Trương Vũ và Khoa Nhĩ ngọt ngào thiết kế phòng em bé cuối cùng bị một chiến sự khẩn cấp làm bỏ lỡ.
Lan Đặc tinh hệ tấn công toàn diện tinh tế, Tát Bối tinh cầu đã lâm vào chiến đấu bảo vệ toàn dân, chiến sự hết sức căng thẳng.
Khoa Nhĩ mặt không thay đổi khoác quân trang vào, đi ra khỏi phủ Bái Đức Lỗ, anh biết, trận chiến này bắt đầu, mi không chết thì ta phải chết. Tại sao Lan Đặc tinh hệ lại lo lắng chiến dịch nổi lên như thế? Nghĩ đến tin tức Thụy Lạp truyền về hôm qua, ngoại trừ bản đồ lực lượng canh phòng quân sự của phủ Bái Đức Lỗ "biến mất", còn có tài liệu cặn kẽ về phi thuyền đặc chiến phản trinh sát "Vinh quang" hào cũng bị Lan Đặc tinh hệ lấy được. Hơn nữa lần tấn công này có thể Lan Đặc tinh hệ sẽ khônng dừng, có thể còn sẽ có Ba Nhĩ Lạp tinh cầu. Ba Nhĩ Lạp tinh cầu nóng bức thiếu thảm thực vật, thiếu lương thực. Thành ra tạo thành dân phong bưu hãn, rất nhiều đạo tặc vũ trụ đều xuất thân từ tinh cầu cằn cỗi này.
Nhưng hai tinh cầu này chưa bao giờ nghe nói có liên hệ gì, sao lại đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy?
Còn có vị quý tộc kia, hiện tại cũng là lúc nên thu lưới rồi.
Khoa Nhĩ trầm mặc đi tới quân bộ, người của quân bộ đều đã đến hết rồi, hiếm thấy Mạc Lý trưởng lão không nói tiếng nào, rút ra một điếu thuốc lá.
"Tất cả mọi người nói gì đi chứ!" Lai Y Tư trưởng lão thấy nửa ngày không một ai nói chuyện, chậm rãi nói: "Khoa Nhĩ cậu tới nói tí đi!"
"Nhiệm vụ chủ yếu bây giờ chính là thăm dò lai lịch của địch nhân, cùng với nội gian chỗ chúng ta." Khoa Nhĩ nhìn các đại quý tộc ngồi trong phòng họp: "Lần trước không phải Mạc Lý trưởng lão bảo mọi người nộp danh sách mậu dịch ngoại tinh cho ông sao? Tôi nghĩ là đã tra ra một vài vấn đề!?"
"Ừ, quả thực tra ra một vài vấn đề." Mạc Lý trưởng lão tiếp lời Khoa Nhĩ, bún điếu thuốc lá trong tay một cái: "Một số nghiệp vụ của đại quý tộc hoặc nhiều hoặc ít đều gặp phải một ít liên quan tới mậu dịch với Lan Đặc tinh hệ, thậm chí kể cả về mặt thuốc tôi cũng không nói, dù sao nước quá trong ắt không có cá, thế nhưng có vài đại quý tộc như vậy cũng quá trong sạch khiến cho tôi cảm thấy bất hợp lí."
Ánh mắt Mạc Lý trưởng lão sắc bén nhìn vài đại quý tộc, "Tôi luôn nghĩ là có phải là đám các người tương đối trong sạch hay không, nhưng..." Mạc Lý trưởng lão cười nhạt: "Theo sự điều tra của tôi, mấy người giao dịch vài thứ thuốc trái phép ở chợ đen nếu so với người khác thì khá nhiều!"
"Cái này cái này...." Mấy đại quý tộc liếc nhìn nhau, trong lòng nổi lên hàn ý. Mình làm kín như vậy sao lại bị phát hiện? Đây là chuyện gì?!
"Có phải Mạc Lý trưởng lão lầm rồi hay không, sao chúng tôi lại có thể làm chuyện như vậy!" Một đại quý tộc đứng lên, cười gằn, trong mắt mang theo bối rối mất tự nhiên.
Mấy đại quý tộc khác vâng dạ phụ họa theo.
"Hừ, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm!" Mạc Lý trưởng lão lạnh lùng quăng câu trả lời, quan theo hầu bắt đầu phát hình lên trên quang não.
Trong hình giả lập, một bản hồ sơ xuất hiện ở trước mặt trưởng lão cùng các vị quý tộc, nghiêm khắc mà nói là một phần danh sách mậu dịch. Bên trong có viết rõ hợp đồng của sáu vị đại quý tộc hùn nhau bỏ vốn mua các loại thuốc trái phép như hoa hồng nhan, thạch thảo, bạch tinh từ thương nhân của Lan Đặc tinh hệ.
"Đây là!!" Mấy vị đại quý tộc sợ ngây người, hồ sơ này có 1 bản, vì phòng ngừa bị người khác phát hiện, sáu người bọn họ không dám ghi bản điện tử, một người bảo lưu một phần của bản giấy, nhưng sao lại ở trong tay Mạc Lý trưởng lão? Một chữ cũng không có thiếu, hơn nữa còn hoàn toàn đầy đủ!
"Mấy cậu muốn biết những thứ này sao lại nằm trong tay của lão tử sao?" Mạc Lý trưởng lão hung hăng dập tắt lửa thuốc lá trong tay, "Nói cho mà biết, lão tử đã nghi ngờ mấy người rất lâu rồi!"
"Đám nhóc các người, lão tử nhìn mấy người trưởng thành, không nghĩ tới lại làm chuyện như vậy! Mấy cậu có xứng đáng với tổ tiên của các cậu không?!"
"Mấy người các cậu, từ hôm nay trở đi giải trừ tất cả mọi chuyện ở quân bộ, tiếp nhận thẩm tra cách ly!!" Mạc Lý trưởng lão vung tay lên, một đội ngũ liền xuất hiện ở trong phòng họp, không để ý đến phản kháng cuả sáu vị quý tộc liền lôi đi ra ngoài.
Các vị quý tộc trong phòng họp trầm mặc nhìn một màn trước mắt, im lặng thật lâu. Mạc Lý trưởng lão như là lơ đãng nhìn thoáng qua Khoa Nhĩ, "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ phải đối mặt với chuẩn bị chiến đấu lâu dài."
"Mỗi một đại quý tộc đều là lực lượng trung kiên chống trả, tỉ tỉ bình dân bách tính của tinh tế cần mọi người bảo vệ. Tại đây tôi hi vọng mọi người đều buông xuống những tính toán nhỏ nhặt trong lòng các cậu."
"Không có ai lại ưu đãi cho các cậu sau khi địch nhân công phá quê hương của họ, cũng không có ai sẽ cho các cậu tâm lí vui mừng chỉ để cho một mình các cậu vui mừng."
"Cho các cậu thời gian một ngày để sắp xếp vợ của các cậu, từ hôm nay trở đi đều phải thủ tại chiến trường cho tôi, không có chuyện gì thì không được rời khỏi chiến trường cho tôi!"
"Để làm gương, tôi cũng sẽ đích thân ra tiền tuyến." Ánh mắt Mạc Lý trưởng lão lăng lệ nhìn mọi người: "Trận chiến này phá, nồi, dìm, thuyền!"
"Nghe thấy không?!"
"Rõ!"
Mạc Lý trưởng lão vui mừng nhìn các quý tộc đứng thẳng: "Tinh tế của chúng ta từng đánh đuổi Lan Đặc tinh hệ nhiều lần, lúc này tôi cũng tin là sẽ không ngoài ý muốn."
"Chúng ta sẽ thắng!" Khoa Nhĩ kiên định nói
"Đúng!"
"Đúng vậy..."
"Đám quái vật ba mắt kia lão tử thấy một lần thì bụp một lần, tới một đôi, bạo một đôi!"
....
Một nhà tù nào đó.
"Haizz, chán quá à, đang yên đang lành lại phải giả mạo kẻ phản bội, thực sự là chịu không nổi mà!"
"Được chưa, hí hí, mau ra bài đê, thiệt là~"
"Ài ài, tới lượt tao ra bài nữa hả?"
"Ngưng, cho dù là mày trước thì cũng là tao thắng!"
"Mày~~~"
"Được rồi, lấy trình độ của hai thằng bây, tao giết trong nháy mắt đó có tin hay không?!"
"Mày nói gì? Nói rõ lại cho tao coi!"
"Thôi, ba người bọn mày im tí đi, thật vất vả bố mày mới tìm được một bộ phim hài, bọn mày ồn như thế cũng không am hiểu quan niệm nghệ thuật, được không?!"
"Ta nói, cái nhà tù này che tín hiệu rồi, sao mày làm được?"
"Cũng không nhìn một chút coi hắn làm gì!" Một chàng trai đang bận đắp mặt nạ dưỡng da xoay người nhìn thoáng qua ngục giam rối bời, mặt không đổi sắc nói.
"Đúng đó." Một cậu trai trước mặt chàng trai đắp mặt nạ dưỡng da cười híp mắt vung tay lên liền xuất hiện một cọng mạn đằng, mạn đằng nhu thuận bò qua bả vai của cậu trai, cực kỳ thoải mái. "Hắn chính là nhân tài công nghệ cao á, đối với việc kết nối với một tín hiệu ở khu bị chắn đơn giản là dễ như trở bàn tay!!!"
....
"Đệt! Biết trước thi ông cũng bảo mày kết tín hiệu cho tao rồi, mau, ông muốn xem tập mới nhất coi có hay hay không!"
"Mẹ nó, dăm ba cái phim tình cảm đó mà mày cũng đòi coi nữa à?"
"....."
Phủ Bái Đức Lỗ.
Khoa Nhĩ trầm mặc nhìn Trương Vũ, Trương Vũ im lặng thật lâu. Trương Vũ sờ bụng, hiện tại đã sáu tháng rồi, đứa bé trưởng thành mỗi một ngày đều có thể cảm giác được rõ ràng.
"Phải đi thật lâu hả?" Giọng nói của Trương Vũ chua xót, bây giờ Trương Vũ phát hiện mình quan tâm người đàn ông này hơn so với trong tưởng tượng của mình. Nhưng Trương Vũ càng rõ hơn là Khoa Nhĩ là một quý tộc, là quân nhân, tinh tế cần sự bảo vệ của người đàn ông này. Trương Vũ nhẫn nhịn không nỡ trong lòng, nhưng cậu biết lúc rời xa thì càng phải mỉm cười, cậu muốn người đàn ông này không sầu không lo mà đi.
Trương Vũ hít một hơi thật sâu, mỉm cười: "Được rồi, không phải là xuất chinh sao?Sao lại bày ra gương mặt muốn thua trận thế này!"
"....."
"Được rồi được rồi." Trương Vũ không quan tâm phất tay một cái, "Đừng nhìn em như thế, hay là..." Trương Vũ đẹp trai hất đầu, liếc mắt đưa tình với Khoa Nhĩ "Anh bỗng phát hiện ra là dáng vẻ em rất tuấn tú hả?"
Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ miễn cưỡng vui cười, nhịn không được níu chặt một cái, cằm Khoa Nhĩ đặt lên vai của Trương Vũ, trong lòng chua sót khó nhịn, anh chưa bao giờ nghĩ qua mình sẽ rời đi lúc Trương Vũ đang mang thai, anh biết tinh tế với Lan Đặc sớm muộn sẽ đánh một trận như thế, nhưng chưa từng nghĩ lại tới sớm như thế.
Thậm chí anh cũng không biết chiến tranh chừng nào mới kết thúc, Khoa Nhĩ không nỡ.
Luyến tiếc nhìn Trương Vũ mơ mơ màng màng rời giường mỗi ngày dáng vẻ tham ăn, bướng bỉnh khi tức giận, còn có hai mắt đẫm lệ mông lung lúc hoan ái, sờ bụng từ ái. Mỗi một thứ đều là cậu, mỗi một thứ cũng khiến cho người ta không nỡ.
Khoa Nhĩ rất rõ trách nhiệm của chính mình, trên vai của anh không chỉ có an toàn của nhân dân toàn bộ tinh tế, quan trọng hơn chính là nơi này có người nhà của mình, có vợ con của anh.
Khoa Nhĩ nhấc mặt của Trương Vũ, trịnh trọng hứa:"Anh hứa, anh sẽ đánh bại Lan Đặc, mau chóng trở lại cạnh em."
Nhìn đôi mắt băng lam của Khoa Nhĩ, nghe anh kiên định hứa, cuối cùng Trương Vũ không nhịn được đỏ cả vành mắt, cậu trở tay nắm lấy tay Khoa Nhĩ, hung hăng nói: "Tốt nhất là anh phải khoẻ mạnh bình an trở về, nếu không lão tử chắc chắn sẽ mang theo con trai anh đi tìm một người đàn ông khác sống qua ngày!"
"Anh sẽ không cho em cơ hội này!" Khoa Nhĩ khẽ hôn cánh môi Trương Vũ một cái "Chờ anh."
Tối đó, Khoa Nhĩ dịu dàng hôn Trương Vũ nhiều lần, khẽ cắn, hôn sâu trên người Trương Vũ để lại một vết hôn phấn hồng. Tối hôm đó Trương Vũ gác lên vai Khoa Nhĩ, vẫn không buông tay, trong mắt của cậu luôn chứa nước mắt trong suốt nhưng bướng bỉnh không chịu rơi xuống. Khoa Nhĩ hôn đôi mắt của cậu, anh rất rõ sự cứng cỏi của cậu, chàng trai này luôn để sợ hãi với bất an ở trong lòng, không muốn đặt trước mặt người khác. Khoa Nhĩ nhẹ nhàng nói bên tai Trương Vũ nhiều lần: "Đừng sợ, anh sẽ trở lại."
"Anh vẫn luôn đi cùng em, ở cùng em cho đến già..."
"Anh sẽ nhìn con lớn lên...."
"Anh sẽ mở tiệm với em, ăn thức ăn ngon...."
"Cho nên, không phải sợ, chờ anh trở lại."
Lúc Trương Vũ tỉnh lại, sắc trời đã sáng rồi.
Trương Vũ muốn ngồi dậy, thế nhưng dùng sức một cái đã bị đau thắt lưng khiến cho nằm lại trên giường. Trương Vũ cắn răng, kiên trì bò dậy, giữ bụng, Trương Vũ hấp tấp khác thêm áo, chân hơi không được tự nhiên gấp rút ra khỏi phòng ngủ.
"Khoa Nhĩ đâu?" Trương Vũ níu một người hầu lại, vội hỏi.
"Trời chưa sáng thì thiếu gia đã đi rồi." Người hầu rất cung kính trả lời.
"Đi?" Trương Vũ thất vọng mất mát lặp lại lời người hầu nói. Thậm chí cậu chưa kịp tới tiễn người đàn ông này, người đàn ông này đã rời i như thế?
Trương Vũ thất hồn lạc phách về phòng, cậu nhìn căn phòng của cậu và Khoa Nhĩ, góc phòng đặt một chậu mạn đằng phòng trộm của Bối Bích tinh hệ, là có lần mình vô tình nói với Khoa Nhĩ mình cảm thấy dây bảo vệ rất thú vị, lúc đó Khoa Nhĩ cũng không nói gì, nhưng đến ngày thứ hai, Trương Vũ liền phát hiện trong góc phòng có thêm nhiều hơn một bụi cây mạn đằng vung vẩy.
Còn có máy video một dạng như tờ giấy giống TV treo tường trong hộc tủ, đó là khi Trương Vũ than chán, Khoa Nhĩ tìm người lắp thứ như thế, có thể lên mạng, lại có thể xem ti vi, còn có thể chơi game cũng không hại đến cái thai.
Còn có vòng tay trên cổ tay mình, có khoảng thời gian mình thích vũ khí, Khoa Nhĩ đặc biệt tìm người làm vũ khí phòng thân giúp mình.
.....
Từ trước đến nay Khoa Nhĩ chỉ làm không nói, anh sẽ không nói chuyện tình yêu, nhưng nhất cử nhất động của anh cũng xúc động lòng người như vậy. Tình yêu a, chưa từng yêu thì tốt.
Trương Vũ ngơ ngác nhìn căn phòng, chớp mắt một cái, nước mắt chảy xuống.
Trương Vũ vươn tay áo hung hăng lau một cái. Trong lòng thầm nghĩ "Mình sẽ chăm sóc mình thật tốt, cũng sẽ chăm sóc tốt con trai."
"Cho nên xin đừng khinh thường, không bằng chiến đấu với đau thương đi!!"
=============================
J: Từ nay sẽ chỉ đăng một truyện này cho tới hoàn thôi.
Lan Đặc tinh hệ tấn công toàn diện tinh tế, Tát Bối tinh cầu đã lâm vào chiến đấu bảo vệ toàn dân, chiến sự hết sức căng thẳng.
Khoa Nhĩ mặt không thay đổi khoác quân trang vào, đi ra khỏi phủ Bái Đức Lỗ, anh biết, trận chiến này bắt đầu, mi không chết thì ta phải chết. Tại sao Lan Đặc tinh hệ lại lo lắng chiến dịch nổi lên như thế? Nghĩ đến tin tức Thụy Lạp truyền về hôm qua, ngoại trừ bản đồ lực lượng canh phòng quân sự của phủ Bái Đức Lỗ "biến mất", còn có tài liệu cặn kẽ về phi thuyền đặc chiến phản trinh sát "Vinh quang" hào cũng bị Lan Đặc tinh hệ lấy được. Hơn nữa lần tấn công này có thể Lan Đặc tinh hệ sẽ khônng dừng, có thể còn sẽ có Ba Nhĩ Lạp tinh cầu. Ba Nhĩ Lạp tinh cầu nóng bức thiếu thảm thực vật, thiếu lương thực. Thành ra tạo thành dân phong bưu hãn, rất nhiều đạo tặc vũ trụ đều xuất thân từ tinh cầu cằn cỗi này.
Nhưng hai tinh cầu này chưa bao giờ nghe nói có liên hệ gì, sao lại đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy?
Còn có vị quý tộc kia, hiện tại cũng là lúc nên thu lưới rồi.
Khoa Nhĩ trầm mặc đi tới quân bộ, người của quân bộ đều đã đến hết rồi, hiếm thấy Mạc Lý trưởng lão không nói tiếng nào, rút ra một điếu thuốc lá.
"Tất cả mọi người nói gì đi chứ!" Lai Y Tư trưởng lão thấy nửa ngày không một ai nói chuyện, chậm rãi nói: "Khoa Nhĩ cậu tới nói tí đi!"
"Nhiệm vụ chủ yếu bây giờ chính là thăm dò lai lịch của địch nhân, cùng với nội gian chỗ chúng ta." Khoa Nhĩ nhìn các đại quý tộc ngồi trong phòng họp: "Lần trước không phải Mạc Lý trưởng lão bảo mọi người nộp danh sách mậu dịch ngoại tinh cho ông sao? Tôi nghĩ là đã tra ra một vài vấn đề!?"
"Ừ, quả thực tra ra một vài vấn đề." Mạc Lý trưởng lão tiếp lời Khoa Nhĩ, bún điếu thuốc lá trong tay một cái: "Một số nghiệp vụ của đại quý tộc hoặc nhiều hoặc ít đều gặp phải một ít liên quan tới mậu dịch với Lan Đặc tinh hệ, thậm chí kể cả về mặt thuốc tôi cũng không nói, dù sao nước quá trong ắt không có cá, thế nhưng có vài đại quý tộc như vậy cũng quá trong sạch khiến cho tôi cảm thấy bất hợp lí."
Ánh mắt Mạc Lý trưởng lão sắc bén nhìn vài đại quý tộc, "Tôi luôn nghĩ là có phải là đám các người tương đối trong sạch hay không, nhưng..." Mạc Lý trưởng lão cười nhạt: "Theo sự điều tra của tôi, mấy người giao dịch vài thứ thuốc trái phép ở chợ đen nếu so với người khác thì khá nhiều!"
"Cái này cái này...." Mấy đại quý tộc liếc nhìn nhau, trong lòng nổi lên hàn ý. Mình làm kín như vậy sao lại bị phát hiện? Đây là chuyện gì?!
"Có phải Mạc Lý trưởng lão lầm rồi hay không, sao chúng tôi lại có thể làm chuyện như vậy!" Một đại quý tộc đứng lên, cười gằn, trong mắt mang theo bối rối mất tự nhiên.
Mấy đại quý tộc khác vâng dạ phụ họa theo.
"Hừ, nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm!" Mạc Lý trưởng lão lạnh lùng quăng câu trả lời, quan theo hầu bắt đầu phát hình lên trên quang não.
Trong hình giả lập, một bản hồ sơ xuất hiện ở trước mặt trưởng lão cùng các vị quý tộc, nghiêm khắc mà nói là một phần danh sách mậu dịch. Bên trong có viết rõ hợp đồng của sáu vị đại quý tộc hùn nhau bỏ vốn mua các loại thuốc trái phép như hoa hồng nhan, thạch thảo, bạch tinh từ thương nhân của Lan Đặc tinh hệ.
"Đây là!!" Mấy vị đại quý tộc sợ ngây người, hồ sơ này có 1 bản, vì phòng ngừa bị người khác phát hiện, sáu người bọn họ không dám ghi bản điện tử, một người bảo lưu một phần của bản giấy, nhưng sao lại ở trong tay Mạc Lý trưởng lão? Một chữ cũng không có thiếu, hơn nữa còn hoàn toàn đầy đủ!
"Mấy cậu muốn biết những thứ này sao lại nằm trong tay của lão tử sao?" Mạc Lý trưởng lão hung hăng dập tắt lửa thuốc lá trong tay, "Nói cho mà biết, lão tử đã nghi ngờ mấy người rất lâu rồi!"
"Đám nhóc các người, lão tử nhìn mấy người trưởng thành, không nghĩ tới lại làm chuyện như vậy! Mấy cậu có xứng đáng với tổ tiên của các cậu không?!"
"Mấy người các cậu, từ hôm nay trở đi giải trừ tất cả mọi chuyện ở quân bộ, tiếp nhận thẩm tra cách ly!!" Mạc Lý trưởng lão vung tay lên, một đội ngũ liền xuất hiện ở trong phòng họp, không để ý đến phản kháng cuả sáu vị quý tộc liền lôi đi ra ngoài.
Các vị quý tộc trong phòng họp trầm mặc nhìn một màn trước mắt, im lặng thật lâu. Mạc Lý trưởng lão như là lơ đãng nhìn thoáng qua Khoa Nhĩ, "Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ phải đối mặt với chuẩn bị chiến đấu lâu dài."
"Mỗi một đại quý tộc đều là lực lượng trung kiên chống trả, tỉ tỉ bình dân bách tính của tinh tế cần mọi người bảo vệ. Tại đây tôi hi vọng mọi người đều buông xuống những tính toán nhỏ nhặt trong lòng các cậu."
"Không có ai lại ưu đãi cho các cậu sau khi địch nhân công phá quê hương của họ, cũng không có ai sẽ cho các cậu tâm lí vui mừng chỉ để cho một mình các cậu vui mừng."
"Cho các cậu thời gian một ngày để sắp xếp vợ của các cậu, từ hôm nay trở đi đều phải thủ tại chiến trường cho tôi, không có chuyện gì thì không được rời khỏi chiến trường cho tôi!"
"Để làm gương, tôi cũng sẽ đích thân ra tiền tuyến." Ánh mắt Mạc Lý trưởng lão lăng lệ nhìn mọi người: "Trận chiến này phá, nồi, dìm, thuyền!"
"Nghe thấy không?!"
"Rõ!"
Mạc Lý trưởng lão vui mừng nhìn các quý tộc đứng thẳng: "Tinh tế của chúng ta từng đánh đuổi Lan Đặc tinh hệ nhiều lần, lúc này tôi cũng tin là sẽ không ngoài ý muốn."
"Chúng ta sẽ thắng!" Khoa Nhĩ kiên định nói
"Đúng!"
"Đúng vậy..."
"Đám quái vật ba mắt kia lão tử thấy một lần thì bụp một lần, tới một đôi, bạo một đôi!"
....
Một nhà tù nào đó.
"Haizz, chán quá à, đang yên đang lành lại phải giả mạo kẻ phản bội, thực sự là chịu không nổi mà!"
"Được chưa, hí hí, mau ra bài đê, thiệt là~"
"Ài ài, tới lượt tao ra bài nữa hả?"
"Ngưng, cho dù là mày trước thì cũng là tao thắng!"
"Mày~~~"
"Được rồi, lấy trình độ của hai thằng bây, tao giết trong nháy mắt đó có tin hay không?!"
"Mày nói gì? Nói rõ lại cho tao coi!"
"Thôi, ba người bọn mày im tí đi, thật vất vả bố mày mới tìm được một bộ phim hài, bọn mày ồn như thế cũng không am hiểu quan niệm nghệ thuật, được không?!"
"Ta nói, cái nhà tù này che tín hiệu rồi, sao mày làm được?"
"Cũng không nhìn một chút coi hắn làm gì!" Một chàng trai đang bận đắp mặt nạ dưỡng da xoay người nhìn thoáng qua ngục giam rối bời, mặt không đổi sắc nói.
"Đúng đó." Một cậu trai trước mặt chàng trai đắp mặt nạ dưỡng da cười híp mắt vung tay lên liền xuất hiện một cọng mạn đằng, mạn đằng nhu thuận bò qua bả vai của cậu trai, cực kỳ thoải mái. "Hắn chính là nhân tài công nghệ cao á, đối với việc kết nối với một tín hiệu ở khu bị chắn đơn giản là dễ như trở bàn tay!!!"
....
"Đệt! Biết trước thi ông cũng bảo mày kết tín hiệu cho tao rồi, mau, ông muốn xem tập mới nhất coi có hay hay không!"
"Mẹ nó, dăm ba cái phim tình cảm đó mà mày cũng đòi coi nữa à?"
"....."
Phủ Bái Đức Lỗ.
Khoa Nhĩ trầm mặc nhìn Trương Vũ, Trương Vũ im lặng thật lâu. Trương Vũ sờ bụng, hiện tại đã sáu tháng rồi, đứa bé trưởng thành mỗi một ngày đều có thể cảm giác được rõ ràng.
"Phải đi thật lâu hả?" Giọng nói của Trương Vũ chua xót, bây giờ Trương Vũ phát hiện mình quan tâm người đàn ông này hơn so với trong tưởng tượng của mình. Nhưng Trương Vũ càng rõ hơn là Khoa Nhĩ là một quý tộc, là quân nhân, tinh tế cần sự bảo vệ của người đàn ông này. Trương Vũ nhẫn nhịn không nỡ trong lòng, nhưng cậu biết lúc rời xa thì càng phải mỉm cười, cậu muốn người đàn ông này không sầu không lo mà đi.
Trương Vũ hít một hơi thật sâu, mỉm cười: "Được rồi, không phải là xuất chinh sao?Sao lại bày ra gương mặt muốn thua trận thế này!"
"....."
"Được rồi được rồi." Trương Vũ không quan tâm phất tay một cái, "Đừng nhìn em như thế, hay là..." Trương Vũ đẹp trai hất đầu, liếc mắt đưa tình với Khoa Nhĩ "Anh bỗng phát hiện ra là dáng vẻ em rất tuấn tú hả?"
Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ miễn cưỡng vui cười, nhịn không được níu chặt một cái, cằm Khoa Nhĩ đặt lên vai của Trương Vũ, trong lòng chua sót khó nhịn, anh chưa bao giờ nghĩ qua mình sẽ rời đi lúc Trương Vũ đang mang thai, anh biết tinh tế với Lan Đặc sớm muộn sẽ đánh một trận như thế, nhưng chưa từng nghĩ lại tới sớm như thế.
Thậm chí anh cũng không biết chiến tranh chừng nào mới kết thúc, Khoa Nhĩ không nỡ.
Luyến tiếc nhìn Trương Vũ mơ mơ màng màng rời giường mỗi ngày dáng vẻ tham ăn, bướng bỉnh khi tức giận, còn có hai mắt đẫm lệ mông lung lúc hoan ái, sờ bụng từ ái. Mỗi một thứ đều là cậu, mỗi một thứ cũng khiến cho người ta không nỡ.
Khoa Nhĩ rất rõ trách nhiệm của chính mình, trên vai của anh không chỉ có an toàn của nhân dân toàn bộ tinh tế, quan trọng hơn chính là nơi này có người nhà của mình, có vợ con của anh.
Khoa Nhĩ nhấc mặt của Trương Vũ, trịnh trọng hứa:"Anh hứa, anh sẽ đánh bại Lan Đặc, mau chóng trở lại cạnh em."
Nhìn đôi mắt băng lam của Khoa Nhĩ, nghe anh kiên định hứa, cuối cùng Trương Vũ không nhịn được đỏ cả vành mắt, cậu trở tay nắm lấy tay Khoa Nhĩ, hung hăng nói: "Tốt nhất là anh phải khoẻ mạnh bình an trở về, nếu không lão tử chắc chắn sẽ mang theo con trai anh đi tìm một người đàn ông khác sống qua ngày!"
"Anh sẽ không cho em cơ hội này!" Khoa Nhĩ khẽ hôn cánh môi Trương Vũ một cái "Chờ anh."
Tối đó, Khoa Nhĩ dịu dàng hôn Trương Vũ nhiều lần, khẽ cắn, hôn sâu trên người Trương Vũ để lại một vết hôn phấn hồng. Tối hôm đó Trương Vũ gác lên vai Khoa Nhĩ, vẫn không buông tay, trong mắt của cậu luôn chứa nước mắt trong suốt nhưng bướng bỉnh không chịu rơi xuống. Khoa Nhĩ hôn đôi mắt của cậu, anh rất rõ sự cứng cỏi của cậu, chàng trai này luôn để sợ hãi với bất an ở trong lòng, không muốn đặt trước mặt người khác. Khoa Nhĩ nhẹ nhàng nói bên tai Trương Vũ nhiều lần: "Đừng sợ, anh sẽ trở lại."
"Anh vẫn luôn đi cùng em, ở cùng em cho đến già..."
"Anh sẽ nhìn con lớn lên...."
"Anh sẽ mở tiệm với em, ăn thức ăn ngon...."
"Cho nên, không phải sợ, chờ anh trở lại."
Lúc Trương Vũ tỉnh lại, sắc trời đã sáng rồi.
Trương Vũ muốn ngồi dậy, thế nhưng dùng sức một cái đã bị đau thắt lưng khiến cho nằm lại trên giường. Trương Vũ cắn răng, kiên trì bò dậy, giữ bụng, Trương Vũ hấp tấp khác thêm áo, chân hơi không được tự nhiên gấp rút ra khỏi phòng ngủ.
"Khoa Nhĩ đâu?" Trương Vũ níu một người hầu lại, vội hỏi.
"Trời chưa sáng thì thiếu gia đã đi rồi." Người hầu rất cung kính trả lời.
"Đi?" Trương Vũ thất vọng mất mát lặp lại lời người hầu nói. Thậm chí cậu chưa kịp tới tiễn người đàn ông này, người đàn ông này đã rời i như thế?
Trương Vũ thất hồn lạc phách về phòng, cậu nhìn căn phòng của cậu và Khoa Nhĩ, góc phòng đặt một chậu mạn đằng phòng trộm của Bối Bích tinh hệ, là có lần mình vô tình nói với Khoa Nhĩ mình cảm thấy dây bảo vệ rất thú vị, lúc đó Khoa Nhĩ cũng không nói gì, nhưng đến ngày thứ hai, Trương Vũ liền phát hiện trong góc phòng có thêm nhiều hơn một bụi cây mạn đằng vung vẩy.
Còn có máy video một dạng như tờ giấy giống TV treo tường trong hộc tủ, đó là khi Trương Vũ than chán, Khoa Nhĩ tìm người lắp thứ như thế, có thể lên mạng, lại có thể xem ti vi, còn có thể chơi game cũng không hại đến cái thai.
Còn có vòng tay trên cổ tay mình, có khoảng thời gian mình thích vũ khí, Khoa Nhĩ đặc biệt tìm người làm vũ khí phòng thân giúp mình.
.....
Từ trước đến nay Khoa Nhĩ chỉ làm không nói, anh sẽ không nói chuyện tình yêu, nhưng nhất cử nhất động của anh cũng xúc động lòng người như vậy. Tình yêu a, chưa từng yêu thì tốt.
Trương Vũ ngơ ngác nhìn căn phòng, chớp mắt một cái, nước mắt chảy xuống.
Trương Vũ vươn tay áo hung hăng lau một cái. Trong lòng thầm nghĩ "Mình sẽ chăm sóc mình thật tốt, cũng sẽ chăm sóc tốt con trai."
"Cho nên xin đừng khinh thường, không bằng chiến đấu với đau thương đi!!"
=============================
J: Từ nay sẽ chỉ đăng một truyện này cho tới hoàn thôi.
/74
|