- Dừng lại!
Ba phút sau, thực ra là không đến ba phút, ông hiệu trưởng không nhịn nổi mà gầm lên, màn hình ba chiều bắt đầu chiếu cảnh từ hai năm về trước, tuy là ba phút ngắn ngủi nhưng đã xảy ra được nhiều tháng. Từ trên màn hình, căn bản lại không hề nhìn ra vẻ lén lún vụng trộm của Lưu Phi, ngược lại thấy gã này nghêng ngang khệnh khạng cầm vật phẩm ra khỏi phòng thực nghiệm, trên đường đi bộ dáng gã vẫn ung dung bình tĩnh khi gặp phải mấy toán bảo an, nom chẳng giống với tác phong của một tên trộm.
- Truy cập vào danh sách vật phẩm bị đánh cắp.
Hiệu trưởng nói thẳng thừng.
- Dạ
Trên màn hình hiện lên một bản danh sách dài, chi chít các kí tự, khiến người ta giật mình kinh hãi.
- Một chiếc đinh ốc số 3 loại tiêu chuẩn, một mạch kín của quang não, một bộ cảm biến... Không tồi, không tồi, một tấm thép hợp kim đánh số 117, được, được lắm, còn ngang nhiên ăn trộm cả một chiếc tay cầm (loại joystick-ND) điều khiển máy điện báo, chỉ dựa vào cái này thôi, cũng đủ để tống cổ nó vào nhà đá cả một đời rồi, ha ha, Đầu bàn ủi ơi Đầu bàn ủi, đây chính là thằng con ngoan của lão đấy, ta nể mặt lão quá đủ rồi, lần này thì đừng có trách ta trở mặt vô tình, ha ha...
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, vốn khuôn mặt đang phẫn nộ của ông hiệu trưởng ấy vậy mà lại trở nên hớn hở cười thoái mái, hình như rất vui.
- Thưa hiệu trưởng...
Giáo viên trung tuổi dè dặt lên tiếng.
- Hả...
Hiệu trưởng tỉnh táo lại sau cơn vui mừng quá độ, nói:
- Không sao, không sao cả, mau báo cảnh sát tới bắt người, lập tức phân phó vài người đề phòng Lưu Phi chạy trốn...
- Thưa hiệu trưởng... Điều này...
Giáo viên trung tuổi ấp a ấp úng, biểu tình khó nói.
- Có vấn đề gì sao?
Hiệu trưởng cau mày hỏi.
- Thật... Thật ra không phải Lưu Phi ăn trộm ạ.
- Sao lại thế?
- Bởi...bởi vì trong file log ghi lại của máy chủ đều chú thích rằng những vật phẩm đó đều là đồ đã hỏng ạ, Lưu Phi chỉ là mang chúng đi vứt vào thùng rác thôi, thân là người dọn vệ sinh thì đây là chức trách của hắn.
- À... Thì ra là vậy.
Lập tức khuôn mặt ông hiệu trưởng trở nên thất vọng, nghi hoặc nói:
- Vậy vì sao trước mặt Uông lão, ông lại nói hắn là kẻ trộm?
- Dạ thưa ngài, Tô Tử Tinh là con cháu bên quân đội, cha của Ngũ Nguyên là người đã ủng hộ 50 triệu Trác Nhĩ tệ mua máy tiện cho nhà trường, còn Vương Nhất Đan thì là ngài....
- Đủ rồi, ta hiểu rồi, lẽ nào danh sách không còn chỗ trống?
- Tất cả danh sách sớm đã được nội bộ quyết định, bất luận ai cũng không thể đắc tội được, thật sự là không còn chỗ trống.
Giáo viên trung tuổi nhìn thoáng qua xung quanh, cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Ừ, việc đã đến nước này, không thể làm gì hơn được nữa rồi, ôi, kẻ thì con mắt đặt trên đầu, người thì cả đời đều trong sạch, chỉ vì cái chức hiệu trưởng này mà không tránh khỏi làm ra những chuyện trái lương tâm, ta nhớ đã có người từng nói qua, làm khoa học thì tuyệt đối không được làm quản lý, chỉ vì cái chức hiệu trưởng chó má này, mà tất cả đã sa vào vòng xoáy của quyền thế, việc nghiên cứu khoa học thì bỏ không đó, xem ra, những lời đó quả là có đạo lý. Thôi được rồi, lần này Uông lão rất thất vọng, thực ra cũng không phải là lần đầu chúng ta bị muối mặt, 36 giờ vừa qua, liệu có được bao nhiêu sinh viên xuất sắc tiến vào phòng thực nghiệm? Chắc hẳn mọi người đều rõ ràng cả...
Ông hiệu trưởng thở dài nói.
Mọi người đều cúi đầu, hiển nhiên, ở đây ai cũng là người tham dự, cũng chính là người được hưởng lợi, cho dù có làm công tác nghiên cứu khoa học thì sâu trong nội tâm họ đều có liêm sỉ, bị hiệu trưởng nói như vậy, mọi người cúi mặt, lộ ra vẻ xấu hổ.
Đương nhiên, xấu hổ thì đã xấu hổ rồi, còn việc thì vẫn phải làm, dẫu sao chuyện lần này không phải chỉ đơn giản là việc Uông lão bồi dưỡng một đám người kế nghiệp, mà nó còn liên quan đến tương lai mấy chục năm phát triển của đại học Trác Nhĩ, làm việc cần có chút bí mật vẫn là điều nên có.
Trên thực tế, đại học cơ giáp Trác Nhĩ có thể trở thành học phủ hàng đầu trong tinh vực như hiện nay cũng chính bởi có sự ủng hộ mạnh mẽ từ phía quân đội, nếu không thì đã sớm bị đại học cơ giáp Á Châu kia vượt qua và thay thế từ mấy chục năm về trước.
- Giải tán.
Hiệu trưởng lại thở dài.
Dù sao cũng đã làm hỏng chuyện nên mọi người đều có chút sa sút tinh thần, cúi đầu bước ra ngoài.
- Phải rồi, sự ủng hộ của chính phủ dành cho trường ta vượt qua cả đại học cơ giáp Á Châu, vậy thì trên phương diện bồi dưỡng sinh viên nghiên cứu khoa học chúng ta cũng không thể lạc hậu được, dù sao, đây cũng là lý do căn bản cho sự tồn tại của một trường học, tuy rằng chúng ta đã đưa cho Uông lão bản danh sách, nhưng quyền chủ động vẫn nằm trong tay chúng ta, chúng ta có thể thành lập một nhóm hỗ trợ cho Uông lão, để nhóm sinh viên ưu tú này có cơ hội nhận được sự chỉ bảo của đại sư, cũng xem như là cấp cho chúng một sự bù đắp, lương tâm của chúng ta cũng thoải mái được một chút.
- Đúng vậy, thưa hiệu trưởng.
Tinh thần người đàn ông trung niên trở nên hoạt bát, mà ngay cả những người còn lại cũng hưng phấn hắn lên.
Kỳ thực, ở đây mỗi người đều cảm thấy một áp lực nặng nề, đại học cơ giáp Á Châu trong mấy chục năm nay đã tiến hành đổi mới về mặt nhân sự, bất luận là đội ngũ giáo viên hay đầu vào sinh viên đều đủ để ngồi ngang hàng với đại học Trác Nhĩ, cách thức giảng dạy và tác phong nghiên cứu đều trở thành phong trào, việc học tập của sinh viên cũng dần dần có điểm vượt qua đại học Trác Nhĩ.
Trái lại cơ cấu của đại học cơ giáp Trác Nhĩ ngày một phình to, chủ nghĩa quan liêu rất nghiêm trọng, nguồn sinh viên phát triển bị quý tộc hóa, sinh viên chịu được gian khổ ngày càng ít, tác phong học tập sa sút, sinh viên của trường đã trở nên giống như cái danh từ nọ - Đọa Lạc (sa đọa trụy lạc), sức hấp dẫn đối với sinh viên ưu tú ngày càng nhỏ, điều này đã kìm hãm nghiêm trọng sự phát triển của nhà trường, nếu như tình hình vẫn cứ tiếp tục diễn biến như thế này, trong tương lai mấy chục năm sau, ưu thế của đại học cơ giáp Trác Nhĩ sẽ chẳng còn sót lại gì cả.
Ngoại trừ đội ngũ giáo viên vẫn duy trì được chút ưu thế, còn đa phần trong các lĩnh vực khác, đại học cơ giáp Trác Nhĩ đang bị đang bị đại học cơ giáp Á Châu bám đến sát nút, đặc biệt là trong các cuộc thi về chiến đấu cơ giáp, ba năm liên tục, đại học Trác Nhĩ đều chỉ đứng nhì. Cuộc thi một năm một lần này sắp tới sẽ diễn ra vào khoảng thời gian giữa kì nghỉ hè và ngày tựu trường, nếu như lần này đại học cơ giáp Trác Nhĩ tiếp tục thất bại dưới tay đại học cơ giáp Á Châu, vậy thì chẳng còn gì để nói...
Đương nhiên, còn có một mối nguy khiến tầng lớp lãnh đạo của nhà trưởng thêm phần áp lực còn hơn cả chuyện của đại học Á châu.
Trong bảng xếp hạng trường học của 7 tinh vực lớn, năm nay đại học cơ giáp Trác Nhĩ đã từ vị trí số 8 rớt xuống thứ 11, loại khỏi top 10, thực ra đây cũng là nguyên nhân quan trọng làm phía quân đội càng lúc càng nghiêm khắc với đại học cơ giáp Trác Nhĩ.
Trong thời đại mỗi hành tinh được cát cứ bởi các gia tộc quân phiệt, bảng xếp hạng trường học giữa các tinh vực cũng chính là thứ để so sánh lực lượng giữa các nhóm quân phiệt, bởi vì, phía sau mỗi một trường học thì đều được một thế lực chống lưng.
Xếp hạng càng cao, càng có ý nghĩa trình độ khoa học và thực lực tổng hợp của thế lực đó càng mạnh, bởi vậy, bất luận ở tinh vực nào, việc hỗ trợ các học phủ bậc cao đều rất được coi trọng...
Cả cạnh tranh nội bộ lẫn áp lực bên ngoài của tầng lớp lãnh đạo đại học Trác Nhĩ không hề như mọi người tưởng tượng, thoạt nhìn thì có vẻ thoải mái nhẹ nhàng đấy, nhưng đại bộ phận lãnh đạo cao tầng đều phải chịu chung một thứ áp lực khiến họ mắc chung một chứng bệnh - trầm cảm.
Bao gồm cả ông hiệu trưởng, đã từng tiến hành thử nhiều lần cải cách, nhưng thói quan liêu đã dưỡng thành thì không thể ngày một ngày hai mà giải quyết được, vấn đề các mối quan hệ trong quản lý nhân sự phức tạp càng làm chậm lại công tác cải cách của nhà trường, chỉ cần dựa vào lần chọn bồi dưỡng người kế tục này của Uông đại sư, tin tức chỉ vừa mới truyền đến thì từ bộ trưởng giáo dục cho đến bộ tài chánh rồi các ban ngành chính phủ, hay thậm chí cả đám quân đội vốn suốt ngày câm như hến cũng đánh điện tới hỏi, bản danh sách đã sớm được xác định, sự thật này là không thể thay đổi, bởi vì họ không thể đắc tội với bất cứ ban ngành nào.
Đương nhiên, trong hoàn cảnh nguy hiểm đó, việc cải cách vẫn từng bước từng bước được tiến hành, tuy rằng tiến độ chậm đến không thể nhìn ra, thế nhưng mọi sự thay đổi lại đi rất đúng hướng, chính như việc lần này họ tự lập nên một tổ sinh viên để tiếp cận với Uông đại sư, nên cũng không hẳn là chưa thay đổi được gì.
Vì xã hội bồi đắp nên những nhân tài ưu tú, đây mới là tôn chỉ của ban quản lý một trường học.
Lưu Phi cũng chẳng ngờ đến bản thân chỉ vì tha về một đống rác rưởi mà suýt chút nữa dính đến chốn lao tù, lúc này Lưu Phi đã sớm về tới nhà.
Hôm nay, Lưu Phi cũng không đi khắc tượng như mọi ngày, sau khi hoàn thành xong bức hùng ưng, hắn kết nối máy kí lục với một chiếc quang não chắp vá của hắn, nếu như lúc này đây ngài hiệu trưởng trông thấy cái quang não này hẳn sẽ phát hiện ra ngay, tất cả mọi bộ kiện hình thành nên quang não đêu là thứ rác rưởi được đề cập trong bản danh sách trộm cắp kia.
Sau khi kết nối máy kí lục, Lưu Phi bắt đầu kiểm tra dữ liệu bên trong cơ giáp "Tú hoa châm-111", lúc còn ở phòng thực nghiệm cơ giáp, phần lớn thời gian Lưu Phi đều tiêu tốn cho việc phân tích thành phần kim loại, với các thông tin bên trong quang não cũng chưa có kiểm tra kỹ, nhưng chỉ cần dựa vào máy kí lục này thì có thể về nhà rồi thong thả nghiên cứu sau.
Số liệu và thông tin cơ bản của "Tú hoa châm-111" dần hiện ra trên một màn hình ba chiều khá nhỏ, sau khi hắn cải tạo lại khoang điều khiển này thành phòng ở thì không gian cũng không còn dư thừa nhiều cho việc trang bị một màn hình lớn.
Do vấn đề về quyền hạn, các thông tin bên trong máy kí lục cũng không có nhiều điểm hấp dẫn lắm, các số liệu này phần lớn Lưu Phi đã thu được sau khi làm phân tích thành phần kim loại, tuy nhiên lại có một thứ làm Lưu Phi phải hứng thú.
- Ồ... camera hành trình!
Lưu Phi không ngừng lật giở xem xét các thư mục, đột nghiên đầu óc hắn căng thẳng, không ngờ trong ghi chép của "Tú hoa châm-111" lại có một video về chiến đấu.
Sau cái cảm giác căng thẳng đó, Lưu Phi lại trở nên vô cùng kích động.
Hắn quá kích động!
Bởi vì sống ở bên trong một cơ giáp nên thời gian Lưu Phi tiếp xúc với cơ giáp là từ khi y còn là một đứa trẻ, nhưng thực sự tiếp xúc với một cơ giáp chiến đấu thì y lại chưa từng trải qua, cho dù chỉ là nhìn ngắm thôi, cũng chỉ được nhìn công đoạn gia công và video chiến đấu mang tính chất biểu diễn.
Từ những tàn phá trên thân thể "Tú hoa châm-111" Lưu Phi có thể khẳng định rằng, nó thực đã trải qua một cuộc chiến đầy khốc liệt.
Khi mở ra tính năng ghi hình ba chiều của cơ giáp Lưu Phi đã cầu trời khấn phật, từ thời gian ghi chú của video có thể nhìn ra hoạt động này đã được tính năng camera hành trình ghi lại hơn một tháng rồi, cũng có thể nói chủ nhân của chiếc cơ giáp này đã hơn một tháng không hề xóa đi các thông tin.
Có thể do lúc khởi động tính năng camera, cơ giáp đang rơi vào trạng thái hoạt động nên dữ liệu của video cũng không rõ ràng lắm, có vẻ khá mờ, hơn nữa toàn màn hình chỉ là một vũ trụ mênh mông, chi tiết đáng kể nhất là sự xuất hiện của một cỗ cơ giáp cùng loại với "Tú hoa châm-111" phiên bản được nữ tính hóa, toàn bộ chiếc cơ giáp này xem chừng cũng thật xinh xắn, màu sắc cũng không phải màu xanh chuẩn, mà hình như hơi pha trắng, lộ ra sự ưu nhã đặc biệt.
Phần lớn thời gian hai chiếc cơ giáp đều luyện tập xạ kích trong vũ trụ mênh mông, thi thoảng cũng luyện tập chiến đấu tầm gần, đương nhiên, chủ yếu thì vẫn chỉ là luyện tập chơi đùa với những thiên thạch, rất đúng với cảnh học mà chơi, chơi mà học.
Tốc độ thật nhanh!
Nhìn tốc độ độ phi hành cực nhanh của cỗ cơ giáp xanh nhạt trong video, ngoại trừ chấn kinh bởi tốc độ đó, Lưu Phi càng kinh sợ bởi các động tác linh hoạt chuyển hướng liên tục, trong một khu vực dày đặc bởi các thiên thạch như vậy, nhưng chiếc cơ giáp xanh nhạt vẫn di chuyển chậm rãi như chỗ không người, thoải mái tiến lui, lộ ra vẻ thành thạo...
Dù là một kẻ không hiểu biết gì về tình yêu nam nữ thì hắn cũng nhìn ra được, người điều khiển chiếc cơ giáp xanh nhạt kia hẳn phải là tình nhân của chủ nhân chiếc "Tú hoa châm-111" này, phần lớn thời gian video đều ghi lại cảnh chơi đùa đối luyện với chiếc cơ giáp màu xanh nhạt, tình cảm dạt dào đằm thắm lan tỏa khắp cả màn hình.
Trên màn hình thi thoảng xuất hiện một chiếc chiến hạm liên hành tinh màu đen khá lớn, đấy hẳn là mẫu hạm của "Tú hoa châm-111", bởi vì do góc quay cộng thêm nguyên nhân lúc thu hình cơ giáp đang ở trang thái hoạt động nên dữ liệu hình ảnh không được qua xử lý, nhìn khá mờ, không thấy rõ được số hiệu của chiến hạm liên hành tinh nọ, cũng không thể phán đoán được đó là chiến hạm của tinh vực nào.
Bất quá, theo thông số "Tú hoa châm" được xuất xứ từ tinh vực Bàn Cổ thì chiến hạm liên hành tinh này hẳn phải thuộc tinh hệ Bàn Cổ.
Lưu Phi như quên hẳn thời gian, say mê vùi đầu vào các động tác chuyển hướng đầy tuyệt vời, Lưu Phi chưa từng được điều khiển một chiếc cơ giáp thật, nhưng hắn biết một trong những cái khó nhằn nhất trong việc điều khiển cơ giáp chính là phạm vi các động tác chuyển hướng, người nào có kiến thức thì đều biết, cơ thể con người trong điều kiện chuyển hướng đột ngột, đại não sẽ rơi vào một trạng thái trống rỗng, thân thể phải chịu đựng một loại áp lực siêu tải không thể tiếp nhận, người chưa trải qua huấn luyện cơ giáp, sẽ có cảm giác như say tàu xe...
Ba phút sau, thực ra là không đến ba phút, ông hiệu trưởng không nhịn nổi mà gầm lên, màn hình ba chiều bắt đầu chiếu cảnh từ hai năm về trước, tuy là ba phút ngắn ngủi nhưng đã xảy ra được nhiều tháng. Từ trên màn hình, căn bản lại không hề nhìn ra vẻ lén lún vụng trộm của Lưu Phi, ngược lại thấy gã này nghêng ngang khệnh khạng cầm vật phẩm ra khỏi phòng thực nghiệm, trên đường đi bộ dáng gã vẫn ung dung bình tĩnh khi gặp phải mấy toán bảo an, nom chẳng giống với tác phong của một tên trộm.
- Truy cập vào danh sách vật phẩm bị đánh cắp.
Hiệu trưởng nói thẳng thừng.
- Dạ
Trên màn hình hiện lên một bản danh sách dài, chi chít các kí tự, khiến người ta giật mình kinh hãi.
- Một chiếc đinh ốc số 3 loại tiêu chuẩn, một mạch kín của quang não, một bộ cảm biến... Không tồi, không tồi, một tấm thép hợp kim đánh số 117, được, được lắm, còn ngang nhiên ăn trộm cả một chiếc tay cầm (loại joystick-ND) điều khiển máy điện báo, chỉ dựa vào cái này thôi, cũng đủ để tống cổ nó vào nhà đá cả một đời rồi, ha ha, Đầu bàn ủi ơi Đầu bàn ủi, đây chính là thằng con ngoan của lão đấy, ta nể mặt lão quá đủ rồi, lần này thì đừng có trách ta trở mặt vô tình, ha ha...
Mọi người nhìn nhau ngơ ngác, vốn khuôn mặt đang phẫn nộ của ông hiệu trưởng ấy vậy mà lại trở nên hớn hở cười thoái mái, hình như rất vui.
- Thưa hiệu trưởng...
Giáo viên trung tuổi dè dặt lên tiếng.
- Hả...
Hiệu trưởng tỉnh táo lại sau cơn vui mừng quá độ, nói:
- Không sao, không sao cả, mau báo cảnh sát tới bắt người, lập tức phân phó vài người đề phòng Lưu Phi chạy trốn...
- Thưa hiệu trưởng... Điều này...
Giáo viên trung tuổi ấp a ấp úng, biểu tình khó nói.
- Có vấn đề gì sao?
Hiệu trưởng cau mày hỏi.
- Thật... Thật ra không phải Lưu Phi ăn trộm ạ.
- Sao lại thế?
- Bởi...bởi vì trong file log ghi lại của máy chủ đều chú thích rằng những vật phẩm đó đều là đồ đã hỏng ạ, Lưu Phi chỉ là mang chúng đi vứt vào thùng rác thôi, thân là người dọn vệ sinh thì đây là chức trách của hắn.
- À... Thì ra là vậy.
Lập tức khuôn mặt ông hiệu trưởng trở nên thất vọng, nghi hoặc nói:
- Vậy vì sao trước mặt Uông lão, ông lại nói hắn là kẻ trộm?
- Dạ thưa ngài, Tô Tử Tinh là con cháu bên quân đội, cha của Ngũ Nguyên là người đã ủng hộ 50 triệu Trác Nhĩ tệ mua máy tiện cho nhà trường, còn Vương Nhất Đan thì là ngài....
- Đủ rồi, ta hiểu rồi, lẽ nào danh sách không còn chỗ trống?
- Tất cả danh sách sớm đã được nội bộ quyết định, bất luận ai cũng không thể đắc tội được, thật sự là không còn chỗ trống.
Giáo viên trung tuổi nhìn thoáng qua xung quanh, cúi đầu nhỏ giọng nói.
- Ừ, việc đã đến nước này, không thể làm gì hơn được nữa rồi, ôi, kẻ thì con mắt đặt trên đầu, người thì cả đời đều trong sạch, chỉ vì cái chức hiệu trưởng này mà không tránh khỏi làm ra những chuyện trái lương tâm, ta nhớ đã có người từng nói qua, làm khoa học thì tuyệt đối không được làm quản lý, chỉ vì cái chức hiệu trưởng chó má này, mà tất cả đã sa vào vòng xoáy của quyền thế, việc nghiên cứu khoa học thì bỏ không đó, xem ra, những lời đó quả là có đạo lý. Thôi được rồi, lần này Uông lão rất thất vọng, thực ra cũng không phải là lần đầu chúng ta bị muối mặt, 36 giờ vừa qua, liệu có được bao nhiêu sinh viên xuất sắc tiến vào phòng thực nghiệm? Chắc hẳn mọi người đều rõ ràng cả...
Ông hiệu trưởng thở dài nói.
Mọi người đều cúi đầu, hiển nhiên, ở đây ai cũng là người tham dự, cũng chính là người được hưởng lợi, cho dù có làm công tác nghiên cứu khoa học thì sâu trong nội tâm họ đều có liêm sỉ, bị hiệu trưởng nói như vậy, mọi người cúi mặt, lộ ra vẻ xấu hổ.
Đương nhiên, xấu hổ thì đã xấu hổ rồi, còn việc thì vẫn phải làm, dẫu sao chuyện lần này không phải chỉ đơn giản là việc Uông lão bồi dưỡng một đám người kế nghiệp, mà nó còn liên quan đến tương lai mấy chục năm phát triển của đại học Trác Nhĩ, làm việc cần có chút bí mật vẫn là điều nên có.
Trên thực tế, đại học cơ giáp Trác Nhĩ có thể trở thành học phủ hàng đầu trong tinh vực như hiện nay cũng chính bởi có sự ủng hộ mạnh mẽ từ phía quân đội, nếu không thì đã sớm bị đại học cơ giáp Á Châu kia vượt qua và thay thế từ mấy chục năm về trước.
- Giải tán.
Hiệu trưởng lại thở dài.
Dù sao cũng đã làm hỏng chuyện nên mọi người đều có chút sa sút tinh thần, cúi đầu bước ra ngoài.
- Phải rồi, sự ủng hộ của chính phủ dành cho trường ta vượt qua cả đại học cơ giáp Á Châu, vậy thì trên phương diện bồi dưỡng sinh viên nghiên cứu khoa học chúng ta cũng không thể lạc hậu được, dù sao, đây cũng là lý do căn bản cho sự tồn tại của một trường học, tuy rằng chúng ta đã đưa cho Uông lão bản danh sách, nhưng quyền chủ động vẫn nằm trong tay chúng ta, chúng ta có thể thành lập một nhóm hỗ trợ cho Uông lão, để nhóm sinh viên ưu tú này có cơ hội nhận được sự chỉ bảo của đại sư, cũng xem như là cấp cho chúng một sự bù đắp, lương tâm của chúng ta cũng thoải mái được một chút.
- Đúng vậy, thưa hiệu trưởng.
Tinh thần người đàn ông trung niên trở nên hoạt bát, mà ngay cả những người còn lại cũng hưng phấn hắn lên.
Kỳ thực, ở đây mỗi người đều cảm thấy một áp lực nặng nề, đại học cơ giáp Á Châu trong mấy chục năm nay đã tiến hành đổi mới về mặt nhân sự, bất luận là đội ngũ giáo viên hay đầu vào sinh viên đều đủ để ngồi ngang hàng với đại học Trác Nhĩ, cách thức giảng dạy và tác phong nghiên cứu đều trở thành phong trào, việc học tập của sinh viên cũng dần dần có điểm vượt qua đại học Trác Nhĩ.
Trái lại cơ cấu của đại học cơ giáp Trác Nhĩ ngày một phình to, chủ nghĩa quan liêu rất nghiêm trọng, nguồn sinh viên phát triển bị quý tộc hóa, sinh viên chịu được gian khổ ngày càng ít, tác phong học tập sa sút, sinh viên của trường đã trở nên giống như cái danh từ nọ - Đọa Lạc (sa đọa trụy lạc), sức hấp dẫn đối với sinh viên ưu tú ngày càng nhỏ, điều này đã kìm hãm nghiêm trọng sự phát triển của nhà trường, nếu như tình hình vẫn cứ tiếp tục diễn biến như thế này, trong tương lai mấy chục năm sau, ưu thế của đại học cơ giáp Trác Nhĩ sẽ chẳng còn sót lại gì cả.
Ngoại trừ đội ngũ giáo viên vẫn duy trì được chút ưu thế, còn đa phần trong các lĩnh vực khác, đại học cơ giáp Trác Nhĩ đang bị đang bị đại học cơ giáp Á Châu bám đến sát nút, đặc biệt là trong các cuộc thi về chiến đấu cơ giáp, ba năm liên tục, đại học Trác Nhĩ đều chỉ đứng nhì. Cuộc thi một năm một lần này sắp tới sẽ diễn ra vào khoảng thời gian giữa kì nghỉ hè và ngày tựu trường, nếu như lần này đại học cơ giáp Trác Nhĩ tiếp tục thất bại dưới tay đại học cơ giáp Á Châu, vậy thì chẳng còn gì để nói...
Đương nhiên, còn có một mối nguy khiến tầng lớp lãnh đạo của nhà trưởng thêm phần áp lực còn hơn cả chuyện của đại học Á châu.
Trong bảng xếp hạng trường học của 7 tinh vực lớn, năm nay đại học cơ giáp Trác Nhĩ đã từ vị trí số 8 rớt xuống thứ 11, loại khỏi top 10, thực ra đây cũng là nguyên nhân quan trọng làm phía quân đội càng lúc càng nghiêm khắc với đại học cơ giáp Trác Nhĩ.
Trong thời đại mỗi hành tinh được cát cứ bởi các gia tộc quân phiệt, bảng xếp hạng trường học giữa các tinh vực cũng chính là thứ để so sánh lực lượng giữa các nhóm quân phiệt, bởi vì, phía sau mỗi một trường học thì đều được một thế lực chống lưng.
Xếp hạng càng cao, càng có ý nghĩa trình độ khoa học và thực lực tổng hợp của thế lực đó càng mạnh, bởi vậy, bất luận ở tinh vực nào, việc hỗ trợ các học phủ bậc cao đều rất được coi trọng...
Cả cạnh tranh nội bộ lẫn áp lực bên ngoài của tầng lớp lãnh đạo đại học Trác Nhĩ không hề như mọi người tưởng tượng, thoạt nhìn thì có vẻ thoải mái nhẹ nhàng đấy, nhưng đại bộ phận lãnh đạo cao tầng đều phải chịu chung một thứ áp lực khiến họ mắc chung một chứng bệnh - trầm cảm.
Bao gồm cả ông hiệu trưởng, đã từng tiến hành thử nhiều lần cải cách, nhưng thói quan liêu đã dưỡng thành thì không thể ngày một ngày hai mà giải quyết được, vấn đề các mối quan hệ trong quản lý nhân sự phức tạp càng làm chậm lại công tác cải cách của nhà trường, chỉ cần dựa vào lần chọn bồi dưỡng người kế tục này của Uông đại sư, tin tức chỉ vừa mới truyền đến thì từ bộ trưởng giáo dục cho đến bộ tài chánh rồi các ban ngành chính phủ, hay thậm chí cả đám quân đội vốn suốt ngày câm như hến cũng đánh điện tới hỏi, bản danh sách đã sớm được xác định, sự thật này là không thể thay đổi, bởi vì họ không thể đắc tội với bất cứ ban ngành nào.
Đương nhiên, trong hoàn cảnh nguy hiểm đó, việc cải cách vẫn từng bước từng bước được tiến hành, tuy rằng tiến độ chậm đến không thể nhìn ra, thế nhưng mọi sự thay đổi lại đi rất đúng hướng, chính như việc lần này họ tự lập nên một tổ sinh viên để tiếp cận với Uông đại sư, nên cũng không hẳn là chưa thay đổi được gì.
Vì xã hội bồi đắp nên những nhân tài ưu tú, đây mới là tôn chỉ của ban quản lý một trường học.
Lưu Phi cũng chẳng ngờ đến bản thân chỉ vì tha về một đống rác rưởi mà suýt chút nữa dính đến chốn lao tù, lúc này Lưu Phi đã sớm về tới nhà.
Hôm nay, Lưu Phi cũng không đi khắc tượng như mọi ngày, sau khi hoàn thành xong bức hùng ưng, hắn kết nối máy kí lục với một chiếc quang não chắp vá của hắn, nếu như lúc này đây ngài hiệu trưởng trông thấy cái quang não này hẳn sẽ phát hiện ra ngay, tất cả mọi bộ kiện hình thành nên quang não đêu là thứ rác rưởi được đề cập trong bản danh sách trộm cắp kia.
Sau khi kết nối máy kí lục, Lưu Phi bắt đầu kiểm tra dữ liệu bên trong cơ giáp "Tú hoa châm-111", lúc còn ở phòng thực nghiệm cơ giáp, phần lớn thời gian Lưu Phi đều tiêu tốn cho việc phân tích thành phần kim loại, với các thông tin bên trong quang não cũng chưa có kiểm tra kỹ, nhưng chỉ cần dựa vào máy kí lục này thì có thể về nhà rồi thong thả nghiên cứu sau.
Số liệu và thông tin cơ bản của "Tú hoa châm-111" dần hiện ra trên một màn hình ba chiều khá nhỏ, sau khi hắn cải tạo lại khoang điều khiển này thành phòng ở thì không gian cũng không còn dư thừa nhiều cho việc trang bị một màn hình lớn.
Do vấn đề về quyền hạn, các thông tin bên trong máy kí lục cũng không có nhiều điểm hấp dẫn lắm, các số liệu này phần lớn Lưu Phi đã thu được sau khi làm phân tích thành phần kim loại, tuy nhiên lại có một thứ làm Lưu Phi phải hứng thú.
- Ồ... camera hành trình!
Lưu Phi không ngừng lật giở xem xét các thư mục, đột nghiên đầu óc hắn căng thẳng, không ngờ trong ghi chép của "Tú hoa châm-111" lại có một video về chiến đấu.
Sau cái cảm giác căng thẳng đó, Lưu Phi lại trở nên vô cùng kích động.
Hắn quá kích động!
Bởi vì sống ở bên trong một cơ giáp nên thời gian Lưu Phi tiếp xúc với cơ giáp là từ khi y còn là một đứa trẻ, nhưng thực sự tiếp xúc với một cơ giáp chiến đấu thì y lại chưa từng trải qua, cho dù chỉ là nhìn ngắm thôi, cũng chỉ được nhìn công đoạn gia công và video chiến đấu mang tính chất biểu diễn.
Từ những tàn phá trên thân thể "Tú hoa châm-111" Lưu Phi có thể khẳng định rằng, nó thực đã trải qua một cuộc chiến đầy khốc liệt.
Khi mở ra tính năng ghi hình ba chiều của cơ giáp Lưu Phi đã cầu trời khấn phật, từ thời gian ghi chú của video có thể nhìn ra hoạt động này đã được tính năng camera hành trình ghi lại hơn một tháng rồi, cũng có thể nói chủ nhân của chiếc cơ giáp này đã hơn một tháng không hề xóa đi các thông tin.
Có thể do lúc khởi động tính năng camera, cơ giáp đang rơi vào trạng thái hoạt động nên dữ liệu của video cũng không rõ ràng lắm, có vẻ khá mờ, hơn nữa toàn màn hình chỉ là một vũ trụ mênh mông, chi tiết đáng kể nhất là sự xuất hiện của một cỗ cơ giáp cùng loại với "Tú hoa châm-111" phiên bản được nữ tính hóa, toàn bộ chiếc cơ giáp này xem chừng cũng thật xinh xắn, màu sắc cũng không phải màu xanh chuẩn, mà hình như hơi pha trắng, lộ ra sự ưu nhã đặc biệt.
Phần lớn thời gian hai chiếc cơ giáp đều luyện tập xạ kích trong vũ trụ mênh mông, thi thoảng cũng luyện tập chiến đấu tầm gần, đương nhiên, chủ yếu thì vẫn chỉ là luyện tập chơi đùa với những thiên thạch, rất đúng với cảnh học mà chơi, chơi mà học.
Tốc độ thật nhanh!
Nhìn tốc độ độ phi hành cực nhanh của cỗ cơ giáp xanh nhạt trong video, ngoại trừ chấn kinh bởi tốc độ đó, Lưu Phi càng kinh sợ bởi các động tác linh hoạt chuyển hướng liên tục, trong một khu vực dày đặc bởi các thiên thạch như vậy, nhưng chiếc cơ giáp xanh nhạt vẫn di chuyển chậm rãi như chỗ không người, thoải mái tiến lui, lộ ra vẻ thành thạo...
Dù là một kẻ không hiểu biết gì về tình yêu nam nữ thì hắn cũng nhìn ra được, người điều khiển chiếc cơ giáp xanh nhạt kia hẳn phải là tình nhân của chủ nhân chiếc "Tú hoa châm-111" này, phần lớn thời gian video đều ghi lại cảnh chơi đùa đối luyện với chiếc cơ giáp màu xanh nhạt, tình cảm dạt dào đằm thắm lan tỏa khắp cả màn hình.
Trên màn hình thi thoảng xuất hiện một chiếc chiến hạm liên hành tinh màu đen khá lớn, đấy hẳn là mẫu hạm của "Tú hoa châm-111", bởi vì do góc quay cộng thêm nguyên nhân lúc thu hình cơ giáp đang ở trang thái hoạt động nên dữ liệu hình ảnh không được qua xử lý, nhìn khá mờ, không thấy rõ được số hiệu của chiến hạm liên hành tinh nọ, cũng không thể phán đoán được đó là chiến hạm của tinh vực nào.
Bất quá, theo thông số "Tú hoa châm" được xuất xứ từ tinh vực Bàn Cổ thì chiến hạm liên hành tinh này hẳn phải thuộc tinh hệ Bàn Cổ.
Lưu Phi như quên hẳn thời gian, say mê vùi đầu vào các động tác chuyển hướng đầy tuyệt vời, Lưu Phi chưa từng được điều khiển một chiếc cơ giáp thật, nhưng hắn biết một trong những cái khó nhằn nhất trong việc điều khiển cơ giáp chính là phạm vi các động tác chuyển hướng, người nào có kiến thức thì đều biết, cơ thể con người trong điều kiện chuyển hướng đột ngột, đại não sẽ rơi vào một trạng thái trống rỗng, thân thể phải chịu đựng một loại áp lực siêu tải không thể tiếp nhận, người chưa trải qua huấn luyện cơ giáp, sẽ có cảm giác như say tàu xe...
/14
|