"Chờ một chút!" Tống Hổ Thành vội vàng ngăn trở Lô Thắng Tung, nói: "Lô tiền bối, đối phó một người Tây dương này không để đến ngài phải ra tay. Hơn nữa đây là chuyện của Hình Ý Môn chúng ta, hay là để cho ta đi đấu với hắn cho!"
Lô Thắng Tung không thoải mái nói: "Ngươi đây là xem thường ta hay sao? Người Tây dương kia đang làm nhục tất cả người Trung Quốc chúng ta, lúc này sao lại còn có thể là chuyện riêng của Hình Ý Môn các ngươi? Tránh ra!"
Tống Hổ Thành đang muốn khuyên nữa thì Lô Thắng Tung đã bỏ qua hắn xông lên trên lầu trên. Tống Hổ Thành ngạc nhiên, nhìn Tống Thế Vinh như muốn hỏi ý.
Tống Thế Vinh nói: "Để cho hắn lên đi, lấy Lô môn chủ thực lực, hẳn là sẽ không bị người Tây dương dễ dàng đánh bại đâu, chúng ta trước hết cứu người. Hổ Thành, ngươi đi cứu Kỳ Lân xuống đi!"
Tống Hổ Thành lập tức "Dạ!" một tiếng lớn, liền xông tới chỗ Tống Kỳ Lân đang bị treo trên cao.
Bỗng nhiên bóng người chợt lóe, đã thấy Tỉnh Thượng Hùng Nhân kia quỷ mị chuyển mình đứng trước mặt Tống Kỳ Lân, võ sĩ trường đao như tia chớp từ thắt lưng xuất ra vung lên, ánh đao sáng như tuyết xẹt qua ngay trước mi mắt Tống Hổ Thành.
Tống Hổ Thành kinh hãi trong lòng, bản năng lùi về phía sau, thành ra lại trở về chỗ cũ.
Tỉnh Thượng Hùng Nhân võ sĩ đao lại gác lên trên người Tống Kỳ Lân, hắc hắc cười, nói: "Ta đã nói rồi, nếu muốn cứu hắn, trước hết phải đánh bại bằng hữu của ta, nếu mà cậy mạnh cứu người, đừng trách ta sẽ giết hắn! Đao này của ta rất sắc bén, chỉ cần vung lên là có thể chém ngang eo lưng khiến hắn đứt thành hai đoạn, các ngươi tốt nhất đừng nên xằng bậy!"
Tống Hổ Thành sắc mặt biến đổi, mới vừa rồi từ tốc độ vung đao của Tỉnh Thượng Hùng Nhân mà xem ra, cho dù động tác của hắn có nhanh, cũng không có khả năng ở dưới đao của Tỉnh Thượng Hùng Nhân mà cứu được Tống Kỳ Lân ra ngoài, nên hắn do dự đưa mắt liếc nhìn Tống Thế Vinh một cái, đứng nguyên ở đó không động tĩnh gì.
"Các hạ muốn đối với đệ tử của ta như thế nào?" Tống Thế Vinh nhìn chằm chằm vào Tỉnh Thượng Hùng Nhân hỏi.
"Đệ tử của ngươi vô duyên vô cớ chỉ trích ta là hung thủ giết người, còn dám động thủ với ta, ta không lập tức giết chết hắn đã là nhân từ lắm rồi. Đem hắn treo ở đây là cho hắn một chút giáo huấn, ta muốn cho hắn biết, bất cứ nói chuyện gì cũng phải có chứng cớ, không có chứng cớ, không thể tùy tiện chỉ trích đối phương giết người, đó là vu cáo hãm hại. Cũng không trách được người ta nói rằng người Trung Quốc các ngươi đúng là dân tộc thấp kém chưa được khai hóa, người Trung Quốc các ngươi cũng nên học tốt một chút kiến thức pháp luật, một điểm ý thức pháp luật cũng không có, chỉ biết làm càn!"
Một hung thủ giết người, giữa ban ngày ban mặt lại đem người treo lên, nhưng lại miệng lưỡi lưu loát bày ra bộ dạng giáo huấn người khác, giảng dạy pháp luật. Cho dù Tống Thế Vinh tu dưỡng rất tốt, cũng bị tức giận đến nỗi sắc mặt xanh mét. Nhưng chỉ vì tính mạng Tống Kỳ Lân vẫn nằm trong tay đối phương, Tống Thế Vinh đành cố nhẫn nhịn, lạnh lùng hỏi: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"
"Muốn thế nào? Chính là câu nói kia, đánh thắng được bằng hữu của ta, ta tức thì thả hắn xuống, chúng ta bây giờ còn nên xem một trận vui vẻ đặc sắc đi!"
Trong lúc Tống Thế Vinh cùng Tỉnh Thượng Hùng Nhân đàm phán, Lô Thắng Tung đã sớm cùng Lỗ Dich Tư xảy ra ác đấu.
Lô Thắng Tung chính là nhân vật đại biểu cho Thượng Hải Tâm Ý Môn, một thân Tâm Ý Quyền công phu đã đến mức lô hỏa thuần thanh, thực lực ở trong giới võ thuật Thượng Hải, phỏng chừng ngoài Tống Thế Vinh ra, không ai địch nổi hắn. Hơn nữa hắn trời sinh tính tình cao ngạo, ra tay tàn nhẫn, giới võ thuật Thượng Hải cơ hồ không có ai dám động vào hắn.
Đáng tiếc chính là, không có ai dám động vào cũng không có nghĩa là không người nào có thể địch nổi. Mặc dù từ cuối đời nhà Thanh sau khi người Tây qui mô xâm lược Trung Quốc, đối với Tây dương Quyền Anh người Trung Quốc đã có chút nhận thức, nhưng là môn phái võ thuật Trung Quốc đóng cửa tự phong, bảo thủ nguyên tắc truyền dạy, làm cho không ít các võ giả không có nhiều kiến thức về uy lực của Quyền Anh, lại càng không muốn nói đến việc đi học tập trao đổi một chút. Chịu đi học tập Tây dương quyền Anh, đại khái cũng chỉ có những thanh niên đã từng xuất dương, ra ngoài học tập, mở ra tư tưởng tiên tiến như Chu Quốc Phú, Trần Chân. Còn các võ giả như Quý Tùng Tường, Lô Thắng Tung kia, thuộc loại võ giả truyền thống, luôn luôn tự đề cao thân phận, đối với Tây dương quyền Anh luôn tỏ ý khinh thường không thèm đi học, lại càng không thèm tìm hiểu phân tích. Cho nên lần đầu tiên đối mặt với tay đấm bốc người Tây, Quý Tùng Tường vốn hoàn toàn không biết gì về Tây dương Quyền Anh, chỉ ba quyền đã lập tức bị đánh ngất đi. Mà Lô Thắng Tung tuy thực lực vượt xa Quý Tùng Tường nhưng thoạt nhìn cũng rất không tốt.
Lô Thắng Tung Tâm Ý quyền rất lợi hại, ra như gió lốc, động như tia chớp, gầm như sấm sét, lực bạt ngàn quân. Nhưng là tiến công có chút đơn điệu, tiết tấu kém xa không bằng Lỗ Dịch Tư quyền kích kỹ thuật dày đặc, thêm nữa hắn chiều cao thân mình cùng chiều dài cánh tay đều không bằng Lỗ Dịch Tư, nên dưới tổ hợp quyền pháp như cuồng phong bạo vũ của Lỗ Dịch Tư, hắn bị đánh cho liên tiếp lùi về sau. Cũng may là hắn thân pháp bộ pháp đều linh hoạt vô cùng, mặc dù bị Lỗ Dịch Tư đánh túi bụi, nhưng lại miễn cưỡng chưa bị đánh ngã. Bất quá chỉ cần người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được, nếu tình huống cứ tiếp tục diễn ra như vậy, Lô Thắng Tung chỉ sợ cuối cùng kết cục cũng giống như Quý Tùng Tường.
Vương Chí Đạo thầm nghĩ nếu để cho một vị Tâm Ý quyền đại sư cứ như vậy thua dưới quyền của một tay đấm bốc Tây dương, cũng quá không xứng đáng. Lập tức không nhịn được liền lên tiếng chỉ điểm nói: "Lô tiền bối, Tây dương đấm bốc mặc dù tiết tấu công kích ác liệt, nhưng mà thiếp thân cận chiến lại là chỗ yếu của bọn hắn, chỉ cần bọn hắn bị đối thủ tiến sát vào người, liền không thể phát ra uy lực công kích!"
Lô Thắng Tung đang bị Lỗ Dịch Tư công kích đến nỗi trong lòng kêu khổ, nghe được Vương Chí Đạo chỉ điểm, mặc dù không biết là thật hay giả, nhưng ý niệm trong đầu lại như chết đuối vớ được cọc, khom lưng một bước Kê hành bộ, lập tức luồn vào bên trong hai cánh tay Lỗ Dịch Tư. Đầu tiên xuất ra một chiêu Quát địa phong, chân phải rà sát mặt đất quét lên, đá vào phía trước cẳng chân Lỗ Dịch Tư.
Lỗ Dịch Tư ăn đòn đau, không tự chủ được lùi về phía sau, Lô Thắng Tung vẫn áp sát người tiến theo, lưng bàn tay từ dưới vẩy lên đánh vào hạ bộ Lỗ Dịch Tư, xoay mình lại chuyển thành đánh thiếp thân khuỷu tay, nặng nề đánh trúng vào bộ vị trái tim Lỗ Dịch Tư, sau đó chân sau dùng sức dậm một phát, eo lưng phát lực, đưa đầu gối quyết liệt đánh mạnh lên người Lỗ Dịch Tư, bởi vì Lỗ Dịch Tư rất cao lớn nên một đầu gối này của Lô Thắng Tung lại đánh trúng hạ bộ hắn, làm cho Lỗ Dịch Tư cơ hồ đau đến suýt ngất đi.
Lỗ Dịch Tư đang muốn lùi tiếp về sau, Lô Thắng Tung lại trước hết đưa tay dùng Ưng trảo khóa chặt lên bả vai Lỗ Dịch Tư, ngăn cản không cho hắn lùi lại, hai người vẫn áp sát cùng một chỗ. Sau đó Lô Thắng Tung lại lật tay kia dùng lưng bàn tay nặng nề từ trên đánh xuống. Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng, khớp xương vai phải của Lỗ Dịch Tư đã bị một chưởng lực nặng ngàn cân này của Lô Thắng Tung đánh cho trật khớp. Nguồn: http://truyenyy.com
Thắng bại đã phân!
Tống Thế Vinh quay sang Tỉnh Thượng Hùng Nhân lúc này sắc mặt đã biến, nói: "Bằng hữu của ngươi đã bị đánh bại rồi, lúc trước ngươi đã nói sẽ giữ lấy lời, vậy có phải sẽ thả đệ tử của ta xuống hay không?"
Tỉnh Thượng Hùng Nhân hừ lạnh nói: "Ta nói là đơn đả độc đấu công bằng đánh bại bằng hữu của ta, ta mới có thể thả đệ tử của ngươi. Nhưng mà chưa cần nói tới các ngươi dùng xa luân chiến, còn có người đứng ngoài xen miệng chỉ điểm, vậy có thể xem như thi đấu công bình hay sao?"
Tống Thế Vinh xanh xám mặt mày, tức giận hừ lạnh một tiếng, nói: "Vậy ngươi còn muốn như thế nào nữa mới thả người?"
Tỉnh Thượng Hùng Nhân cũng không để ý đến hắn, ngược lại nhìn trừng trừng vào Vương Chí Đạo, hỏi: "Ngươi là Tinh Võ Môn Vương Chí Đạo sao?"
Vương Chí Đạo có chút ngạc nhiên, lại thấy ánh mắt Hoắc Đình Giác nhìn tới có chút kỳ quái, bèn cười đáp lại nói: "Ta không biết nguyên lai ta cũng nổi danh như vậy, tiểu Nhật Bản ngươi cũng nhận biết ta à?"
"Vương Chí Đạo!" Lại nghe Tỉnh Thượng Hùng Nhân giận dữ hét lên: "Ngươi biết ta là người nào không?"
"Không biết!" Vương Chí Đạo rất dứt khoát đáp lại: "Thành thật mà nói, ngươi có phải là người hay không, ta cũng không rõ ràng cho lắm!"
"Vương Chí Đạo!" Tỉnh Thượng Hùng Nhân lại càng giận dữ hét lên: "Ngươi nghe đây, ta gọi là Tỉnh Thượng Hùng Nhân. Ngươi còn nhớ rõ Tỉnh Thượng Khoan bị ngươi bẻ gãy một tay một chân hay không? Ta là em trai hắn!"
"Hả, nguyên lai ngươi là em trai của tên kia hả, thảo nào các ngươi cùng mang họ Tỉnh Thượng! Sao lại kỳ quái vậy?" Vương Chí Đạo sờ sờ cằm: "Tại sao hai anh em các ngươi lớn lên lại không giống nhau? Chẳng lẽ trong hai anh em ngươi có một đứa là con riêng?"
"Vương Chí Đạo!" Tỉnh Thượng Hùng Nhân nghe vậy không nhịn được nữa rống lên: "Ngươi cũng muốn cứu người này có đúng không? Tốt, ta đang muốn đi báo thù cho anh ta, có khí phách ngươi đi lên, chỉ cần ngươi có thể thắng được thanh đao này của ta, người ngươi có thể mang đi, nếu không, ngươi để mạng lại đây đi!"
"Khiêu chiến với ta, ngươi không sợ lại nhận được kết quả giống như anh trai ngươi hay sao?"
Vương Chí Đạo hỏi.
/190
|