"lớn mật!" Mai Hòa gầm lên một tiếng, hai ống tay áo phình to, nháy mắt trong gian phòng đã tràn ngập sát khí.
Bất quá Thương Vân Tín đã đè tay Mai Hòa xuống, ngữ khí đầy mùi thơm nồng nói: "Không cần phải tính toán cùng hạng tiểu tốt vô danh như hắn. Nếu giết hắn nhanh như thế, thì sẽ rất tiện nghi cho hắn."
Mai Hòa nao nao, bản thân mình đến khuyên giải Thương Vân Tín nhẫn nhục, như thế nào hiện giờ lại biến thành Thương Vân Tín khuyên can chính mình? Nhiều người không hiểu rằng, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, và tự mình cảm thụ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bởi vì xưa nay, bằng vào thân phận của hắn, bình thường có mấy người dám trêu tức hắn đây?
"Giết ta!" Dược Thiên Sầu khẽ nhăn mày, cười khểnh nói: "Lão tử đứng nguyên ở chỗ này, có dũng khí thì các ngươi cứ việc động tới lão tử xem nào? Tin rằng hai các ngươi còn chưa có lá gan này!"
Theo sau ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt xám đen của Thương Vân Tín, gằn từng chữ nói: "Hôm nay ta cũng không có tâm tình nhiều lời với các ngươi. Cho ngươi thời gian một ngày làm công tác chuần bị, ngày mai liền theo ta đi, cáo từ!"
Nói xong Dược Thiên Sầu xoay người bỏ đi.
"Muốn chết sao!" Thương Vân Tín quát lớn một tiếng, lần này đích thực là hắn đã bị chọc giận mất rồi!
Mai Hòa cả kinh, nhanh chóng quay sang khuyên can hắn. Dược Thiên Sầu khẽ quay đầu nhìn hai người cười lạnh, nhưng không muốn nhiều lời, mà lẳng lặng ly khai. Bởi vì lúc này hắn phi thường cao hứng, cảm giác mình rất phong quang, hiệu quả không tồi lắm ah!
Cuối cùng trong gian phòng chỉ còn lại hai lão già nhìn nhau ấp úng không thôi. Trải qua hồi lâu sau, Thương Vân Tín mới quay đầu nhìn sang Mai Hòa, nói: "Hiện giờ thì ngươi đã biết cái thứ hỗn trướng kia đáng chết như thế nào rồi chứ!"
Mai Hòa có điểm dở khóc dở cười, chỉ biết than thở: "Lấy đại cục làm trọng đi!"
Nhưng theo sau lại khẽ cau mày nhắc nhở: "Ta như thế nào đều cảm giác thấy chuyện này có điểm kì quái, dường như tên hỗn trướng kia đang có âm mưu gì đó?"
"Chỉ bằng vào hắn ư? Hắn dám sao!" Thương Vân Tín khinh thường không cho là đúng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mai Hòa lắc đầu, trầm ngâm: "Ngươi có thấy người nào tu vi như hắn mà dám có thái độ ngông cuồng như thế bao giờ chưa? Đại cung phụng, vẫn là phải nên cần thận với người này ah!"
"Bất quá là hắn đang ỷ vào đạo pháp chỉ của Tiên Cung mà thôi." Thương Vân Tín hừ lạnh một tiếng, ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đã nảy sinh ra một tia cảnh giác...
Ngày kế, sau khi an bài thỏa đáng chuyện tình của Thiên Hạ thương hội xong, ngay lúc sáng sớm Dược Thiên Sầu tinh thần phấn chấn đã buông xuống trước cửa phân đà của Tuyệt Tình Cung. Theo sau hướng gã đệ tử canh gác bên ngoài gật đầu cười nói: "Báo cho Thương Vân Tín biết, đến thời gian phải đi rồi."
Chứng kiến gã đệ tử hùng hục chạy vào bên trong, Dược Thiên Sầu thần tình lạnh nhạt, khoanh tay mà đứng, hai mắt mang theo tia cười khểnh ngắm nhìn vào trong hành lang.
Sau khi nhận được chuyển cáo về thời gian, hai lão nhân liền điều chỉnh tâm trạng, rồi mới bước ra. Dưới ánh mắt soi mới của chúng đệ tử, Thương Vân Tín nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, trầm giọng hỏi: "Đi nơi nào?"
Dược Thiên Sầu vui vẻ đáp: "Cứ đi là được rồi!"
Thương Vân Tín khóe miệng khẽ co giật, nhưng đã thấy Dược Thiên Sầu lao vút lên không trung, phi hành đi trước. Hơn nữa còn ngoái đầu lại nhìn mình ngoắc tay, ý bảo mình mau đi theo.
Dưới sự chắp tay đưa tiễn của Mai Hòa, cuối cùng Thương Vân Tín đành phải cắn răng phóng vút lên, kìm chế tâm tình quay sang Dược Thiên Sầu dò hỏi: "Rốt cuộc là ngươi muốn đi nơi nào?"
Hiện giờ Mục Binh ỷ vào thân phận của Ô Hùng, nên có thể thường xuyên lui tới giữa Tứ Thông thương hội và Cực Lạc Tiên Cảnh, thời gian ở Cực Lạc Tiên Cảnh chiếm nhiều hơn, về phần chuyện tình trong Tứ Thông thương hội, thì phần lớn đều giao cho Nam Thiên Long giải quyết. Theo suy nghĩ của hắn, bằng vào thân phận ngày hôm nay của mình, coi như Tứ Thông thương hội không có mình trấn thủ, thì cũng không một ai dám tiến đến gây phiền phức.
"Ta không hiểu nổi, Tiên Đế như thế nào lại muốn tên kia làm nhạc khúc cho ngày đại hỉ, quả thực đúng là trò cười trong tam giới!"
"Phụ thân!" Mục Thiên Kiều đang trầm ngâm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mục Binh quát. Trong ánh mắt bao hàm thần tình bi phẫn nói: "Phụ thân, sao người dám ở sau lưng nghị luận đến chuyện tình của Tiên Đế. Chẳng lẽ người không sợ rước lấy cơn thịnh nộ, liên lụy tới nữ nhi cùng Ô Hùng hay sao?"
Mục Binh thoáng biến sắc, nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có người nào khác, hắn mới nhẹ nhàng thở phào ra một hơi. Mục Binh biết vừa rồi mình đã quên hết thảy mà nói năng bừa bãi, nhất thời khiến cho bầu không khí bên trong lương đình trở nên xấu hổ. Hiện giờ Mục Binh đối với nữ nhi nhiều ít cũng có điểm kiêng kị, dù sao bao nhiêu vinh quang trên người của mình, đều là do nữ nhi ban cho ah!
Hồi lâu sau, diễn cảm trên mặt Mục Thiên Kiều mới buông lỏng xuống, ai kêu đối phương chính là phụ thân của mình đây chứ. Nàng sâu kín thở dài nói: "Sau này phụ thân chớ nói xằng bậy, coi như là suy nghĩ cho hạnh phúc của nữ nhi, ngoài miệng cần thận hơn một chút đi."
"Hiền nhiên! Hiền nhiên rồi! Vi phu chỉ lỡ lời mà thôi." Thấy nữ nhi đã không còn tức giận nữa. Mục Binh nhanh chóng nhân cơ hội giải thích: "Ta không phải muốn nói đến chuyện tình của Tiên Đế. Mà là đang nói đến hành vi của tên kia, làm sao có thể xứng đáng sáng tác thủ khúc trong ngày vui của Tiên Đế được chứ?"
Mục Thiên Kiều chậm rãi đứng lên, nhìn Mục Binh tận tinh khuyên giải: "Phụ thân nghe ta nói một câu, Dược Thiên Sầu dù sao cũng có ân với Mục gia chúng ta, ngày trước ở trong Thần Khư Cảnh, nếu không phải hắn xuất thủ tương trợ, thì nữ nhi sớm đã chết ở bên trong đó rồi. Coi như không tính đến chuyện này, thì hắn và chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận, nhưng vì sao người lại căm thù hắn như thế đây?"
"Ta chỉ không quen nhìn hành vi của hắn mà thôi." Mục Binh yếu ớt trả lời.
Trên thực tế chính là bởi vì lần trước trong ngày hôn lễ, Dược Thiên Sầu đã đánh lên thể diện của hắn. Với thân phận như ngày hôm nay, hắn đã không chấp nhận được chuyện tình, người phía dưới dám vô lễ với chính mình. Mà Dược Thiên Sầu trong mắt hắn, điển hình là một gẫ hạ nhân bất nhấp lưu, huống chi còn dám làm trò ở trước mặt quan khách, đụng vào thể diện của hắn, làm cho hắn tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự ái.
Sắp tới hắn chuẩn bị dùng lực ảnh hưởng của mình, đem Dược Thiên Sầu hảo hảo thu thập xuống. Để cho Dược Thiên Sầu biết cái gì gọi là tôn ti trật tự.
Nào ngờ bỗng nhiên nghe được chuyện tình Tiên Đế truyền pháp chỉ đến cho Dược Thiên Sầu. Tiên Đế đích thân hạ pháp chỉ ah! Mục Binh có điểm kiêng kị, đồng thời trong lòng lại có chút ghen ghét, chính mình thân là nhạc phụ của Ô Hùng, mà đều chưa bao giờ thấy qua pháp chỉ Tiên Đế, thế nhưng một gã hạ nhân không hơn không kém, lại có được vinh hạnh đặc biệt này. Thù cũ hận mới càng khiến cho nội tâm của hắn chán ghét Dược Thiên Sầu hơn.
"Hắn là chân quân tử cũng thế, mà chính là tiểu nhân cũng thôi. Giữa hắn và chúng ta đều không có vấn đề gì." Mục Thiên Kiều nói xong, bỗng nhiên ngập ngừng, tựa như đã nhìn ra được chuyện tình gì đó. Đôi mắt sáng gắt gao nhìn chằm chằm vào Mục Binh, cắn môi nói: "Phải chăng phụ thân muốn gây khó dễ cho hắn?"
"Nga! Nhạc phụ muốn làm chuyện gì thế?" Bên ngoài đột nhiên truyền vào thanh âm sang sảng. Hai người nghiêng đầu nhìn rạ, chỉ thấy Ô Hùng như long hành hố bộ, theo bên ngoài môn khẩu hoa viên bước vào, trên mặt mang theo ý cười niềm nở.
Mục Binh thấy vậy, liền bước nhanh ra khỏi lương đình, nhìn Ô Hùng cười nói: "Đại thống lĩnh đã quay về rồi sao."
"Nhạc phụ đại nhân!" Ô Hùng khách khí chắp tay hành lễ. Theo sau hai người bước vào trong lương đình ngồi xuống, Ô Hùng quay đầu nhìn sang Mục Binh, theo sau lại nhìn Mục Thiên Kiều tươi cười hỏi: "Phu nhân vừa rồi nói nhạc phụ muốn làm chuyện gì? Nếu không ngại thì hãy nói cho ta nghe qua một chút đi."
Bất quá Thương Vân Tín đã đè tay Mai Hòa xuống, ngữ khí đầy mùi thơm nồng nói: "Không cần phải tính toán cùng hạng tiểu tốt vô danh như hắn. Nếu giết hắn nhanh như thế, thì sẽ rất tiện nghi cho hắn."
Mai Hòa nao nao, bản thân mình đến khuyên giải Thương Vân Tín nhẫn nhục, như thế nào hiện giờ lại biến thành Thương Vân Tín khuyên can chính mình? Nhiều người không hiểu rằng, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, và tự mình cảm thụ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bởi vì xưa nay, bằng vào thân phận của hắn, bình thường có mấy người dám trêu tức hắn đây?
"Giết ta!" Dược Thiên Sầu khẽ nhăn mày, cười khểnh nói: "Lão tử đứng nguyên ở chỗ này, có dũng khí thì các ngươi cứ việc động tới lão tử xem nào? Tin rằng hai các ngươi còn chưa có lá gan này!"
Theo sau ánh mắt dừng ở trên khuôn mặt xám đen của Thương Vân Tín, gằn từng chữ nói: "Hôm nay ta cũng không có tâm tình nhiều lời với các ngươi. Cho ngươi thời gian một ngày làm công tác chuần bị, ngày mai liền theo ta đi, cáo từ!"
Nói xong Dược Thiên Sầu xoay người bỏ đi.
"Muốn chết sao!" Thương Vân Tín quát lớn một tiếng, lần này đích thực là hắn đã bị chọc giận mất rồi!
Mai Hòa cả kinh, nhanh chóng quay sang khuyên can hắn. Dược Thiên Sầu khẽ quay đầu nhìn hai người cười lạnh, nhưng không muốn nhiều lời, mà lẳng lặng ly khai. Bởi vì lúc này hắn phi thường cao hứng, cảm giác mình rất phong quang, hiệu quả không tồi lắm ah!
Cuối cùng trong gian phòng chỉ còn lại hai lão già nhìn nhau ấp úng không thôi. Trải qua hồi lâu sau, Thương Vân Tín mới quay đầu nhìn sang Mai Hòa, nói: "Hiện giờ thì ngươi đã biết cái thứ hỗn trướng kia đáng chết như thế nào rồi chứ!"
Mai Hòa có điểm dở khóc dở cười, chỉ biết than thở: "Lấy đại cục làm trọng đi!"
Nhưng theo sau lại khẽ cau mày nhắc nhở: "Ta như thế nào đều cảm giác thấy chuyện này có điểm kì quái, dường như tên hỗn trướng kia đang có âm mưu gì đó?"
"Chỉ bằng vào hắn ư? Hắn dám sao!" Thương Vân Tín khinh thường không cho là đúng nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Mai Hòa lắc đầu, trầm ngâm: "Ngươi có thấy người nào tu vi như hắn mà dám có thái độ ngông cuồng như thế bao giờ chưa? Đại cung phụng, vẫn là phải nên cần thận với người này ah!"
"Bất quá là hắn đang ỷ vào đạo pháp chỉ của Tiên Cung mà thôi." Thương Vân Tín hừ lạnh một tiếng, ngoài miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng đã nảy sinh ra một tia cảnh giác...
Ngày kế, sau khi an bài thỏa đáng chuyện tình của Thiên Hạ thương hội xong, ngay lúc sáng sớm Dược Thiên Sầu tinh thần phấn chấn đã buông xuống trước cửa phân đà của Tuyệt Tình Cung. Theo sau hướng gã đệ tử canh gác bên ngoài gật đầu cười nói: "Báo cho Thương Vân Tín biết, đến thời gian phải đi rồi."
Chứng kiến gã đệ tử hùng hục chạy vào bên trong, Dược Thiên Sầu thần tình lạnh nhạt, khoanh tay mà đứng, hai mắt mang theo tia cười khểnh ngắm nhìn vào trong hành lang.
Sau khi nhận được chuyển cáo về thời gian, hai lão nhân liền điều chỉnh tâm trạng, rồi mới bước ra. Dưới ánh mắt soi mới của chúng đệ tử, Thương Vân Tín nhìn chằm chằm vào Dược Thiên Sầu, trầm giọng hỏi: "Đi nơi nào?"
Dược Thiên Sầu vui vẻ đáp: "Cứ đi là được rồi!"
Thương Vân Tín khóe miệng khẽ co giật, nhưng đã thấy Dược Thiên Sầu lao vút lên không trung, phi hành đi trước. Hơn nữa còn ngoái đầu lại nhìn mình ngoắc tay, ý bảo mình mau đi theo.
Dưới sự chắp tay đưa tiễn của Mai Hòa, cuối cùng Thương Vân Tín đành phải cắn răng phóng vút lên, kìm chế tâm tình quay sang Dược Thiên Sầu dò hỏi: "Rốt cuộc là ngươi muốn đi nơi nào?"
Hiện giờ Mục Binh ỷ vào thân phận của Ô Hùng, nên có thể thường xuyên lui tới giữa Tứ Thông thương hội và Cực Lạc Tiên Cảnh, thời gian ở Cực Lạc Tiên Cảnh chiếm nhiều hơn, về phần chuyện tình trong Tứ Thông thương hội, thì phần lớn đều giao cho Nam Thiên Long giải quyết. Theo suy nghĩ của hắn, bằng vào thân phận ngày hôm nay của mình, coi như Tứ Thông thương hội không có mình trấn thủ, thì cũng không một ai dám tiến đến gây phiền phức.
"Ta không hiểu nổi, Tiên Đế như thế nào lại muốn tên kia làm nhạc khúc cho ngày đại hỉ, quả thực đúng là trò cười trong tam giới!"
"Phụ thân!" Mục Thiên Kiều đang trầm ngâm, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mục Binh quát. Trong ánh mắt bao hàm thần tình bi phẫn nói: "Phụ thân, sao người dám ở sau lưng nghị luận đến chuyện tình của Tiên Đế. Chẳng lẽ người không sợ rước lấy cơn thịnh nộ, liên lụy tới nữ nhi cùng Ô Hùng hay sao?"
Mục Binh thoáng biến sắc, nhanh chóng ngắm nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có người nào khác, hắn mới nhẹ nhàng thở phào ra một hơi. Mục Binh biết vừa rồi mình đã quên hết thảy mà nói năng bừa bãi, nhất thời khiến cho bầu không khí bên trong lương đình trở nên xấu hổ. Hiện giờ Mục Binh đối với nữ nhi nhiều ít cũng có điểm kiêng kị, dù sao bao nhiêu vinh quang trên người của mình, đều là do nữ nhi ban cho ah!
Hồi lâu sau, diễn cảm trên mặt Mục Thiên Kiều mới buông lỏng xuống, ai kêu đối phương chính là phụ thân của mình đây chứ. Nàng sâu kín thở dài nói: "Sau này phụ thân chớ nói xằng bậy, coi như là suy nghĩ cho hạnh phúc của nữ nhi, ngoài miệng cần thận hơn một chút đi."
"Hiền nhiên! Hiền nhiên rồi! Vi phu chỉ lỡ lời mà thôi." Thấy nữ nhi đã không còn tức giận nữa. Mục Binh nhanh chóng nhân cơ hội giải thích: "Ta không phải muốn nói đến chuyện tình của Tiên Đế. Mà là đang nói đến hành vi của tên kia, làm sao có thể xứng đáng sáng tác thủ khúc trong ngày vui của Tiên Đế được chứ?"
Mục Thiên Kiều chậm rãi đứng lên, nhìn Mục Binh tận tinh khuyên giải: "Phụ thân nghe ta nói một câu, Dược Thiên Sầu dù sao cũng có ân với Mục gia chúng ta, ngày trước ở trong Thần Khư Cảnh, nếu không phải hắn xuất thủ tương trợ, thì nữ nhi sớm đã chết ở bên trong đó rồi. Coi như không tính đến chuyện này, thì hắn và chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận, nhưng vì sao người lại căm thù hắn như thế đây?"
"Ta chỉ không quen nhìn hành vi của hắn mà thôi." Mục Binh yếu ớt trả lời.
Trên thực tế chính là bởi vì lần trước trong ngày hôn lễ, Dược Thiên Sầu đã đánh lên thể diện của hắn. Với thân phận như ngày hôm nay, hắn đã không chấp nhận được chuyện tình, người phía dưới dám vô lễ với chính mình. Mà Dược Thiên Sầu trong mắt hắn, điển hình là một gẫ hạ nhân bất nhấp lưu, huống chi còn dám làm trò ở trước mặt quan khách, đụng vào thể diện của hắn, làm cho hắn tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự ái.
Sắp tới hắn chuẩn bị dùng lực ảnh hưởng của mình, đem Dược Thiên Sầu hảo hảo thu thập xuống. Để cho Dược Thiên Sầu biết cái gì gọi là tôn ti trật tự.
Nào ngờ bỗng nhiên nghe được chuyện tình Tiên Đế truyền pháp chỉ đến cho Dược Thiên Sầu. Tiên Đế đích thân hạ pháp chỉ ah! Mục Binh có điểm kiêng kị, đồng thời trong lòng lại có chút ghen ghét, chính mình thân là nhạc phụ của Ô Hùng, mà đều chưa bao giờ thấy qua pháp chỉ Tiên Đế, thế nhưng một gã hạ nhân không hơn không kém, lại có được vinh hạnh đặc biệt này. Thù cũ hận mới càng khiến cho nội tâm của hắn chán ghét Dược Thiên Sầu hơn.
"Hắn là chân quân tử cũng thế, mà chính là tiểu nhân cũng thôi. Giữa hắn và chúng ta đều không có vấn đề gì." Mục Thiên Kiều nói xong, bỗng nhiên ngập ngừng, tựa như đã nhìn ra được chuyện tình gì đó. Đôi mắt sáng gắt gao nhìn chằm chằm vào Mục Binh, cắn môi nói: "Phải chăng phụ thân muốn gây khó dễ cho hắn?"
"Nga! Nhạc phụ muốn làm chuyện gì thế?" Bên ngoài đột nhiên truyền vào thanh âm sang sảng. Hai người nghiêng đầu nhìn rạ, chỉ thấy Ô Hùng như long hành hố bộ, theo bên ngoài môn khẩu hoa viên bước vào, trên mặt mang theo ý cười niềm nở.
Mục Binh thấy vậy, liền bước nhanh ra khỏi lương đình, nhìn Ô Hùng cười nói: "Đại thống lĩnh đã quay về rồi sao."
"Nhạc phụ đại nhân!" Ô Hùng khách khí chắp tay hành lễ. Theo sau hai người bước vào trong lương đình ngồi xuống, Ô Hùng quay đầu nhìn sang Mục Binh, theo sau lại nhìn Mục Thiên Kiều tươi cười hỏi: "Phu nhân vừa rồi nói nhạc phụ muốn làm chuyện gì? Nếu không ngại thì hãy nói cho ta nghe qua một chút đi."
/1255
|