☆, Chương 3: Ông chủ không tầm thường
Editor: Trục Nguyệt
Người đàn ông vừa nói, vừa di chuyển cánh tay, đem đầu của Lăng Hiểu đặt ở trên quầy. Mấy lần dùng lực khéo léo giãy dụa vẫn không có kết quả, trong nội tâm cô ai thán, Lão đại từng nói cô vận khí quỷ dị, tùy tiện đi bộ cũng có thể đụng phải người không bình thường. Nói ví dụ như đi nhà vệ sinh công cộng mười lần thì sẽ có có hai ba lần sẽ đụng phải biến thái nhìn lén gì gì đó... Không nghĩ tới đến thế giới khác rồi mà vẫn còn như vậy.
Cô thật sự chỉ muốn tìm một chỗ để ăn cơm thôi mà!
Ở lại càng lâu phiền toái càng lớn, hay là cô chạy trốn đi.
"Ông chủ, chú áp chế đầu của cháu như vậy thì cháu 'Trả lời phỏng vấn' như thế nào?"
"Ừ, nói cũng đúng." Người đàn ông nhẹ buông tay, ngược lại kéo lấy cổ áo của cô: "Lại đây trả lời phỏng vấn a."
Lăng Hiểu nhanh chóng để tay xuống bàn, tiếp theo liền cười cười nói: "Ông chủ, không có ai dạy chú khi tán gái thì —— không thể tùy tiện chạm loạn vào phụ nữ sao?"
Vừa dứt lời, ngón tay của cô kẹp lấy cái dĩa kim loại, trực tiếp đem nó giữ trong lòng bàn tay, hung hăng đâm tới người đàn ông đang cầm tay cô.
Dưới tình huống bình thường, phản ứng đầu tiên của người người đàn ông này khi chịu công kích, một là buông tay, hai là dùng tay kia đến cướp cái dĩa trong tay cô nhưng bất kể là một hay hai cô đều đã có kế hoạch để đối phó.
Nhưng mà, khiến cho cô không nghĩ tới chính là ——
Dĩa ăn vững vàng cắm trên da thịt của người đàn ông, vừa vặn đam vào, không lệch một chút nào.
Cô chậm rãi che dấu nụ cười trên mặt: "Vì sao chú không né?"
Vẻ mặt người đàn ông không thay đổi, nhướng mày: "Động tác mềm nhũn không hề có sát khí, vậy tại sao chú phải né?" Ngay lập tức, người đàn ông dùng tay nắm cằm Lăng Hiểu, nhìn trái nhìn phải một lượt, giọng điệu hứng thú nói: "Rõ ràng lớn lên là một gương mặt yếu đuối nhu nhược nhưng công phu trên tay lại không tồi."
Lăng Hiểu cũng nhướng mày, cổ tay bỗng nhiên trên giơ lên, trực tiếp đem dĩa ăn hướng vào mắt người đàn ông đâm tới.
Lần này, dĩa ăn dừng lại.
Lăng Hiểu nhìn chăm chú vào hai ngón tay của người đàn ông đang kẹp lấy dĩa ăn, nhếch miệng cười cười: "Ông chủ, chú không phải nói không cần trốn sao?"
Người đàn ông nhếch miệng: "Chú sợ cháu không đủ can đảm đảm, run tay."
Lăng Hiểu lộ ra vẻ mặt "Thẹn quá hoá giận", có chút "Hành động theo cảm tình" dùng sức giật lại dĩa ăn, trong chớp mắt đối phương dùng lực đột nhiên buông tay, hai tay vỗ mạnh quầy hàng, trực tiếp nhảy lên dùng hai chân đá qua.
"Gặc...!"
"Ách!" Cô bụm lấy eo ghé vào trên quầy, cả người không thoải mái.
Nhất thời kích động liềb không cẩn thận quên… Đây là thân thể mới đổi, gần như chưa từng rèn luyện qua, càng đừng đề cập đến việc lúc trước đã trải qua mấy sự kiên "Bị thương —— đánh người —— chạy trốn" liên tiếp, còn đói bụng ăn phải một cái bánh được làm để giết người...
Nói tóm lại, cô đau lưng.
Người đàn ông đang làm tư thế phòng ngự dường như cũng bị động tác bất ngờ của cô làm cho kinh ngạc, sau khi trầm mặc một lát, bỗng nhiên nở nụ cười. Vừa cười cười vừa dơ tay vỗ lên đầu Lăng Hiểu: "Cô gái nhỏ này có chút ý tứ, ừ, cháu đã thông qua cuộc phỏng vấn."
Lăng Hiểu: "... Hiện tại cháu có từ chức không?" Sớm biết ông chủ này không phải là người bình thường, cô đánh chết cũng sẽ không tiến vào.
Câu trả lời là ——
Một tay bóp miệng Lăng Hiểu, đem chén cà phê còn may mắn sống sót sau "Trận chiến ngắn hạn" trực tiếp rót vào miệng cô.
"A......"
Lăng Hiểu một tay che miệng lại, sau đó...
"Ồ?" Cô chậc chậc miệng, "Hương vị rất tốt a." Cùng lúc đó, một mảnh vỡ ký ức một lần nữa xuất hiện ở trong đầu cô, "Cà phê số lượng có hạn của tinh cầu Nolan?"
Người đàn ông có chút kinh ngạc mà nhìn cô: "Đúng vậy, rất biết hàng a." Dứt lời, từ trong tủ chén phía sau lấy tới hai hộp cà phê, "Có thể nhận ra chúng không?"
Lăng Hiểu vịn eo ngồi xuống, ngồi xếp bằng ở trên quầy, tiếp nhận cái hộp, vừa mở ra ngửi, liền nói: "Cà phê Miêu Thỉ và cà phê Bồi Hương Quả." Cà phê Miêu Thỉ ở đây có thông tin khác với Trái Đất, chỉ bất quá từ "Xạ Hương Miêu" biến thành "Phong Linh Miêu" giá trị vũ lực cao mà thôi, mà cái sau thì càng đăc biệt hơn, loại cà phê này được sản xuất từ trên một loại cây tên là "Bồi Hương Mộc", hạt của quả chín chính là hạt cà phê, bởi vì sản lượng thưa thớt và kèm theo cà phê là Quả Hương Nhi nổi tiếng.
Cô đương nhiên không biết thưởng thức những thứ này, thế nhưng, nguyên chủ lại rất hiểu, hình như lý do cũng không phải là bởi vì cô thích cà phê, mà là...
Mà là...
Bố của cô rất thích cà phê?
Đây không phải chứng tỏ rằng cô ấy rất yêu gia đình sao, vậy tại sao lại phải bỏ nhà trốn đi?
"Mở Quang Não của cháu ra, nối xuống đi." Người đàn ông nâng tay trái lêm, phía trên cũng đeo một cái đồng hồ, "Chú đem bản hợp đồng chuyển qua cho cháu."
Đồng hồ của người đàn ông giống với đồng hồ của Lăng Hiểu, nhìn qua thì thấy cực kỳ bình thường, nhưng kỳ thật lại tương đối cao cấp.
Lăng Hiểu biết, nếu như người này muốn gây bất lợi cho cô thì cũng sẽ không ký hợp đồng. Bởi vì nói như vậy, nếu như về sau cô xảy ra chuyện gì thì người này chính là người bị hoài nghi nhất. Quan trọng nhất là, đãi ngộ thật sự không tồi. Quan trọng hơn chính là, trong bản đồ chiến đấu của Vũ Thần hệ thống, vị chủ quán này là chấm màu xanh —— màu sắc đại biểu cho sự thân thiện.
Nhưng cô vẫn quyết định dãy dụa: "Không ký có được hay không?"
/7
|