Lực sát thương trên quyền đầu của Trần Chân cực mạnh, cơ hồ có thể so sánh được với thiết chưởng vô kiên bất tồi đánh đâu thắng đó của "Thần thương" Lý Thư Văn. Cái thanh âm phá không tê tâm liệt phế này cơ hồ đã là dấu hiệu cho quyền pháp độc nhất vô nhị của Trần Chân, đúng là chân chính nhất kích tất sát. Các khán giả thậm chí còn tưởng rằng, không ai có khả năng chính diện ngạnh chịu được quyền đầu của Trần Chân. Thật không ngờ, thần thoại đánh đâu thắng đó này lại đã bị một quyền thủ Xiêm La đánh vỡ rồi.
Nãi Bồng Đông dùng khuỷu tay thép của hắn cứng rắn đón đỡ lại quyền đầu vô kiên bất tồi của Trần Chân, mặc dù đã bị đánh cho phải lui về phía sau tới hai bước, nhưng cũng rất nhanh đã đứng vững ổn định lại được tư thế, không có việc gì lại tiếp tục xông lên. Hiển nhiên là một quyền này của Trần Chân không có tạo thành cho hắn dù chỉ là nửa điểm thương tổn.
Trần Chân đối với việc Nãi Bồng Đông có thể chống đỡ được quyền đầu của mình cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, chỉ có điều hắn cũng không có vì thế mà ngẩn người ra. Không đợi cho Nãi Bồng Đông kịp vọt tới trước mặt, quyền thứ hai, thứ ba, thứ tư liên hoàn không dứt đánh thẳng tới trước.
Từng quyền từng quyền phá không, giống như đầu đạn liên miên thoát ra khỏi nòng súng, bắn về phía thượng bàn yếu hại của Nãi Bồng Đông.
Đối diện với những phát "tử đạn" liên miên phá không bắn tới, Nãi Bồng Đông không lựa chọn lui về phía sau hoặc là né tránh sang hai bên, mà là lại không ngừng vũ động một đôi khuỷu tay thép của hắn, gạt trên đập dưới, đỡ phải chặn trái, mỗi phát khuỷu tay đều chuẩn xác vô cùng phong bế được quyền đầu của Trần Chân. Không chỉ là ngạnh tiếp cản hết công kích của Trần Chân xuống, mà còn không hề lui lại dù chỉ một bước.
Nãi Bồng Đông hiển nhiên không phải là chỉ biết lấy phòng thủ làm chính, mà chính là một quyền thủ có dục vọng tiến công rất mãnh liệt. Sau khi một đòn dựng khuỷu tay trái của hắn phong bế được ngọn quyền thứ sáu của Trần Chân, thân thể đột nhiên xoay tròn một vòng, khuỷu tay phải sử ra một đòn chuyển thân Phản trửu cương mãnh đột phá tuyến hỏa lực của Trần Chân, mũi nhọn khuỷu tay cứng như sắt thép nhằm đánh thẳng tới huyệt Thái Dương của Trần Chân.
Huyệt Thái Dương nếu như bị khuỷu tay nhọn nện vào, cho dù là người có công phu rất tốt cũng không thể chịu nổi. Trần Chân bất đắc dĩ đành sửa từ tấn công sang phòng ngự, co khuỷu tay nhấc một cái, dùng khuỷu tay phá khuỷu tay, chặn lại một đòn Phản trửu này của Nãi Bồng Đông.
Chỉ có điều là vừa ngăn cản như vậy, thì ưu thế tiên phát chế nhân lập tức đã mất đi. Nãi Bồng Đông chiếm được cơ hội cận thân cường công, khuỷu tay thép giống như giọt thủy ngân chỗ nào cũng lăn lọt vào, ra sức nhằm Trần Chân công tới. Quyền đầu của Trần Chân không còn cơ hội để đánh ra được nữa, chỉ có thể một lần nữa gập khuỷu tay trái ngăn phải gạt, lấy khuỷu tay đối khuỷu tay, phong bế công kích liên miên kín đặc của Nãi Bồng Đông.
Nãi Bồng Đông cũng thực không ngờ tới năng lực phòng thủ của Trần Chân cũng cường đại tới như vậy, cường công đến một hồi lâu mà cũng không có một khuỷu tay nào đánh trúng được bộ vị yếu hại của hắn. Trong lòng đã có chút kinh ngạc, lập tức Nãi Bồng Đông bỏ qua không dùng trửu công nữa, hai tay duỗi về phía trước một phát, lập tức đã vắt được lên trên cần cổ của Trần Chân, phát lực khom lưng mãnh liệt kéo xuống phía dưới, đem nửa thân trên của Trần Chân cũng kéo khom xuống theo. Tiếp theo, gót chân sau của Nãi Bồng Đông đạp xuống đất một phát, đầu gối sắt giống như đạn pháo liên hoàn bất đoạn không ngừng nhằm nửa thân trên Trần Chân thúc tới.
"Thảm rồi!" Chu Quốc Phú đứng dưới lôi đài đã từng chịu thiệt thòi lớn dưới đòn "Vít cổ lên gối" của Á Sai, lúc này nhìn thấy Nãi Bồng Đông cũng sử xuất ra một chiêu này, không khỏi theo bản năng than hỏng rồi.
Vương Chí Đạo nghe vậy lập tức mắng: "Ngươi mới là bị thảm thôi! Ngũ sư huynh không có kém cỏi như ngươi đâu, hắn có thể phá giải được chiêu này!"
Quả nhiên, chỉ thấy Trần Chân ở trên lôi đài mặc dù đã bị Nãi Bồng Đông hai tay vít lấy cần cổ, nhưng hắn vẫn lâm nguy bất loạn, hai tay đẩy về phía trước một phát, ngay trước khi đầu gối của Nãi Bồng Đông kịp đánh lên đã phong bế được hông bộ của Nãi Bồng Đông, hóa giải được tất công đang công kích. Sau đó đầu của Trần Chân mãnh liệt húc mạnh về phía trước, một đòn đầu đả mạnh mẽ nện lên trên ngực Nãi Bồng Đông, phá giải được "Vít cổ" của Nãi Bồng Đông, hai người lại tách rời ra.
"Aaa!" Một tiếng thét, chính là Nãi Bồng Đông đã bị Trần Chân dùng đầu húc bật ra, bây giờ lại một cước quét ngang đá tới, mục tiêu chính là bên cạnh cần cổ Trần Chân.
Một cước này giống như là roi thép quất đến, vừa nhanh vừa độc, uy lực so ra không hề kém với khuỷu tay thép đầu gối sắt, đồng dạng cũng là tuyệt chiêu công địch của Nãi Bồng Đông.
Trần Chân đối diện với một đòn đá này, lại lựa chọn lấy đá phá đá. Chỉ thấy hắn vừa nhấc chân chính là một đòn đạp thẳng tắp về phía trước. Một đòn Đặng thích này đạp được phi thường dứt khoát, trực tiếp, một chút cử động dư thừa cũng không có, mặc dù phát động chậm hơn Nãi Bồng Đông một chút, nhưng lại có thể ra sau mà đến trước. Ngay trước khi ngọn Cao tảo thích của Nãi Bồng Đông đá đến được cần cổ của Trần Chân, thì Trần Chân đã đoạt tiên đạp thẳng vào giữa bụng Nãi Bồng Đông, lập tức đem Nãi Bồng Đông đạp cho lui bật về phía sau đến vài ba bước, đòn Cao tảo thích hiển nhiên đã bị phá giải rồi.
"Oanh" một tiếng, lại thêm một lần thanh âm phá không tê tâm liệt phế vang lên. Nhưng lần này không phải là Trần Chân nhằm Nãi Bồng Đông đánh ra phá không quyền, mà là nhằm Nãi Bồng Đông đá ra một cước.
Thượng bộ, xoay hông, đá chân ra, chỉ là một đòn Trắc thích vô cùng đơn giản, nhưng lại phát ra được thanh âm phá không giống như lúc xuất thiết quyền. Đám khán giả tại tràng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là cước pháp của Trần Chân so với quyền pháp thì cũng lợi hại như nhau, đều là đánh ra được thanh âm phá không tê tâm liệt phế.
Nãi Bồng Đông trong lòng cả kinh, tránh né đã không kịp nữa, gấp gáp trăm phần nhấc vội đầu gối lên nhằm thúc vào ngọn cước của Trần Chân đang đá tới.
"Thịch thịch thịch" vài tiếng, uy lực đòn thượng bộ Trắc thích của Trần Chân làm sao một đầu gối thúc lên trong lúc vội vàng của Nãi Bồng Đông có thể chống đỡ được. Nãi Bồng Đông lập tức bị một cước này của Trần Chân đá cho phải liên tục lui về phía sau tới năm sáu bước, tới khi đứng vững lại được thì đã tới sát bên bờ lôi đài, chỉ còn nửa bước nữa là sẽ rớt xuống bên dưới.
"Hay!" Đám khán giả tâm lý vẫn đang căng thẳng thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm, không ít người nhịn không nổi mà hét lớn: "Mau đá thêm một cước, đá hắn rơi xuống đi!"
Trần Chân không làm khán giả thất vọng, một điểm chần chừ cũng không có, lập tức sải chân xông vọt tới trước, lại một đòn Trắc thích nhằm thẳng vào Nãi Bồng Đông đã đứng sát bên bờ lôi đài mà đá tới.
Nãi Bồng Đông đang bị khán giả cho rằng bại cục đã định, nhưng lại thật ngoài ý nghĩ của mọi người, phi thân nhảy dựng lên không. Lực dậm nhảy của hắn cực kỳ kinh người, chỉ một cái nhún đã nhảy lên được cao tới gần hai mét, khi nhảy lên tới trên đỉnh đầu Trần Chân hai đầu gối gập lại nhằm thẳng đỉnh đầu Trần Chân nện xuống.
Trần Chân cả kinh, đối diện với một kích lấy mạng dốc hết toàn lực, không gì sánh kịp, giống như thiên thạch rơi xuống này của Nãi Bồng Đông, tỉnh táo lựa chọn né tránh khỏi mũi nhọn tấn công.
"Rầm!" Một tiếng, hai đầu gối của Nãi Bồng Đông trực tiếp nện xuống trên mặt sàn lôi đài. Sàn lôi đài bởi vì sau khi hai thầy trò Lý Thư Văn cùng Hoắc Điện Đường đánh một trận mà phá hỏng đã được gia cường thêm ván gỗ, nhưng lại bị một chiêu này của Nãi Bồng Đông hung bạo đánh vỡ thêm lần nữa. Nếu không phải là Nãi Bồng Đông rất thông minh kịp dùng hai tay đỡ ở hai bên sườn, chỉ sợ hắn sẽ nện vỡ cả tấm ván gỗ mà trực tiếp rơi xuyên xuống dưới gầm lôi đài.
Đầu gối của Nãi Bồng Đông hiển nhiên là cứng rắn vô cùng. Tấm gỗ gia cường trên sàn lôi đài đã bị đánh vỡ, nhưng đầu gối của hắn cũng không có bị thương, hai tay vừa vỗ, tức thì lại một lần nữa đứng lên trên lôi đài, lại tiếp tục bức tiến sáp lại gần Trần Chân.
"Thật lợi hại!" Dưới lôi đài Chu Quốc Phú cảm thán nói: "Thằng Nãi Bồng Đông này quả thật là rất lợi hại, cùng Trần Chân huynh đúng thật là ngang tài cân sức hả! Một trận chiến này của hai người bọn họ, chỉ sợ phải đánh tới lưỡng bại câu thương mới có thể phân ra được kết quả. Vương huynh đệ, Đại Chu huynh, các ngươi thấy như thế nào?"
Tôn Đại Chu nhìn lại hai người đang kịch chiến trên lôi đài, nhíu đầu mày nói: "Trần Chân huynh đối địch, luôn luôn là hai quyền ba cước đã giải quyết xong chiến đấu, bởi vì không ai có thể chịu đựng được quyền cước ác liệt của hắn. Nhưng gã Nãi Bồng Đông này lại đúng như là người sắt vậy, cùng Trần Chân huynh lấy cứng chọi cứng cũng không rơi xuống hạ phong. Trần Chân huynh chỉ sợ một trận này phải đánh đến rất cực khổ hả!"
Vương Chí Đạo nhưng lại cười nói: "Cho dù hai người bọn họ cuối cùng có đánh đến mức lưỡng bại câu thương, chỉ sợ Đại Chu huynh ngươi vào vòng đấu tiếp theo cũng không chiếm được tiện nghi hả. Đại Chu huynh, đối thủ của ngươi ở vòng đấu này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ hả!"
Tôn Đại Chu nghe vậy mỉm cười nói: "Vũ Điền Hốt Giác phải không? Người này ở Nhật Bản đích xác là một đại sư võ đạo rất được tôn kính, thực lực không phải chuyện đùa. Thành thật mà nói, ta còn chưa có từng gặp qua đối thủ nào như hắn vừa lùn vừa bé nhưng lại vừa có kỹ nghệ kinh người như vậy đâu!"
"Có áp lực không?" Vương Chí Đạo hỏi.
"Nếu như nói là không có, thì đó chính là gạt người. Chỉ có điều ta tuyệt đối sẽ không thua. Bởi vì chiến đấu giữa ta và hắn, không chỉ liên quan đến vinh dự của người Trung Quốc, mà lại còn liên quan đến vinh dự của cha ta. Ta là con trai của Tôn Lộc Đường, con trai của Tôn Lộc Đường tuyệt đối sẽ không thể thua một tiểu lão đầu Nhật Bản!" Tôn Đại Chu nói như chém đinh chặt sắt.
Trong lúc ba người còn đang nói chuyện, chiến đấu trên lôi đài cũng tuyệt không có nhàn rỗi. Nãi Bồng Đông một lần nữa trở lại trung tâm lôi đài, đang cùng Trần Chân đánh đến khó phân cao thấp.
Hai người quyền đến cước đi, khuỷu tay thúc đầu gối nện, từng chiêu từng chiêu đều là lấy cứng chọi cứng, dùng nhanh đánh nhanh, lực đả kích bạo liệt tấn công, thanh âm hãi nhân làm cho đám khán giả dưới lôi đài không khỏi hãi hùng khiếp vía, cảm giác như hai người đang đánh nhau trí mạng trên lôi đài không phải là một thân huyết nhục, mà là thân mình như máy cơ giới.
Đánh nhau cho tới lúc này, Trần Chân cùng Nãi Bồng Đông cho dù thể lực có mạnh đến đâu đi nữa thì dưới mấy chục lần cường công cũng bắt đầu cảm giác không duy trì được nữa. Thể lực một khi đã giảm xuống, năng lực phản ứng tức thì biến thành chậm chạp, công kích trực diện đã không thể ngăn cản một cách hữu hiệu được nữa. Sau khi Trần Chân phong bế được một đòn thúc đầu gối nữa của Nãi Bồng Đông, rốt cục bắt được một cơ hội. Một đòn đấm cầu vồng chuẩn xác mạnh mẽ đánh trúng vào trên mặt Nãi Bồng Đông.
Đánh đã lâu đến như vậy nhưng đây mới là lần đầu tiên thực sự đánh được cho đối thủ một đòn nặng. Không ngờ, trên mặt Nãi Bồng Đông tuy đã bị trúng một quyền này của Trần Chân, mặc dù bị lực đạo thật lớn đánh cho thân thể không tự chủ được mà quay đi một vòng, nhưng là ngay khi hắn còn đang bị quay đi thì lại kịp thuận thế đánh ra một đòn Phản trửu. Lần này, Trần Chân cũng không kịp tránh thoát đi, bị khuỷu tay thép của Nãi Bồng Đông đánh trúng vào giữa mặt, lập tức da tróc thịt bong, máu tươi chảy ra.
Thân thể Nãi Bồng Đông vẫn đang quay chuyển, sau khi Phản trửu đánh rách khuôn mặt Trần Chân, hắn lại quay người thêm một vòng nữa, lại một khuỷu tay khác vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ, từ trên hướng xuống dưới nhằm nện thẳng vào bên cạnh mặt Trần Chân.
"Chát" một tiếng, nhưng lại chính là Trần Chân một cước trong cự ly gần từ dưới đạp thẳng lên trên, đạp trúng ngay vào dưới cằm Nãi Bồng Đông, đem thân thể của Nãi Bồng Đông đạp văng hẳn lên, cằm hắn suýt nữa thì trật khớp.
Khoảng cách giữa hai người lại một lần nữa phân khai ra, hình như là trong tâm có chút ăn ý, cả Trần Chân cùng Nãi Bồng Đông cũng không có lập tức phát động công kích nữa, mà là chỉ đứng yên bất động tại chỗ, yên lặng khôi phục lại thể lực đã hao tổn quá nặng nề.
Đứng dưới lôi đài Tôn Đại Chu thì thào như đang tự nói: "Trần Chân huynh, đánh lâu như vậy rồi, ngươi cũng nên xuất ra bản lĩnh dưới đáy hòm đi chứ! Ta đây không tin rằng kỹ nghệ của ngươi chỉ là đến như thế, ngươi chẳng lẽ còn muốn giấu nghề để dành đến vòng đấu sau đối phó với ta hay sao?"
Vương Chí Đạo lại không có nghe được lời Tôn Đại Chu đang thì thào tự nói. Hắn thần sắc chuyên chú nhìn chằm chằm vào hai người trên lôi đài, trong lòng nói: "Ngũ sư huynh, ngươi đang làm cái gì vậy chứ? Tại sao ta lại có cảm giác rằng ngươi hình như còn chưa có đem hết toàn lực ra thì phải? Ngươi bảo lưu lại thực lực như vậy là để đối phó với ai? Nhanh chóng chấm dứt chiến đấu đi thôi, cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì đối với ngươi cũng không có lợi!"
Tựa hồ như đã nghe được lời Tôn Đại Chu cùng tiếng lòng của Vương Chí Đạo, Trần Chân hiển nhiên cũng không muốn cứ tiếp tục kéo dài như thế này thêm nữa. Hắn đã động rồi, từng bước từng bước áp tiến tới gần Nãi Bồng Đông.
Nãi Bồng Đông không ngờ rằng thể lực của Trần Chân khôi phục lại so với hắn còn nhanh hơn, trong lòng thầm giật mình, không thể không chấn khởi tinh thần bày ra tư thế nghênh chiến tiếp đón Trần Chân.
Khoảng cách lần nữa được thu hẹp đến cự ly một quyền. Trần Chân dẫn đầu phát động công kích, vẫn đang là phá không quyền. Chỉ là một quyền này so với lúc trước thì bất đồng, tốc độ cùng lực lượng cơ hồ đạt tới cực đỉnh, thanh âm tê tâm liệt phế lại càng làm cho người nghe thấy phải kinh hãi, tựa hồ như mới vừa nghỉ ngơi chỉ trong chốc lát đã có thể làm cho lực lượng của Trần Chân đã hoàn toàn hồi phục lại được rồi, cho nên mới có thể đánh ra được một quyền ác liệt nhất từ khi tham chiến đến lúc này.
Nãi Bồng Đông đối với một quyền ác liệt vô cùng này của Trần Chân cảm thấy kinh hãi, nhưng là hắn biết rằng chính mình không thể lùi được, một khi lùi lại sẽ bị mất tiên cơ, rơi vào bị động, sẽ bị Trần Chân truy theo mà đánh. Vì vậy Nãi Bồng Đông lại một lần nữa một khuỷu tay lắc ngang tới, lấy khuỷu tay đối quyền.
"Chát" một tiếng, phá không quyền cùng khuỷu tay thép lại một lần nữa đập mạnh vào nhau. Nhưng lúc này đây Nãi Bồng Đông không chỉ là đơn giản lui một hai bước như vậy, mà là cơ hồ muốn ngửa mặt trở mình ngã xuống. Một quyền này của Trần Chân so với lúc trước thì bất đồng, biểu hiện ra thoạt nhìn thì như trực kích đánh ngang tới, nhưng lực đạo lại hướng xuống phía dưới. Cước bộ của Nãi Bồng Đông mặc dù không có bị thối lui về sau, nhưng lại bị lực chấn động kinh người đánh cho khí huyết quay cuồng, khuỷu tay thép thậm chí tê dại đến mức cơ hồ không nhấc lên nổi nữa.
Khí huyết của Nãi Bồng Đông còn chưa có bình phục, quyền thứ hai của Trần Chân lập tức đã như hình với bóng ập đến, một quyền này chuẩn xác mạnh mẽ đánh vào trên cằm của Nãi Bồng Đông. Kinh nghiệm chiến đấu của Nãi Bồng Đông phong phú vô cùng, nếu đã không thể nào tránh thoát, lập tức nhanh chóng co rụt cằm lại, gắt gao nghiến chặt hàm răng, đem lực đả kích của Trần Chân tiêu trừ đi hơn phân nửa, tránh được một mạng vì đại não bị chấn động mạnh mà trực tiếp hôn mê đi. Chỉ có điều là mặc dù đã làm như thế, nhưng cằm của Nãi Bồng Đông vẫn cứ bị đánh nát, thê thê thảm thảm đứng lảo đảo ở đó, làm cho vẻ mặt của hắn thoạt nhìn quái dị vô cùng.
Trần Chân chiếm được thượng phong, một điểm cơ hội cũng không để lại cho đối thủ. Sau khi đánh nát xương cằm của Nãi Bồng Đông, thân thể rùn xuống, cúi người một quyền trực kích thẳng vào thân thể Nãi Bồng Đông. Một quyền này vừa vặn đánh vào mạng sườn Nãi Bồng Đông, xương sườn Nãi Bồng Đông lập tức bị cắt đứt một cây.
Chiến đấu đã đến loại trình độ này rồi, kết quả đã không có khả năng thay đổi được nữa. Nãi Bồng Đông bị đánh nát xương cằm, chặt gãy xương sườn, khi hắn cố nhịn đau phản kích thì chiêu chiêu đều bị Trần Chân dễ dàng ngăn chặn cùng phản kích trở lại. Sau khi Nãi Bồng Đông lại cố gắng đá ra một đòn Cao tảo thích, Trần Chân lại phát ra một đòn phá không quyền ra sau mà tới trước, nặng nề chuẩn xác đánh lên trên cổ Nãi Bồng Đông, đem cả thân hình Nãi Bồng Đông đánh bay văng lên. Sau khi ngã xuống sàn đài, Nãi Bồng Đông đã không còn có thể đứng lên được nữa.
Đám khán giả đứng xem nhiệt liệt hoan hô chúc mừng cho thắng lợi của Trần Chân, mà Nãi Bồng Đông thì được đám nhân viên y tế sớm đã chuẩn bị sẵn sàng nâng lên cáng vác đi cứu chữa.
Đại loa thể hiện dường như là chính mình đánh thắng trận vậy, đem Trần Chân ra sức ca ngợi tôn vinh hết lời đến một lúc lâu, mãi cho đến sau khi nhìn thấy sắc mặt bất thiện của Sơn Khẩu Dụ Nhân trên bàn trọng tài, mới ngừng lại một chút, sau đó chuyển hướng lại nói: "Các vị, sau khi vừa được thưởng thức một trận tỷ thí võ nghệ kinh tâm động phách, lại đắc sắc đến vạn phần, bây giờ chúng ta lại được thưởng thức tiếp một trận thi đấu cũng được người người chờ mong. Chính là Trung Nhật đại quyết chiến, Tôn Đại Chu đánh với Vũ Điền Hốt Giác!
Tin tưởng tất cả mọi người đều biết được rồi, Tôn Đại Chu chính là con trai của võ học đại tông sư Tôn Lộc Đường của người Trung Quốc chúng ta, cũng là chân truyền đệ tử của ông ấy. Trận đấu này của hắn chẳng những có liên can đến vinh dự của người Trung Quốc, mà còn liên quan đến cả vinh dự của Tôn Lộc Đường lão tiên sinh. Tôn Lộc Đường lão tiên sinh chính là trọng tài trưởng của chúng ta, vẫn luôn ngồi trên bàn trọng tài để mà giám sát phân định các trận thi đấu. Tin tưởng rằng dưới sự quan tâm của Tôn Lộc Đường lão tiên sinh, Tôn Đại Chu nhất định có thể một lần nữa sáng tạo kỳ tích, hoàn mỹ đánh bại đối thủ, làm vẻ vang cho phụ thân của hắn, làm vẻ vang cho người Trung Quốc chúng ta!"
Dưới lôi đài Vương Chí Đạo nghe được âm thầm lắc đầu, thở dài nói: "Thằng cha này lại đang nói cái gì vậy chứ? Cứ như lời hắn vừa mới nói, Đại Chu huynh không phải là thắng thì thì không sao, vạn nhất mà bị thua, vậy thì không thể còn mặt mũi nào mà gặp người khác được nữa, mà Tôn lão tiên sinh cùng với người Trung Quốc chúng ta cũng đều phải hổ thẹn lây theo!"
"Đúng vậy!" Chu Quốc Phú đang đứng bên cạnh tiếp lời nói: "Ta thực sự là đồng tình với Đại Chu huynh. Thân là con trai của Tôn lão tiên sinh, mặc dù được người khác hâm mộ, nhưng là áp lực cũng rất lớn hả!"
Vương Chí Đạo quay đầu nhìn lại một chút, hỏi: "Đại Chu huynh đâu rồi, hắn rời đi từ lúc nào vậy?"
"Khi Trần Chân chiến thắng thì hắn đã đi rồi. Đến phiên hắn thượng lôi đài, hắn đi đến để chuẩn bị một chút!" Chu Quốc Phú hồi đáp.
Đại loa lúc này bắt đầu giới thiệu đối thủ Vũ Điền Hốt Giác của Tôn Đại Chu: "Các vị, đối thủ của Tôn Đại Chu chính là Vũ Điền Hốt Giác. Tin tưởng rằng các vị cũng đã nhận thức rồi. Nghe nói Vũ Điền Hốt Giác chính là võ đạo đại tông sư được người tôn kính nhất ở nước Nhật Bản. Địa vị của lão trong giới võ thuật ở Nhật Bản cũng có phần giống như địa vị của Tôn Lộc Đường lão tiên sinh trong giới võ thuật Trung Quốc của chúng ta, rất nhiều Nhật Bản võ đạo danh gia khi nhìn thấy lão cũng đều kính lễ, gọi lão là sư phụ. Đáng tiếc chính là, bởi vì người Nhật Bản cùng người Tây dương sợ hãi danh khí của Tôn Lộc Đường lão tiên sinh của chúng ta, sợ rằng nếu ông ấy thượng lôi đài sẽ không ai địch nổi, cho nên ra sức ngăn cản ông ấy tham gia thi đấu, chỉ để cho ông ấy làm trọng tài trưởng. Cho nên chúng ta không biết được rốt cuộc là võ đạo đại sư của Nhật Bản cùng võ đạo đại sư của người Trung Quốc chúng ta là ai cao ai thấp. Nhưng cũng rất may mắn là có Tôn Đại Chu thay mặt phụ thân tham chiến, hơn nữa lại rất may mắn đối trận cùng với Vũ Điền Hốt Giác tiên sinh. Xem ra ý trời đã là như thế, ý trời chính là muốn để cho chúng ta được biết, người nào mới thực sự là võ học đại tông sư duy nhất trên đời này. Vũ Điền Hốt Giác có được tư cách tề danh cùng với Tôn Lộc Đường lão tiên sinh hay không, vậy thì phải nhìn xem lão có đủ năng lực đánh bại được con trai Tôn Đại Chu của Tôn Lộc Đường lão tiên sinh hay không đã. Chỉ có điều đáng tiếc là, cho dù hắn có năng lực đánh bại được con trai Tôn Đại Chu của Tôn Lộc Đường lão tiên sinh, cũng không thể chứng minh được rằng hắn có thể so sánh được với Tôn Lộc Đường lão tiên sinh..."
Vương Chí Đạo nhìn đến Sơn Khẩu Dụ Nhân trên bàn trọng tài đang tức giận đến sắc mặt xanh mét, không khỏi vừa giật mình lại vừa buồn cười, không nhịn được liền nói: "Thằng cha này có cái lai lịch gì hả, làm sao lại không sợ chết, có dũng khí dám nói như vậy? Hắn không sợ sau đó sẽ bị Sơn Khẩu Dụ Nhân chém bay đầu hay sao chứ?"
Chu Quốc Phú "ha ha" cười to nói: "Ngươi cũng đừng có coi thường thằng cha nay. Hắn mặc dù là một người Trung Quốc, nhưng đã nhập quốc tịch Anh quốc rồi, lại còn cưới được con gái của một vị quý tộc Anh quốc làm vợ. Sơn Khẩu Dụ Nhân căn bản là không dám giết hắn, trừ phi lão muốn cùng người Anh quốc khai chiến!"
"Cưới được con gái của quý tộc Anh quốc làm vợ? Lợi hại đến như vậy hay sao? Hắn là như thế nào mà làm được vậy?" Vương Chí Đạo tò mò hỏi thăm.
Chu Quốc Phú thở dài nói: "Ta làm sao mà biết được. Nếu như mà ta biết được, ta cũng sẽ lấy một nữ nhân Tây dương, nói không chừng còn lấy con gái của nữ hoàng Anh quốc ấy chứ!"
Vương Chí Đạo "ha ha" cười nói: "Ngươi quả thật là đang nằm mộng hả, con gái của nữ hoàng Anh quốc làm sao có thể gả cho ngươi được? Gả cho ta thì còn không sai biệt lắm, quan hệ của ta cùng Vương tử Uy Nhĩ Sĩ tốt đến như vậy, hắn lại còn không tiếc sức lực để lợi dụng được ta, nói không chừng vì để cho ta gia nhập Hoàng gia Anh quốc của bọn họ, sẽ đem tỷ tỷ hoặc là muội muội của hắn gả cho ta đó!"
Một tiếng hừ lạnh, sau đó nghe thấy thanh âm đầy dấm chua của Ô Tâm Lan vang lên từ phía sau nói: "Nguyên lai là ngươi đang có giấc mơ này đó hả, khó trách ngươi cùng Vương tử Uy Nhĩ Sĩ quan hệ tốt, lại còn thay hắn huấn luyện đám lính Anh quốc nữa!"
Vương Chí Đạo nghe vậy giật mình hoảng sợ, xoay người nhìn lại, đã thấy Ô Tâm Lan không biết từ khi nào đã quay trở lại đây, đi theo nàng còn có cả Long Điệp.
Trừng mắt một cái nhìn lại Chu Quốc Phú lúc này vẻ mặt đang hết sức cổ quái vì phải cố nhịn cười, Vương Chí Đạo quay sang nịnh bợ cười nói với Ô Tâm Lan cùng Long Điệp: "Tâm Lan, Điệp Nhi, các ngươi sao lại đi tới đây rồi? Khụ, khụ, mới vừa rồi ta chỉ là cùng Chu Quốc Phú nói giỡn mà thôi, các ngươi đừng có cho là thật. Trên thực tế ta không hề thích phụ nữ Tây dương một chút nào. Có muốn lấy lão bà cũng sẽ chỉ lấy phụ nữ Trung Quốc như các ngươi vậy! Được rồi, Điệp Nhi, ngươi đang bị thương, làm sao lại không nằm lại ở bệnh viện, lại còn chạy ra đây làm cái gì? Như thế này không tốt lắm đâu, hay là để ta đưa ngươi quay trở về đi thôi!"
Không ngờ, "Long Điệp" lại đỏ ửng cả khuôn mặt lên, nói: "Không cần đâu, Chí Đạo, ta bị thương không nặng, không cần quay trở về bệnh viện, cám ơn ngươi đã quan tâm!"
Vương Chí Đạo trong lòng cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Điệp Nhị, ngươi làm sao vậy, tại sao lại khách khí đối với ta như vậy? Một điểm cũng không giống như ngươi mọi khi hả!" Nhìn lại một chút vẻ mặt cổ quái của Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo trong lòng vừa động, thử dò xét nói: "Ngươi là Chu Điệp sao?"
Chu Điệp gật đầu nói: "Là ta mà! Chí Đạo, thật sự là kỳ quái hả, ta hình như đã lâm vào một giấc mộng dài, ở trong mộng ta đã biến thành một người khác. Người kia hình như đã khống chế được cơ thể của ta, lấy thân phận của ta ở cùng một chỗ với các ngươi, lại còn tham gia Vạn quốc võ thuật đại hội. Nếu không phải là nàng ta bị thương, ta vẫn còn chưa tỉnh lại được đó! Chí Đạo, ngươi nói xem, thế này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ta là bị quỷ ám trên người hay sao? Ta đã hỏi Tâm Lan muội tử, nhưng nàng lại bảo ta phải đi hỏi ngươi." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Vương Chí Đạo cùng Chu Quốc Phú nghe vậy không khỏi đơ mặt nhìn nhau.
/190
|