Rất nhiều tiểu thế giới phụ thuộc vào đại thế giới. Các tiểu thế giới trở thành sân săn bắn của đại thế giới hoặc là trở thành thế giới phụ thuộc. Nhiều tiểu thế giới được dùng làm nơi để huấn luyện tu giả hoặc là nơi để trồng Linh dược, giống như Chân Long tiểu thế giới ngày trước.
Thế giới rộng lớn vô biên, thế lực nhiều vô số, tuy Cơ Trường Không tiếp nhận được kha khá tin tức nhưng với hắn thì chừng đó cũng như bôi đen hai mắt.
Dù sao Trấn Ma tông cũng nằm trong một nơi cực kỳ vắng vẻ của Vô Tận Sơn Mạch, chiếm một phần cực kỳ nhỏ mà thôi. Hơn nữa hắn cho rằng, với thân phận của mình thì chắc hắn ko thể tìm hiểu được nhiều tin tức. Nhất là Trấn Ma tông có vẻ như cũng ko để ý đến những thứ này.
Nhưng chuyện làm cho hắn cảm thấy hứng thú chính là những tin tức mà Nhị sư huynh tìm hiểu được chắc cũng nhiều lắm đây.
Lão bất tử này đã đến đây vào ba năm trước. Ngày đầu tiên ở trước cửa vì bị một đệ tử thân truyền của một vị Trưởng lão Trấn Ma tông mắng là kẻ quê mùa nên đã đánh đệ tử nọ trở thành kẻ tàn phế. Có thể nói rất hiển hách, nhưng chuyện càng quá mức hơn lại ở phía sau.
Sau khi sự việc trên xảy ra, Nhị sư huynh Ám Dạ lại càng không thể cứu vãn, không nói đến việc hết ăn lại uống khắp nơi mà còn bắt mấy con yêu thú của những đệ tử vất vả nuôi mà làm đồ ăn.
Nào là gà kiểng năm màu, khổng tước ba màu, sư tử ba đầu, mãng xà máu... Tóm lại, cái gì trân quý là ăn, cái gì tốt là xơi.
Lúc trước, khi Cơ Trường Không đi vào nơi đây thì phát hiện ở đây có cực ít yêu thú. Đó cũng ko phải công lao của đệ tử Trấn Ma tông mà chính miệng Nhị sư huynh Ám Dạ xác thực đó là công lao của lão bất tử và của mình.
Trên dưới hơn hai trăm đệ tử Trấn Ma tông và Trưởng lão không ai mà ko bị dính tai hoạ, nhưng tất cả mọi người cũng ko biết làm thế nào. Trưởng lão có số má lại là lão bất tử, rồi sau đó Tông chủ Trấn Ma tông và Thái Thượng Trưởng Lão lại không biết có phải bị chập hay không mà lại phong cho lão bất tử này một cái chức vị Thái Thượng Trưởng Lão.
Đánh già không được thì đánh trẻ là được?
Có thể, nhưng điều kiện cần là ngươi phải đánh thắng hắn mới được. Đến bây giờ vẫn ko biết tên của vị Đại sư huynh kia, người có thể cùng Hoàng Thiên Kiêu đánh một trận không phân thắng bại, thì thử hỏi thế hệ trẻ tuổi có được mấy người có thể chống lại?
Tuy Ám Dạ ít xuất hiện nhưng từ cái lần trộm yêu thú toạ kỵ của người trẻ tuổi tài cao đệ nhất Trấn Ma tông rồi đem làm bữa ăn, rồi sau đó bị Ma Vũ Loạn bắt lấy và hai người đã đại chiến một trận nhưng ko phân thắng bại, thì cơ hội cũng đã mất!
Có thể nói, ba người này hoàn toàn là một tai hoạ!
Già mà ko nghiêm, hãm hại lừa gạt người, ngoại trừ giành đoạt bên ngoài thì các thủ đoạn đều đã dùng hết.
Nhất là lão gia hỏa này căn bản không biết xấu hổ là gì. Không cần biết hắn là đệ tử Trưởng lão hay là Thái Thượng Trưởng Lão, chỉ cần có thể hãm hại, lừa gạt thì lão bất tử đều ko buông tha.
Bất kể người ẩn nấp có kỹ đến đâu thì với cái mũi so với mũi con nô* còn thính hơn, lão cũng sẽ tìm ra. Dù sao thì từ Trưởng lão cho tới đệ tử bình thường đều bị trộm, ko một ai có thể thoát.
*Nô: là chó đấy.Đ ể nguyên ta thấy hơi nặng nên dùng từ khác.-KìNgộ1810
Mà Ám Dạ lại càng có vết xấu tràn lan hơn. Nói vì thiếu thốn thì chẳng thà nói vì cảm thấy ngon miệng nên nguỵ biện một đống lý do sau khi làm bậy. Tu vi lại tinh thâm, chiến lực kinh người, nên nếu cường giả tiền bối ko ra tay thì ai có thể ngăn cản được.
Cho nên, chỉ trong ba năm, dù đệ tử Trấn Ma tông có hàm dưỡng tốt đến mấy thì cũng ko nhịn được mà mắng bọn họ là tổ tai hoạ ba người .
--
...
Trên thực tế, Trấn Ma tông là một Tông môn cực kỳ thê thảm. Dù có vô số cung điện, chiếm diện tích mười vạn mẫu, lại có Động Thiên Phúc Địa và sông tinh khí, cùng vô số bảo vật nhưng không biết vì sao đệ tử lại ít đến đáng thương.
Đệ tử và Trưởng lão gom lại cũng không đến hai trăm người, trong đó Trưởng lão đã chiếm một nữa. Người hầu không có, không có Tông môn lệ thuộc, đại đa số cung điện đều trống vắng, cỏ dại mọc đầy các ngọn núi, mọi người đều tụ tập trên ngọn núi cao nhất.
Tông môn thê thảm như vậy làm Cơ Trường Không cảm thấy ớn lạnh muốn chết. Thật không biết làm cách nào để truyền thừa đây.
Tuy rằng thực lực của Tông môn so với Chân Long tiểu thế giới thì rất là khủng bố vô biên nhưng mà nếu nói về quy mô thì Tông môn nhỏ nhất ở Chân Long tiểu thế giới cũng mạnh hơn đây rất nhiều.
Ai mà có thể từ một nơi vắng vẻ, không có người ở như nơi đây mà thu được đệ tử thì thật sự là người si nói mộng!
Một ngày nọ, Cơ Trường Không đang ở trong căn nhà tranh tu luyện thì đại môn chợt sụp đổ!
Lại tới nữa, Cơ Trường Không vì bất đắc dĩ mà trợn mắt. Tuy khoảng thời gian này đã tập thành thói quen nhưng cái người này thỉnh thoảng làm trò, đột ngột phá cửa mà vào, nhất là đối với người đang nhập tâm tu luyện mà bị cắt ngang thì cho dù đã quen cũng vẫn bị làm cho kinh hồn bạt vía.
Cũng may là hắn tu luyện công pháp bốn bề yên tĩnh*, ko lo sợ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng nếu cứ như thế này thì trái tim cũng ko chịu đựng được?
*Bốn bề yên tĩnh: ý nói công pháp cao từ kinh văn nên ổn trọng ko như mấy cái tạp nham...-KìNgộ
Nhị sư huynh. Huynh lại trộm yêu thú mang tới ăn sao! Cơ Trường Không nhìn vẻ mặt hưng phấn của Ám Dạ mà hữu khí vô lực nói.
Hắc hắc, nói cho ngươi biết một tin tức tốt. Tiểu tử ngươi rất có lộc ăn. Ám Dạ có phần lộ ra bộ dạng hèn mọn bỉ ổi, cười gian nói.
A, Cơ Trường Không hứng thú.
Không thể phủ nhận rằng, tuy Ám Dạ cực kỳ không đáng tin cậy nhưng đối với việc ăn uống thì cố chấp như Cơ Trường Không cũng ko khỏi không bội phục. Nếu Ám Dạ nói như vậy thì, rất hiển nhiên, thu hoạch lần này rất thoả mãn người khác. Mới nghĩ vậy thôi mà Cơ Trường Không đã muốn chảy nước bọt.
Tốc độ tu hành Cơ Trường Không sở dĩ nhanh như vậy, trừ thiên phú của bản thân và Tinh đồ ra thì công lao của Ám Dạ cũng không thể bỏ qua.
Cho đến bây giờ, hắn đều thấy những thứ đó đều ko phải là phàm vật, ít nhất cũng là của yêu thú. Mỗi miếng thịt như vậy đều chứa ko biết bao nhiêu tinh khí đấy! Nhờ sự giúp đỡ này mà cảnh giới của hắn được củng cố rất nhanh, hơn nữa lại cao hơn một bậc.
. . .
Hai thân ảnh lấm la lấm lét mượn cỏ dại cao hơn nửa người và cây cối thưa thớt che lấp mà bay nhanh vào sâu trong rừng rậm. Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, hai người ko phải tránh né chủ nhân của đầu Linh thú mà là tránh né lão bất tử, trời đất chứng giám!
Cái này, cái này. . . Cơ Trường Không nhìn mãng xà khổng lồ nằm im lặng trước mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Thế nào, không tệ phải không? Ta đã canh me nó từ rất lâu, rốt cuộc thì hôm nay cũng có cơ hội, tranh thủ thời gian đi lột da, rửa sạch thôi. Mở to mắt mà nhìn tay nghề của Nhị sư huynh ngươi. Cơ Trường Không nhìn thấy mà khiếp sợ làm cho Ám Dạ rất là vừa lòng.
Thật ổn sao? Sẽ ko có vấn đề gì chứ? Cơ Trường Không nuốt nước miếng, có chút do dự.
Yên tâm, không ai biết là ta làm đâu. Ám Dạ cười ha ha.
Ta $. . . # $% $. . .
Cơ Trường Không im lặng nhìn Ám Dạ. Đối với cái chuyện mất trộm này ở Trấn Ma tông, ngoại trừ vị này thì còn có ai làm ra nữa. Người ta dùng ngón chân cũng suy nghĩ ra được là kẻ này làm, bịt tai đi trộm chuông chính là đây a!
Nhưng chuyện này cũng ko quan hệ gì với hắn, ăn xong lau sạch miệng thì sẽ ổn thôi. Dù sao thì cũng không nên chịu oan ức vì người làm là Ám Dạ. Trong lòng Cơ Trường Không mừng thầm.
Tuy đã cùng Ám Dạ lăn lộn hơn ba tháng, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã ăn hơn mười đâu yêu thí nhưng đầu yêu thú trước mắt này thật làm cho hắn kinh hãi.
Bởi vì đây là Bạch xà, Bạch xà trên ba trăm năm.
Cái khác hắn không biết nhưng con Bạch xà này ít nhất cũng có thể ngang với Linh dược nghìn năm, trân quý vô cùng!
Lột da, nhóm lửa, nướng... Trình tự diễn ra vô cùng mạch lạc, giống như quen việc dễ làm, Ám Ảnh* tự mình ra tay nướng thức ăn mà Cơ Trường Không thì xử lý vảy, nội tạng còn lại. Tuy Cơ Trường Không biết được việc này ko có ý nghĩa nhưng Ám Dạ lại cứ một mực cố chấp bắt hắn làm vậy.
*Ám Ảnh: tên khác của Ám Dạ.-KìNgộ1810
Bạch xà dài mười trượng, to gần bằng thùng nước. Dù lột da, làm sạch sẽ mọi thứ xong thì cũng còn đến bảy, tám trượng. Có thể nói đây là quái vật khổng lồ.
Thịt rất ngon, lại thêm tay nghề kinh người của Ám Ảnh, mùi thơm tản ra bốn phía làm cho người ta ko kiềm chế được mà chảy nước bọt thành dòng.
Tốt rồi, bắt đầu thôi...
Ám Ảnh. Ta muốn giết ngươi!
Miếng thịt chín còn chưa vào bụng thì một tiếng gào thét vô cùng thịnh nộ từ bốn phương tám hướng truyền đến, mấy chục gốc cổ thụ xung quanh đều nổ tung, hoá thành mảnh vụn lao thẳng đến hai người.
Ám Ảnh vốn dĩ đang cao hứng bừng bừng bỗng cứng đờ.
Hắn tay áo vung lên, những mảnh gỗ vụn liền bị chém nát, phạm vi ba trượng lại trở về trạng thái gió êm sóng lặng.
Ám Ảnh. Ngươi trả Bạch xà cho ta. Người tới cũng mặc áo đen, một thân Ma khí mênh mông cuồn cuộn phóng lên trời, tóc rối cuồng vũ, lực lượng hung hãn, khí tức cường hoành đập vào mặt, nhất là dưới cơn thịnh nộ của người đó, hỏa diễm đều nghiêng đổ về bên kia.
Vâng, Ám Ảnh chỉ chỉ nước bóng loáng chảy ra từ thịt Bạch xà, mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội.
Ngươi. . . Người tới vô cùng tức giận, tóc dài dựng đứng.
Ta phải mất ba tháng ở trong đại sơn vô tận, dùng hết tâm lực mới bắt được, lại hao phí rất nhiều Linh dược để nuôi. Tất cả chỉ để thành bữa ngon của ngươi hả? Người tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà Cơ Trường Không nhìn ra được người này chưa chắc đã tức giận.
Ai nha, ta nói này Ma Vũ Loạn. Ngươi nghĩ như vậy làm gì. Bạch xà đó, là vật cực kỳ đại bổ, ko ăn thì để làm gì. Ám Ảnh bày ra bộ dạng hiển nhiên, không có chút chân ý thừa nhận việc nhân lúc chủ nhân ko có mà ăn trộm bảo vật.
Cơ Trường Không vỗ trán, tỏ ra như không thấy bộ dạng của Ám Ảnh nhưng đồng thời hắn cũng rất hứng thú với vị đệ nhất thiên tài Trấn Ma tông này.
Ca ca Mặc Vũ có cái tên rất cổ quái, Ma Vũ Loạn. Hơn nữa, vị đệ nhất nhân trẻ tuổi của Trấn Ma tông dù ko có danh khí gì ở bên ngoài nhưng ở Trấn Ma tông thì thanh danh rất hiển hách. Nghe nói, thanh danh không kém gì thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi.
Nếu như Ám Ảnh mang đến cho người khác cái nhìn đầu tiên là lười nhác, quỷ rượu Đại sư huynh là lôi thôi, vậy thì Ma Vũ Loạn chính là cuồng vọng bá đạo, tùy tâm sở dục*.
*Tuỳ tâm sở dục: tâm nghĩ gì thì đều có thể làm cái đó một cách tự nhiên.-KìNgộ1810
Khí phách ngập trời, ma diễm phừng phừng, áo đen phủ khắp người cũng không thể che được thân thể cường trán và màu da đồng cổ.
Nhất là đôi mắt, cực kỳ bá đạo, không kiêng nể gì, giống như nó có thể lột hết áo quần của người, đem tất cả bí mật của ngươi bày ra, làm cho nội tâm ngươi không muốn đối mặt. Nó như hắc ám bao trùm lấy thân ngươi, ko chỗ nào có thể ngăn cản, ko cách nào trốn tránh, có thể dùng cum từ 'ko ai bì nổi' để hình dung.
Sư đệ ngươi, thoạt nhìn ko tệ. Ngoài dự kiến của Cơ Trường Không, cứ nghĩ rằng Ma Vũ Loạn sẽ lập tức động thủ với Ám Dạ, không ngờ Ma Vũ Loạn lại đi đến bên đống lửa rồi ngồi xuống, lấy miếng thịt Bạch xà bỏ vào miệng, hành động ko ngừng nghỉ.
Tuy lúc ăn vẫn có nhìn thoáng qua Cơ Trường Không nhưng phần lớn là tập trung vào miếng thịt rắn.
Cái này. . . Cơ Trường Không trợn mắt há hốc mồm!
Rõ ràng bản thân đã trộm mất con Bạch xà mà người nọ hao tâm tốn lực bồi dưỡng, rõ ràng lúc trước Ám Dạ vừa hành hung thân đệ đệ ngườ nọ, rõ ràng rất là nộ khí xung thiên, nhưng kết quả lại như thế này!
Nhìn Ám Ảnh tham ăn, lại nhìn thấy cái mặt ko biết ngại ngùng giành giật thịt Bạch xà, rồi thỉnh thoảng uống rượu với Ma Vũ Loạn, Cơ Trường Không thật sự thấy loạn rồi. Cuối cùng hắn chỉ biết than thầm 1 tiếng 'ko hiểu nổi những kẻ thiên tài', sau đó cũng tham gia vào bữa tiệc của những kẻ tham ăn.
Tu giả, nhất là tu giả cao thâm thì tốc độ vô cùng nhanh, số lượng cần cũng nhiều mà tốc độ cũng rất nhanh.
Bởi vì khi tu giả ăn thứ gì thì đều hoá thành tinh khí ngay, cho nên ko có chuyện sẽ no. Trừ khi tinh khí quá nhiều, thân thể ko thể tiếp nhận được nữa. Nếu ko thì có bao nhiêu sẽ ăn bấy nhiêu.
Đương nhiên là tốc độ Cơ Trường Không ko thể nào bì kịp hai quái vật này. Hắn chỉ mới ăn xong một phần Bạch xà không quá nửa thước thì phần còn lại của Bạch xà cũng chỉ còn chưa tới một phần ba.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong hư không xuất hiện một vết rách giống như một cái miệng đang mở ra, rồi nó sau đó nó nuốt luôn phần thịt Bạch xà còn lại.
Ám Dạ và Ma Vũ Loạn nhanh tay đoạt lại thì cũng chỉ lấy lại chưa đến một nửa. Con lại hơn 1 nửa thì bị một bàn tay đầy mỡ thò ra từ trong vểt nức kia lấy đi. Trước khi đi, bàn tay đó còn ko quên lấy luôn nửa hồ lô rượu còn dư lại.
Rất hiển nhiên, người có thể xuyên qua hư không làm ra chuyện như vậy thì chỉ có lão bất tử kia.
Xúi quẩy, mặt mày Ám Dạ ủ rũ, nhai hai, ba cái rồi nhanh chóng nuốt phần thịt rắn còn lại.
Oanh!
Ngay khi hai người nuốt trọn miếng thịt rắn cuối cùng thì đại chiến lập tức xảy ra. Mới vừa rồi còn ăn thịt, uống rượu cùng nhau, bỗng nhiên hai người dùng hết toàn lực đánh một quyền về đối phương. Hai người dốc sức liều mạng giống như không đội trời chung.
Phốc, phốc. .
Mỗi người phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó lại sáp vào nhau, mấy nghìn thước xung quanh gặp nạn, bị cuộc đại chiến của hai người đánh thành phế tích.
Chuyển biến quá lớn, thế nên Cơ Trường Không vẫn chưa thể nuốt miếng thịt rắn, nghẹn trợn mắt nhìn bọn họ.
Thế giới rộng lớn vô biên, thế lực nhiều vô số, tuy Cơ Trường Không tiếp nhận được kha khá tin tức nhưng với hắn thì chừng đó cũng như bôi đen hai mắt.
Dù sao Trấn Ma tông cũng nằm trong một nơi cực kỳ vắng vẻ của Vô Tận Sơn Mạch, chiếm một phần cực kỳ nhỏ mà thôi. Hơn nữa hắn cho rằng, với thân phận của mình thì chắc hắn ko thể tìm hiểu được nhiều tin tức. Nhất là Trấn Ma tông có vẻ như cũng ko để ý đến những thứ này.
Nhưng chuyện làm cho hắn cảm thấy hứng thú chính là những tin tức mà Nhị sư huynh tìm hiểu được chắc cũng nhiều lắm đây.
Lão bất tử này đã đến đây vào ba năm trước. Ngày đầu tiên ở trước cửa vì bị một đệ tử thân truyền của một vị Trưởng lão Trấn Ma tông mắng là kẻ quê mùa nên đã đánh đệ tử nọ trở thành kẻ tàn phế. Có thể nói rất hiển hách, nhưng chuyện càng quá mức hơn lại ở phía sau.
Sau khi sự việc trên xảy ra, Nhị sư huynh Ám Dạ lại càng không thể cứu vãn, không nói đến việc hết ăn lại uống khắp nơi mà còn bắt mấy con yêu thú của những đệ tử vất vả nuôi mà làm đồ ăn.
Nào là gà kiểng năm màu, khổng tước ba màu, sư tử ba đầu, mãng xà máu... Tóm lại, cái gì trân quý là ăn, cái gì tốt là xơi.
Lúc trước, khi Cơ Trường Không đi vào nơi đây thì phát hiện ở đây có cực ít yêu thú. Đó cũng ko phải công lao của đệ tử Trấn Ma tông mà chính miệng Nhị sư huynh Ám Dạ xác thực đó là công lao của lão bất tử và của mình.
Trên dưới hơn hai trăm đệ tử Trấn Ma tông và Trưởng lão không ai mà ko bị dính tai hoạ, nhưng tất cả mọi người cũng ko biết làm thế nào. Trưởng lão có số má lại là lão bất tử, rồi sau đó Tông chủ Trấn Ma tông và Thái Thượng Trưởng Lão lại không biết có phải bị chập hay không mà lại phong cho lão bất tử này một cái chức vị Thái Thượng Trưởng Lão.
Đánh già không được thì đánh trẻ là được?
Có thể, nhưng điều kiện cần là ngươi phải đánh thắng hắn mới được. Đến bây giờ vẫn ko biết tên của vị Đại sư huynh kia, người có thể cùng Hoàng Thiên Kiêu đánh một trận không phân thắng bại, thì thử hỏi thế hệ trẻ tuổi có được mấy người có thể chống lại?
Tuy Ám Dạ ít xuất hiện nhưng từ cái lần trộm yêu thú toạ kỵ của người trẻ tuổi tài cao đệ nhất Trấn Ma tông rồi đem làm bữa ăn, rồi sau đó bị Ma Vũ Loạn bắt lấy và hai người đã đại chiến một trận nhưng ko phân thắng bại, thì cơ hội cũng đã mất!
Có thể nói, ba người này hoàn toàn là một tai hoạ!
Già mà ko nghiêm, hãm hại lừa gạt người, ngoại trừ giành đoạt bên ngoài thì các thủ đoạn đều đã dùng hết.
Nhất là lão gia hỏa này căn bản không biết xấu hổ là gì. Không cần biết hắn là đệ tử Trưởng lão hay là Thái Thượng Trưởng Lão, chỉ cần có thể hãm hại, lừa gạt thì lão bất tử đều ko buông tha.
Bất kể người ẩn nấp có kỹ đến đâu thì với cái mũi so với mũi con nô* còn thính hơn, lão cũng sẽ tìm ra. Dù sao thì từ Trưởng lão cho tới đệ tử bình thường đều bị trộm, ko một ai có thể thoát.
*Nô: là chó đấy.Đ ể nguyên ta thấy hơi nặng nên dùng từ khác.-KìNgộ1810
Mà Ám Dạ lại càng có vết xấu tràn lan hơn. Nói vì thiếu thốn thì chẳng thà nói vì cảm thấy ngon miệng nên nguỵ biện một đống lý do sau khi làm bậy. Tu vi lại tinh thâm, chiến lực kinh người, nên nếu cường giả tiền bối ko ra tay thì ai có thể ngăn cản được.
Cho nên, chỉ trong ba năm, dù đệ tử Trấn Ma tông có hàm dưỡng tốt đến mấy thì cũng ko nhịn được mà mắng bọn họ là tổ tai hoạ ba người .
--
...
Trên thực tế, Trấn Ma tông là một Tông môn cực kỳ thê thảm. Dù có vô số cung điện, chiếm diện tích mười vạn mẫu, lại có Động Thiên Phúc Địa và sông tinh khí, cùng vô số bảo vật nhưng không biết vì sao đệ tử lại ít đến đáng thương.
Đệ tử và Trưởng lão gom lại cũng không đến hai trăm người, trong đó Trưởng lão đã chiếm một nữa. Người hầu không có, không có Tông môn lệ thuộc, đại đa số cung điện đều trống vắng, cỏ dại mọc đầy các ngọn núi, mọi người đều tụ tập trên ngọn núi cao nhất.
Tông môn thê thảm như vậy làm Cơ Trường Không cảm thấy ớn lạnh muốn chết. Thật không biết làm cách nào để truyền thừa đây.
Tuy rằng thực lực của Tông môn so với Chân Long tiểu thế giới thì rất là khủng bố vô biên nhưng mà nếu nói về quy mô thì Tông môn nhỏ nhất ở Chân Long tiểu thế giới cũng mạnh hơn đây rất nhiều.
Ai mà có thể từ một nơi vắng vẻ, không có người ở như nơi đây mà thu được đệ tử thì thật sự là người si nói mộng!
Một ngày nọ, Cơ Trường Không đang ở trong căn nhà tranh tu luyện thì đại môn chợt sụp đổ!
Lại tới nữa, Cơ Trường Không vì bất đắc dĩ mà trợn mắt. Tuy khoảng thời gian này đã tập thành thói quen nhưng cái người này thỉnh thoảng làm trò, đột ngột phá cửa mà vào, nhất là đối với người đang nhập tâm tu luyện mà bị cắt ngang thì cho dù đã quen cũng vẫn bị làm cho kinh hồn bạt vía.
Cũng may là hắn tu luyện công pháp bốn bề yên tĩnh*, ko lo sợ sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Nhưng nếu cứ như thế này thì trái tim cũng ko chịu đựng được?
*Bốn bề yên tĩnh: ý nói công pháp cao từ kinh văn nên ổn trọng ko như mấy cái tạp nham...-KìNgộ
Nhị sư huynh. Huynh lại trộm yêu thú mang tới ăn sao! Cơ Trường Không nhìn vẻ mặt hưng phấn của Ám Dạ mà hữu khí vô lực nói.
Hắc hắc, nói cho ngươi biết một tin tức tốt. Tiểu tử ngươi rất có lộc ăn. Ám Dạ có phần lộ ra bộ dạng hèn mọn bỉ ổi, cười gian nói.
A, Cơ Trường Không hứng thú.
Không thể phủ nhận rằng, tuy Ám Dạ cực kỳ không đáng tin cậy nhưng đối với việc ăn uống thì cố chấp như Cơ Trường Không cũng ko khỏi không bội phục. Nếu Ám Dạ nói như vậy thì, rất hiển nhiên, thu hoạch lần này rất thoả mãn người khác. Mới nghĩ vậy thôi mà Cơ Trường Không đã muốn chảy nước bọt.
Tốc độ tu hành Cơ Trường Không sở dĩ nhanh như vậy, trừ thiên phú của bản thân và Tinh đồ ra thì công lao của Ám Dạ cũng không thể bỏ qua.
Cho đến bây giờ, hắn đều thấy những thứ đó đều ko phải là phàm vật, ít nhất cũng là của yêu thú. Mỗi miếng thịt như vậy đều chứa ko biết bao nhiêu tinh khí đấy! Nhờ sự giúp đỡ này mà cảnh giới của hắn được củng cố rất nhanh, hơn nữa lại cao hơn một bậc.
. . .
Hai thân ảnh lấm la lấm lét mượn cỏ dại cao hơn nửa người và cây cối thưa thớt che lấp mà bay nhanh vào sâu trong rừng rậm. Ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, hai người ko phải tránh né chủ nhân của đầu Linh thú mà là tránh né lão bất tử, trời đất chứng giám!
Cái này, cái này. . . Cơ Trường Không nhìn mãng xà khổng lồ nằm im lặng trước mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Thế nào, không tệ phải không? Ta đã canh me nó từ rất lâu, rốt cuộc thì hôm nay cũng có cơ hội, tranh thủ thời gian đi lột da, rửa sạch thôi. Mở to mắt mà nhìn tay nghề của Nhị sư huynh ngươi. Cơ Trường Không nhìn thấy mà khiếp sợ làm cho Ám Dạ rất là vừa lòng.
Thật ổn sao? Sẽ ko có vấn đề gì chứ? Cơ Trường Không nuốt nước miếng, có chút do dự.
Yên tâm, không ai biết là ta làm đâu. Ám Dạ cười ha ha.
Ta $. . . # $% $. . .
Cơ Trường Không im lặng nhìn Ám Dạ. Đối với cái chuyện mất trộm này ở Trấn Ma tông, ngoại trừ vị này thì còn có ai làm ra nữa. Người ta dùng ngón chân cũng suy nghĩ ra được là kẻ này làm, bịt tai đi trộm chuông chính là đây a!
Nhưng chuyện này cũng ko quan hệ gì với hắn, ăn xong lau sạch miệng thì sẽ ổn thôi. Dù sao thì cũng không nên chịu oan ức vì người làm là Ám Dạ. Trong lòng Cơ Trường Không mừng thầm.
Tuy đã cùng Ám Dạ lăn lộn hơn ba tháng, hoặc nhiều hoặc ít cũng đã ăn hơn mười đâu yêu thí nhưng đầu yêu thú trước mắt này thật làm cho hắn kinh hãi.
Bởi vì đây là Bạch xà, Bạch xà trên ba trăm năm.
Cái khác hắn không biết nhưng con Bạch xà này ít nhất cũng có thể ngang với Linh dược nghìn năm, trân quý vô cùng!
Lột da, nhóm lửa, nướng... Trình tự diễn ra vô cùng mạch lạc, giống như quen việc dễ làm, Ám Ảnh* tự mình ra tay nướng thức ăn mà Cơ Trường Không thì xử lý vảy, nội tạng còn lại. Tuy Cơ Trường Không biết được việc này ko có ý nghĩa nhưng Ám Dạ lại cứ một mực cố chấp bắt hắn làm vậy.
*Ám Ảnh: tên khác của Ám Dạ.-KìNgộ1810
Bạch xà dài mười trượng, to gần bằng thùng nước. Dù lột da, làm sạch sẽ mọi thứ xong thì cũng còn đến bảy, tám trượng. Có thể nói đây là quái vật khổng lồ.
Thịt rất ngon, lại thêm tay nghề kinh người của Ám Ảnh, mùi thơm tản ra bốn phía làm cho người ta ko kiềm chế được mà chảy nước bọt thành dòng.
Tốt rồi, bắt đầu thôi...
Ám Ảnh. Ta muốn giết ngươi!
Miếng thịt chín còn chưa vào bụng thì một tiếng gào thét vô cùng thịnh nộ từ bốn phương tám hướng truyền đến, mấy chục gốc cổ thụ xung quanh đều nổ tung, hoá thành mảnh vụn lao thẳng đến hai người.
Ám Ảnh vốn dĩ đang cao hứng bừng bừng bỗng cứng đờ.
Hắn tay áo vung lên, những mảnh gỗ vụn liền bị chém nát, phạm vi ba trượng lại trở về trạng thái gió êm sóng lặng.
Ám Ảnh. Ngươi trả Bạch xà cho ta. Người tới cũng mặc áo đen, một thân Ma khí mênh mông cuồn cuộn phóng lên trời, tóc rối cuồng vũ, lực lượng hung hãn, khí tức cường hoành đập vào mặt, nhất là dưới cơn thịnh nộ của người đó, hỏa diễm đều nghiêng đổ về bên kia.
Vâng, Ám Ảnh chỉ chỉ nước bóng loáng chảy ra từ thịt Bạch xà, mặt mũi tràn đầy vẻ vô tội.
Ngươi. . . Người tới vô cùng tức giận, tóc dài dựng đứng.
Ta phải mất ba tháng ở trong đại sơn vô tận, dùng hết tâm lực mới bắt được, lại hao phí rất nhiều Linh dược để nuôi. Tất cả chỉ để thành bữa ngon của ngươi hả? Người tới nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà Cơ Trường Không nhìn ra được người này chưa chắc đã tức giận.
Ai nha, ta nói này Ma Vũ Loạn. Ngươi nghĩ như vậy làm gì. Bạch xà đó, là vật cực kỳ đại bổ, ko ăn thì để làm gì. Ám Ảnh bày ra bộ dạng hiển nhiên, không có chút chân ý thừa nhận việc nhân lúc chủ nhân ko có mà ăn trộm bảo vật.
Cơ Trường Không vỗ trán, tỏ ra như không thấy bộ dạng của Ám Ảnh nhưng đồng thời hắn cũng rất hứng thú với vị đệ nhất thiên tài Trấn Ma tông này.
Ca ca Mặc Vũ có cái tên rất cổ quái, Ma Vũ Loạn. Hơn nữa, vị đệ nhất nhân trẻ tuổi của Trấn Ma tông dù ko có danh khí gì ở bên ngoài nhưng ở Trấn Ma tông thì thanh danh rất hiển hách. Nghe nói, thanh danh không kém gì thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi.
Nếu như Ám Ảnh mang đến cho người khác cái nhìn đầu tiên là lười nhác, quỷ rượu Đại sư huynh là lôi thôi, vậy thì Ma Vũ Loạn chính là cuồng vọng bá đạo, tùy tâm sở dục*.
*Tuỳ tâm sở dục: tâm nghĩ gì thì đều có thể làm cái đó một cách tự nhiên.-KìNgộ1810
Khí phách ngập trời, ma diễm phừng phừng, áo đen phủ khắp người cũng không thể che được thân thể cường trán và màu da đồng cổ.
Nhất là đôi mắt, cực kỳ bá đạo, không kiêng nể gì, giống như nó có thể lột hết áo quần của người, đem tất cả bí mật của ngươi bày ra, làm cho nội tâm ngươi không muốn đối mặt. Nó như hắc ám bao trùm lấy thân ngươi, ko chỗ nào có thể ngăn cản, ko cách nào trốn tránh, có thể dùng cum từ 'ko ai bì nổi' để hình dung.
Sư đệ ngươi, thoạt nhìn ko tệ. Ngoài dự kiến của Cơ Trường Không, cứ nghĩ rằng Ma Vũ Loạn sẽ lập tức động thủ với Ám Dạ, không ngờ Ma Vũ Loạn lại đi đến bên đống lửa rồi ngồi xuống, lấy miếng thịt Bạch xà bỏ vào miệng, hành động ko ngừng nghỉ.
Tuy lúc ăn vẫn có nhìn thoáng qua Cơ Trường Không nhưng phần lớn là tập trung vào miếng thịt rắn.
Cái này. . . Cơ Trường Không trợn mắt há hốc mồm!
Rõ ràng bản thân đã trộm mất con Bạch xà mà người nọ hao tâm tốn lực bồi dưỡng, rõ ràng lúc trước Ám Dạ vừa hành hung thân đệ đệ ngườ nọ, rõ ràng rất là nộ khí xung thiên, nhưng kết quả lại như thế này!
Nhìn Ám Ảnh tham ăn, lại nhìn thấy cái mặt ko biết ngại ngùng giành giật thịt Bạch xà, rồi thỉnh thoảng uống rượu với Ma Vũ Loạn, Cơ Trường Không thật sự thấy loạn rồi. Cuối cùng hắn chỉ biết than thầm 1 tiếng 'ko hiểu nổi những kẻ thiên tài', sau đó cũng tham gia vào bữa tiệc của những kẻ tham ăn.
Tu giả, nhất là tu giả cao thâm thì tốc độ vô cùng nhanh, số lượng cần cũng nhiều mà tốc độ cũng rất nhanh.
Bởi vì khi tu giả ăn thứ gì thì đều hoá thành tinh khí ngay, cho nên ko có chuyện sẽ no. Trừ khi tinh khí quá nhiều, thân thể ko thể tiếp nhận được nữa. Nếu ko thì có bao nhiêu sẽ ăn bấy nhiêu.
Đương nhiên là tốc độ Cơ Trường Không ko thể nào bì kịp hai quái vật này. Hắn chỉ mới ăn xong một phần Bạch xà không quá nửa thước thì phần còn lại của Bạch xà cũng chỉ còn chưa tới một phần ba.
Xoát!
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên trong hư không xuất hiện một vết rách giống như một cái miệng đang mở ra, rồi nó sau đó nó nuốt luôn phần thịt Bạch xà còn lại.
Ám Dạ và Ma Vũ Loạn nhanh tay đoạt lại thì cũng chỉ lấy lại chưa đến một nửa. Con lại hơn 1 nửa thì bị một bàn tay đầy mỡ thò ra từ trong vểt nức kia lấy đi. Trước khi đi, bàn tay đó còn ko quên lấy luôn nửa hồ lô rượu còn dư lại.
Rất hiển nhiên, người có thể xuyên qua hư không làm ra chuyện như vậy thì chỉ có lão bất tử kia.
Xúi quẩy, mặt mày Ám Dạ ủ rũ, nhai hai, ba cái rồi nhanh chóng nuốt phần thịt rắn còn lại.
Oanh!
Ngay khi hai người nuốt trọn miếng thịt rắn cuối cùng thì đại chiến lập tức xảy ra. Mới vừa rồi còn ăn thịt, uống rượu cùng nhau, bỗng nhiên hai người dùng hết toàn lực đánh một quyền về đối phương. Hai người dốc sức liều mạng giống như không đội trời chung.
Phốc, phốc. .
Mỗi người phun ra một ngụm máu tươi. Sau đó lại sáp vào nhau, mấy nghìn thước xung quanh gặp nạn, bị cuộc đại chiến của hai người đánh thành phế tích.
Chuyển biến quá lớn, thế nên Cơ Trường Không vẫn chưa thể nuốt miếng thịt rắn, nghẹn trợn mắt nhìn bọn họ.
/115
|