Trương Khiếu Lâm vừa nói ra, Chu Điệp không tự chủ được nhăn đôi mi thanh tú, lên tiếng nói: "Trương tiên sinh, Vương Chí Đạo là ta thật vất vả mới mời được hắn làm vệ sĩ, ngài sao có thể cho hắn đi đánh võ đài ngầm? Nếu như Trương tiên sinh là bị Vương Chí Đạo nói năng đắc tội, ta đây nguyện ý thay hắn xin lỗi ngài, xin ngài đại nhân đại lượng, tha thứ hắn còn nhỏ, không hiểu sự tình."
Chu Điệp vừa nói như vậy, mọi ngươi đều biết Chu Điệp rất mất hứng.
Hoàng Kim Vinh trong lịch sử, ngoại trừ là tham lam tài vật, cũng nổi danh háo sắc. Chu Điệp là hắn thật vất vả mới mời tới được, sao có thể để nàng mất hứng. Lập tức Hoàng Kim Vinh hung hăng trừng mắt nhìn Trương Khiếu Lâm một cái, lại cười ha ha, nói với Chu Điệp: "Chu tiểu thư, xin đừng hiểu lầm. Lão Nhị chỉ là bản tính thích võ, thấy tài mới động tâm, cũng không có ý tứ khác. Chu tiểu thư nếu không muốn, lão Nhị cũng tuyệt đối không đả động tới Vương Chí Đạo, cô có thể yên tâm!"
Chu Điệp nghe vậy cảm ơn nói: "Hoàng gia nếu nói như vậy, tôi đây xin cám ơn."
Hoàng Kim Vinh đang muốn mời Chu Điệp ngồi xuống, chợt thấy một đám người vội vã đi tới, dẫn đầu là một người tác phong công tử, mặc tây phục đắt tiền rất chỉnh tề, tướng mạo cũng không tệ, đáng tiếc lại bị thọt chân. Người còn chưa đến nơi, đã nghe hắn gọi reo lên: "Chu Điệp tiểu thư, rốt cuộc lại gặp được cô rồi. Từ sau hôm trước từ biệt, ta hai ngày nay ăn cơm uống nước, không lúc nào là không nhớ kỹ dung nhan tiếng cười của cô!"
Chu Điệp nhìn thấy người què này, vẻ mặt có chút bối rối, miễn cưỡng lộ ra tươi cười nói: "Viên đại công tử, xin chào!"
Viên đại công tử, lại là Viên đại công tử, không phải là gã Viên đại công tử bị mình chém chết ở kiếp trước chứ?
Vương Chí Đạo nhìn ra được, Chu Điệp rất không thích Viên đại công tử này, nhưng lại cũng không dám đắc tội hắn. Phỏng chừng Viên đại công tử này cũng là một đại nhân vật, khẩu khí lỗ mãng, rõ ràng thấy được Chu Điệp không thích hắn, nhưng vẫn lì lợm đi đến gần. Nói không chừng chính là vì Chu Điệp không chịu được hắn làm phiền, nên mới đến Tinh Võ Môn tìm mình làm vệ sĩ.
Nếu như Chu Điệp thật là do Viên đại công tử làm phiền, mới tìm mình làm vệ sĩ, như vậy sau này Viên đại công tử nhất định là địch nhân của mình. Hai kiếp trước sau, đều là Viên đại công tử, Vương Chí Đạo trong lòng có một cảm giác rất quái dị.
Viên đại công tử này xem ra rất có lai lịch, rõ ràng là chạy đến giành phụ nữ của Hoàng Kim Vinh, nhưng Hoàng Kim Vinh chỉ là hơi nhăn mặt một chút, lập tức chuyển thành bộ mặt tươi cười giả dối, ha ha cười nói: "Là Viên đại công tử sao, không nghĩ tới người cũng biết Chu tiểu thư."
Viên đại công tử cũng không thèm liếc mắt tới Hoàng Kim Vinh, trong mắt hắn tựa hồ chỉ có Chu Điệp, hắn vội tiến lên, vươn hai tay như muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Chu Điệp.
Chu Điệp không ngờ hắn trước mặt nhiều người lại to gan lớn mật như vậy, không khỏi cả kinh trong lòng, theo bản năng lùi về sau một bước.
Bóng người chợt lóe, chính là Vương Chí Đạo tiến lên trước mặt Chu Điệp, cản trở tầm mắt Viên đại công tử cùng Chu Điệp.
Viên đại công tử không ngờ còn có người có dũng khí ngăn cản hắn, hai tay đang vươn ra phải dừng lại. Sau khi nhìn Vương Chí Đạo một cái, ánh mắt lạnh lùng hỏi: "Tiểu tử, ngươi là ai?"
Vương Chí Đạo lạnh nhạt nói: "Ta là vệ sĩ của Chu Điệp tiểu thư, xin mời vị Viên đại công tử này chú ý một chút cử chỉ của mình, không nên tùy tiện động thủ động cước, làm Chu Điệp tiểu thư sợ hãi."
Viên đại công tử nghe vậy ngẩn người ra, quay đi quay lại, thấy ai cũng lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn hắn, cho dù hắn mặt dày, cũng không khỏi cảm thấy chút xấu hổ, vội nói xin lỗi: "Xin lỗi, rất xin lỗi! Ta chỉ đúng là ngưỡng mộ Chu Điệp tiểu thư quá sâu sắc, nhìn thấy Chu Điệp tiểu thư tâm tình có chút không kìm hãm được, nên mới có điểm thiếu sót như vậy. Nếu ta nãy giờ làm Chu Điệp tiểu thư thật sự sợ hãi, vậy ta nguyện ý hướng tới Chu Điệp tiểu thử bồi tội, xin Chu Điệp tiểu thư tha thứ đừng để tâm nữa."
Sau khi đã nói ra những lời này, vẫn thấy Vương Chí Đạo đứng che ở trước người Chu Điệp. Vương Chí Đạo mặc dù mới 16 tuổi, nhưng thân thể đã phát dục, cao lớn so với người lớn cũng không sai biệt lắm, đứng ở đó làm Viên Đại công tử không nhìn được Chu Điệp.
Viên đại công tử không khỏi nhíu mày, tâm trạng bực tức nói: "Vị này, ngươi có thể nhường một chút được không, để ta cùng Chu Điệp tiểu thư nói chuyện!"
"Ngươi yên tâm, Chu Điệp tiểu thư tai rất bình thường, người nói như vậy, nàng nghe được."
Vương Chí Đạo cũng không biết tại sao thấy rất phản cảm với Viên đại công tử này, nên quyết định chủ ý không cho hắn tiếp xúc Chu Điệp.
Viên đại công tử mặt lạnh đi, mặt vừa lạnh đã có một người hầu sau lưng hắn hiểu ý tiến lên, một chưởng chụp đến trên vai trái Vương Chí Đạo, quát: "Tiểu tử, Viên Đại công tử cùng Chu Điệp tiểu thư nói chuyện, không đến phần ngươi xen vào, xin mời..."
Một tiếng thét thảm, lời nói chưa xong đã bị cắt đứt. Chính là Vương Chí Đạo chìa tay chế trụ cổ tay người hầu đang chụp lên vai trái hắn. Bàn tay vặn một cái, cánh tay tên hầu kia không tự chủ được bị vặn tới sau lưng, hai đầu gối không tự chủ được cũng quỳ xuống, khớp xương tay muốn gãy, đau đớn làm hắn không thể nói nên lời.
"Hay cho một chiêu Ưng trảo cầm nã thủ!" Theo một tiếng khen, đã có hai người đi tới, hiển nhiên là bị chuyện này hấp dẫn. Thanh âm rất quen thuộc, Vương Chí Đạo nhìn lại hai người kia, hóa ra chính là người hắn đã từng gặp một năm trước ở Mộng ảo quán bar, chính là ông chủ quán Thái Gia Dương cùng Chu Quốc Phú. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Hai người đều là thẳng tắp một thân tây phục đắt tiền, Thái Gia Dương màu xám, Chu Quốc Phú màu trắng. Tiếng khen kia chính là của Chu Quốc Phú.
Chỉ nghe Chu Quốc Phú nói: "Vương huynh đệ, chúng ta lại gặp. Xem ra thực lực của ngươi tiến bộ rất nhiều, chiêu thức Ưng trảo cầm nã thủ ấy có phải là học được từ Ưng trảo vương Trần Tử Chính hay không?"
"Ưng trảo công không nhất định chỉ có một mình Trần Tử Chính sư phụ biết, cầm nã thủ cũng không nhất định phải Ưng trảo mới có", Vương Chí Đạo buông tên người hầu ra, lấy võ thuật lễ tiết thời đại này hướng Thái Gia Dương cùng Chu Quốc Phú ôm quyền nói: "Chu đại ca, ông chủ Thái, đã lâu không gặp, đã lâu rồi!"
"Nói rất đúng, quyền pháp Trung Quốc lưu phái nhiều không kể hết, cơ hồ mỗi môn phái đều có cầm nã thủ, không nhất định chỉ Ưng trảo mới có!" Chu Quốc Phú nói: "Chứng kiến Vương huynh đệ công phu tiến bộ rất nhiều, ta không khỏi có chút động tâm. Vương huynh đệ, có cơ hội nói, chúng ta giao hữu luận bàn một chút nhé!"
Thái Gia Dương ha ha cười, trước hết hướng Chu Điệp chào một câu, sau đó cười nói với Vương Chí Đạo: "Vương huynh đệ, lần trước cùng ngươi đánh cuộc bị thua, ta rất lo lắng ngươi tới quán bar của ta ăn uống hết sạch mọi thứ. Không ngờ ngươi đi lại không quay lại, làm cho ta phí công lo lắng đó!"
Chu Quốc Phú đi tới trước mặt Vương Chí Đạo, nhìn một chút đám người đi theo Viên đại công tử, lờ mờ hỏi: "Thế nào, có người tìm Chu Điệp tiểu thư phiền toái hay sao? Vương huynh đệ, có muốn ta cùng ngươi thu thập đám người này?"
Vương Chí Đạo còn chưa có trả lời, Thái Gia Dương nói ngay: "Quốc Phú, ngươi đang nói cái gì thế? Đây là địa bàn của Thanh bang, huống chi có Hoàng gia cùng huynh đệ ở đây, loại sự tình này để cho ngươi xuất đầu sao? Ha ha, Hoàng gia, cháu nói có đúng không?"
Từ lúc Viên đại công tử cùng Vương Chí Đạo xung đột đến giờ, Hoàng Kim Vinh cùng đám người bọn họ đều cực kỳ bình tĩnh, trước mắt mọi chuyện xảy ra đều coi như không nhìn thấy, không ngăn cản cũng không nói gì. Lúc này bị Thái Gia Dương làm rõ, Hoàng Kim Vinh không khỏi cười khổ, thở dài nói: "Thái hiền chất, ngươi từ trước đến nay vẫn thế, một chút cũng không có thay đổi hả! Bất quá Viên đại công tử là khách quý của chúng ta, chuyện của hắn không phải chúng ta có thể quản được, ngươi hay là không nên xen vào việc của người khác đi!"
"Hả, Viên đại công tử?" Thái Gia Dương vẻ mặt ngạc nhiên, cha hắn cùng Hoàng Kim Vinh rất có giao tình, hơn nữa hắn đi tây phương du học, học thức cùng ăn nói rất tốt, rất được Hoàng Kim Vinh xem trọng. Mà đối với Hoàng Kim Vinh, Thái Gia Dương lại càng hiểu rõ hơn ai hết. Ở Thượng Hải, Thanh bang hoành hành bá đạo, Hoàng Kim Vinh thân là ông trùm Thanh bang, lại càng quyền lực thông thiên, không chuyện ác nào không dám làm. Ở Thượng Hải chỉ có người sợ hắn, chưa khi nào hắn sợ người. Ngay cả người nước ngoài cũng phải nể mặt Hoàng Kim Vinh, không dễ dàng đối địch với hắn.
Thái Gia Dương càng biết, Hoàng Kim Vinh tham tài mê sắc, đối với Chu Điệp phi thường thèm muốn, nằm mơ cũng muốn đem Chu Điệp chiếm làm của riêng. Ở Thượng Hải, cơ hồ tất cả mọi người đều biết dã tâm của hắn với Chu Điệp, làm cho rất nhiều người cũng có tình ý với Chu Điệp đều phải thôi đi, chưa người nào dám có chủ ý với phụ nữ được Hoàng Kim Vinh coi trọng. Nhưng riêng Viên đại công tử này, Thái Gia Dương liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được rõ, hắn là đến vì Chu Điệp, nhưng hành động rõ ràng rành rành như vậy, Hoàng Kim Vinh tự nhiên lại coi như không nhìn thấy, còn thể hiện ra bộ dáng không dám đắc tội với hắn. Viên đại công tử này rốt cuộc là ai?
Què chân, họ Viên, ngay cả Hoàng Kim Vinh cũng không dám đắc tội? Thái Gia Dương đối với thế cục trong nước hiểu rất rõ, tâm niệm vừa chuyển lập tức đoán được ra Viên đại công tử này là ai. Hắn không tự chủ được thốt ra nói: "Vị này chẳng lẽ là Viên Khắc Bình Viên đại công tử hay sao?"
/190
|