Hạ Hoài Chi thế nhưng lại ra tay tương trợ, điều này làm Nam Cung Ngạo thực không ngờ.
"Không cần kinh ngạc, đều cùng mục đích mà thôi.", thanh âm Hạ Hoài Chi tuyệt không có chút cảm xúc. "Điều kiện gì?"
" Sau khi thành công, nơi này thuộc về ta." "Thủy Hỏa đường không có vấn đề sao?" "Ta không có vấn đề, bọn họ có vấn đề gì!"
Thính Đào Tiểu Cư, hai người nhìn như ngươi tới ta đi, một bộ lạnh lùng, lại còn dùng bí ngữ âm thầm nói chuyện với nhau.
"Ta đồng ý.", trên mặt Nam Cung Ngạo không có biểu tình gì, vì thế Hạ Hoài Chi thu kiếm, toan đi ra cửa lại thấy bóng dáng màu trắng kia trốn ở trong phòng nên phi thân bế nàng ra, khiến nàng kêu lên một tiếng thét chói tai.
Nam Cung Ngạo chau lông mày, Hạ Hoài Chi cười đến đặc biệt, nói: "Ta muốn bổ sung điều kiện, thêm nàng ta nữa."
Nàng mở to mắt nhìn Nam Cung Ngạo, hồi lâu, Nam Cung Ngạo phất tay nói: "Ngươi cứ mang đi."
Hạ Hoài Chi vì thế bế Ly Nhi bước đi, nàng vẫn giãy dụa mãnh liệt, thanh âm cũng cất cao gọi: "Ca ca!"
"Đi cùng hắn đi."
Nam Cung Ngạo quay đầu nhìn nàng, lãnh đạm nói. Vì thế Ly Nhi lại trở lại im lặng, để mặc Hạ Hoài Chi ôm đi, ra khỏi Thinh Đào Tiểu Cư. Đợi cho người dần dần đi khuất, Nam Cung Ngạo rút kiếm trong tay áo ra nhẹ vuốt ve, phảng phất nhớ đến gương mặt
lạnh như băng của người đàn bà mười năm trước.
Nam Cung Ngạo vẫn như cũ làm tròn chức trách canh giữ bên cửa sổ, nhưng trong lòng luôn thầm nghĩ, chỉ còn nửa năm nữa, nửa năm.
Đã mười ngày Nam Cung Ngạo không gặp Ly Nhi, hắn không nghĩ là sẽ lại gặp lại nàng, thế nhưng hắn lại gặp nàng ở Thực Phủ. Nàng ngồi bên người Hạ Hoài Chi, đôi mắt đẹp hoen đỏ, Hạ Hoài Chi dùng một tay siết chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, cầm ly rượu uy tiến miệng nàng, gò má nàng càng ngày càng hồng, cái loại hồng này thực mê hồn khiến người nhìn tâm tình câu đãng.
Hạ Hoài Chi buông nàng ra, nói: "Đi về phía trước hai bước."
Vì thế nàng đứng lên, loạng choạng tiến về phía trước hai bước, vịn vào cái bàn, khẩn cầu nhìn Hạ Hoài Chi.
"Vẫn chưa đủ say." Hạ Hoài Chi bưng rượu tiến đến, đổ thuốc bột màu trắng vào cốc rượu, đưa đến miệng nàng nói: "Mau, uống hết."
Ly Nhi có chút sợ hãi nhìn hắn, Hạ Hoài Chi cường bạo ép nàng uống vào, Ly Nhi đột nhiên nhìn thấy Nam Cung Ngạo, nhìn thật lâu, thật lâu mới lảo đảo chạy đến, trong đáy mắt hiện lên tia vui sướng, nàng nhẹ gọi: "Ca ca!"
Nam Cung Ngạo thuận thế kéo tay nàng, chậm rãi tiến lại chỗ Hạ Hoài Chi, cầm lấy chén rượu trong tay Hạ Hoài Chi đưa đến bên miệng Ly Nhi, nói: "Uống!"
Ly Nhi kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn đến chén rượu trong tay hắn, rồi chậm rãi đưa tay ra cầm lấy chén rượu, cúi đầu uống cạn, ánh mắt vốn đã mê ly lại hiện lên một tầng nước mỏng.
Nam Cung buông nàng ra, xoay người rời đi. Người xung quanh vây xem cũng không dám lên tiếng, ai cũng biết Hạ Hoài Chi muốn trả thù hắn, nhưng là để trả thù hắn mà dùng một nữ nhân sao? Nam Cung cười đến trào phúng.
Nam Cung cũng không còn muốn nàng nữa, hắn đổi đủ loại kiểu nữ nhân, nàng đối với hắn mà nói cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nàng té xỉu ở Thực Phủ, Nam Cung đầu thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn. Hạ Hoài Chi không có ở đó, lão mụ tử đành bế nàng trở về, thấy thế Lưu Phủ ở Y sư đường liền nói: "Khoan đã, cứ để nàng ở đây ta xem chút, đàng nào đem về rồi cũng phải tới tìm ta."
Hắn bắt mạch, nghiêm túc nhíu mi nói: "Trở về chúc mừng chủ nhân nhà ngươi đi, nàng có hỉ mạch, đã được hai tháng."
Lão mụ tử làm như không có việc gì, bế nàng quay về Bích Lạc Hiên. Mọi người đều nhìn đến Nam Cung Ngạo.
Vài ngày sau, Hạ Hoài Chi phái người đến mời hắn qua. Nam Cung hừ lạnh đi vào Bích Lạc Hiên, khó chịu nói: "Ngươi lại giở trò gì nữa đây?"
"Ta mời ngươi đến xem kịch vui a." Hạ Hoài Chi nhìn người đang thối lui ở góc tường, cười đến lãnh khốc.
Nam Cung Ngạo mặt không chút thay đổi, nhìn người đang lạnh run kia, vừa lúc chạm ánh mắt của nàng, trước mắt hiện lên đóa mạn châu sa đỏ như máu kia, đột nhiên dâng lên một tia chán ghét, con của Nam Cung Ngạo ta làm sao có thể được sinh ra từ một cái thi yêu.
Ly Nhi một tay ôm bụng, một tay chống vào bức tường phía sau, hoảng sợ nhìn bát canh màu đen trên tay Lưu thẩm, ánh mắt cầu xin thương xót làm cho Lưu thẩm cũng không dám trực tiếp nhìn thằng nàng, thanh âm mất kiên nhẫn nói: "Ngoan ngoãn uống đi."
Ly Nhi nhìn nàng đi tới, dùng sức đẩy nàng chạy ra ngoài, chạy trốn quá mau, va vào người Nam Cung Ngạo, Nam Cung Ngạo nhìn Hạ Hoài Chi phía sau, đưa tay nâng cằm Ly Nhi lên, sau đó chằm chằm nhìn nàng. Ánh mắt nàng ngấn nước xinh đẹp lại ưu thương, nàng nói:
"Ca ca, hãy để ta sinh hạ hắn đi, ngươi không thích hắn, ta có thể trở về tử vụ thụ hải, có thể không nói cho hắn hắn là ai, Ly Nhi rất nghe lời, hắn cũng sẽ rất nghe lời. Ca ca, van cầu ngươi, van cầu ngươi."
Đôi mắt nàng tràn ngập hy vọng nhìn hắn, Lưu thẩm cũng trầm ngưng ở phía sau nàng, nhìn Nam Cung Ngạo. Nam Cung Ngạo nắm bả vai của nàng, đẩy nàng từ trong lòng ra, sau đó dùng tay phải mạnh bạo đánh vào bụng nàng. Lưu thẩm phía sau kinh hô một tiếng, nàng từ trong tay hắn chậm rãi ngã xuống, uể oải trên mặt đất, sắc mặt trắng như tờ giấy, hai tay ôm bụng, ngay cả tiếng rên rỉ cũng trở nên vỡ vụn.Nam Cung Ngạo quay đầu nhìn Hạ Hoài Chi, nói: "Còn có việc gì không?"
Đôi mắt Hạ Hoài Chi lóe lên phẫn hận. Nàng nằm trên mặt đất cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, máu dưới thân tràn ra, liền rơi vào hôn mê.
Từ đó về sau, Ly Nhi không dám tới gần hắn nữa, Nam Cung Ngạo chỉ không thể nào ngủ, có thể làm cho nàng tuyệt vọng đi. Nhưng là hắn không biết Hạ Hoài Chi đối xử với nàng thế nào.
"Không cần kinh ngạc, đều cùng mục đích mà thôi.", thanh âm Hạ Hoài Chi tuyệt không có chút cảm xúc. "Điều kiện gì?"
" Sau khi thành công, nơi này thuộc về ta." "Thủy Hỏa đường không có vấn đề sao?" "Ta không có vấn đề, bọn họ có vấn đề gì!"
Thính Đào Tiểu Cư, hai người nhìn như ngươi tới ta đi, một bộ lạnh lùng, lại còn dùng bí ngữ âm thầm nói chuyện với nhau.
"Ta đồng ý.", trên mặt Nam Cung Ngạo không có biểu tình gì, vì thế Hạ Hoài Chi thu kiếm, toan đi ra cửa lại thấy bóng dáng màu trắng kia trốn ở trong phòng nên phi thân bế nàng ra, khiến nàng kêu lên một tiếng thét chói tai.
Nam Cung Ngạo chau lông mày, Hạ Hoài Chi cười đến đặc biệt, nói: "Ta muốn bổ sung điều kiện, thêm nàng ta nữa."
Nàng mở to mắt nhìn Nam Cung Ngạo, hồi lâu, Nam Cung Ngạo phất tay nói: "Ngươi cứ mang đi."
Hạ Hoài Chi vì thế bế Ly Nhi bước đi, nàng vẫn giãy dụa mãnh liệt, thanh âm cũng cất cao gọi: "Ca ca!"
"Đi cùng hắn đi."
Nam Cung Ngạo quay đầu nhìn nàng, lãnh đạm nói. Vì thế Ly Nhi lại trở lại im lặng, để mặc Hạ Hoài Chi ôm đi, ra khỏi Thinh Đào Tiểu Cư. Đợi cho người dần dần đi khuất, Nam Cung Ngạo rút kiếm trong tay áo ra nhẹ vuốt ve, phảng phất nhớ đến gương mặt
lạnh như băng của người đàn bà mười năm trước.
Nam Cung Ngạo vẫn như cũ làm tròn chức trách canh giữ bên cửa sổ, nhưng trong lòng luôn thầm nghĩ, chỉ còn nửa năm nữa, nửa năm.
Đã mười ngày Nam Cung Ngạo không gặp Ly Nhi, hắn không nghĩ là sẽ lại gặp lại nàng, thế nhưng hắn lại gặp nàng ở Thực Phủ. Nàng ngồi bên người Hạ Hoài Chi, đôi mắt đẹp hoen đỏ, Hạ Hoài Chi dùng một tay siết chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng, cầm ly rượu uy tiến miệng nàng, gò má nàng càng ngày càng hồng, cái loại hồng này thực mê hồn khiến người nhìn tâm tình câu đãng.
Hạ Hoài Chi buông nàng ra, nói: "Đi về phía trước hai bước."
Vì thế nàng đứng lên, loạng choạng tiến về phía trước hai bước, vịn vào cái bàn, khẩn cầu nhìn Hạ Hoài Chi.
"Vẫn chưa đủ say." Hạ Hoài Chi bưng rượu tiến đến, đổ thuốc bột màu trắng vào cốc rượu, đưa đến miệng nàng nói: "Mau, uống hết."
Ly Nhi có chút sợ hãi nhìn hắn, Hạ Hoài Chi cường bạo ép nàng uống vào, Ly Nhi đột nhiên nhìn thấy Nam Cung Ngạo, nhìn thật lâu, thật lâu mới lảo đảo chạy đến, trong đáy mắt hiện lên tia vui sướng, nàng nhẹ gọi: "Ca ca!"
Nam Cung Ngạo thuận thế kéo tay nàng, chậm rãi tiến lại chỗ Hạ Hoài Chi, cầm lấy chén rượu trong tay Hạ Hoài Chi đưa đến bên miệng Ly Nhi, nói: "Uống!"
Ly Nhi kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn đến chén rượu trong tay hắn, rồi chậm rãi đưa tay ra cầm lấy chén rượu, cúi đầu uống cạn, ánh mắt vốn đã mê ly lại hiện lên một tầng nước mỏng.
Nam Cung buông nàng ra, xoay người rời đi. Người xung quanh vây xem cũng không dám lên tiếng, ai cũng biết Hạ Hoài Chi muốn trả thù hắn, nhưng là để trả thù hắn mà dùng một nữ nhân sao? Nam Cung cười đến trào phúng.
Nam Cung cũng không còn muốn nàng nữa, hắn đổi đủ loại kiểu nữ nhân, nàng đối với hắn mà nói cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nàng té xỉu ở Thực Phủ, Nam Cung đầu thậm chí cũng không quay đầu lại nhìn. Hạ Hoài Chi không có ở đó, lão mụ tử đành bế nàng trở về, thấy thế Lưu Phủ ở Y sư đường liền nói: "Khoan đã, cứ để nàng ở đây ta xem chút, đàng nào đem về rồi cũng phải tới tìm ta."
Hắn bắt mạch, nghiêm túc nhíu mi nói: "Trở về chúc mừng chủ nhân nhà ngươi đi, nàng có hỉ mạch, đã được hai tháng."
Lão mụ tử làm như không có việc gì, bế nàng quay về Bích Lạc Hiên. Mọi người đều nhìn đến Nam Cung Ngạo.
Vài ngày sau, Hạ Hoài Chi phái người đến mời hắn qua. Nam Cung hừ lạnh đi vào Bích Lạc Hiên, khó chịu nói: "Ngươi lại giở trò gì nữa đây?"
"Ta mời ngươi đến xem kịch vui a." Hạ Hoài Chi nhìn người đang thối lui ở góc tường, cười đến lãnh khốc.
Nam Cung Ngạo mặt không chút thay đổi, nhìn người đang lạnh run kia, vừa lúc chạm ánh mắt của nàng, trước mắt hiện lên đóa mạn châu sa đỏ như máu kia, đột nhiên dâng lên một tia chán ghét, con của Nam Cung Ngạo ta làm sao có thể được sinh ra từ một cái thi yêu.
Ly Nhi một tay ôm bụng, một tay chống vào bức tường phía sau, hoảng sợ nhìn bát canh màu đen trên tay Lưu thẩm, ánh mắt cầu xin thương xót làm cho Lưu thẩm cũng không dám trực tiếp nhìn thằng nàng, thanh âm mất kiên nhẫn nói: "Ngoan ngoãn uống đi."
Ly Nhi nhìn nàng đi tới, dùng sức đẩy nàng chạy ra ngoài, chạy trốn quá mau, va vào người Nam Cung Ngạo, Nam Cung Ngạo nhìn Hạ Hoài Chi phía sau, đưa tay nâng cằm Ly Nhi lên, sau đó chằm chằm nhìn nàng. Ánh mắt nàng ngấn nước xinh đẹp lại ưu thương, nàng nói:
"Ca ca, hãy để ta sinh hạ hắn đi, ngươi không thích hắn, ta có thể trở về tử vụ thụ hải, có thể không nói cho hắn hắn là ai, Ly Nhi rất nghe lời, hắn cũng sẽ rất nghe lời. Ca ca, van cầu ngươi, van cầu ngươi."
Đôi mắt nàng tràn ngập hy vọng nhìn hắn, Lưu thẩm cũng trầm ngưng ở phía sau nàng, nhìn Nam Cung Ngạo. Nam Cung Ngạo nắm bả vai của nàng, đẩy nàng từ trong lòng ra, sau đó dùng tay phải mạnh bạo đánh vào bụng nàng. Lưu thẩm phía sau kinh hô một tiếng, nàng từ trong tay hắn chậm rãi ngã xuống, uể oải trên mặt đất, sắc mặt trắng như tờ giấy, hai tay ôm bụng, ngay cả tiếng rên rỉ cũng trở nên vỡ vụn.Nam Cung Ngạo quay đầu nhìn Hạ Hoài Chi, nói: "Còn có việc gì không?"
Đôi mắt Hạ Hoài Chi lóe lên phẫn hận. Nàng nằm trên mặt đất cúi thấp đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, máu dưới thân tràn ra, liền rơi vào hôn mê.
Từ đó về sau, Ly Nhi không dám tới gần hắn nữa, Nam Cung Ngạo chỉ không thể nào ngủ, có thể làm cho nàng tuyệt vọng đi. Nhưng là hắn không biết Hạ Hoài Chi đối xử với nàng thế nào.
/32
|