Liễu Sinh Tông Nhị sắc mặt trầm hẳn xuống, thanh âm trở nên vô cùng u ám ác liệt, nói: "Không được phỉ báng tinh thần Liễu Sinh Tân Âm kiếm đạo chúng ta!"
"Ta nói ra sự thật cũng là phỉ báng hay sao?" Vương Chí Đạo đương nhiên không sợ gì hắn, lập tức châm chính nói lại.
Liễu Sinh Tông Nhị ánh mắt liền lập tức trở nên sắc bén, các đệ tử của hắn đều nắm chắc chuôi đao, chỉ còn chờ Liễu Sinh Tông Nhị ra lệnh một tiếng, lập tức tiến lên đem Vương Chí Đạo loạn đao chém chết.
Vương Chí Đạo vẻ mặt lại bình thản, bất quá tay phải lại đặt lên báng của cây súng lục ổ quay, chờ cho người Nhật Bản phát động công kích trước.
Uy Nhĩ Sĩ vốn cùng với người Nhật Bản quan hệ không tệ, bất quá sau khi kiến thức được kỹ thuật bắn súng thần kỳ của Vương Chí Đạo, cảm giác được Vương Chí Đạo so với người Nhật Bản kia thì hữu dụng hơn một chút, đương nhiên không nỡ để Vương Chí Đạo bị người Nhật Bản chém chết, thấy cục diện có chút không thể khống chế, lập tức làm ra một cái thủ thế, đám lính Anh quốc mỗi người đều nâng súng ngắm ngay vào đám người Nhật Bản.
Uy Nhĩ Sĩ lại đối với Sơn Khẩu Dụ Nhân nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, Vương Chí Đạo bây giờ là khách quý của ta, nếu như các người không để cho ta chút mặt mũi, muốn tại địa bàn của ta mà gây bất lợi cho hắn, như vậy cũng đừng trách ta không nể mặt các người!"
Sơn Khẩu Dụ Nhân nghe vậy trong lòng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, thầm nghĩ không biết rốt cuộc Vương Chí Đạo đã cho Uy Nhĩ Sĩ uống phải lời đường mật gì, để hắn đã không còn để ý đến Anh Nhật hai nước giao tình, lại bảo vệ cho Vương Chí Đạo như vậy? Bất quá hắn cũng nhìn ra được là Uy Nhĩ Sĩ không giống như đang nói đùa, do dự một chút, liền quay sang Liễu Sinh Tông Nhị nói: "Liễu Sinh tiên sinh, quên đi, Tinh Võ Môn nếu đã không dám tiếp nhận khiêu chiến, chúng ta cũng không cần phải tính toán đến cùng với bọn chúng nữa. Liễu Sinh Tân Âm phái chính là niềm kiêu hãnh của Đại Nhật Bản chúng ta, há có thể đi tính toán so đo với một cái môn phái hèn nhát, việc này truyền đi chỉ làm mất mặt mũi Đại Nhật Bản chúng ta mà thôi!"
Mặc dù biết rõ Sơn Khẩu Dụ Nhân là đang dùng chiêu khích tướng, nhưng người Tinh Võ Môn vẫn là không nhẫn nại nổi, Hoắc Đình Giác liền gạt đám đông tiến lên trước, nói: "Sơn Khẩu tiên sinh, Liễu Sinh tiên sinh, Tinh Võ Môn chưa bao giờ có sợ hãi bất cứ môn phái nào đến khiêu chiến, nếu như Liễu Sinh phái đúng là thật tâm chân ý hướng Tinh Võ Môn chúng ta khiêu chiến, chúng ta đây hoan nghênh vô cùng. Nhưng nếu mà nói muốn dùng trò tiểu nhân bỉ ổi, âm mưu quỷ kế, ta tin tưởng bất luận là một môn phái võ thuật nào, cũng chỉ đều đối với các người kính nhi viễn chi mà thôi. Sơn Khẩu tiên sinh, Liễu Sinh tiên sinh, nếu muốn hướng Tinh Võ Môn khiêu chiến, vậy xin mời đường đường chính chính, quang minh chính đại đến đi. Ba ngày sau đây, Tinh Võ Môn xin đợi các vị đại giá quang lâm, hy vọng các người đừng để cho Tinh Võ Môn chúng ta thất vọng!"
Hừ lạnh một tiếng, Liễu Sinh Tông Nhị cũng không giải thích, lại nói với Sơn Khẩu Dụ Nhân: "Sơn Khẩu tiên sinh, chúng ta đi thôi!"
"Liễu Sinh tiên sinh!" Nhưng mà Vương Chí Đạo lại gọi hắn lại, lại nghe gã nói: "Nghe nói triết lý thâm sâu nhất của Liễu Sinh phái kiếm đạo chính là 'Vô đao thủ', có thể trong thực chiến 'lấy tay không mà dùng như đao sắc' (1). Sau khi cùng Lý Thư Văn đánh một trận, ta lại càng có hứng thú được cùng với chân chính cao thủ so chiêu. Ba ngày sau, hy vọng Liễu Sinh tiên sinh tốt nhất nên tự mình đến tận nơi, để cho ta đến kiến thức một chút bản lĩnh 'lấy tay không mà dùng như đao sắc' của ngươi."
Liễu Sinh Tông Nhị lờ mờ liếc mắt nhìn Vương Chí Đạo một cái, trả lời: "Ngươi đối với kiếm đạo của Liễu Sinh phái chúng ta thật ra hiểu biết rất thông suốt, ngươi đã có yêu cầu này, ba ngày sau ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi, hy vọng ngươi không phải là dạng người đến lúc lâm sự lại trốn tránh, cáo từ!" Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Sau khi người Nhật Bản rời đi khỏi, Uy Nhĩ Sĩ cười tủm tỉm nói với Vương Chí Đạo: "Ta tin tưởng ba ngày sau ngươi nhất định có phương pháp đánh bại mấy người Nhật Bản này, mặc dù nhận thức của ta về ngươi mới chỉ có một chút ngày hôm nay, nhưng sau khi nhìn biểu hiện đặc sắc của ngươi, ta rất tự tin đặt cược ngươi chiến thắng. Ngươi bây giờ đang bị thương, vậy ba ngày tới đây ta để cho ngươi nghỉ ngơi, sau ba ngày đó, cũng là sau khi kết thúc luận võ cùng người Nhật Bản, ta sẽ phái người tới tìm ngươi, để an bài công việc ngươi làm huấn luyện viên cho quân đội của ta!"
Sau khi rời khỏi Anh quốc Tô giới, Tống Thế Vinh nói với Vương Chí Đạo: "May là ngươi đã thoát tội được rồi, nếu không như thế, Tống mỗ ta rất không thể yên tâm, nói như thế nào cũng là ngươi vì đệ tử chưa thành tài kia của ta mà rước lấy phiền toái to lớn như vậy! Song chỉ có điều là, Chí Đạo, không phải là ta muốn nói ngươi không đúng, nhưng ngươi tại sao có thể kích động, lại hướng Liễu Sinh Tông Nhị khiêu chiến như vậy? Phải biết rằng Liễu Sinh Tông Nhị kia chính là một kiếm đạo cao thủ vô cùng nổi danh ở Nhật Bản, hơn nữa hắn lại là chủ nhân một phái, cho dù so ra có thể kém Lý Thư Văn một chút, nhưng cũng chỉ là thua kém không bao nhiêu. Ngươi đã bị thương, thời gian ba ngày chưa chắc đã có thể dưỡng thương thật tốt, hơn nữa ngươi giết chết con rể của hắn, hắn nhất định đối với ngươi sẽ không hạ thủ lưu tình, ngươi lúc đó hướng hắn khiêu chiến, không phải là tự tìm phi toái hay sao?"
Hoắc Đình Giác nói: "Tống lão gia tử nói rất đúng, Vương sư đệ, sự tình ba ngày sau luận võ hay là giao cho chúng ta đi, ngươi hãy an tâm điều trị thương thế của ngươi. Tinh Võ Môn có các sư huynh chúng ta ở đó, tuyệt đối sẽ không để mất thể diện, người Nhật Bản mà đến, chúng ta sẽ làm cho bọn chúng thất vọng rời đi. Ngươi phải tin tưởng các sư huynh!"
Vương Chí Đạo cười nói: "Nhị sư huynh, ta đối với các sư huynh đương nhiên rất tin tưởng, bất quá mời vừa rồi ta đã hướng Liễu Sinh Tông Nhị khiêu chiến, nếu chuyện tới trước mặt lại rút lui, chẳng phải là để cho bọn họ chê cười, để cho bọn họ xem thường đệ tử Tinh Võ Môn hay sao. Hơn nữa, ta giết chết con rể của hắn, Liễu Sinh Tông Nhị chắc không cho phép ta rút lui. Cho nên, sự tình đối phó Liễu Sinh Tông Nhị hãy cứ để cho ta làm đi!"
"Nhưng mà..."
"Các người yên tâm, ta từ trước đến giờ luôn luôn không làm những việc mà ta chưa nắm chắc. Ta nếu đã hướng Liễu Sinh Tông Nhị khiêu chiến, đã có vài phần chắc thắng. Liễu Sinh Tông Nhị nếu dùng kiếm cùng ta quyết đấu, thắng bại còn khó có thể nói trước. Nhưng muốn giở trò 'lấy tay không dùng làm đao sắc' sao? Hừ, không ai có thể ở trước mặt ta chơi trò 'lấy tay không dùng làm đao sắc', cho dù thiên tài xuất sắc nhất Liễu Sinh Thập Binh Vệ (2) trong lịch sử Liễu Sinh phái có sống lại cũng không làm được. Ta có công phu chuyên môn để khắc chế trò 'lấy tay không dùng làm đao sắc', nếu Liễu Sinh Tông Nhị dám dùng 'lấy tay không dùng làm đao sắc' đối với ta, ta sẽ đem toàn bộ các ngón tay của hắn chém rơi xuống hết!"
Đám người Hoắc Đình Giác nghe được đơ mặt nhìn nhau, Tống Thế Vinh cười khổ nói: "Hóa ra ngươi đúng là cố ý chụp mũ với Liễu Sinh Tông Nhị, làm cho hắn phải dùng công phu 'lấy tay không dùng như đao sắc' so chiêu với ngươi. Nhưng mà vạn nhất đến lúc đó Liễu Sinh Tông Nhị lại không chịu dùng 'lấy tay không dùng như đao sắc', mà lại dùng võ sĩ đao cùng ngươi quyết đấu thì sao?"
"Như vậy càng rất tốt đó, kiếm đạo Nhật Bản rất coi trọng tu tâm, một cao thủ kiếm đạo như Liễu Sinh Tông Nhị kia, nhất định phải càng coi trọng tu luyện tâm trí tinh thần, hắn nếu mà nói lại không giữ lời, lại dùng binh khí cùng ta quyết đấu, chỉ cần bị ta dùng ngôn từ đả kích, nhất định sẽ khiến hắn trong tâm linh lộ ra sơ hở, khiến cho kiếm thuật của hắn không thể hoàn mỹ phát huy, đến lúc đó ta vẫn có cơ hội giành chiến thắng. Trừ phi, hắn đã tu luyện tâm linh đến mức độ bất động như núi, đạt đến cảnh giới không bị bất cứ nhân tố bên ngoài nào ảnh hưởng tới. Nhưng mà điều này là không có khả năng, hắn nếu đã đạt được đến loại cảnh giới này, sẽ không cố chấp đi báo thù cho con rể của hắn."
Tôn Đại Chu đang cùng đi theo nghe vậy cảm thán nói: "Năng lực phân tích cùng quan sát của ngươi thật là thiên hạ vô song, khó trách được ngươi có dũng khí ném súng lục đi cùng siêu cấp cao thủ Lý Thư Văn kia so chiêu. Ta rất phục ngươi, nên ba ngày sau, khi quyết đấu, ta đến lúc đó sẽ đến xem ngươi! Vương huynh đệ, ta trước hết chúc ngươi kỳ khai đắc thắng!"
Sau khi về tới Tinh Võ Môn, Vương Chí Đạo an tâm ngồi trong phòng riêng của mình để dưỡng thương, Tống Thế Vinh lúc ở trên đường đã lặng lẽ đưa cho hắn một cuốn sổ nhỏ, ghi chép trong đó không ngờ ngoài phương pháp huấn luyện "nội kình bàn căn" Tống Thế Vinh lúc trước từng đáp ứng dạy cho Vương Chí Đạo, lại còn bao quát tất cả bốn kinh nội công, giải nghĩa quyền thuật, quyền đạo tập lục, cửu yếu luận, lục hợp luận, ngũ hành quyền, thập nhị hình quyền, chính là tất cả nội dung của Tống thị Hình Ý được Tống Thế Vinh sáng chế ra, cùng với kinh nghiệm quý giá cả một đời cùng người luận võ của Tống Thế Vinh.
Tống Thế Vinh cảm thấy Vương Chí Đạo mấy ngày nay luôn bị hãm vào hiểm cảnh, tất cả đều là bởi vì đệ tử Tống Kỳ Lân của lão gây ra, cảm thấy đối với hắn phải chịu thiệt thòi. Hơn nữa Tống Thế Vinh phát hiện Vương Chí Đạo đúng thật là một thiên tài võ thuật, nếu để cho hắn học được toàn bộ căn bản quyền thuật của mình, rất có khả năng sẽ đem được quyền thuật của mình phát dương quang đại. Cho nên lão mới nguyện ý khẳng khái mở túi, lấy toàn bộ ghi chép của mình vốn đã cất kỹ nhiều năm dự định để trước khi chết mới truyền cho đệ tử đắc ý nhất, đưa cho Vương Chí Đạo.
Vương Chí Đạo nhận được tập bút ký này, đúng là như nhận được vật chí bảo, ba ngày này trừ những khi tập luyện "nghịch thức thở bụng sâu" để dưỡng thương, còn lại tất cả thời gian đều dành để nghiên cứu tập bút ký. May là Vương Chí Đạo ở kiếp trước đối với những bí mật của võ thuật truyền thống đã được kiến giải thông suốt, nên mới có khả năng đối với nội dung từng câu từng chữ trong tập bút ký của Tống Thế Vinh vừa nhìn đã rõ, một chút đã thông. Nếu như một tập bút ký này rơi vào trong tay những người khác, chỉ sợ phải nghiên cứu trên dưới một năm, mới có thể hiểu được sự ảo diệu ở trong đó.
Ô Tâm Lan, Chu Điệp sau lúc Vương Chí Đạo trở về, vốn muốn đến thăm hắn nói chuyện lúc trước, nhưng là sau khi biết được ba ngày sau hắn sẽ cùng cao thủ kiếm đạo Nhật Bản luận võ, lại được đám người Hoắc Đình Giác khuyên bảo, nên cũng biết ý không đi quấy rầy hắn nữa. Vương Chí Đạo cuối cùng sau bao gian khổ lại ở trong ba ngày này đạt được thu hoạch quý giá trong hoàn cảnh tu dưỡng yên tĩnh.
Ba ngày sau, người Nhật Bản còn chưa tới, Tinh Võ Môn lại đã trở nên náo nhiệt trước rồi, nguyên lai chính là đám người Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính đi Thiên Tân tham gia Thiên hạ Anh hùng đại hội do Trung Hoa võ sĩ hội phát động đã trở về.
---------------------
Chú thích:
(1) - Cụm từ gốc ở đây là "không thủ nhập bạch nhận", tuy nhiên theo triết lý võ thuật Nhật Bản và Trung Quốc thì có hai cách hiểu khác nhau. Đối với võ thuật Trung Quốc "không thủ nhập bạch nhận" chính là công phu lấy tay không chống lại đao kiếm. Còn với võ thuật Nhật Bản "không thủ nhập bạch nhận" lại là tôn chỉ cao nhất của kiếm thuật, tay không mà dùng như có kiếm, tuy không mang kiếm nhưng tinh thần khí thế đều như đang dùng kiếm. Đối địch với đối phương tuy ta không có kiếm nhưng đối phương luôn cảm giác như ta đang có kiếm, đang dùng kiếm uy hiếp. Chương sau Vương Chí Đạo có giải thích thêm về triết lý này.
(2) - Liễu Sinh Thập Binh Vệ: thiên tài có thật Yagyū Munetoshi, người đã đem Liễu Sinh kiếm đạo phát dương quang đại.
/190
|