Một lát sau, năng lượng vô cùng cường hãn của Tử hỏa tựa hồ tràn ngập bão hòa bên trong thân thể con quạ, tốc độ hấp thu của nó đang dần dần giảm bớt. Trong lòng Dược Thiên Sầu không khỏi than thở sợ hãi, uy lực Tử hỏa không hổ viễn siêu Thanh hỏa, nếu dùng Thanh hỏa cung ứng cho nó hấp thu, chỉ sợ không phải nhất thời nửa khắc có thể thỏa mãn.
Bởi vậy, Dược Thiên Sầu như có suy nghĩ, phỏng chừng Phượng Hoàng niết bàn trong truyền thuyết kỳ thực chính là khi Phượng Hoàng chết đi lại có thể hấp thu được năng lượng của lửa, đợi sau khi năng lượng bão hòa, hẳn là có thể sống lại. Phỏng chừng không khác gì ý tứ như là nạp điện, nghĩ tới nghĩ lui dùng lửa thiêu dụng ý chỉ sợ là như vậy, thật đúng là thần điểu tiên tiến, đã đạt tới nông nỗi công nghệ cao của kiếp trước.
Đúng lúc này, Võ Lập Tuyết cùng Tử Y nhất thời "di" một tiếng, chỉ thấy con quạ đang ngủ say trong bàn tay Dược Thiên Sầu bắt đầu phát ra vầng sáng bảy màu nhàn nhạt, lập lòe thật xinh đẹp. Tiếp theo một mùi thơm ngát như lan nâng cao tinh thần tỏa khắp các nơi, vầng sáng bày màu vụt sáng kia không còn nhấp nháy, mà là dần dần ngưng tụ thành thất thải vân vụ bồi hồi không tiêu tan xoay quanh, đang xoay quanh bàn tay con quạ đang ngủ say trong bàn tay Dược Thiên Sầu.
Thất thải vân vụ giống như đang vận chuyển theo quỹ tích của những ngôi sao trong vũ trụ, vô cùng mê người, làm cho ba người có chút tâm thần sảng khoái.
Mà con quạ đang ngủ say trong ngọn lửa màu tím lại giống như đang ngủ say mãi mãi trong tinh vân tuyên cổ, nguyên hai chân duỗi thẳng chết kiều kiều đang mềm nhẹ rút vào dưới bụng, cái đầu cứng còng cũng rúc trở vào vai, không biết khi nào đang nằm thẳng cứng lại co rút lại trong lòng bàn tay Dược Thiên Sầu, giống như một con chim đã mệt mỏi, đang nằm mơ mộng dưới bầu trời đầy sao, thần thái dị thường an tường. Ngay khi hương khí càng lúc càng nồng nặc xông vào trong mũi, hương thơm thấm tận ruột gan đột nhiên rút ra khỏi lỗ mũi, ba người theo bản năng đều hít mạnh một hơi, nhưng hương thơm kia vừa đi không lưu lại, không khí trước mắt trong nháy mắt trở nên mềm nhẹ vô vị, hoàn toàn đã khôi phục lại bình thường.
Mà thất thải vân vụ đang tản ra dần dần quay lui về, cuối cùng biến thành như một trứng khủng long tròn trịa, đã hình thành vỏ trứng thất thải lưu quang, lưu quang tuẫn lệ đang linh động di chuyển, lưu sướng tới mức làm người ta không dám thở. Sau khi vỏ trứng thất thải lưu quang hình thành, liền hoàn toàn cách trở tầm mắt của ba người, ba người không còn nhìn thấy con quạ đang ngủ say bên trong.
Vỏ trứng thất thải đồng thời cũng hoàn toàn chặn lấy việc hấp thu Tử hỏa, Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thở rạ, cảm giác nhiệm vụ của mình hẳn đã hoàn thành xong, sau đó đem Tử hỏa thu hồi trở vào trong cơ thể. Trong khoảnh khắc tử sắc quang mang biến mất bên trong phòng, một tay Dược Thiên Sầu nâng lên quả trứng lưu ly sắc thái rực rỡ, đem cả căn phòng chiếu rọi thật kỳ quái, làm cho người ta có cảm giác giống như cảnh trong mơ. Võ Lập Tuyết cùng Tử Y há hốc mồm mở rộng miệng quan sát, đẹp quá, cảnh tượng đẹp quá!
Ba người đang chìm đắm bên trong mộng ảo, bỗng nhiên ánh sáng rọi trong phòng dồn dập thay đổi, chỉ thấy thất thải lưu quang của vỏ trứng lưu ly cấp tốc lưu chuyển chạm vào nhau, bộc phát ra quang mang chói mắt, đâm vào mắt ba người không thể nhìn thẳng. Nhưng trong tích tắc ba người vừa nhắm lại, quang mang chói mắt đột nhiên co rút lại, ba người lập tức cảm giác được trong phòng như biến thành màu đen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Khanh khanh!" Một tiếng kêu to cao vút quanh quẩn bên trong phòng, khiến ba người cả kinh không hẹn mà cùng mở to mắt, chỉ thấy trên bàn tay Dược Thiên Sầu đang có một con quái điếu hình dáng kỳ quái đang đứng. Chính xác mà nói phải là một con gà mới đúng, đầu gà, đuôi gà, mình gà, duy nhất khác nhau là trên đầu lại có ba linh vũ sắc màu rực rỡ, màu lông màu vàng cùng xám tro đan xen lại có vẻ có chút không giống gà.
"Chim fxĩ!" (gà rừng, chim trĩ). Dược Thiên Sầu kêu lên sợ hãi, theo sau liền líu lưỡi ngây dại. Hắn không khỏi suy nghĩ, có phải mình thường xuyên nướng gà rừng để ăn cho nên kết quả ý tùy tâm động đem con quạ biến thành hình dạng con gà rừng, vậy lỗi quá, nhưng vừa rồi hình nhU Minh không có nghĩ tới việc nướng gà ăn nha?
"Chim trĩ!" Bị Dược Thiên Sầu nhắc nhở một câu, Võ Lập Tuyết cùng Tử Y cũng thất thanh kinh hô lên, tạo hình này không phải là chim trĩ thì là gì? Loại động vật chim trĩ này hai nàng đều từng gặp qua, nhất là Tử Y, bởi vì luyện cầm Hí nên Lộng Trúc bắt không ít chim trĩ đưa cho nàng quan sát, tuy rằng cuối cùng phần lớn bị Lộng Trúc đem đi nhắm rượu nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng nhận ra chim trĩ.
Ngay khi chim trĩ phát ra tiếng kêu to "khanh khanh" cao vút, Vi Xuân Thu đang khoanh chân ngồi cả người run lên đột nhiên mở mắt nhìn qua hành lang bên kia. Vân Bằng đứng sừng sững trên thiên thai cả người cũng run lên, nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ, đảo mắt xuất hiện bên người Vi Xuân Thu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Vừa rồi ngươi có nghe được cái gì không?"
Vi Xuân Thu chậm rãi đứng lên, cả hai nhìn nhau, ở bên ngoài trên cao mà Vân Bằng còn nghe được, hắn ở trong này tự nhiên càng nghe được rõ ràng hơn. Thanh âm kia cũng không lớn, nhưng vừa chui vào trong tai hai người, lại làm cho hai người có cảm giác như cả người như nhũn ra muốn quỳ bái, hai người là lần đầu tiên có loại cảm giác này, thật sự là rất kỳ quái.
"Giống như là tiếng kêu của vật gì vậy?" Vi Xuân Thu kinh nghi bất định nhìn Vân Bằng, trong lòng lại đang tự hỏi, rốt cục là tiếng kêu của vật gì có thể làm cho tinh thần của mình run rẩy?
"Là tiếng kêu gì vậy?" Lúc này đôi mày trắng của Vân Bằng cau chặt lại, chậm rãi trầm ngâm nói: "Là vật gì có thể phát ra tiếng kêu như kim ngọc tề mình? Nhiều năm trước, ta từng ở trong miệng phụ thân của ta nghe nói qua, ở thời cổ có thần thú Phượng Hoàng từ Thần giới buông xuống Tiên giới, đã phát ra tiếng kêu to giống như châu ngọc cùng cộng hưởng, vang vang mượt mà, âm thanh "khanh khanh" kia chẳng lẽ là tiếng kêu của Phượng Hoàng?"
"Phượng Hoàng? Nói đùa gì vậy, đầu óc của ngươi xảy ra vấn đề đi! Thần thú Phượng Hoàng chính là chí tôn hoàng tộc có huyết thống cao quý nhất trong loài chim bay chúng ta, phi thần lộ không uống, phi nộn trúc không ăn, phi ngàn năm ngô đồng không đậu." Vi Xuân Thu giống như nghe được chuyện gì buồn cười nhất, còn chỉ bốn phía nói: "Ngươi đừng nói Phượng Hoàng sẽ chạy tới chỗ Thiên Hạ thương hội do Dược Thiên Sầu sáng lập đi! Phượng Hoàng kia không khỏi có mắt không tròng, thật sự là bôi bác danh hiệu Phượng Hoàng."
"Ta chỉ nói mà thôi." Vân Bằng nghĩ lại nói: "Bất quá tiếng kêu kia quả thật có chút cổ quái."
"Là Phượng Hoàng ta chặt đầu xuống tặng cho ngươi." Vi Xuân Thu xuy một tiếng, xem xét bên kia nói: "Khẳng định là tên Dược Thiên Sầu đang làm cái quỷ gì, chúng ta đi nhìn xem." Hai người đồng loạt lắc mình lướt tới...
Bên trong gian phòng, con chim trĩ đang đứng thẳng trên bàn tay Dược Thiên Sầu đột nhiên mở hai mắt, thất thải hà quang lợi hại hơi lướt qua trong hai mắt, thần thái sáng láng còn hơn con gà trống lớn. Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói: "Quạ, là ngươi sao? Làm sao ngươi lại biến thành chim trĩ?"
"Ngươi mới biến thành chim trĩ...Nha!" Chim trĩ kinh hô một tiếng, mạnh mẽ vỗ cánh bay lên, hai móng vuốt ở trên không trung không ngừng giũ mạnh như không kịp. Sắc mặt Dược Thiên Sầu nhất thời tối sầm, con chim trĩ này giống như vừa đạp phải phân chó thối, tính tình này không phải lần đầu tiên hắn gặp được, ở Võ gia hắn từng bị nhục nhã qua, bất quá khi đó nó chỉ là quạ mà thôi. Nhưng hành động này không thể nghi ngờ đã chứng minh con chim trĩ trước mắt chính là con quạ khi trước.
"A! Con chim trĩ này có thể nói!" Tử Y nhìn về phía Võ Lập Tuyết ngạc nhiên: "Tuyết nhi, con chim trĩ này chính là con quạ kia biến thành sao?"
"Câm miệng! Ta không phải chim ứĩ." Chim trĩ phịch cánh bay tới trước mặt Tử Y, thanh âm thanh thúy uyển chuyển nói: "Ta phi thần lộ không uống, phi nộn trúc không ăn, phi ngàn năm ngô đồng không đậu, ta chính là Phượng Hoàng!" Lời này Võ Lập Tuyết không chỉ nghe được một lần tại Võ gia, lúc trước quạ vì muốn uốn nắn thói quen xấu khi Võ Lập Tuyết hay gọi mình là quạ, từng vô số lần ân cần dạy bảo nói cho Võ Lập Tuyết nghe những lời này.
Võ Lập Tuyết ở một bên nhất thời vỗ tay hoan hô nói: "Phượng Hoàng muội muội, ngươi thật sự sống lại!"
"Tuyết nhi tỷ tỷ!" Chim trĩ cũng kêu lên một tiếng vui mừng, có vẻ như nước mắt lưng tròng hạ xuống trên vai Võ Lập Tuyết, ôm cổ Võ Lập Tuyết ô ô nói: "Tên ác nhân kia không có xúc phạm tới ngươi chứ?"
"Không có...Một vị mỹ nữ cùng một con chim trĩ làm trò giống như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết thật khiến cho người ta có loại cảm giác quái dị. Lúc này Tử Y tấm tắc đi tới bên cạnh Võ Lập Tuyết, vô cùng lạ lẫm nhìn con chim trĩ biết nói.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng dát chi một tiếng bị người đẩy ra, Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng song song đứng ngay cửa, ánh mắt quét bên trong một lần, tập trung trên đầu vai Võ Lập Tuyết. Bọn họ ở bên ngoài hoàn toàn nghe hết bên trong nói chuyện, lại có thể thật sự nghe được có người tự xưng là Phượng Hoàng, trong nội tâm hai người khiếp sợ thật có thể nghĩ, vì thế liền đẩy cửa ra để nghiệm chứng đến tột cùng.
Bất quá sau khi hai người chứng kiến con chim trĩ trên đầu vai Võ Lập Tuyết, lại cảm thấy mê hoặc, dù sao hai người chưa bao giờ nhìn thấy qua Phượng Hoàng, chỉ là nghe qua Phượng Hoàng trong truyền thuyết có được thất thải tiên vũ quý không thể nói, như thế nào lại giống một con chim ứĩ?
Dược Thiên Sầu ngần người, lại là Vân Bằng và Vi Xuân Thu? Thấy hai người nhìn chằm chằm con chim trĩ trên đầu vai Võ Lập Tuyết không chuyển mắt, lúc này ha ha cười nói: "Hai vị tiền bối cùng nhau đến, thật đúng là ngạc nhiên, không biết có chuyện gì muốn làm?"
Hai người nhìn nhau, Vi Xuân Thu nhìn con chim trĩ đang ôm cổ Võ Lập Tuyết ô ô hỏi: "Nó chính là Phượng Hoàng?" Trong giọng nói đã tràn ngập vẻ hoài nghi.
Dược Thiên Sầu ngần ra, trong đầu vòng vo vô số ý niệm, lập tức thuận miệng nói: "Ngươi đừng nghe nó làm ra vẻ con cóc ngập khẩu khí lớn, ngươi xem nó giống Phượng Hoàng sao? Rõ ràng chỉ là một con chim trĩ thôi!"
Chim trĩ nghe được có người vũ nhục chính mình, lúc này mới thu đôi cánh, quay người lại trên vai Võ Lập Tuyết, hai mắt lợi hại đột nhiên hiện lên quang mang màu sắc rực rỡ, nhìn chằm chằm Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng miệng phun tiếng người: "Nguyên lai là một con bạch linh đại bàng và một con dơi xanh, các ngươi dám nghi ngờ thân phận bổn thần, thật sự là to gan!"
Ai ngờ Võ Lập Tuyết tày tay ôm nó xuống, trực tiếp vỗ lên lưng giáo huấn: "Không được vô lễ đối với tiền bối." Nàng lại có chút khẩn trương nhìn Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng cúi người hành lễ nói: "Hai vị tiền bối đừng phiền lòng, nó còn nhỏ không hiểu chuyện."
"Tuyết nhi ngươi buông, bổn thần huyết thống cao quý, chính là chí tôn hoàng tộc trong loài chim bay, sao có thể nói với hai người bọn họ..." Chim trĩ còn đang nức nở giãy dụạ, nhưng bị Võ Lập Tuyết ôm quá chặt chẽ, nó lại không thể cậy mạnh giãy ra sợ tổn thương Võ Lập Tuyết, nhưng thật sự cảm giác mất hết mặt mũi Phượng Hoàng trước mặt Vi Xuân Thu và Vân Bằng, thiếu chút nữa nước mắt ào ào...!
Bởi vậy, Dược Thiên Sầu như có suy nghĩ, phỏng chừng Phượng Hoàng niết bàn trong truyền thuyết kỳ thực chính là khi Phượng Hoàng chết đi lại có thể hấp thu được năng lượng của lửa, đợi sau khi năng lượng bão hòa, hẳn là có thể sống lại. Phỏng chừng không khác gì ý tứ như là nạp điện, nghĩ tới nghĩ lui dùng lửa thiêu dụng ý chỉ sợ là như vậy, thật đúng là thần điểu tiên tiến, đã đạt tới nông nỗi công nghệ cao của kiếp trước.
Đúng lúc này, Võ Lập Tuyết cùng Tử Y nhất thời "di" một tiếng, chỉ thấy con quạ đang ngủ say trong bàn tay Dược Thiên Sầu bắt đầu phát ra vầng sáng bảy màu nhàn nhạt, lập lòe thật xinh đẹp. Tiếp theo một mùi thơm ngát như lan nâng cao tinh thần tỏa khắp các nơi, vầng sáng bày màu vụt sáng kia không còn nhấp nháy, mà là dần dần ngưng tụ thành thất thải vân vụ bồi hồi không tiêu tan xoay quanh, đang xoay quanh bàn tay con quạ đang ngủ say trong bàn tay Dược Thiên Sầu.
Thất thải vân vụ giống như đang vận chuyển theo quỹ tích của những ngôi sao trong vũ trụ, vô cùng mê người, làm cho ba người có chút tâm thần sảng khoái.
Mà con quạ đang ngủ say trong ngọn lửa màu tím lại giống như đang ngủ say mãi mãi trong tinh vân tuyên cổ, nguyên hai chân duỗi thẳng chết kiều kiều đang mềm nhẹ rút vào dưới bụng, cái đầu cứng còng cũng rúc trở vào vai, không biết khi nào đang nằm thẳng cứng lại co rút lại trong lòng bàn tay Dược Thiên Sầu, giống như một con chim đã mệt mỏi, đang nằm mơ mộng dưới bầu trời đầy sao, thần thái dị thường an tường. Ngay khi hương khí càng lúc càng nồng nặc xông vào trong mũi, hương thơm thấm tận ruột gan đột nhiên rút ra khỏi lỗ mũi, ba người theo bản năng đều hít mạnh một hơi, nhưng hương thơm kia vừa đi không lưu lại, không khí trước mắt trong nháy mắt trở nên mềm nhẹ vô vị, hoàn toàn đã khôi phục lại bình thường.
Mà thất thải vân vụ đang tản ra dần dần quay lui về, cuối cùng biến thành như một trứng khủng long tròn trịa, đã hình thành vỏ trứng thất thải lưu quang, lưu quang tuẫn lệ đang linh động di chuyển, lưu sướng tới mức làm người ta không dám thở. Sau khi vỏ trứng thất thải lưu quang hình thành, liền hoàn toàn cách trở tầm mắt của ba người, ba người không còn nhìn thấy con quạ đang ngủ say bên trong.
Vỏ trứng thất thải đồng thời cũng hoàn toàn chặn lấy việc hấp thu Tử hỏa, Dược Thiên Sầu nhẹ nhàng thở rạ, cảm giác nhiệm vụ của mình hẳn đã hoàn thành xong, sau đó đem Tử hỏa thu hồi trở vào trong cơ thể. Trong khoảnh khắc tử sắc quang mang biến mất bên trong phòng, một tay Dược Thiên Sầu nâng lên quả trứng lưu ly sắc thái rực rỡ, đem cả căn phòng chiếu rọi thật kỳ quái, làm cho người ta có cảm giác giống như cảnh trong mơ. Võ Lập Tuyết cùng Tử Y há hốc mồm mở rộng miệng quan sát, đẹp quá, cảnh tượng đẹp quá!
Ba người đang chìm đắm bên trong mộng ảo, bỗng nhiên ánh sáng rọi trong phòng dồn dập thay đổi, chỉ thấy thất thải lưu quang của vỏ trứng lưu ly cấp tốc lưu chuyển chạm vào nhau, bộc phát ra quang mang chói mắt, đâm vào mắt ba người không thể nhìn thẳng. Nhưng trong tích tắc ba người vừa nhắm lại, quang mang chói mắt đột nhiên co rút lại, ba người lập tức cảm giác được trong phòng như biến thành màu đen. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
"Khanh khanh!" Một tiếng kêu to cao vút quanh quẩn bên trong phòng, khiến ba người cả kinh không hẹn mà cùng mở to mắt, chỉ thấy trên bàn tay Dược Thiên Sầu đang có một con quái điếu hình dáng kỳ quái đang đứng. Chính xác mà nói phải là một con gà mới đúng, đầu gà, đuôi gà, mình gà, duy nhất khác nhau là trên đầu lại có ba linh vũ sắc màu rực rỡ, màu lông màu vàng cùng xám tro đan xen lại có vẻ có chút không giống gà.
"Chim fxĩ!" (gà rừng, chim trĩ). Dược Thiên Sầu kêu lên sợ hãi, theo sau liền líu lưỡi ngây dại. Hắn không khỏi suy nghĩ, có phải mình thường xuyên nướng gà rừng để ăn cho nên kết quả ý tùy tâm động đem con quạ biến thành hình dạng con gà rừng, vậy lỗi quá, nhưng vừa rồi hình nhU Minh không có nghĩ tới việc nướng gà ăn nha?
"Chim trĩ!" Bị Dược Thiên Sầu nhắc nhở một câu, Võ Lập Tuyết cùng Tử Y cũng thất thanh kinh hô lên, tạo hình này không phải là chim trĩ thì là gì? Loại động vật chim trĩ này hai nàng đều từng gặp qua, nhất là Tử Y, bởi vì luyện cầm Hí nên Lộng Trúc bắt không ít chim trĩ đưa cho nàng quan sát, tuy rằng cuối cùng phần lớn bị Lộng Trúc đem đi nhắm rượu nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng nhận ra chim trĩ.
Ngay khi chim trĩ phát ra tiếng kêu to "khanh khanh" cao vút, Vi Xuân Thu đang khoanh chân ngồi cả người run lên đột nhiên mở mắt nhìn qua hành lang bên kia. Vân Bằng đứng sừng sững trên thiên thai cả người cũng run lên, nhanh chóng biến mất ngay tại chỗ, đảo mắt xuất hiện bên người Vi Xuân Thu, sắc mặt ngưng trọng nói: "Vừa rồi ngươi có nghe được cái gì không?"
Vi Xuân Thu chậm rãi đứng lên, cả hai nhìn nhau, ở bên ngoài trên cao mà Vân Bằng còn nghe được, hắn ở trong này tự nhiên càng nghe được rõ ràng hơn. Thanh âm kia cũng không lớn, nhưng vừa chui vào trong tai hai người, lại làm cho hai người có cảm giác như cả người như nhũn ra muốn quỳ bái, hai người là lần đầu tiên có loại cảm giác này, thật sự là rất kỳ quái.
"Giống như là tiếng kêu của vật gì vậy?" Vi Xuân Thu kinh nghi bất định nhìn Vân Bằng, trong lòng lại đang tự hỏi, rốt cục là tiếng kêu của vật gì có thể làm cho tinh thần của mình run rẩy?
"Là tiếng kêu gì vậy?" Lúc này đôi mày trắng của Vân Bằng cau chặt lại, chậm rãi trầm ngâm nói: "Là vật gì có thể phát ra tiếng kêu như kim ngọc tề mình? Nhiều năm trước, ta từng ở trong miệng phụ thân của ta nghe nói qua, ở thời cổ có thần thú Phượng Hoàng từ Thần giới buông xuống Tiên giới, đã phát ra tiếng kêu to giống như châu ngọc cùng cộng hưởng, vang vang mượt mà, âm thanh "khanh khanh" kia chẳng lẽ là tiếng kêu của Phượng Hoàng?"
"Phượng Hoàng? Nói đùa gì vậy, đầu óc của ngươi xảy ra vấn đề đi! Thần thú Phượng Hoàng chính là chí tôn hoàng tộc có huyết thống cao quý nhất trong loài chim bay chúng ta, phi thần lộ không uống, phi nộn trúc không ăn, phi ngàn năm ngô đồng không đậu." Vi Xuân Thu giống như nghe được chuyện gì buồn cười nhất, còn chỉ bốn phía nói: "Ngươi đừng nói Phượng Hoàng sẽ chạy tới chỗ Thiên Hạ thương hội do Dược Thiên Sầu sáng lập đi! Phượng Hoàng kia không khỏi có mắt không tròng, thật sự là bôi bác danh hiệu Phượng Hoàng."
"Ta chỉ nói mà thôi." Vân Bằng nghĩ lại nói: "Bất quá tiếng kêu kia quả thật có chút cổ quái."
"Là Phượng Hoàng ta chặt đầu xuống tặng cho ngươi." Vi Xuân Thu xuy một tiếng, xem xét bên kia nói: "Khẳng định là tên Dược Thiên Sầu đang làm cái quỷ gì, chúng ta đi nhìn xem." Hai người đồng loạt lắc mình lướt tới...
Bên trong gian phòng, con chim trĩ đang đứng thẳng trên bàn tay Dược Thiên Sầu đột nhiên mở hai mắt, thất thải hà quang lợi hại hơi lướt qua trong hai mắt, thần thái sáng láng còn hơn con gà trống lớn. Dược Thiên Sầu kinh ngạc nói: "Quạ, là ngươi sao? Làm sao ngươi lại biến thành chim trĩ?"
"Ngươi mới biến thành chim trĩ...Nha!" Chim trĩ kinh hô một tiếng, mạnh mẽ vỗ cánh bay lên, hai móng vuốt ở trên không trung không ngừng giũ mạnh như không kịp. Sắc mặt Dược Thiên Sầu nhất thời tối sầm, con chim trĩ này giống như vừa đạp phải phân chó thối, tính tình này không phải lần đầu tiên hắn gặp được, ở Võ gia hắn từng bị nhục nhã qua, bất quá khi đó nó chỉ là quạ mà thôi. Nhưng hành động này không thể nghi ngờ đã chứng minh con chim trĩ trước mắt chính là con quạ khi trước.
"A! Con chim trĩ này có thể nói!" Tử Y nhìn về phía Võ Lập Tuyết ngạc nhiên: "Tuyết nhi, con chim trĩ này chính là con quạ kia biến thành sao?"
"Câm miệng! Ta không phải chim ứĩ." Chim trĩ phịch cánh bay tới trước mặt Tử Y, thanh âm thanh thúy uyển chuyển nói: "Ta phi thần lộ không uống, phi nộn trúc không ăn, phi ngàn năm ngô đồng không đậu, ta chính là Phượng Hoàng!" Lời này Võ Lập Tuyết không chỉ nghe được một lần tại Võ gia, lúc trước quạ vì muốn uốn nắn thói quen xấu khi Võ Lập Tuyết hay gọi mình là quạ, từng vô số lần ân cần dạy bảo nói cho Võ Lập Tuyết nghe những lời này.
Võ Lập Tuyết ở một bên nhất thời vỗ tay hoan hô nói: "Phượng Hoàng muội muội, ngươi thật sự sống lại!"
"Tuyết nhi tỷ tỷ!" Chim trĩ cũng kêu lên một tiếng vui mừng, có vẻ như nước mắt lưng tròng hạ xuống trên vai Võ Lập Tuyết, ôm cổ Võ Lập Tuyết ô ô nói: "Tên ác nhân kia không có xúc phạm tới ngươi chứ?"
"Không có...Một vị mỹ nữ cùng một con chim trĩ làm trò giống như vừa tìm được đường sống trong chỗ chết thật khiến cho người ta có loại cảm giác quái dị. Lúc này Tử Y tấm tắc đi tới bên cạnh Võ Lập Tuyết, vô cùng lạ lẫm nhìn con chim trĩ biết nói.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng dát chi một tiếng bị người đẩy ra, Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng song song đứng ngay cửa, ánh mắt quét bên trong một lần, tập trung trên đầu vai Võ Lập Tuyết. Bọn họ ở bên ngoài hoàn toàn nghe hết bên trong nói chuyện, lại có thể thật sự nghe được có người tự xưng là Phượng Hoàng, trong nội tâm hai người khiếp sợ thật có thể nghĩ, vì thế liền đẩy cửa ra để nghiệm chứng đến tột cùng.
Bất quá sau khi hai người chứng kiến con chim trĩ trên đầu vai Võ Lập Tuyết, lại cảm thấy mê hoặc, dù sao hai người chưa bao giờ nhìn thấy qua Phượng Hoàng, chỉ là nghe qua Phượng Hoàng trong truyền thuyết có được thất thải tiên vũ quý không thể nói, như thế nào lại giống một con chim ứĩ?
Dược Thiên Sầu ngần người, lại là Vân Bằng và Vi Xuân Thu? Thấy hai người nhìn chằm chằm con chim trĩ trên đầu vai Võ Lập Tuyết không chuyển mắt, lúc này ha ha cười nói: "Hai vị tiền bối cùng nhau đến, thật đúng là ngạc nhiên, không biết có chuyện gì muốn làm?"
Hai người nhìn nhau, Vi Xuân Thu nhìn con chim trĩ đang ôm cổ Võ Lập Tuyết ô ô hỏi: "Nó chính là Phượng Hoàng?" Trong giọng nói đã tràn ngập vẻ hoài nghi.
Dược Thiên Sầu ngần ra, trong đầu vòng vo vô số ý niệm, lập tức thuận miệng nói: "Ngươi đừng nghe nó làm ra vẻ con cóc ngập khẩu khí lớn, ngươi xem nó giống Phượng Hoàng sao? Rõ ràng chỉ là một con chim trĩ thôi!"
Chim trĩ nghe được có người vũ nhục chính mình, lúc này mới thu đôi cánh, quay người lại trên vai Võ Lập Tuyết, hai mắt lợi hại đột nhiên hiện lên quang mang màu sắc rực rỡ, nhìn chằm chằm Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng miệng phun tiếng người: "Nguyên lai là một con bạch linh đại bàng và một con dơi xanh, các ngươi dám nghi ngờ thân phận bổn thần, thật sự là to gan!"
Ai ngờ Võ Lập Tuyết tày tay ôm nó xuống, trực tiếp vỗ lên lưng giáo huấn: "Không được vô lễ đối với tiền bối." Nàng lại có chút khẩn trương nhìn Vi Xuân Thu cùng Vân Bằng cúi người hành lễ nói: "Hai vị tiền bối đừng phiền lòng, nó còn nhỏ không hiểu chuyện."
"Tuyết nhi ngươi buông, bổn thần huyết thống cao quý, chính là chí tôn hoàng tộc trong loài chim bay, sao có thể nói với hai người bọn họ..." Chim trĩ còn đang nức nở giãy dụạ, nhưng bị Võ Lập Tuyết ôm quá chặt chẽ, nó lại không thể cậy mạnh giãy ra sợ tổn thương Võ Lập Tuyết, nhưng thật sự cảm giác mất hết mặt mũi Phượng Hoàng trước mặt Vi Xuân Thu và Vân Bằng, thiếu chút nữa nước mắt ào ào...!
/1255
|