Vương Chí Đạo trong lòng cười khổ, chỉ cần nhìn vẻ mặt cả đám người các ngươi như muốn giết ta, xem ra lúc trước ta không kể cho các ngươi chuyện này đúng là sáng suốt, nếu không thì cuộc sống một năm qua không dễ chút nào rồi!
Chu Điệp thay hắn đáp lại: "Ta biết hắn từ một năm trước, lúc ấy ta yêu cầu hắn làm vệ sĩ cho ta, bảo vệ an toàn của ta. Hắn trả lời muốn về hỏi ý kiến sư môn, ta liền cùng hắn hẹn gặp lại. Ai biết hắn đi hỏi thế nào mà một năm qua cũng không quay lại gặp ta. Ta đợi không nổi nữa, mới không được mời mà tự đến, nghĩ là đến hỏi Hoắc môn chủ, chẳng lẽ Hoắc môn chủ không cho phép hắn đến làm vệ sĩ cho ta, bảo vệ ta an toàn sao? Hay là cho rằng ta không có tư cách được một người đệ tử Tinh Võ Môn làm vệ sĩ?"
Hoắc Đình Giác chịu oan uổng lớn, vội vàng giải thích: "Chu Điệp tiểu thư nói quá lời, chúng ta Tinh Võ Môn sao có thể coi thường tư cách của tiểu thư? Không phải sự tình như thế! Trên thực tế ta chưa từng nghe Vương Chí Đạo nói qua chuyện này."
"Hả?" Chu Điệp nghe vậy oán hận trừng mắt liếc Vương Chí Đạo một cái, đúng là đồ vô lương tâm, dám đem chuyện tình đã đáp ứng mình không để trong lòng.
Vương Chí Đạo bị ánh mắt này của Chu Điệp nhìn đến, kinh hãi trong lòng, nghĩ muốn giải thích nhưng lại không thể nào lên tiếng. Nói sao bây giờ? Chẳng lẽ nói chính mình cơ bản đã quên mất chuyện này? Nếu mà nói như thế, Chu Điệp không càng thêm hận chết mình mới là lạ!
Chu Điệp hỏi: "Hoắc môn chủ nếu nói như thế, vậy là không phản đối để Vương Chí Đạo đến làm vệ sĩ cho ta rồi chứ?"
Hoắc Đình Giác ho khan một tiếng, nói: "Nói sao nhỉ? Chu Điệp tiểu thư, cảm tạ tiểu thư coi trọng Tinh Võ Môn đệ tử chúng ta. Tiểu thư có thể để ý Vương Chí Đạo là may mắn của hắn, nhưng trên thực tế, Vương Chí Đạo chỉ là đệ tử bình thường trong Tinh Võ Môn chúng ta. Tiểu thư muốn hắn làm vệ sĩ cho mình, chỉ sợ hắn sẽ không nhận. Hơn nữa hắn còn nhỏ tuổi, sự tình gì cũng không hiểu, lại còn là một nam nhân, như vậy đi theo bên người Chu Điệp tiểu thư không thuận tiện. Nếu như Chu Điệp tiểu thư đúng thật là cần một vệ sĩ, ta có thể giới thiệu một nữ đệ tử Tinh Võ Môn cho tiểu thư."
"Không được đâu!" Chu Điệp cự tuyệt nói: "Hoắc môn chủ, ngươi phải biết rằng, thân phận của ta làm ta phải có mặt trong rất nhiều sự kiện trọng yếu, trong các sự kiện ấy ngoài các danh nhân quyền quý, đại nhân vật quân sự, chính trị, còn có không ít đám hoa hoa công tử thiếu giáo dục, hoặc là đầu lĩnh lưu manh, bọn họ thường thường sẽ lấy cớ đến làm phiền ta. Trong những kẻ ấy, càng đáng ghét nhất là đám người Nhật Bản, bọn chúng không kiêng nể gì. Ta chỉ là một nữ nhân yếu ớt, tuy được coi là Nữ hoàng điện ảnh, nhưng đối phó với những kẻ kia cũng hữu tâm vô lực. Nếu dùng nữ vệ sĩ mà nói, chỉ sợ chẳng những không bảo vệ được ta, bản thân cô ta cũng bị chúng hại. Cho nên ta mới muốn mời Vương Chí Đạo đến giúp ta ứng phó bọn người kia. Trước kia ta cũng có vệ sĩ, nhưng bọn chúng thoạt nhìn kiêu ngạo ngông nghênh, nhưng khi đối mặt đại nhân vật hay người Nhật Bản thì người nào cũng lộ ra yếu hèn, chỉ hận không đem bán được ta. Nhưng Vương Chí Đạo lại khác, khi ta mới gặp gỡ hắn, hắn đối mặt người Nhật Bản không hề sợ hãi, thậm chí còn ra tay giáo huấn người Nhật Bản. Cho nên ta tin tưởng, nếu để hắn làm vệ sĩ cho ta, bọn người kia sẽ không dám đến làm phiền ta."
Hoắc Đình Giác cùng Nông Kính Tôn nghe được trong lòng cả kinh, thầm nghĩ nếu như thế này, Vương Chí Đạo nói không chừng sẽ làm cho Tinh Võ Môn gặp không biết bao nhiêu phiền toái, lần trước nếu không có nữ nhân si tình Sơn Khẩu Tuyết Tử kia, chỉ sợ hắn còn đang ngồi trong ngục giam!
Nghĩ như vậy, Hoắc Đình Giác không tự giác lại ho khan một tiếng, nói: "Nói sao đây? Chu Điệp tiểu thư, Vương Chí Đạo cá tính rất kích động, đi theo tiểu thư chỉ biết chuốc họa, như vậy, chỉ làm tiểu thư thêm phiền toái..."
"Hoắc môn chủ!" Chu Điệp ngắt lời Hoắc Đình Giác, lộ ra bộ dạng đau đớn đáng thương nói: "Ngươi phải chăng là đang sợ đắc tội đám quyền quý hay người Nhật Bản? Ta mặc dù không phải là người luyện võ, nhưng cũng nghe không ít bằng hữu nói qua sự tích sáng chói của lệnh phụ Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh. Ta kính ngưỡng nhất, chính là Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh không sợ cường quyền, hành hiệp trượng nghĩa, hiệu triệu tinh thần tự cường cứu quốc vĩ đại của người Trung Quốc. Ta tin tưởng nếu Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh còn tại thế, nhất định sẽ không sợ đám quyền quý cùng người Nhật Bản mà cự tuyệt Vương Chí Đạo làm vệ sĩ cho ta. Hoắc môn chủ, ngươi là con của Hoắc Nguyên Giáp tiên sinh, vừa lại là người thừa kế Tinh Võ Môn, chẳng lẽ ngươi sợ Vương Chí Đạo sẽ đắc tội với đám quyền quý cùng người Nhật Bản, mà để mặc cho ta bị những kẻ đó làm phiền hay lăng nhục hay sao?"
Chu Điệp không hổ danh là Nữ hoàng điện ảnh, khi nói những lời này, vẻ mặt phong phú, chẳng những đau đớn đáng thương, hơn nữa lệ rơi ướt át, tựa hồ là một nữ nhân đáng thương phải chịu hết mọi lăng nhục áp bức của đám ác nhân. Chẳng những đám đệ tử Tinh Võ Môn vì nàng là người tình trong mộng, lòng đầy căm phẫn hận không thể lập tức đem đám người làm phiền nàng đánh cho một trận nhừ tử, ngay cả Ô Tâm Lan cũng lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, ghen tuông trong lòng không cánh mà bay.
Hoắc Đình Giác không khỏi toát mồ hôi, thầm nghĩ cũng không thể để Chu Điệp hiểu lầm, nếu không để chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ không chỉ Tinh Võ Môn bị người ngoài xem thường, ngay cả đệ tử Tinh Võ Môn cũng xem thường môn chủ là hắn. Vì vậy Hoắc Đình Giác vội vàng giải thích nói: "Chu Điệp tiểu thư, xin đừng hiểu lầm, ta tuyệt đối không thể để mặc cho bọn người kia làm phiền tiểu thư, cũng tuyệt đối không sợ đắc tội bọn họ. Trên thực tế, ta chỉ lo lắng lấy năng lực của Vương Chí Đạo, không thể đảm nhiệm là vệ sĩ cho tiểu thư. Cho nên ta nghĩ chọn lựa một người năng lực mạnh hơn Vương Chí Đạo đến làm vệ sĩ làm cho tiểu thư."
"Năng lực mạnh hơn Vương Chí Đạo?" Chu Điệp chớp chớp đôi mắt đẹp, hỏi: "Hoắc môn chủ sẽ không phải là tự tiến cử mình đấy chứ?"
Hoắc Đình Giác lại toát mồ hôi, vội cười nói: "Có thể làm vệ sĩ cho Chu Điệp tiểu thư, ta đương nhiên muốn cầu cũng không được. Nhưng mà ta thân là môn chủ Tinh Võ Môn, rất nhiều chuyện cần ta xử lý, không thể thoát thân, rất xin lỗi tiểu thư. Bất quá ta đề cử cho tiểu thư một người, tuyệt đối để tiểu thư hài lòng, hắn là ..."
"Không cần thế!" Còn chưa kịp nói tên ra Chu Điệp đã ngắt lời hắn, nói: "Hoắc môn chủ có ý tốt lòng ta xin ghi nhận, nhưng xin tha thứ cho ta không thể tiếp nhận. Ta không có thói quen lấy một người không quen biết làm vệ sĩ cho ta, ta chỉ muốn Vương Chí Đạo, có thể chứ?"
Hoắc Đình Giác vẻ mặt cứng đờ.
Nông Kính Tôn rất hiếu kỳ hỏi: "Chu Điệp tiểu thư chẳng lẽ rất hiểu rõ Vương Nhị sao?"
Chu Điệp nói: "Có những người, ngươi dù biết hắn cả đời, cũng không yên tâm với hắn. Nhưng lại có những người, ngươi không cần nhận thức lâu, lại có thể hoàn toàn tín nhiệm, nguyện ý đem tính mạng của mình phó thác cho hắn. Ta mặc dù chỉ gặp Vương Chí Đạo một lần, nhưng hắn lại cho ta loại cảm giác hoàn toàn tín nhiệm này. Ta tin tưởng có hắn làm vệ sĩ cho ta, ta sẽ rất yên tâm."
Nông Kính Tôn nghe vậy cũng không nói nên lời, Hoắc Đình Giác đành nói: "Chu Điệp tiểu thư nếu nhất định nói muốn Vương Chí Đạo, vậy thì cũng không phải là không thể được. Chúng ta không hạn chế tự do của đệ tử Tinh Võ Môn, Vương Chí Đạo nếu như đồng ý, sẽ để hắn đi theo tiểu thư. Vương Chí Đạo, ý ngươi thế nào?"
Các ngươi rốt cục cũng nhớ đến việc hỏi chủ kiến của ta sao?
Vương Chí Đạo mặc dù có chút kỳ quái không biết Chu Điệp tại sao tín nhiệm mình như vậy, nhất định bắt mình làm vệ sĩ cho nàng, nhưng đối với hắn mà nói, đúng là một cơ hội tốt để ra kiến thức một chút thế giới bên ngoài, hắn sao có thể bỏ qua. Huống chi Vương Chí Đạo ở kiếp trước đã hiểu rõ Chu Điệp, biết Nữ hoàng điện ảnh này giao thiệp rất rộng, có quan hệ nhất định với nhiều đại nhân vật trong lịch sử, ví như đặc vụ đầu lĩnh Đái Lập, hay ba ông trùm Thượng Hải, chính mình không có khả năng cả đời ở trong Tinh Võ Môn, muốn ở thời đại hỗn loạn này mà nổi danh, chắc chắn không thể tránh né những mối liên hệ đó.
Cho nên Vương Chí Đạo không chút do dự nói: "Nhị sư huynh, Nông đại thúc, ta đã mười sáu tuổi rồi, đã xem như một nam nhân, không thể ở mãi trong Tinh Võ Môn chỉ biết ăn uống vô lo. Ta muốn đi ra ngoài tìm hiểu sự tình, tự lập tự sinh. Cô Chu Điệp cho ta một cơ hội tốt như thế này, ta sao có thể không đáp ứng. Huống chi, từ một năm trước ta đã hứa với cô Chu Điệp về việc này. Xin các vị thành toàn cho."
Hoắc Đình Giác cùng Nông Kính Tôn đồng thời nhìn nhau một cái, Nông Kính Tôn thở dài nói: "Vương Nhị, ngươi đã nghĩ như vậy, vậy ngươi theo Chu Điệp tiểu thư đi thôi. Bất quá ta hy vọng ngươi có thể khắc chế tốt bản thân mình, trong khi bảo vệ Chu Điệp tiểu thư, không nên chuốc họa vào thân, không nên xúc động phẫn nộ. Nếu là vệ sĩ, phải làm đúng bổn phận vệ sĩ."
Vương Chí Đạo trong lòng mừng thầm, nói: "Đa tạ Nông đại thúc, ta sẽ nhớ kỹ lời người cảnh báo."
"Không được!", đột nhiên có một thanh âm chen ngang. Mọi người nhìn lại, hóa ra là Ô Tâm Lan.
Chi thấy Ô Tâm Lan mặt ngọc đỏ ửng, nói với Nông Kính Tôn cùng Hoắc Đình Giác: "Nông đại thúc, Nhị sư huynh, Chu Điệp tiểu thư thân phận tôn quý, sao có thể chỉ có một vệ sĩ, huống chi Vương Chí Đạo là một nam nhân, không có khả năng lúc nào cũng theo sát bên người bảo vệ cho Chu Điệp tiểu thư. Cho nên ta tự động xin đi giết giặc, muốn cùng Vương Chí Đạo cùng làm vệ sĩ cho Chu Điệp tiểu thư. Có hai người cùng làm vệ sĩ hẳn là tốt hơn so với một người." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nông Kính Tôn cùng Hoắc Đình Giác nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn nhau, tâm tư của Ô Tâm Lan, chỉ cần người sáng suốt là nhìn ra được, tuy nói là muốn làm vệ sĩ cho Chu Điệp, thực tế là vì Vương Chí Đạo. Nghĩ đến điểm này, ánh mắt các đệ tử Tinh Võ Môn nhìn Vương Chí Đạo càng đậm thêm sát khí.
Tiểu tử này sao lại có diễm phúc như vậy, mới gia nhập Tinh Võ Môn không bao lâu, chẳng những được Nữ hoàng điện ảnh Chu Điệp ưu ái, ngay cả trái tim của sư muội xinh đẹp nhất Tinh Võ Môn cũng bị ngươi đoạt mất. Tại sao chúng ta không gặp được chuyện tốt như vậy?
Tinh Võ Môn đệ tử nghĩ đến đó trong lòng lại càng tức giận.
/190
|