Lưu Chấn Đông tâm ý mỹ mãn đã theo Ô Tâm Lan quay trở về, lúc này đây bọn họ lại vừa đoạt được toàn thắng. Trận đấu giữa Thôi Tương Dũng cùng Tô Đại Bằng mặc dù tỷ lệ kèo không cao, nhưng là hai người bọn họ đều quyết tâm tàn nhẫn xuống hết tay, kết quả Ô Tâm Lan lại vừa thay Vương Chí Đạo thắng thêm mười vạn nữa, mà Lưu Chấn Đông lại đem được một vạn của mình vừa mới thua lúc trước thắng được về. Đến lúc này Lưu Chấn Đông đối với khả năng dự đoán của Vương Chí Đạo đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục, tự thề từ tất cả các trận đấu sau đều toàn bộ nghe theo chủ ý của Vương Chí Đạo mà xuống tiền.
Ô Tâm Lan rất vui mừng nhìn Vương Chí Đạo cùng đám người Hoắc Đình Giác cười nói: "Thằng Trương Khiếu Lâm kia khi thấy chúng ta lại thắng tiền, mặt hắn lại biến thành màu xanh biếc đó, lại còn dám ở ngay trước mặt mọi người mở mồm mắng mỏ chúng ta, nói rằng chúng ta chính là bọn nô lệ của tiền tài, rất là tham lam, lại một lần nữa lấy tiền từ chỗ hắn. Đại sư huynh lập tức phản bác hắn nói ngay: 'Ngươi nếu không muốn để cho chúng ta thắng tiền, tại sao lại không ngăn cản chúng ta xuống tiền đặt cược đi! Nếu mà đã thua không trả nổi thì đừng khai sòng đánh cuộc nữa!'. Nói như vậy làm cho Trương Khiếu Lâm không có cách nào khác được, hơn nữa có nhiều người đánh cuộc cũng đang vây quanh đó nhìn hắn, hắn đành phải ngoan ngoãn đem tiền chúng ta đã thắng dâng ra cho chúng ta!"
Vương Chí Đạo nghe vậy cười nói: "Mặt lại vừa biến thành màu xanh biếc sao, rất thú vị! Nếu biến thành màu đen sẽ càng thú vị hơn!"
Hiểu Huệ vẫn đang đứng sát bên người Hoắc Đình Giác không nhịn được nói: "Vương sư đệ, Tâm Lan, các ngươi liên tục thắng tiền Trương Khiếu Lâm như vậy, hắn không có khả năng cứ tiếp tục nhẫn nhịn như vậy được mãi. Vạn nhất hắn phát hỏa, bất chấp tất cả cứ nhằm các ngươi mà trả thù thì làm sao bây giờ?"
Hoắc Đình Giác đồng tình nói: "Hiểu Huệ nói không sai. Trương Khiếu Lâm là người lòng dạ độc ác như thế, chuyện gì cũng có thể làm ra được, chúng ta tốt nhất là không nên ép hắn quá mức, miễn cho kết thành oán thù không thể hóa giải. Cho nên ta đề nghị các ngươi thu tay lại, dù sao các ngươi thắng tiền cũng quá nhiều rồi!"
"Nói vậy cũng rất có lý!" Lưu Chấn Đông quay sang hỏi Vương Chí Đạo: "Vương sư đệ, ý tứ của ngươi thế nào?"
Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Đại sư huynh, Nhị sư huynh, các huynh cảm giác thấy nếu như bây giờ chúng ta thu tay lại không đánh cuộc nữa, Trương Khiếu Lâm cũng sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao?"
Không đợi Lưu Chấn Đông cùng Hoắc Đình Giác trả lời, Vương Chí Đạo lại nói: "Trương Khiếu Lâm thằng này lòng dạ hẹp hòi, cho dù chúng ta có đem tiền thắng trả lại cho hắn đi nữa, hắn cũng không có khả năng bỏ qua cho chúng ta. Lại nói thêm, hắn hiện nay chính là nhân chứng chính mắt chứng kiến ta giết chết Hồng Bất Nhị, chuyện này không có khả năng cứ như vậy mà chấm dứt, nói không chừng đợi đến sau khi Vạn Quốc võ thuật đại hội kết thúc, phòng Tuần bộ hoặc là người của Hồng Môn sẽ tìm đến phiền toái, cho đến lúc đó Trương Khiếu Lâm sẽ nhất định làm trò ném đá xuống giếng đối với chúng ta. Cho nên ta không thể tiếp tục đối địch cùng với hắn. Chỉ cần làm cho hắn thẹn quá thành giận, kiềm chế không được, quyết nhằm ta ra tay, làm cho náo loạn toàn thành đều biết, như vậy thì tính chất làm chứng của hắn nhất định sẽ bị tất cả mọi người hoài nghi."
Hoắc Đình Giác khẽ nhíu mày nói: "Một mưu kế này của ngươi thoạt nghe ra thì có vẻ không sai. Nhưng là lại đắc tội với Thanh Bang..."
"Không, chúng ta chỉ là đắc tội Trương Khiếu Lâm, không phải là với cả Thanh Bang!" Vương Chí Đạo ngắt lời Hoắc Đình Giác, lại nói: "Chủ nhân chân chính của Thanh Bang chính là Đỗ Nguyệt Sinh cùng Hoàng Kim Vinh. Trương Khiếu Lâm mặc dù là huynh đệ của bọn họ, nhưng là dù sao đi nữa cũng không bằng được hai người này. Đặc biệt là Đỗ Nguyệt Sinh, người này mặc dù cũng là phần tử hắc đạo lòng dạ độc ác, nhưng lại rất trọng nghĩa khí huynh đệ, hơn nữa lại có trái tim yêu nước rất trong sáng, đối với bọn người Nhật Bản xâm lược Trung Hoa chúng ta thì ghét cay ghét đắng. Nếu như chúng ta cho hắn biết được Trương Khiếu Lâm là đang bán mạng cho người Nhật Bản, giúp người Nhật Bản đối phó với chúng ta, hắn tuyệt đối sẽ không ủng hộ Trương Khiếu Lâm."
Hoắc Đình Giác nói: "Nói như vậy thì đúng là không sai, nhưng vấn đề là, chúng ta làm như thế nào để cho Đỗ Nguyệt Sinh tin tưởng rằng Trương Khiếu Lâm là đang bán mạng cho người Nhật Bản đây?"
"Sự tình Trương Khiếu Lâm cùng người Nhật Bản hợp tác đã được đồn đại khắp nơi rồi, Đỗ Nguyệt Sinh không có khả năng không nghe không thấy. Hắn sở dĩ ẩn nhẫn chưa phát tác, có lẽ là do còn thiếu khuyết chứng cớ hoặc là thiếu ngòi nổ, chúng ta có thể trợ giúp. Đỗ Nguyệt Sinh thích giao tiếp, rất thích gặp gỡ cùng với những người trong giới võ lâm. Nhân vật như Nhị sư huynh nhất định sẽ rất được hắn ưu ái. Chỉ cần Nhị sư huynh cùng với hắn bày tỏ hảo ý, Trương Khiếu Lâm nếu muốn động đến Tinh Võ Môn cũng phải suy nghĩ đến hậu quả một chút!"
Hiểu Huệ nghe được liền nhăn đôi mi thanh tú lại hỏi: "Làm như vậy có được hay không, ta như thế nào lại cảm giác có chút không được tự nhiên, nghe cứ giống như là để cho Nhị sư huynh đi bán sắc vậy?"
Vương Chí Đạo nghe vậy cảm thấy ngạc nhiên, nói: "Hiểu Huệ tả, ngươi như thế nào lại nghĩ ra cái ý gì thế. Gặp gỡ giữa nam nhân với nhau là chuyện rất bình thường hả, như thế nào lại biến thành đi bán sắc? Hơn nữa, ta đây là vì an toàn của Tinh Võ Môn, nếu muốn đối phó được với Trương Khiếu Lâm, phi Đỗ Nguyệt Sinh ra thì không có ai khác! Hơn nữa, Nhị sư huynh gặp gỡ cùng Đỗ Nguyệt Sinh cũng không có gì nguy hiểm, Đỗ Nguyệt Sinh không phải là hạng người phản phúc vô thường, động một chút là trở mặt được ngay. Hiểu Huệ tả, ngươi có thể yên tâm đi!"
Thấy Hiểu Huệ sắc mặt có chút xấu hổ, Hoắc Đình Giác vội ho một tiếng, giải vây nói: "Ừ, trước kia Đỗ Nguyệt Sinh đích xác là đã có mấy lần muốn mời ta đến, nhưng ta đều là lấy cớ bận bịu chuyện của Tinh Võ Môn mà từ chối. Nếu Vương sư đệ đã nói như vậy, như thế chờ có cơ hội ta lại đi bái phỏng hắn, coi như tìm hắn nói câu xin lỗi là tốt rồi."
"Như vậy thì thật là tốt quá, đa tạ Nhị sư huynh thông hiểu ta!" Ngừng lại một chút, Vương Chí Đạo lại nói:
"Chỉ có điều chúng ta vẫn không thể nào không phòng bị, đề phòng Trương Khiếu Lâm đầu óc phát điên, nhất thời trong cơn xúc động lại tập kích chúng ta, vạn nhất làm bị thương một sư huynh đệ nào đó, ta có chết vạn lần cũng không yên được. Mười hai người các ngươi nghe đây!"
Vương Chí Đạo chỉ vào tổ sáu người lính Anh quốc của Bố Long Đức cùng tổ sáu người Đồng Minh hội của Trương Vân Cương, vốn được Ô Tâm Lan kêu đến đây vẫn còn đang đứng lại chưa rời đi, thần sắc hắn nghiêm khắc, nói: "Mười hai người các ngươi là đồ đệ của ta, trên người lại còn mang theo súng, như vậy hãy nhận nhiệm vụ bảo hộ cho sự an toàn của các sư huynh đệ Tinh Võ Môn. Nếu như trước khi Vạn Quốc võ thuật đại hội chấm dứt, lại để có một ai trong số các sư huynh đệ của ta bị địch nhân ám toán, như vậy sau khi trở về ta sẽ cho mỗi người các ngươi làm một vạn lần chống đẩy hít đất, làm một vạn lần ngồi xuống đứng lên, chạy đủ mười vạn thước..."
Nói còn chưa dứt lời, bọn người Bố Long Đức, Trương Vân Cương không tự chủ được mà sợ run cả người, toàn thân phát lạnh, vội vàng lớn tiếng đáp: "Huấn luyện viên, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ đem hết toàn lực bảo vệ bọn họ, tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ phải chịu lấy nửa điểm thương tổn!"
Vương Chí Đạo hài lòng gật đầu, quay sang đám người Tâm Lan vẻ mặt cũng đang đồng dạng cứng ngắc, bình thản nói: "Không có việc gì nữa, chúng ta tiếp tục xem trận đấu đi thôi!"
Lưu Chấn Đông lau mồ hôi trên đầu, nhỏ giọng hổn hển nói: "Chống đẩy hít đất một vạn cái, đứng lên ngồi xuống một vạn lần, chạy đủ mười vạn thước, mẹ ơi, Vương sư đệ, ngươi muốn phạt chết các đồ đệ của ngươi hay sao!"
Vương Chí Đạo thần sắc hiển nhiên nói: "Không nói như vậy, bọn họ làm sao có thể đề cao cảnh giác được?" "Được rồi, đừng nói nữa!" Ô Tâm Lan vội vàng nói: "Đã sắp khai trận rồi, nếu không đi đánh cuộc sẽ không còn kịp nữa! Đại sư huynh, chúng ta đi xuống tiền đánh cuộc thôi!"
"Hả?" Lưu Chấn Đông kỳ quái nói: "Vương sư đệ đã phân tích trận thi đấu này người nào sẽ thắng rồi hay sao?"
"Như vậy còn cần đến phân tích nữa hay sao? Điệp tỷ đối Sơn Khẩu Ngọc Tử, khẳng định là Điệp tỷ thắng!" Ô Tâm Lan nói.
"Cái gì? Trận này đến phiên Điệp Nhi cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử lên đài hay sao?" Vương Chí Đạo cảm thấy có chút bất ngờ, vội hướng hai bên góc chuẩn bị bên lôi đài nhìn lại, quả nhiên là Long Điệp cùng Sơn Khẩu Ngọc Tử, lập tức vội vàng nói: "Ta lên xem Chu Điệp một chút, các ngươi cứ tự tiện đi hả!"
Góc chuẩn bị của Long Điệp là ở bên phải lôi đài, Vương Chí Đạo vội vã chạy tới, khi đang muốn bước lên trên bậc thang, thì đã bị một gã bảo an lôi đài thi đấu chặn lại. Gã bảo an này mặt không chút biểu tình, ngữ khí cứng rắng nói: "Xin lỗi, ngoại trừ quyền thủ đang vào trận đấu, còn lại tất cả các nhân viên hỗn tạp đều không cho đi lên!"
Vương Chí Đạo chỉ chỉ vào Long Điệp đang chuẩn bị trên lôi đài mà nói: "Ta là huấn luyện viên của nàng!" Trong nháy mắt gã bảo an còn đang ngạc nhiên, Vương Chí Đạo đã lướt qua được hắn, chuồn được lên góc chuẩn bị trên lôi đài.
Long Điệp mặc một thân trang phục khỏe khoắn, đang ở góc chuẩn bị làm mấy động tác vận động nhiệt thân, nghe được tiếng bước chân phía sau, cũng không quay đầu lại đã hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi đi lên đây làm cái gì?"
Vương Chí Đạo ho khan một tiếng, lắp bắp nói: "Ta chỉ là..., chỉ là, là lên xem ngươi..., nhìn xem ngươi chuẩn bị có tốt hay không mà thôi."
Long Điệp cười nhạt nói: "Vương Chí Đạo bình thường răng nhọn lưỡi sắc, mà tại sao lúc này lại nói chuyện lắp bắp như thế? Đột nhiên đau đầu lưỡi hay sao?"
Vương Chí Đạo có chút xấu hổ nói: "Ta chỉ là lo lắng cho ngươi mà thôi!"
"Lo lắng ta sẽ thua, hay là lo lắng nữ nhân Nhật Bản kia sẽ làm bị thương Chu Điệp của ngươi?" Long Điệp nhìn lại một chút Sơn Khẩu Ngọc Tử trang phục giống như Ninja đang đứng ở góc chuẩn bị bên kia, hừ lạnh một chút nói: "Ngươi yên tâm đi, chỉ bằng một nữ nhân Nhật Bản kia, tuyệt đối không thể gây thương tổn được đến một sợi tóc của ta. Khối thân thể này ta sẽ bảo tồn được thật tốt cho Chu Điệp của ngươi!"
Vương Chí Đạo không nói được gì nữa, nhìn lại một chút Long Điệp đang vì nhiệt thân mà không ngừng rung động bả vai, đột nhiên tâm niệm vừa động, buột miệng nói ra: "Điệp Nhi, không bằng để cho ta đến giúp ngươi xoa bóp một chút nhé!"
Long Điệp không khỏi ngẩn ngơ, vừa xấu hổ vừa giận nói: "Ngươi lại nói bậy bạ gì đó? Đừng náo loạn, đi xuống cho ta đi!"
Vương Chí Đạo tỉnh ra chính mình vừa nói không đúng, vội vàng giải thích thêm: "Ta không phải là có ý tứ kia. Ta ý nói là ta giúp ngươi xoa nắn đấm bóp cơ bắp bả vai cánh tay, thả lỏng gân cơ một chút, thúc đẩy linh hoạt khí huyết, để cho ngươi càng có thể phát huy thực lực, không phải là nghĩ muốn chiếm tiện nghi của ngươi!"
Long Điệp sắc mặt vẫn còn đang hồng hồng, nghe vậy liền cự tuyệt nói: "Không cần đâu, trạng thái của ta bây giờ đã rất tốt, không cần ngươi phải hỗ trợ!"
Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, mới vừa rồi hắn nghĩ đến ở thế kỷ hai mươi mốt khi các quyền thủ so tài, trước lúc thi đấu đều là cho mời một chuyên gia xoa bóp đến xoa nắn đấm bóp cơ bắp toàn thân một chút, để cho tâm trí cùng cơ bắp đều được thư giãn, khí huyết tích cực, làm cho quyền thủ lúc lên lôi đài có thể phát huy hữu hiệu được thực lực, cho nên hắn mới buột miệng nói ra muốn xoa bóp cho Long Điệp một chút. Nhưng thật ra hắn đã quên, ở thời đại này đánh lôi đài cũng không lưu hành thói quen đó. Hơn nữa thời đại này vẫn coi trọng nam nữ thụ thụ bất thân, Long Điệp mặc dù là nữ mặc giả nam trang, nhưng là ở đây trong đám đông khán giả cũng có không ít hạng người ánh mắt lợi hại, không ít người cũng nhìn ra được rằng nàng và Sơn Khẩu Ngọc Tử đều là nữ nhân. Nếu để cho Vương Chí Đạo xoa bóp cho nàng ở ngay trước mặt mọi người, rơi vào trong mắt những người đó, chỉ sợ sẽ cho rằng hai người bọn họ thương phong bại tục, không biết hổ thẹn.
Lúc này tiếng chuông báo hiệu trận đấu đã vang lên, Long Điệp đứng lên, cũng không quay đầu lại, nói với Vương Chí Đạo: "Ta phải lên đài đánh nhau rồi, ngươi hay là đi xuống đi, ta sẽ không có việc gì!"
Vương Chí Đạo nói: "Không quan hệ, ngươi đánh cứ việc đánh, ta ở chỗ này chờ ngươi, chờ ngươi đánh thắng Sơn Khẩu Ngọc Tử rồi chúng ta cùng nhau đi xuống!"
Long Điệp bất đắc dĩ, đành phải không để ý tới hắn nữa, nhằm trung tâm lôi đài đi đến. Sơn Khẩu Ngọc Tử sớm đã đứng ở trung tâm lôi đài, nàng nhìn lại một chút Vương Chí Đạo đang ngồi ở góc chuẩn bị, đùa cợt nói: "Đã muốn theo ta luận võ, lại còn trò trò chuyện chuyện gì với tiểu tình lang của ngươi nữa, đang thương lượng hậu sự hay sao?"
Long Điệp há lại có thể chịu thua về phần đấu võ mồm với Sơn Khẩu Ngọc Tử, lập tức mỉa mai trả lời lại: "Đúng vậy, ta cùng hắn thương lượng xem lát nữa đem ngươi tống vào quan tài như thế nào, miễn cho ngươi chết bất an đó!"
Sơn Khẩu Ngọc Tử mắt lộ ra sát khí, hừ lạnh nói: "Lưu lại quan tài chính là ngươi đó!" Đùi phải bắn ra, chân ngọc vừa nhanh vừa độc đâm thẳng vào tiểu phúc của Long Điệp, rõ ràng không thèm đợi hiệu lệnh bắt đầu của trọng tài viên đã động thủ luôn rồi.
Long Điệp sớm có phòng bị, thân thể hướng sang bên trái né đi, sau đó bay lên một cước hướng bụng trên Sơn Khẩu Ngọc Tử quét đến, một cước trả lại một cước.
Thân thủ của Sơn Khẩu Ngọc Tử so với lần trước khi Vương Chí Đạo chứng kiến, thật bất ngờ là đã mạnh mẽ hơn không ít, đối diện với một cước đá trả này của Long Điệp, bình tĩnh né đi, sau đó bất chợt lao vụt về trước, một chiêu Song Long đoạt châu hai ngón tay ngọc thon thon đâm thẳng vào hai mắt Long Điệp. Nữ nhân đánh nhau, quả nhiên vừa tàn nhẫn lại vừa âm độc, chiêu chiêu đều muốn mạng.
Đối mặt với Song Long đoạt châu của Sơn Khẩu Ngọc Tử, Long Điệp không hoảng không loạn, tay trái lật một cái, đã dùng Long trảo thủ chế trụ được ngay cổ tay này của Sơn Khẩu Ngọc Tử, vừa vặn vừa xoay, chỉ trong nháy mắt khớp xương cổ tay của Sơn Khẩu Ngọc Tử đã bị vặn sai. Sau đó tay phải Long Điệp cũng thành trảo duỗi một phát về phía trước, nhằm chộp vào cổ họng Sơn Khẩu Ngọc Tử.
Một chiêu Long Trảo tháo cốt công phu này của Long Điệp, lúc ở trên xe lửa Vương Chí Đạo đã từng được kiến thức qua, lúc ấy dùng chiêu này chính là Chu Điệp cá tính nhu nhược, vậy mà lấy khả năng của Vương Chí Đạo còn không có hóa giải được. Bây giờ đối mặt với Sơn Khẩu Ngọc Tử chính là Long Điệp cá tính kiên cường, xuất thủ càng ngoan độc, hiển nhiên càng thêm không thể nào hóa giải nổi. Khớp xương cổ tay của Sơn Khẩu Ngọc Tử đã rất dễ dàng bị Long Điệp vặn trật đi.
Sơn Khẩu Ngọc Tử chính là lần đầu tiên lãnh giáo đến loại công phu tháo khớp bẻ xương này, trong lòng không khỏi lấy làm kinh hãi. Nhưng là đối mặt với một trảo chộp yết hầu của Long Điệp đang phóng tới, nàng vẫn có thể gặp nguy không loạn, thân thể ngửa mạnh về phía sau một cái, một cước từ dưới hướng thượng đá lên cổ họng Long Điệp, nghĩ muốn buộc Long Điệp phải buông cánh tay đã bị trật khớp cổ tay của mình ra. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Đối mặt với một cước lăng lệ này của Sơn Khẩu Ngọc Tử, Long Điệp tự nhiên buông tay lui về phía sau, nhưng là ngay trong nháy mắt nàng buông tay, vẫn kịp sử dụng công phu tháo khớp bẻ xương vô cùng xảo diệu, đem khớp xương vai của Sơn Khẩu Ngọc Tử cũng bẻ trật đi nốt.
Long Điệp đình chỉ tiến công, thần sắc bình tĩnh hỏi: "Cánh tay phải cua ngươi đã có hai chỗ khớp xương bị trật khớp đi rồi, còn muốn tiếp tục đánh nữa hay sao?"
Mấy động tác vừa rồi nhanh như tia chớp, cơ hồ chỉ trong nháy mắt hai nàng đã lại phân khai, đại bộ phận người xem còn không có nhìn được rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, khi nghe được Long Điệp nói, mọi người đều không khỏi giật mình không thôi.
Ngồi trên bàn trọng tài, Cam Mạc Nhiên cũng cảm thấy kinh ngạc nói: "Gia tổ Cam Phượng Trì của ta trong những công phu truyền lại, cũng có một bộ phân cân thác cốt thủ pháp, cũng là chuyên môn nhằm tháo khớp bẻ xương địch nhân. Nhưng là chỉ giao tay trong nháy mắt đã làm cho hai khớp xương trên tay đối phương đều bị trật ra, loại bản lãnh này ngay cả ta cũng không làm được. Bản lãnh của nàng Long Chu này thật khiến cho người khác phải giật mình hả! Tôn huynh, ngươi có nhìn ra được nàng đã sử dụng là cái loại quyền pháp gì hay không?"
Tôn Lộc Đường suy nghĩ một chút, nói: "Hẳn là ám hệ bàng chi Long Quyền của Ngũ Hình quyền. Nếu như ta đoán không lầm, một Long Chu này hẳn là có liên quan gì đó với Hồng Môn Ngũ hình sát thủ Long lão đại!"
"Hồng Môn sát thủ?" Cam Mạc Nhiên nghe vậy cau mày nói: "Hồng Môn sát thủ ngồi yên trên Võ thánh đảo của chúng ta ba tháng vậy mà chúng ta lại không hề có phát hiện ra? Thật sự là mất thể diện hả!"
Tôn Lộc Đường mỉm cười nói: "Như vậy có quan hệ gì chứ. Nàng ta cùng Vương Chí Đạo quan hệ không phải là nông, hẳn là sẽ không làm ra những chuyện bất lợi đối với Võ thánh đảo."
Sơn Khẩu Dụ Nhân ngồi bên cạnh nghe lén, không nhịn được nói: "Hai vị, đối với Võ thánh đảo trong truyền thuyết, Sơn Khẩu Dụ Nhân ta vẫn rất ngưỡng mộ, đáng tiếc vẫn không biết là đảo ở chỗ nào. Không biết hai vị đến ngày nào đó rảnh rỗi có thể dẫn ta đi kiến thức một chút có được không? Sơn Khẩu Dụ Nhân ta nhất định sẽ có hậu tạ, có được hay không?"
Tôn Lộc Đường mỉm cười, không cần suy nghĩ đã đáp lời: "Sơn Khẩu tiên sinh hay là nên quan tâm đến trận đấu đi hả. Cùng đấu với Long Chu chính là con gái của ông đó. Tình cảnh hiện này của nàng hình như có chút không ổn hả!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân thấy Tôn Lộc Đường từ chối đề nghị của mình, thần sắc tỏ vẻ bực bội, nhưng lại cũng không dám nhằm vào Tôn Lộc Đường một võ học đại tông sư này mà phát hỏa, đành phải chuyển dời sự chú ý trở lại trên lôi đài.
Trên lôi đài cuộc đấu giữa hai nàng vẫn còn chưa có chấm dứt. Nữ nhân Nhật Bản có lẽ là trời sinh bị ngược đãi tàn tệ, cho nên năng lực chịu đau siêu cường, Sơn Khẩu Ngọc Tử mặc dù bị Long Điệp bẻ trật liền hai khớp xương trên cánh tay, nhưng lại không có vì vậy mà nhận thua, ngược lại nghiến chặt răng một phát, dùng cánh tay kia nhằm chỗ sai khớp xương ra sức vỗ liền hai cái. Chỉ nghe "rắc rắc" hai tiếng, khớp xương cổ tay cùng khớp xương vai đang bị sai trật rõ ràng đã được nàng mạnh mẽ tiếp lại vào được. Bộ dáng tàn nhẫn chịu đau của nàng làm cho đám khán giả ở đây không khỏi phát lạnh trong tâm.
Sơn Khẩu Ngọc Tử lau dòng mồ hôi lạnh vừa toát ra trên trán, nhìn Long Điệp nói: "Ta không có dễ dàng để cho ngươi đánh bại như vậy, chúng ta tiếp tục đi, lần này ta sẽ không hạ thủ lưu tình nữa!"
Long Điệp thấy Sơn Khẩu Ngọc Tử thế mà lại có thể dùng thủ đoạn lấy tay vỗ đem hai khớp xương bị trật nắn lại trở về, trong lòng không khỏi cảm thấy bội phục. Bởi vì nàng biết, dùng loại thủ pháp tiếp lại khớp bằng cách lấy tay đánh này, sự đau đớn phải chịu không hề đơn giản như nhìn bề ngoài vậy. Sơn Khẩu Ngọc Tử rõ ràng ngay cả hừ cũng không có hừ lấy một tiếng, có thể thấy được nữ nhân Nhật Bản này có cá tính kiên cường đến mức nào. Chỉ có điều khi nghe được lời tuyên chiến của Sơn Khẩu Ngọc Tử, Long Điệp không nhịn được lại cười lạnh nói:
"Nguyên lai mới vừa rồi là ngươi đối với ta vẫn còn hạ thủ lưu tình hay sao, ta đây thật là vô cùng cảm tạ ngươi đó!"
Long Điệp vốn tưởng rằng câu nói kia của Sơn Khẩu Ngọc Tử chỉ là một câu nói khoác kiêu căng mà thôi, nhưng Vương Chí Đạo lại không coi như vậy.
Hắn đứng ở góc chuẩn bị của lôi đài, vẫn luôn một mực lưu ý đến Sơn Khẩu Ngọc Tử. Hắn chú ý thấy khi Sơn Khẩu Ngọc Tử đang nói câu nói kia, động tác khóe miệng có chút mất tự nhiên, trong lòng lập tức tỉnh ngộ, hẳn là Sơn Khẩu Ngọc Tử mượn cớ nói chuyện để che dấu động tác nhai nuốt cái gì đó. Trong tâm chấn động, hắn nhớ tới một trận chiến kia giữa Tống Hổ Thành cùng Cương Huyền Hùng Nhị, thầm nghĩ chẳng lẽ Sơn Khẩu Ngọc Tử lại là ăn thuốc kích phát thú tính.
Nhưng lại rất nhanh đã cảm giác được điều này không có khả năng, thuốc kích phát thú tính mặc dù có thể làm cho người ta đột nhiên sức lực lớn vô cùng, điên cuồng không sợ chết, nhưng hậu quả cũng rất nghiêm trọng, Cương Huyền Hùng Nhị chính là một ví dụ. Sơn Khẩu Dụ Nhân này mặc dù là một người không còn nhân tính, nhưng cũng không có khả năng lại để cho con gái của chính bản thân mình ăn loại thuốc kích phát này rồi lên đài thi đấu! Cho nên Vương Chí Đạo đoán, loại dược vật mà Sơn Khẩu Ngọc Tử vừa ăn hẳn là loại thuốc kích thích bình thường mà thôi. Mặc dù thuốc kích thích không bằng loại thuốc kích phát thú tính bá đạo kia, nhưng cũng có thể làm cho người ta phát huy được thực lực vượt xa bình thường.
Nghĩ ra như vậy, Vương Chí Đạo không nhịn được lên tiếng nhắc nhở nói: "Điệp Nhi, cẩn thận một chút!"
Long Điệp nghe được thanh âm của Vương Chí Đạo, vẫn chưa kịp hiểu ra đây là cái ý tứ gì, thì Sơn Khẩu Ngọc Tử đã như con sư tử cái nhằm nàng lao tới.
Bất đồng với đấu pháp lúc trước mặc dù tàn nhẫn nhưng vẫn còn thận trọng, lúc này Sơn Khẩu Ngọc Tử chỉ có một xu thế là tiến công điên cuồng, hơn nữa chỉ công không thủ, chiêu chiêu liều mạng, tựa hồ giống như là Long Điệp cùng với nàng có đại thù không đội trời chung.
Long Điệp gặp phải loại đấu pháp không cần mạng sống này, trong nhất thời bị ép cho đến không ngừng phải lui về sau mà phòng thủ. Chỉ có điều đáng tiếc chính là loại đấu pháp này của Sơn Khẩu Ngọc Tử mặc dù làm cho người khác rất dễ phát sợ, nhưng là đối với Long Điệp thì tác dụng lại không lớn. Bởi vì Long Điệp chính là một sát thủ, tố chất trọng yếu nhất của sát thủ chính là tỉnh táo, gặp chuyện không hoảng hốt, sẽ không bởi vì đối phương liều mạng mà trở nên khiếp đảm hay mất đi tự tin. Cho nên Long Điệp mặc dù nhìn như đang không ngừng phải lùi về sau để phòng thủ, nhưng lại lùi mà không hề loạn, phòng thủ kín kẽ đến giọt nước cũng không qua lọt. Nàng đang tìm cơ hội, một cơ hội vãn hồi cục diện, nhất kích tất sát.
Vương Chí Đạo chứng kiến biểu hiện của Long Điệp, lập tức tâm trí thoải mái, ngược lại lại còn có chút áy náy cho vận mệnh của Sơn Khẩu Ngọc Tử.
Cơ hội mà Long Điệp chờ đợi rốt cục đã tới, tựa hồ như công lâu mà không thắng, hoặc là hiệu quả của thuốc kích thích có vấn đề, Sơn Khẩu Ngọc Tử bắt đầu trở nên tâm phiền ý loạn, động tác công kích cũng dần dần trở thành chậm lại.
Ngay trong một nháy mắt khi công kích của Sơn Khẩu Ngọc Tử bị chậm lại, Long Điệp đã bắt được một sơ hở, thượng bộ một bước lập tức đã phá tan được phòng tuyến hỏa lực của Sơn Khẩu Ngọc Tử, bức tiến vào nội vi, sau đó tay phải nắm lại thành bán quyền, nhanh như tia chớp kích thẳng vào yết hầu của Sơn Khẩu Ngọc Tử.
Một tiếng "rắc" vang lên, động tác công kích của Sơn Khẩu Ngọc Tử trong nháy mắt tan rã hết, một đống máu tươi lớn trào ộc ra từ trong miệng, khuỵu gối quỳ xuống, chính là một quyền này của Long Điệp đã đem yết hầu của nàng đánh nát bấy.
Sơn Khẩu Dụ Nhân đứng phắt lên, hét lớn: "Thầy thuốc, nhanh, nhanh, mau cứu người!" Đợi được đến sau khi thầy thuốc cùng các nhân viên y tế chạy lên đài nâng Sơn Khẩu Ngọc Tử mang đi, Sơn Khẩu Dụ Nhân nhìn chằm chằm vào Long Điệp vẫn đang đứng ở trên lôi đài, hai mắt lão bắn ra sát khí.
/190
|