Trước đó Bạch Xuyên còn chưa sử dụng võ kỹ nên hắn còn có thể né tránh, nhưng bây giờ Bạch Xuyên sử dụng võ kỹ, lúc này Lạc Thần rơi vào hoàn cảnh xấu.
Không có võ kỹ, đây là điểm yếu của Lạc Thần.
Lạc Thần có thể khẳng định nếu bị một quyền này đánh trúng, kết quả tốt nhất là bị trọng thương, thậm chí bị khả năng đi đánh chết.
Đối mặt một quyền cường hãn như thế, tuyệt đối không thể đánh bừa, chỉ có thể né tránh.
Nhưng trong đầu hắn mới xuất hiện ý nghĩ muốn né tránh thì quyền phong cuồng bạo kia đã đến trước mắt rồi.
“Né! Né! Né……”
Trong lòng Lạc Thần rít gào, giờ khắc này trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ này.
Mắt thấy bị đánh trúng, Lạc Thần đột nhiên cảm giác được dường như có thứ gì đó trong thức hải động đậy.
Cảm giác nói không nên lời, thật giống hết thảy lực lượng, kể cả tư tưởng của hắn đều hóa thành năng lượng ở trợ giúp hắn né tránh.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới như thay đổi.
Hắn cảm giác trên đầu mình mọc thêm đôi mắt có thể nhìn đến cảnh tượng 360 độ quanh mình.
Hơn nữa hết thảy mọi thứ như biến chậm, một quyền nhanh như tia chớp của Bạch Xuyên ở trong mắt hắn chậm đến cực điểm, dường như một người đang làm động tác chậm.
Người đứng chung quanh cũng thế, ngay cả chớp mắt cũng trở nên vô cùng thong thả.
“Né!”
Lạc Thần bất chấp suy nghĩ tại sao lại như vậy.
Lùi một bước, thân sườn khẽ chuyển, suýt soát thoát khỏi công kích của Bạch Xuyên.
Nhìn nắm tay Bạch Xuyên chậm rãi xẹt qua trước ngực, Lạc Thần nâng bàn tay lên, một quyền nện vào ngực Bạch Xuyên.
Trực quyền, một phương thức ra quyền bình thường, không tính là võ kỹ, đây là Lạc Thần nhìn lén học viên huấn luyện học được.
“Oành!”
Một tiếng trầm vang, Bạch Xuyên bị hung hăng đánh bay ra ngoài, khuôn mặt hồng nhuận nháy mắt trở nên tái nhợt, đang ở không trung đã phun một ngụm máu tươi ra, ngay sau đó té rớt trên mặt đất, hôn mê.
Tuy thực lực Lạc Thần không kịp Bạch Xuyên, nhưng lực lượng hai ngàn cân bộc phát ra Bạch Xuyên không thể thừa nhận.
“Hô……”
Lạc Thần nhẹ nhàng thở ra!
Ngay khi hắn thở nhẹ ra, góc nhìn 360 độ nháy mắt biến mất, chung quanh khôi phục lại tốc độ bình thường.
Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác……
Một trận chiến đấu, lấy một loại phương thức quỷ dị kết thúc.
Cả đường phố, một mảnh yên tĩnh!
Ai cũng không nghĩ đến Lạc Thần sẽ thắng, bao gồm bản thân Lạc Thần.
Ở trong mắt bọn họ, Lạc Thần chỉ chuyển người một cái, ngay sau đó lại là tùy ý nhất quyền liền dễ dàng đánh bại Bạch Xuyên.
“Chỉ một chiêu đã đánh bại người Bạch Gia, thiếu niên này ít nhất cũng có Tinh Đồ ngũ trọng!”
“Ta thấy không hẳn, khả năng là Tinh Đồ lục trọng, hắn thắng quá dứt khoát.”
“Đáng tiếc, thiếu niên này chọc người của bạch người, phỏng chừng không được bao lâu sẽ bị trả thù!”
“……”
Đám người không ức chế được khiếp sợ trong lòng, sôi nổi thấp giọng nghị luận.
Bạch Phong nhìn Bạch Xuyên đã hôn mê bất tỉnh, khóe mắt không ngừng nhảy lên, Bạch Xuyên còn chưa kịp sử dụng Tinh Hồn đã bị thua.
Hắn thực may mắn, xông lên là Bạch Xuyên, nếu là hắn, tuy rằng thực lực của hắn còn cao hơn Bạch Xuyên một bậc, nhưng phỏng chừng kết quả cũng tốt hơn bao nhiêu.
“Tên khốn, ngày hôm qua lại dám dấu giếm thực lực!”
Bạch Phong nhìn Lạc Thần một cái, sau đó bước nhanh đi về phía trước, nâng Bạch Xuyên lên xoay người rời đi.
Ngày hôm qua Lạc Thần còn nói mình là Tinh Đồ tam trọng, hắn không tin Lạc Thần có thể trong một đêm tăng lên nhiều như vậy.
Đối với ý nghĩ của Bạch Phong, Lạc Thần cũng không rõ ràng, hắn cũng không có ngăn trở Bạch Phong rời đi, cũng không thực lực ngăn trở.
Hắn còn không biết mình thắng Bạch Xuyên bằng cách nào nữa, nếu Bạch Phong lên, hắn không biết còn có thể dùng năng lực thần kỳ kia một lần nữa hay không.
Lập tức, Lạc Thần đi vào trong võ quán, có điều hắn vừa mới đi tới cửa đã bị một người ngăn cản —— Hoắc Phi Ưng.
“Quán chủ, có việc sao?”
Lạc Thần mở miệng hỏi, ngay khi hắn vừa mở miệng hỏi thì trong lòng đã có suy đoán.
Đưa cho Lạc Thần một khối bạc vụn, Hoắc Phi Ưng có chút âm trầm nói:
“Đây là tiền công của ngươi, từ ngày mai ngươi không cần tới nơi này công tác.”
Quả nhiên như thế!
Nhìn thấy Hoắc Phi Anh thì Lạc Thần đã đoán được sẽ là như thế này, Bạch Gia là quái vật khổng lồ, cho dù Hoắc Phi Ưng cũng dám đắc tội.
“Được.”
Lạc Thần bình tĩnh lên tiếng, tiếp nhận bạc, xoay người rời đi.
Đối với cách làm của Hoắc Phi Ưng, hắn có thể lý giải, hắn đắc tội là người của Bạch gia, phỏng chừng bây giờ toàn bộ Húc Nhật Thành cũng không ai dám dùng hắn.
Lang thang trên đường phố không có mục tiêu, Lạc Thần lại cảm thấy mờ mịt.
Tình huống vừa rồi cho thấy là hai người kia tới kiếm chuyện với hắn, hiển nhiên là Bạch Băng Nhi bày mưu đặt kế. Lấy tính cách Bạch Băng Nhi khẳng định sẽ không bỏ qua như vậy.
Kể từ đó, Húc Nhật Thành này, hắn là ngốc nổi nữa.
Hôm nay hắn may mắn, gặp được hai người thực lực không quá mạnh, nhưng tiếp theo không nhất định rồi, người Bạch gia giết hắn cũng không cần kiêng kị điều gì.
“Nếu nơi này không chứa được ta, vậy rời đi thôi! Đi ra ngoài kiến thức cũng tốt. Còn Bạch Băng Nhi, còn có Bạch Gia, một ngày nào đó ta sẽ trở về trả lại hết thảy gấp mười lần.”
Quyết định xong, Lạc Thần lập tức về nhà thu thập vài món quần áo, rồi sau đó đi về phương hướng cửa thành.
Mới vừa đi đến cửa thành, hắn liền bị hấp dẫn bởi một trận nghị luận ồn ào.
Theo âm thanh nhìn lại, ở cửa thành có bố cáo, một đám người đang vây quanh đó nghị luận.
Tò mò chen vào đám người, Lạc Thần phát hiện trên bảng bố cáo là một tờ bố cáo màu đỏ, vô cùng gây chú ý.
Nội dung đại khái là: Thiên Phong Quốc Học Viện Hoàng Gia, nửa tháng sau sẽ đến Húc Nhật Thành chiêu sinh. Đến lúc đó, chỉ cần là tuổi từ mười sáu tuổi trở xuống, thực lực đạt tới Tinh Đồ ngũ trọng, đều có thể báo danh tham gia khảo hạch, chỉ cần có thể thông qua khảo hạch liền có thể đi vào Học Viện Hoàng Gia.
Trong hai mắt sáng ngời của Lạc Thần lộ vẻ kích động
Học Viện Hoàng Gia tới Húc Nhật Thành chiêu sinh, trong trí nhớ hắn thì đây là lần đầu tiên. Trước đây Học Viện Hoàng Gia luôn khinh thường một trung đẳng thành thị như Húc Nhật Thành.
Có điều mặc kệ ra sao, điều này đối với hắn đây là một cơ hội cực kỳ khó được.
Nếu có thể tiến vào Học Viện Hoàng Gia, vậy thì hoàn toàn không cần lo lắng không có võ kỹ để tu luyện nữa.
Hơn nữa có được học viện che chở, đảm bảo an toàn, xem như một công đôi việc.
Vô luận như thế nào hắn cần thiết đi vào Học Viện Hoàng Gia.
Lập tức, Lạc Thần xoay người quay trở về nhà.
Trên đường, hắn dùng một nửa tiền trên người để mua đồ ăn trong nửa tháng tới, về đến nhà, khoá chết cửa không ra.
Học Viện Hoàng Gia chiêu sinh yêu cầu Tinh Đồ ngũ trọng, thực lực của hắn còn chưa đủ, nửa tháng này là cơ hội cuối cùng, hắn muốn bế quan khổ tu.
Tinh Đồ ngũ trọng yêu, lực lượng đạt tới ba ngàn cân.
Nói cách khác, Lạc Thần cần phải để cho lực lượng của mình gia tăng một ngàn cân.
Nếu không có công pháp, Lạc Thần căn bản không ôm hy vọng, nhưng bây giờ tuy không biết 《 Hỗn Độn Luyện Hỏa Quyết 》 là cấp bậc gì, nhưng trong lòng hắn vẫn rất tin tưởng công pháp này.
Ngồi xếp bằng ở trên giường, Lạc Thần không có lập tức bắt đầu tu luyện, mà là tâm thần chìm vào thức hải.
Trải qua những phù văn kia đánh sâu vào, không biết thức hải hắn đã biến thành bộ dáng gì, còn có thị giác 360 độ có vẻ như cũng có liên quan đến thức hải biến hoá.
Không có võ kỹ, đây là điểm yếu của Lạc Thần.
Lạc Thần có thể khẳng định nếu bị một quyền này đánh trúng, kết quả tốt nhất là bị trọng thương, thậm chí bị khả năng đi đánh chết.
Đối mặt một quyền cường hãn như thế, tuyệt đối không thể đánh bừa, chỉ có thể né tránh.
Nhưng trong đầu hắn mới xuất hiện ý nghĩ muốn né tránh thì quyền phong cuồng bạo kia đã đến trước mắt rồi.
“Né! Né! Né……”
Trong lòng Lạc Thần rít gào, giờ khắc này trong đầu hắn chỉ còn lại một ý nghĩ này.
Mắt thấy bị đánh trúng, Lạc Thần đột nhiên cảm giác được dường như có thứ gì đó trong thức hải động đậy.
Cảm giác nói không nên lời, thật giống hết thảy lực lượng, kể cả tư tưởng của hắn đều hóa thành năng lượng ở trợ giúp hắn né tránh.
Trong nháy mắt, toàn bộ thế giới như thay đổi.
Hắn cảm giác trên đầu mình mọc thêm đôi mắt có thể nhìn đến cảnh tượng 360 độ quanh mình.
Hơn nữa hết thảy mọi thứ như biến chậm, một quyền nhanh như tia chớp của Bạch Xuyên ở trong mắt hắn chậm đến cực điểm, dường như một người đang làm động tác chậm.
Người đứng chung quanh cũng thế, ngay cả chớp mắt cũng trở nên vô cùng thong thả.
“Né!”
Lạc Thần bất chấp suy nghĩ tại sao lại như vậy.
Lùi một bước, thân sườn khẽ chuyển, suýt soát thoát khỏi công kích của Bạch Xuyên.
Nhìn nắm tay Bạch Xuyên chậm rãi xẹt qua trước ngực, Lạc Thần nâng bàn tay lên, một quyền nện vào ngực Bạch Xuyên.
Trực quyền, một phương thức ra quyền bình thường, không tính là võ kỹ, đây là Lạc Thần nhìn lén học viên huấn luyện học được.
“Oành!”
Một tiếng trầm vang, Bạch Xuyên bị hung hăng đánh bay ra ngoài, khuôn mặt hồng nhuận nháy mắt trở nên tái nhợt, đang ở không trung đã phun một ngụm máu tươi ra, ngay sau đó té rớt trên mặt đất, hôn mê.
Tuy thực lực Lạc Thần không kịp Bạch Xuyên, nhưng lực lượng hai ngàn cân bộc phát ra Bạch Xuyên không thể thừa nhận.
“Hô……”
Lạc Thần nhẹ nhàng thở ra!
Ngay khi hắn thở nhẹ ra, góc nhìn 360 độ nháy mắt biến mất, chung quanh khôi phục lại tốc độ bình thường.
Dường như vừa rồi chỉ là ảo giác……
Một trận chiến đấu, lấy một loại phương thức quỷ dị kết thúc.
Cả đường phố, một mảnh yên tĩnh!
Ai cũng không nghĩ đến Lạc Thần sẽ thắng, bao gồm bản thân Lạc Thần.
Ở trong mắt bọn họ, Lạc Thần chỉ chuyển người một cái, ngay sau đó lại là tùy ý nhất quyền liền dễ dàng đánh bại Bạch Xuyên.
“Chỉ một chiêu đã đánh bại người Bạch Gia, thiếu niên này ít nhất cũng có Tinh Đồ ngũ trọng!”
“Ta thấy không hẳn, khả năng là Tinh Đồ lục trọng, hắn thắng quá dứt khoát.”
“Đáng tiếc, thiếu niên này chọc người của bạch người, phỏng chừng không được bao lâu sẽ bị trả thù!”
“……”
Đám người không ức chế được khiếp sợ trong lòng, sôi nổi thấp giọng nghị luận.
Bạch Phong nhìn Bạch Xuyên đã hôn mê bất tỉnh, khóe mắt không ngừng nhảy lên, Bạch Xuyên còn chưa kịp sử dụng Tinh Hồn đã bị thua.
Hắn thực may mắn, xông lên là Bạch Xuyên, nếu là hắn, tuy rằng thực lực của hắn còn cao hơn Bạch Xuyên một bậc, nhưng phỏng chừng kết quả cũng tốt hơn bao nhiêu.
“Tên khốn, ngày hôm qua lại dám dấu giếm thực lực!”
Bạch Phong nhìn Lạc Thần một cái, sau đó bước nhanh đi về phía trước, nâng Bạch Xuyên lên xoay người rời đi.
Ngày hôm qua Lạc Thần còn nói mình là Tinh Đồ tam trọng, hắn không tin Lạc Thần có thể trong một đêm tăng lên nhiều như vậy.
Đối với ý nghĩ của Bạch Phong, Lạc Thần cũng không rõ ràng, hắn cũng không có ngăn trở Bạch Phong rời đi, cũng không thực lực ngăn trở.
Hắn còn không biết mình thắng Bạch Xuyên bằng cách nào nữa, nếu Bạch Phong lên, hắn không biết còn có thể dùng năng lực thần kỳ kia một lần nữa hay không.
Lập tức, Lạc Thần đi vào trong võ quán, có điều hắn vừa mới đi tới cửa đã bị một người ngăn cản —— Hoắc Phi Ưng.
“Quán chủ, có việc sao?”
Lạc Thần mở miệng hỏi, ngay khi hắn vừa mở miệng hỏi thì trong lòng đã có suy đoán.
Đưa cho Lạc Thần một khối bạc vụn, Hoắc Phi Ưng có chút âm trầm nói:
“Đây là tiền công của ngươi, từ ngày mai ngươi không cần tới nơi này công tác.”
Quả nhiên như thế!
Nhìn thấy Hoắc Phi Anh thì Lạc Thần đã đoán được sẽ là như thế này, Bạch Gia là quái vật khổng lồ, cho dù Hoắc Phi Ưng cũng dám đắc tội.
“Được.”
Lạc Thần bình tĩnh lên tiếng, tiếp nhận bạc, xoay người rời đi.
Đối với cách làm của Hoắc Phi Ưng, hắn có thể lý giải, hắn đắc tội là người của Bạch gia, phỏng chừng bây giờ toàn bộ Húc Nhật Thành cũng không ai dám dùng hắn.
Lang thang trên đường phố không có mục tiêu, Lạc Thần lại cảm thấy mờ mịt.
Tình huống vừa rồi cho thấy là hai người kia tới kiếm chuyện với hắn, hiển nhiên là Bạch Băng Nhi bày mưu đặt kế. Lấy tính cách Bạch Băng Nhi khẳng định sẽ không bỏ qua như vậy.
Kể từ đó, Húc Nhật Thành này, hắn là ngốc nổi nữa.
Hôm nay hắn may mắn, gặp được hai người thực lực không quá mạnh, nhưng tiếp theo không nhất định rồi, người Bạch gia giết hắn cũng không cần kiêng kị điều gì.
“Nếu nơi này không chứa được ta, vậy rời đi thôi! Đi ra ngoài kiến thức cũng tốt. Còn Bạch Băng Nhi, còn có Bạch Gia, một ngày nào đó ta sẽ trở về trả lại hết thảy gấp mười lần.”
Quyết định xong, Lạc Thần lập tức về nhà thu thập vài món quần áo, rồi sau đó đi về phương hướng cửa thành.
Mới vừa đi đến cửa thành, hắn liền bị hấp dẫn bởi một trận nghị luận ồn ào.
Theo âm thanh nhìn lại, ở cửa thành có bố cáo, một đám người đang vây quanh đó nghị luận.
Tò mò chen vào đám người, Lạc Thần phát hiện trên bảng bố cáo là một tờ bố cáo màu đỏ, vô cùng gây chú ý.
Nội dung đại khái là: Thiên Phong Quốc Học Viện Hoàng Gia, nửa tháng sau sẽ đến Húc Nhật Thành chiêu sinh. Đến lúc đó, chỉ cần là tuổi từ mười sáu tuổi trở xuống, thực lực đạt tới Tinh Đồ ngũ trọng, đều có thể báo danh tham gia khảo hạch, chỉ cần có thể thông qua khảo hạch liền có thể đi vào Học Viện Hoàng Gia.
Trong hai mắt sáng ngời của Lạc Thần lộ vẻ kích động
Học Viện Hoàng Gia tới Húc Nhật Thành chiêu sinh, trong trí nhớ hắn thì đây là lần đầu tiên. Trước đây Học Viện Hoàng Gia luôn khinh thường một trung đẳng thành thị như Húc Nhật Thành.
Có điều mặc kệ ra sao, điều này đối với hắn đây là một cơ hội cực kỳ khó được.
Nếu có thể tiến vào Học Viện Hoàng Gia, vậy thì hoàn toàn không cần lo lắng không có võ kỹ để tu luyện nữa.
Hơn nữa có được học viện che chở, đảm bảo an toàn, xem như một công đôi việc.
Vô luận như thế nào hắn cần thiết đi vào Học Viện Hoàng Gia.
Lập tức, Lạc Thần xoay người quay trở về nhà.
Trên đường, hắn dùng một nửa tiền trên người để mua đồ ăn trong nửa tháng tới, về đến nhà, khoá chết cửa không ra.
Học Viện Hoàng Gia chiêu sinh yêu cầu Tinh Đồ ngũ trọng, thực lực của hắn còn chưa đủ, nửa tháng này là cơ hội cuối cùng, hắn muốn bế quan khổ tu.
Tinh Đồ ngũ trọng yêu, lực lượng đạt tới ba ngàn cân.
Nói cách khác, Lạc Thần cần phải để cho lực lượng của mình gia tăng một ngàn cân.
Nếu không có công pháp, Lạc Thần căn bản không ôm hy vọng, nhưng bây giờ tuy không biết 《 Hỗn Độn Luyện Hỏa Quyết 》 là cấp bậc gì, nhưng trong lòng hắn vẫn rất tin tưởng công pháp này.
Ngồi xếp bằng ở trên giường, Lạc Thần không có lập tức bắt đầu tu luyện, mà là tâm thần chìm vào thức hải.
Trải qua những phù văn kia đánh sâu vào, không biết thức hải hắn đã biến thành bộ dáng gì, còn có thị giác 360 độ có vẻ như cũng có liên quan đến thức hải biến hoá.
/39
|