bữa tối, Ninh Tuân Tuân vẫn chưa tan ca, Trương Tiểu Trì vừa đi học thêm về thì đang làm bài tập trong phòng của mình.
Ninh Nhiễm Thanh đi vào phòng bếp ngó qua một thoáng rồi gọi điện đặt đồ ăn ngoài luôn.
Ninh Bối Bối khá bực bội, Ninh Nhiễm Thanh chị có bị bệnh không đấy.
Ninh Nhiễm Thanh lượn một vòng trong bếp rồi đi ra ngoài.
Ninh Nhiễm Thanh gọi một suất pizza chín miếng, thêm cánh gà nướng và salad hoa quả, khi đồ ăn được giao tới nơi thì Ninh Bối Bối cũng đã dọn món ăn trên bàn, hai bên đối chọi, Ninh Nhiễm Thanh ung dung đưa mắt nhìn Trương Tiểu Trì bước ra khỏi phòng.
Trương Tiểu Trì tội nghiệp cảm thấy mấy hôm nay mình khổ sở vô cùng, lẳng lặng chọn lựa trong bụng, sau đó nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh: ‘’Thanh Thanh, cháu ăn một miếng pizza của dì được không?’’
Ninh Nhiễm Thanh nâng mắt, hài lòng gật đầu: ‘’Mau đi rửa tay.’’
Ninh Bối Bối hậm hực nhìn Ninh Nhiễm Thanh: ‘’Chị có bệnh hả?’’
Ninh Nhiễm Thanh khẽ nhún vai, có điều cô đã hả hê quá sớm, bởi vì sau khi ăn một miếng pizza, Trương Tiểu Trì còn ăn thêm nửa bát cơm do Ninh Bối Bối nấu.
Có lẽ vì lòng thầm áy náy, ăn xong cậu nhóc liền bật một chương trình giải trí, nói với Ninh Nhiễm Thanh: ‘’Dì hai ơi, chương trình ‘Bóc mẽ giới giải trí’ dì thích nhất bắt đầu chiếu rồi đây này.’’
Ninh Nhiễm Thanh khinh bỉ nhất là kiểu nịnh bợ đầy lộ liễu của cu cậu, song cô vẫn cứ đưa mắt liếc qua.
Khách mời của chương trình ‘Bóc mẽ giới giải trí’ kỳ này là tiểu hoa đán mới nổi Cốc Vũ, chính là sao nữ có scandal hẹn hò với đại gia Cố Đông Minh. Người dẫn chương trình hỏi về mối quan hệ giữa Cố Đông Minh và Cốc Vũ, Cốc Vũ trả lời úp úp mở mở: ‘’Cố tiên sinh là người mà tôi rất ngưỡng mộ.’’
Ninh Nhiễm Thanh cười khẩy, hôm nay cô tìm được tin tức về Cốc Vũ và Cố Đông Minh, vừa gõ ba chữ ‘’Cố Đông Minh’’ vào thanh tìm kiếm, thì phía dưới lập tức hiện ra ‘’Cố Đông Minh và Giang XX’’, ‘’Cố Đông Minh và Trần XX’’, ‘’Cố Đông Minh và Cốc XX’’…
Cố Đông Minh là cổ đông lớn nhất của Giai trí Tân Tinh, dường như tất thảy nữ minh tinh từng dính tới anh ta đều có thể trở nên nổi tiếng.
Người dẫn chương trình lại hỏi tiếp: ‘’Nghe nói Cố tiên sinh có một cô con gái riêng, xin hỏi Cốc tiểu thư có biết chuyện này không?’’
Cốc Vũ đột nhiên tỏ vẻ bối rối: ‘’Xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm, tôi nghĩ đó là tin đồn không xác thực, tôi cũng không biết Cố tiên sinh lại như vậy.’’
Ninh Nhiễm Thanh duỗi chân lên bàn uống nước, cầm điều khiển ti vi bật sang kênh khác: ‘’Chán phèo!’’
‘’Ninh Nhiễm Thanh, chị có bệnh à, chị không xem thì cũng phải để tụi em xem chứ!’’ Ninh Bối Bối tức tối nói.
Ninh Nhiễm Thanh nghiêng người qua, nhìn Ninh Bối Bối mà nói ra từng chữ, nét mặt đầy khiêu khích: ‘’Em đổi câu khác đi được không, lải nha lải nhải có bệnh suốt cả ngày, biết chị có bệnh thì đi luôn đi!’’
Ninh Bối Bối im lặng không đáp, đứng lên quay về phòng.
Ninh Nhiễm Thanh toàn thắng, đang định nói chuyện với Trương Tiểu Trì thì cậu nhóc quay lại nói với cô: ‘’Dì hai, dì quá đáng quá.’’
‘’Cháu về phòng làm bài tập cho dì!’’ Ninh Nhiễm Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi tinh thể lỏng, giọng nói rất trầm có điều âm cuối lại lộ ra mấy phần giận dữ.
Trương Tiểu Trì lặng lẽ bò xuống sofa, đi dép lê vào rồi quay về phòng.
Cả phòng khách chỉ còn lại mình cô, Ninh Nhiễm Thanh ngồi trên sofa tiếp tục chuyển kênh liên tục, sau khi chuyển tới chuyển lui hết một lượt các kênh, rốt cục thì dừng ở một chương trình xem mắt nhàm chán.
Trước đây, Trương Tiểu Trì luôn xem chương trình này cùng với cô, giờ không có cậu nhóc ở bên bàn luận cùng, cô cảm thấy rất tẻ nhạt vô vị.
Ninh Nhiễm Thanh chỉnh âm lượng to lên, phòng khách lập tức trở nên sôi động, để chứng tỏ rằng hiện giờ mình rất vui vẻ, cô lại pha cho mình một cốc sữa, sau đó ngồi xem chương trình xem mắt cho tới khi Ninh Tuân Tuân về nhà.
‘’Nhiễm Thanh, Tiểu Trì và Bối Bối đâu rồi?’’ Ninh Tuân Tuân mua đồ ăn khuya về, vào phòng bếp thấy pizza và salad còn thừa, nhăn mặt hỏi, ‘’Nhiễm Thanh, em gọi đồ ăn bên ngoài à?’’
Âm lượng ti vi rất lớn, Ninh Nhiễm Thanh không nghe được Ninh Tuân Tuân nói gì, cô ngồi trên sofa âm ừ mấy tiếng, coi như đáp lại câu hỏi của Ninh Tuân Tuân.
Đúng lúc ấy, Ninh Bối Bối ra khỏi phòng, chỉ vào đồ ăn mình nấu trên bàn: ‘’Chị ơi, em nấu suốt một buổi chiều đấy, thế mà em nấu sắp xong thì chị ấy lại gọi đồ ăn bên ngoài.’’
Ninh Tuân Tuân vỗ vỗ lên vai Ninh Bối Bối, bước tới trước mặt Ninh Nhiễm Thanh, điều chỉnh âm lượng ti vi nhỏ đi một chút: ‘’Nhiễm Thanh…’’
Ninh Nhiễm Thanh tắt ti vi, quay đầu nhìn Ninh Tuân Tuân: ‘’Sao thế chị?’’
Ninh Tuân Tuân vốn đã mệt mỏi vì chuyện ở cửa hàng, về đến nhà lại còn phải giải quyết chuyện này, không khỏi nặng lời hơn bình thường: ‘’Nhiễm Thanh nếu Bối Bối đã nấu cơm rồi thì đồ ăn bên ngoài làm gì nữa, chị đã dặn em ăn ít đồ ăn bên ngoài rồi cơ mà?’’
Ninh Nhiễm Thanh: ‘’Muốn ăn thì ăn thôi, em tiêu tiền của em mà.’’
Những lời này của Ninh Nhiễm Thanh khiến Ninh Tuân Tuân thấy rất giận, sắc mặt tối sầm, tuy nhiên cũng không trách mắng nữa.
Ninh Nhiễm Thanh thong thả đứng lên từ sofa, đi tới trước mặt Ninh Bối Bối: ‘’Em đừng có mách lẻo nữa được không, đúng là thói xấu sửa hoài không hết, cũng lớn thế này rồi, em không thấy mắc ói à?’’
Ninh Bối Bối nhếch môi: ‘’Chị thì khác gì đâu, từ bé đến lớn lúc nào cũng ích kỉ ngang ngạnh, Ninh Nhiễm Thanh chị coi mọi người như mẹ chị đấy à!’’
Mẹ chị… Ninh Nhiễm Thanh chợt thấy trái tim mình như vừa bị đâm một dao, cô đưa tay tát cho Ninh Bối Bối một cái thật mạnh: ‘’Đừng có nhắc đến chữ mẹ với chị.’’
Ninh Bối Bối loạng choạng lui về sau mấy bước, vẻ mặt nhìn cô với vẻ khó tin.
‘’Nhiễm Thanh!’’ Ninh Tuân Tuân hét lên với cô, ‘’Em có thôi đi không hả!’’
Ninh Nhiễm Thanh quay sang: ‘’Chị...’’
Ninh Tuân Tuân buồn khổ nói: ‘’Nhiễm Thanh, chị đã dặn em đừng gây rối nữa cơ mà, tranh cãi từ nhỏ tới lớn, em có thể ngoan ngoãn một chút được không!’’
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu nhìn nền nhà, sau đó vênh mặt nói: ‘’Sao em phải ngoan ngoãn...’’
Cuộc chiến giữa cô và Ninh Bối Bối, tại sao phải ngừng lại...
Ninh Nhiễm Thanh trở lại phòng mình, lần này Ninh Tuân Tuân không vào phòng tìm cô nữa, mà tới phòng của Bối Bối. Ninh Nhiễm Thanh hiểu rằng hôm nay cô đã khiến chị gái cảm thấy thất vọng.
Rất nhiều tình yêu trên thế gian này đều dễ dàng mờ phai, mờ phai dần dần theo từng nỗi thất vọng chồng chất. Trong nhiều năm qua, cô vẫn luôn phí hoài tình yêu của chị gái và cha dành cho cô. Trước đây, cô còn nhỏ tuổi, họ còn thấy có thể thông cảm được, mỗi khi cô giận dỗi họ đều cố gắng bao dung cho cô, nhưng giờ họ thấy rõ ràng cô phải hiểu chuyện rồi, nếu Ninh Bối Bối đã thành người nhà, thì phải coi nhau như người thân vậy.
Chỉ là, cô thực sự không thể làm được...
Nhiều khi, chịu lui một bước có thể lấy được sự quan tâm và chú ý, mà suốt bao nhiêu năm qua, Ninh Nhiễm Thanh vẫn không học được cách làm một người biết ‘’lui bước’’.
Ninh Nhiễm Thanh nằm trên giường một lúc, sau đó tới gõ của phòng chị gái, Ninh Tuân Tuân tưởng Ninh Nhiễm Thanh chủ động nhận lỗi với chị, nét mặt cũng dịu đi.
‘’Chị, em sang chỉ để hỏi chị một câu thôi, bao giờ Ninh Bối Bối đi?’’ Ninh Nhiễm Thanh đứng ở cửa hỏi.
Ninh Tuân Tuân thoáng sửng sốt, im lặng một lúc rồi đáp: ‘’Con bé định tìm việc ở thành phố A...’’
‘’Ồ, em hiểu rồi.’’ Ninh Nhiễm Thanh đóng cửa lại rồi đi về phòng.
Việc Châu Yến rời khỏi văn phòng luật sư Vạn Chính đã không còn là bí mật, sau khi giải quyết xong toàn bộ công việc trong tay, Châu Yến cũng phải bay sang Mỹ, lúc dọn dẹp hồ sơ cho Châu Yến, Ninh Nhiễm Thanh ngập ngừng hỏi: ‘’Cô ơi, cô đã ra tòa tranh tụng bao nhiêu lần rồi ạ?’’
Châu Yến trầm tư suy nghĩ một lúc, ‘’Không nhớ rõ nữa, nhưng cô vẫn nhớ lần đầu tiên bào chữa trước tòa, cô còn nói lắp.’’
Ninh Nhiễm Thanh quay sang: ‘’Sao có thể thế được?’’
‘’Thật đấy.’’ Châu Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, ‘’Khi đó, cô cũng sàn sàn tuổi em, sừng sừng sộ sộ chẳng biết gì hết, chỉ có lý luận suông, trong suốt phiên tòa chỉ đọc bản thảo đã viết sẵn, khi thẩm phán gõ búa thì cô mới ngây ra, sao mới đến đây đã kết thúc rồi?’’
‘’Ha ha...’’ Ninh Nhiễm Thanh bật cười, trong suy nghĩ của cô, Châu Yến là một người nghiêm nghị cứng nhắc, chưa bao giờ tán gẫu vui vẻ với cô thế này, Ninh Nhiễm Thanh thấy rất vui, không ngờ công việc mà Châu Yến theo đuổi lâu như vậy, lại phải buông bỏ vì hôn nhân xa với chồng.
‘’À, phải rồi, Tiểu Ninh à, sau này em kết hôn với luật sư Tần thì đừng quên gửi thiệp mời cho cô nhé, tới lúc đó cô và chồng cô sẽ về nước dự lễ cưới của em.’’ Châu Yến chuyển đề tài sang cô và Tần Hữu Sinh.
Ninh Nhiễm Thanh cười: ‘’Nếu sau này, em và thầy Tần có thể kết hôn một cách suôn sẻ, vậy cô giáo cũng được xem như là người làm chứng rồi.’’
‘’Luật sư Tần thực sự rất tốt, trong giới luật sư mà nói, cô coi trọng nhất anh ấy và luật sư Giang, nam luật sư có thể sống nghiêm túc kỉ luật như họ không phải chuyện đơn giản.’’
Ninh Nhiễm Thanh thưa: ‘’Em hiểu rồi ạ.’’
Vì phải sang Mỹ nên Châu Yến gần như không nhận công việc mới, vụ án cuối cùng Châu Yến xử lý trước khi ra nước ngoài chính là vụ án giành quyền nuôi con của Cố Đông Minh.
Mấy hôm nay Ninh Nhiễm Thanh vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh với Ninh Tuân Tuân, Ninh Bối Bối và Trương Tiểu Trì, khổ cái là một chẳng thể địch trăm, thế nên vào kì nghỉ Quốc Khánh, cô sắp xếp hành lý dự định đi du lịch.
Tần Hữu Sinh còn đang ở Nhật Bản, Ninh Nhiễm Thanh không kể với anh chuyện phiền phức của mình, khi tới ga tàu hỏa, cô nhắn tin cho anh: ‘’Thầy Tần, chúng ta ở chung đi.’’
Ninh Nhiễm Thanh gửi tin nhắn xong, khi ngẩng đầu lên, bỗng thấy Trương Tiểu Trì không biết mọc từ đâu ra nhe răng cười với cô: ‘’Thanh Thanh, dẫn cháu đi với.’’
Trương Tiểu Trì đã cao hơn 1 mét 2, khi Ninh Nhiễm Thanh dẫn cậu nhóc lên tàu, nhân viên trên tàu nhắc nhở cô lát nữa nhớ mua thêm vé.
Ninh Nhiễm Thanh mua ghế nằm ở chuyến tàu thường, bốn người một gian, khi cô dẫn Trương Tiểu Trì đi tìm gian của mình thì nói với cậu bé: ‘’Lát nữa lúc phải mua vé bù thì cháu vào nhà vệ sinh tránh một hồi nhé.’’
Trương Tiểu Trì mất hứng: ‘’Cháu không thích lén lút thậm thụt đâu, cháu muốn quang minh chính đại cơ.’’
Ninh Nhiễm Thanh cất hành lý, quay ra nói với cậu nhóc: ‘’Giờ tàu chưa chạy, cháu có thể xuống xe một cách quang minh chính đại.’’
‘’Cùng lắm thì khi nào lớn cháu kiếm tiền trả cho dì.’’ Dứt lời cu cậu không thèm để ý đến cô nữa, đúng lúc ấy, một bé gái xinh xắn ở giường đối diện nói với cậu nhóc: ‘’Anh ơi, chúng mình cùng chơi cờ tỉ phú nhé.’’
Ninh Nhiễm Thanh ngoái đầu nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện hai mẹ con trông rất nổi bật đang ngồi ở giường đối diện.
Cô ra ngoài hành lang của văn phòng để nghe máy.
Trong điện thoại, ông Ninh Uy Phong cười vui vẻ, hỏi han tình hình thực tập của cô, còn nói vừa gửi một khoản tiền cho cô, bảo cô thích gì thì mua nấy, đừng tiết kiệm.
Không phải cha đã phá sản rồi sao, Cô hỏi.
Bây giờ cha con đang góp vốn mở công ty với một chút nữa, lợi nhuận cũng khá. Giọng của ông Ninh Uy Phong mang theo ý cười, lát sau mới vào chủ đề chính: À đúng rồi, Bối Bối đang ở đó đúng không.
Ninh Nhiễm Thanh: Cha bảo nó về ngay đi.
Nhiễm Thanh…
Ninh Nhiễm Thanh ngắt máy luôn.
Ông Ninh Uy Phong có ba cô con gái, ngày trước có một thầy phong thủy tới tính bát tự (*) cho nhà cô, trong ba cô con gái nhà họ Ninh, bát tự của cô và ông Ninh Uy Phong là không hợp nhau nhất.
(*) Giờ ngày tháng năm sinh quyết định vận mệnh con người.
Ninh Nhiễm Thanh lại chẳng thấy đúng, gì mà bát tự không hợp, vốn là tam quan không hợp. (*) Tuy Trương Tiểu Trì là đồ ba phải gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng Ninh Nhiễm Thanh vẫn lo lắng cậu bé sẽ bị tẩy não hoàn toàn, cho nên vừa hết giờ là cô về ngay, khi Tần Hữu Sinh gọi điện cho cô, cô đã về gần đến nhà rồi.
(*) Tam quan theo khái niệm cũ ở Trung Quốc là chỉ Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan. Theo khái niệm mới ở Trung Quốc năm 200, tam quan là chỉ sự nghiệp quan, công tác quan, thành tích quan.
Tần Hữu Sinh nói ngày mai anh phải sang Nhật với vai trò luật sư cố vấn cho tập đoàn Sâm Giang, đàm phán một thương vụ mua lại, trong những ngày này cô phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.
Ninh Nhiễm Thanh bảo anh cứ chuyên tâm công tác.
Trong nhà, Ninh Bối Bối đang nấu bữa tối, Ninh Tuân Tuân vẫn chưa tan ca, Trương Tiểu Trì vừa đi học thêm về thì đang làm bài tập trong phòng của mình.
Ninh Nhiễm Thanh đi vào phòng bếp ngó qua một thoáng rồi gọi điện đặt đồ ăn ngoài luôn.
Ninh Bối Bối khá bực bội, Ninh Nhiễm Thanh chị có bị bệnh không đấy.
Ninh Nhiễm Thanh lượn một vòng trong bếp rồi đi ra ngoài.
Ninh Nhiễm Thanh gọi một suất pizza chín miếng, thêm cánh gà nướng và salad hoa quả, khi đồ ăn được giao tới nơi thì Ninh Bối Bối cũng đã dọn món ăn trên bàn, hai bên đối chọi, Ninh Nhiễm Thanh ung dung đưa mắt nhìn Trương Tiểu Trì bước ra khỏi phòng.
Trương Tiểu Trì tội nghiệp cảm thấy mấy hôm nay mình khổ sở vô cùng, lẳng lặng chọn lựa trong bụng, sau đó nhìn về phía Ninh Nhiễm Thanh: ‘’Thanh Thanh, cháu ăn một miếng pizza của dì được không?’’
Ninh Nhiễm Thanh nâng mắt, hài lòng gật đầu: ‘’Mau đi rửa tay.’’
Ninh Bối Bối hậm hực nhìn Ninh Nhiễm Thanh: ‘’Chị có bệnh hả?’’
Ninh Nhiễm Thanh khẽ nhún vai, có điều cô đã hả hê quá sớm, bởi vì sau khi ăn một miếng pizza, Trương Tiểu Trì còn ăn thêm nửa bát cơm do Ninh Bối Bối nấu.
Có lẽ vì lòng thầm áy náy, ăn xong cậu nhóc liền bật một chương trình giải trí, nói với Ninh Nhiễm Thanh: ‘’Dì hai ơi, chương trình ‘Bóc mẽ giới giải trí’ dì thích nhất bắt đầu chiếu rồi đây này.’’
Ninh Nhiễm Thanh khinh bỉ nhất là kiểu nịnh bợ đầy lộ liễu của cu cậu, song cô vẫn cứ đưa mắt liếc qua.
Khách mời của chương trình ‘Bóc mẽ giới giải trí’ kỳ này là tiểu hoa đán mới nổi Cốc Vũ, chính là sao nữ có scandal hẹn hò với đại gia Cố Đông Minh. Người dẫn chương trình hỏi về mối quan hệ giữa Cố Đông Minh và Cốc Vũ, Cốc Vũ trả lời úp úp mở mở: ‘’Cố tiên sinh là người mà tôi rất ngưỡng mộ.’’
Ninh Nhiễm Thanh cười khẩy, hôm nay cô tìm được tin tức về Cốc Vũ và Cố Đông Minh, vừa gõ ba chữ ‘’Cố Đông Minh’’ vào thanh tìm kiếm, thì phía dưới lập tức hiện ra ‘’Cố Đông Minh và Giang XX’’, ‘’Cố Đông Minh và Trần XX’’, ‘’Cố Đông Minh và Cốc XX’’…
Cố Đông Minh là cổ đông lớn nhất của Giai trí Tân Tinh, dường như tất thảy nữ minh tinh từng dính tới anh ta đều có thể trở nên nổi tiếng.
Người dẫn chương trình lại hỏi tiếp: ‘’Nghe nói Cố tiên sinh có một cô con gái riêng, xin hỏi Cốc tiểu thư có biết chuyện này không?’’
Cốc Vũ đột nhiên tỏ vẻ bối rối: ‘’Xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm, tôi nghĩ đó là tin đồn không xác thực, tôi cũng không biết Cố tiên sinh lại như vậy.’’
Ninh Nhiễm Thanh duỗi chân lên bàn uống nước, cầm điều khiển ti vi bật sang kênh khác: ‘’Chán phèo!’’
‘’Ninh Nhiễm Thanh, chị có bệnh à, chị không xem thì cũng phải để tụi em xem chứ!’’ Ninh Bối Bối tức tối nói.
Ninh Nhiễm Thanh nghiêng người qua, nhìn Ninh Bối Bối mà nói ra từng chữ, nét mặt đầy khiêu khích: ‘’Em đổi câu khác đi được không, lải nha lải nhải có bệnh suốt cả ngày, biết chị có bệnh thì đi luôn đi!’’
Ninh Bối Bối im lặng không đáp, đứng lên quay về phòng.
Ninh Nhiễm Thanh toàn thắng, đang định nói chuyện với Trương Tiểu Trì thì cậu nhóc quay lại nói với cô: ‘’Dì hai, dì quá đáng quá.’’
‘’Cháu về phòng làm bài tập cho dì!’’ Ninh Nhiễm Thanh nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi tinh thể lỏng, giọng nói rất trầm có điều âm cuối lại lộ ra mấy phần giận dữ.
Trương Tiểu Trì lặng lẽ bò xuống sofa, đi dép lê vào rồi quay về phòng.
Cả phòng khách chỉ còn lại mình cô, Ninh Nhiễm Thanh ngồi trên sofa tiếp tục chuyển kênh liên tục, sau khi chuyển tới chuyển lui hết một lượt các kênh, rốt cục thì dừng ở một chương trình xem mắt nhàm chán.
Trước đây, Trương Tiểu Trì luôn xem chương trình này cùng với cô, giờ không có cậu nhóc ở bên bàn luận cùng, cô cảm thấy rất tẻ nhạt vô vị.
Ninh Nhiễm Thanh chỉnh âm lượng to lên, phòng khách lập tức trở nên sôi động, để chứng tỏ rằng hiện giờ mình rất vui vẻ, cô lại pha cho mình một cốc sữa, sau đó ngồi xem chương trình xem mắt cho tới khi Ninh Tuân Tuân về nhà.
‘’Nhiễm Thanh, Tiểu Trì và Bối Bối đâu rồi?’’ Ninh Tuân Tuân mua đồ ăn khuya về, vào phòng bếp thấy pizza và salad còn thừa, nhăn mặt hỏi, ‘’Nhiễm Thanh, em gọi đồ ăn bên ngoài à?’’
Âm lượng ti vi rất lớn, Ninh Nhiễm Thanh không nghe được Ninh Tuân Tuân nói gì, cô ngồi trên sofa âm ừ mấy tiếng, coi như đáp lại câu hỏi của Ninh Tuân Tuân.
Đúng lúc ấy, Ninh Bối Bối ra khỏi phòng, chỉ vào đồ ăn mình nấu trên bàn: ‘’Chị ơi, em nấu suốt một buổi chiều đấy, thế mà em nấu sắp xong thì chị ấy lại gọi đồ ăn bên ngoài.’’
Ninh Tuân Tuân vỗ vỗ lên vai Ninh Bối Bối, bước tới trước mặt Ninh Nhiễm Thanh, điều chỉnh âm lượng ti vi nhỏ đi một chút: ‘’Nhiễm Thanh…’’
Ninh Nhiễm Thanh tắt ti vi, quay đầu nhìn Ninh Tuân Tuân: ‘’Sao thế chị?’’
Ninh Tuân Tuân vốn đã mệt mỏi vì chuyện ở cửa hàng, về đến nhà lại còn phải giải quyết chuyện này, không khỏi nặng lời hơn bình thường: ‘’Nhiễm Thanh nếu Bối Bối đã nấu cơm rồi thì đồ ăn bên ngoài làm gì nữa, chị đã dặn em ăn ít đồ ăn bên ngoài rồi cơ mà?’’
Ninh Nhiễm Thanh: ‘’Muốn ăn thì ăn thôi, em tiêu tiền của em mà.’’
Những lời này của Ninh Nhiễm Thanh khiến Ninh Tuân Tuân thấy rất giận, sắc mặt tối sầm, tuy nhiên cũng không trách mắng nữa.
Ninh Nhiễm Thanh thong thả đứng lên từ sofa, đi tới trước mặt Ninh Bối Bối: ‘’Em đừng có mách lẻo nữa được không, đúng là thói xấu sửa hoài không hết, cũng lớn thế này rồi, em không thấy mắc ói à?’’
Ninh Bối Bối nhếch môi: ‘’Chị thì khác gì đâu, từ bé đến lớn lúc nào cũng ích kỉ ngang ngạnh, Ninh Nhiễm Thanh chị coi mọi người như mẹ chị đấy à!’’
Mẹ chị… Ninh Nhiễm Thanh chợt thấy trái tim mình như vừa bị đâm một dao, cô đưa tay tát cho Ninh Bối Bối một cái thật mạnh: ‘’Đừng có nhắc đến chữ mẹ với chị.’’
Ninh Bối Bối loạng choạng lui về sau mấy bước, vẻ mặt nhìn cô với vẻ khó tin.
‘’Nhiễm Thanh!’’ Ninh Tuân Tuân hét lên với cô, ‘’Em có thôi đi không hả!’’
Ninh Nhiễm Thanh quay sang: ‘’Chị...’’
Ninh Tuân Tuân buồn khổ nói: ‘’Nhiễm Thanh, chị đã dặn em đừng gây rối nữa cơ mà, tranh cãi từ nhỏ tới lớn, em có thể ngoan ngoãn một chút được không!’’
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu nhìn nền nhà, sau đó vênh mặt nói: ‘’Sao em phải ngoan ngoãn...’’
Cuộc chiến giữa cô và Ninh Bối Bối, tại sao phải ngừng lại...
Ninh Nhiễm Thanh trở lại phòng mình, lần này Ninh Tuân Tuân không vào phòng tìm cô nữa, mà tới phòng của Bối Bối. Ninh Nhiễm Thanh hiểu rằng hôm nay cô đã khiến chị gái cảm thấy thất vọng.
Rất nhiều tình yêu trên thế gian này đều dễ dàng mờ phai, mờ phai dần dần theo từng nỗi thất vọng chồng chất. Trong nhiều năm qua, cô vẫn luôn phí hoài tình yêu của chị gái và cha dành cho cô. Trước đây, cô còn nhỏ tuổi, họ còn thấy có thể thông cảm được, mỗi khi cô giận dỗi họ đều cố gắng bao dung cho cô, nhưng giờ họ thấy rõ ràng cô phải hiểu chuyện rồi, nếu Ninh Bối Bối đã thành người nhà, thì phải coi nhau như người thân vậy.
Chỉ là, cô thực sự không thể làm được...
Nhiều khi, chịu lui một bước có thể lấy được sự quan tâm và chú ý, mà suốt bao nhiêu năm qua, Ninh Nhiễm Thanh vẫn không học được cách làm một người biết ‘’lui bước’’.
Ninh Nhiễm Thanh nằm trên giường một lúc, sau đó tới gõ của phòng chị gái, Ninh Tuân Tuân tưởng Ninh Nhiễm Thanh chủ động nhận lỗi với chị, nét mặt cũng dịu đi.
‘’Chị, em sang chỉ để hỏi chị một câu thôi, bao giờ Ninh Bối Bối đi?’’ Ninh Nhiễm Thanh đứng ở cửa hỏi.
Ninh Tuân Tuân thoáng sửng sốt, im lặng một lúc rồi đáp: ‘’Con bé định tìm việc ở thành phố A...’’
‘’Ồ, em hiểu rồi.’’ Ninh Nhiễm Thanh đóng cửa lại rồi đi về phòng.
Việc Châu Yến rời khỏi văn phòng luật sư Vạn Chính đã không còn là bí mật, sau khi giải quyết xong toàn bộ công việc trong tay, Châu Yến cũng phải bay sang Mỹ, lúc dọn dẹp hồ sơ cho Châu Yến, Ninh Nhiễm Thanh ngập ngừng hỏi: ‘’Cô ơi, cô đã ra tòa tranh tụng bao nhiêu lần rồi ạ?’’
Châu Yến trầm tư suy nghĩ một lúc, ‘’Không nhớ rõ nữa, nhưng cô vẫn nhớ lần đầu tiên bào chữa trước tòa, cô còn nói lắp.’’
Ninh Nhiễm Thanh quay sang: ‘’Sao có thể thế được?’’
‘’Thật đấy.’’ Châu Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, ‘’Khi đó, cô cũng sàn sàn tuổi em, sừng sừng sộ sộ chẳng biết gì hết, chỉ có lý luận suông, trong suốt phiên tòa chỉ đọc bản thảo đã viết sẵn, khi thẩm phán gõ búa thì cô mới ngây ra, sao mới đến đây đã kết thúc rồi?’’
‘’Ha ha...’’ Ninh Nhiễm Thanh bật cười, trong suy nghĩ của cô, Châu Yến là một người nghiêm nghị cứng nhắc, chưa bao giờ tán gẫu vui vẻ với cô thế này, Ninh Nhiễm Thanh thấy rất vui, không ngờ công việc mà Châu Yến theo đuổi lâu như vậy, lại phải buông bỏ vì hôn nhân xa với chồng.
‘’À, phải rồi, Tiểu Ninh à, sau này em kết hôn với luật sư Tần thì đừng quên gửi thiệp mời cho cô nhé, tới lúc đó cô và chồng cô sẽ về nước dự lễ cưới của em.’’ Châu Yến chuyển đề tài sang cô và Tần Hữu Sinh.
Ninh Nhiễm Thanh cười: ‘’Nếu sau này, em và thầy Tần có thể kết hôn một cách suôn sẻ, vậy cô giáo cũng được xem như là người làm chứng rồi.’’
‘’Luật sư Tần thực sự rất tốt, trong giới luật sư mà nói, cô coi trọng nhất anh ấy và luật sư Giang, nam luật sư có thể sống nghiêm túc kỉ luật như họ không phải chuyện đơn giản.’’
Ninh Nhiễm Thanh thưa: ‘’Em hiểu rồi ạ.’’
Vì phải sang Mỹ nên Châu Yến gần như không nhận công việc mới, vụ án cuối cùng Châu Yến xử lý trước khi ra nước ngoài chính là vụ án giành quyền nuôi con của Cố Đông Minh.
Mấy hôm nay Ninh Nhiễm Thanh vẫn tiếp tục chiến tranh lạnh với Ninh Tuân Tuân, Ninh Bối Bối và Trương Tiểu Trì, khổ cái là một chẳng thể địch trăm, thế nên vào kì nghỉ Quốc Khánh, cô sắp xếp hành lý dự định đi du lịch.
Tần Hữu Sinh còn đang ở Nhật Bản, Ninh Nhiễm Thanh không kể với anh chuyện phiền phức của mình, khi tới ga tàu hỏa, cô nhắn tin cho anh: ‘’Thầy Tần, chúng ta ở chung đi.’’
Ninh Nhiễm Thanh gửi tin nhắn xong, khi ngẩng đầu lên, bỗng thấy Trương Tiểu Trì không biết mọc từ đâu ra nhe răng cười với cô: ‘’Thanh Thanh, dẫn cháu đi với.’’
Trương Tiểu Trì đã cao hơn 1 mét 2, khi Ninh Nhiễm Thanh dẫn cậu nhóc lên tàu, nhân viên trên tàu nhắc nhở cô lát nữa nhớ mua thêm vé.
Ninh Nhiễm Thanh mua ghế nằm ở chuyến tàu thường, bốn người một gian, khi cô dẫn Trương Tiểu Trì đi tìm gian của mình thì nói với cậu bé: ‘’Lát nữa lúc phải mua vé bù thì cháu vào nhà vệ sinh tránh một hồi nhé.’’
Trương Tiểu Trì mất hứng: ‘’Cháu không thích lén lút thậm thụt đâu, cháu muốn quang minh chính đại cơ.’’
Ninh Nhiễm Thanh cất hành lý, quay ra nói với cậu nhóc: ‘’Giờ tàu chưa chạy, cháu có thể xuống xe một cách quang minh chính đại.’’
‘’Cùng lắm thì khi nào lớn cháu kiếm tiền trả cho dì.’’ Dứt lời cu cậu không thèm để ý đến cô nữa, đúng lúc ấy, một bé gái xinh xắn ở giường đối diện nói với cậu nhóc: ‘’Anh ơi, chúng mình cùng chơi cờ tỉ phú nhé.’’
Ninh Nhiễm Thanh ngoái đầu nhìn lại, bấy giờ mới phát hiện hai mẹ con trông rất nổi bật đang ngồi ở giường đối diện.
/77
|