Thuyền Việt Hoành Sơn thật không ngờ chính mình vừa phái ra đệ tử đắc ý, vừa mới xuất thủ một chiêu đã bị Lưu Chấn Đông đánh bại ngay, lại nghe được lời Liễu Sinh Tông Nhị châm chọc, không khỏi tức giận đến xanh xám mặt mũi, hừ lanh một tiếng, nói: "Thật là đồ vô dụng, mau đưa hắn đem đi, Nguyên Nhị, ngươi mau đi hướng bọn họ khiêu chiến, đừng để mất thể diện nữa!"
Ở phía sau lưng hắn lại có một tên đệ tử, so với Cương Tỉnh Huyền Nhất còn to khỏe hơn, vừa mới ứng tiếng "Dạ!" thật to, còn chưa có kịp động chân, đã nghe thấy một tiếng "hắc hắc" cười lạnh, lại thấy nói: "Ta thấy nên quên đi thôi! Ta nói Thuyền Việt, Liễu Sinh, hai người các ngươi không cần phải ở chỗ này tranh chấp làm cái gì nữa! Cái gì mà 'thủ lý thủ', 'Liễu Sinh tân âm phái', ở trong mắt Hoa Sơn Tây ta xem ra, cũng đều chỉ như vậy mà thôi, dù có tái xuất chiến cũng chỉ làm cho Đại đế quốc Nhật Bản chúng ta càng thêm mất hết thể diện mà thôi. Đại đế quốc Nhật Bản chỉ có đô vật thủ chúng ta mới chính là tượng trưng cho thực lực chân chính (1). Ta thấy hai người các ngươi không cần phải tự mình xuất trận hoặc là lại phái đệ tử của mình ra làm cho xấu mặt thêm nữa. Vì vinh quang của Đại đế quốc Nhật Bản, Hoa Sơn Tây ta một người gánh vác tất cả, hết thảy người Trung Quốc có mặt ở đây, Hoa Sơn Tây ta một mình có thể thu thập hết. Các ngươi hay là ngoan ngoãn ngồi im ở chỗ này xem trò vui đi, ta sẽ để cho các ngươi biết, các gì mới là thực lực chân chính!"
Đang nói chuyện chính là ngọn núi thịt nặng có đến bốn trăm cân kia, khi hắn nói đến âm thanh ông ổng oang oang, trên người từng khối thịt béo lại cùng phối hợp rung rinh rung rinh, khiến cho mọi người đều có cảm giác thập phần quái dị.
Hoa Sơn Tây sau khi nói xong cũng không thèm nhìn đến Liễu Sinh Tông Nhị cùng Thuyền Việt Hoành Sơn sắc mặt đang trở nên phi thường khó coi, nhấc đôi chân bước đi trầm trọng vô cùng tiến ra đứng giữa sân, bàn tay béo phì vạn phần đắc ý chỉ vào Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác, Vương Chí Đạo, thậm chí Tống Thế Vinh cùng tất cả mọi ngươi, huênh hoang không hề xấu hổ, nói: "Đám người các ngươi đó, nghe rõ cho ta: Không nên lại cùng một đám những tên vô dụng Liễu Sinh Tông Nhị, Thuyền Việt Hoành Sơn này tỷ võ làm gì nữa. Ngày hôm nay tất cả sự tình tỷ võ với các ngươi đều do Hoa Sơn Tây ta một người đảm nhận hết! Các ngươi có thể tất cả cùng xông lên, hoặc cũng có thể lên từng người từng người một. Dù sao Hoa Sơn Tây ta cũng nói cho các ngươi biết, tất cả những thứ gọi là công phu của các ngươi chỉ là những lời nói dối, lừa mình dối người. Một người muốn có công phu chân chính phải nhìn vào thân thể cùng sức lực của hắn. Vóc dáng yếu ớt mong manh, công phu có giỏi bất quá cũng vẫn chỉ là Đông Á bệnh phu mà thôi. Cường giả chân chính, nghe cho rõ đây, cường giả chân chính, chỉ có chúng ta những đô vật thủ tài năng của Đại đế quốc Nhật Bản mới có thể được coi là cường giả chân chính. Còn các ngươi, đều không được!"
Tất cả mọi ngươi Tinh Võ Môn cùng người của Tống thị Hình Ý nghe vậy không khỏi đều đơ mặt nhìn nhau, nhìn Hoa Sơn Tây kia giống như là một quả núi thịt, cảm giác như là đang nhìn một con vật biết nói, một con lợn béo khổng lồ nói huênh hoang không biết xấu hổ.
Lưu Chấn Đông nhìn thân thể khổng lồ của Hoa Sơn Tây, lắc đầu thở dài, nói: "Trong đời ta đúng thật là còn chưa có thử đánh qua một trận cùng với một thằng to lớn như thế. Nghe khẩu khí của hắn cũng không phải là nhỏ đâu, cư nhiên nghĩ muốn một người khiêu chiến tất cả mọi người chúng ta, này, các người nói xem, chúng ta có theo ý tứ của hắn hay không, cùng tiến lên?"
"Đúng vậy, thân thể hắn to lớn như vậy, một ngày hắn phải ăn không biết nhiều ít bao nhiêu cân cơm mới có thể ăn đến to lớn như vậy? Mẹ của hắn rốt cuộc là như thế nào nuôi dưỡng hắn hả?"
Ô Tâm Lan chính là lần đầu tiên nhìn thấy một người khổng lồ như vậy, lúc trước khi Hoa Sơn Tây và đám người Sơn Khẩu Dụ Nhân xuất hiện cùng nhau, nàng đã cảm thấy kinh ngạc. Lúc này Hoa Sơn Tây một mình đứng ở giữa sân, hình thể cực kỳ to lớn giống như là một tòa bánh bao thịt khổng lồ, làm cho tất cả mọi người đang ở đây thoạt nhìn đều cùng nhỏ bé đáng thương, điều này làm cho Ô Tâm Lan không nhịn được lại một lần nữa kinh hô lên.
Vương Chí Đạo cười nói: "Bọn đô vật thủ hình dáng đều là giống nhau như thế này, hình thể của thẳng này chỉ có trọng lượng là có thể xem như đạt tiêu chuẩn, còn chưa được xem là to lớn đâu. Còn có bọn đô vật thủ còn to lớn hơn hắn nhiều, trọng lượng cũng vượt xa, ta cũng đã kiến thức qua rồi!"
"So với hắn còn to lớn hơn nhiều sao?" Ô Tâm Lan cùng Chu Điệp đang đứng sát một chỗ với nàng nghe vậy đều lộ vẻ mặt hoảng sợ, trong đầu không tự chủ được cùng hiện lên hình ảnh một khối bánh bao thịt siêu to lớn, đồ sộ giống như một tòa núi nhỏ,
Đang nấp ở sau lưng đám người Hoắc Đình Giác, Trần Chân thần sắc ngưng trọng nói: "Các người phải cẩn thận một chút, ta khi còn du học ở Nhật Bản từng lãnh giáo qua đô vật thủ rồi, bọn chúng đúng là rất khó đối phó. Bọn chúng trời sinh thân thể to lớn làm cho bọn chúng có lực lượng kinh người, hơn nữa năng lực chịu đòn cũng siêu cường, cho dù lấy lực sát thương quyền cước của ta cũng rất khó đánh ngã bọn chúng. Mỡ dày thịt béo tập trung quanh eo lưng, làm cho trọng tâm của bọn chúng thấp xuống, hạ bàn rất ổn chắc, rất khó bị đẩy ngã. Đừng nhìn bọn chúng thân hình béo ú, nhưng là động tác lại tương đối linh hoạt. Thủ đoạn công kích của bọn chúng ngoại trừ đẩy ngã, quăng ném, ôm siết, đè ấn, còn có thể dùng tay chưởng đánh lên đối thủ. Bị thủ chưởng của bọn chúng đánh vào, lực sát thương không thua gì một cái thiết chưởng của Thiết Sa chưởng cao thủ, nhẹ thì gãy xương, nặng thì là chết! Trong các loại võ giả tại Nhật Bản, thì đô vật thủ có thể là loại hình khó đối phó nhất. Các người nếu nói khinh thường, có khả năng sẽ chịu thiệt thòi lớn đó."
Vương Chí Đạo cười nói: "Đô vật thủ đúng là loại khó đối phó nhất trong các loại vũ giả ở Nhật Bản. Nhưng là bọn chúng cũng không phải là không thể bị đánh ngã. Đô vật thủ có một khuyết điểm trí mạng, chính là một khi bọn chúng bị ngã sấp xuống, sẽ bị cân nặng khủng khiếp của chính bản thân mình đè suy sụp, muốn lại đứng được lên cần phải dùng hết sức. Hơn nữa bọn chúng bởi vì cân nặng quá lớn, tiêu hao thể lực so với người bình thường đều nhanh hơn rất nhiều. Bọn chúng mặc dù có thể coi là khá linh hoạt, nhưng là bộ pháp lại không thể so sánh được với bộ pháp của quyền thủ Trung Quốc. Nếu mà quyền thủ Trung Quốc dùng phương pháp du đấu để đánh với đô vật thủ, chỉ cần không để cho đô vật thủ bắt được, thì sẽ có khả năng chiến thắng!"
"Chúng ta phái ai ra đánh với hắn đây? Ta thực sự là không nghĩ sẽ ra đánh với một quả cầu thịt lớn như vậy!" Lưu Chấn Đông cũng không biết tại sao đối với hình thể như vậy của Hoa Sơn Tây rất là phản cảm, hắn nhìn Hoa Sơn Tây vẻ mặt lộ ra như muốn nôn mửa.
"Để cho ta ra đấu với hắn đi!"
Người ứng chiến lại là Tống Hổ Thành, chỉ nghe hắn nói: "Hôm nay cuộc chiến chính là Trung Nhật chi tranh, chỉ để cho một mình người của Tinh Võ Môn các ngươi ra tay thì thật là không công bằng. Ta vừa lúc có chút ngứa nghề, vậy để cho ta tới xem thử một chút năng lực của Hoa Sơn Tây kia! Sư phụ, xin người cho phép!"
Tống Thế Vinh gật đầu nói: "Ngươi đi đi, hình thể của ngươi mặc dù không bằng hắn, nhưng ngươi vẫn là trời sinh thần lực, hơn nữa 'nội kình bàn căn' của ngươi là hỏa hầu cao nhất trong đám đệ tử của ta, cho ngươi đến đối phó một gã Hoa Sơn Tây kia đúng là thích hợp!"
Hoa Sơn Tây đợi một hồi lâu, lại chỉ thấy có một người Trung Quốc đi tới trước mặt hắn, không khỏi hai mắt trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Tống Hổ Thành, cất giọng ông ông oang oang nói:
"Thằng bé con, ngươi là ý định muốn một mình ra đấu với ta hay sao?"
Tống Hổ Thành trên thực tế hình thể cũng không thể xem là nho, hắn thân cao gần một thước tám, so với Hoa Sơn Tây thì chiều cao chỉ kém hơn không nhiều, nếu nhìn về độ cường tráng thì trong đám nam nhân Trung Quốc cũng có thể được coi là một tráng hán. Chỉ có điều là nếu so với một tòa núi thịt Hoa Sơn Tây kia, hắn thật đúng là chỉ có thể xem như một thằng bé con. Hai người đứng cùng một chỗ, thật giống như một con lợn béo khổng lồ đứng cùng một chỗ với một con khỉ nhỏ.
Tống Hổ Thành trong lòng cười khổ, hướng Hoa Sơn Tây ôm quyền nói: "Tại hạ là Hình Ý Môn Tống Hổ Thành, xin mời vị Hoa Sơn Tây này chỉ giáo!"
"Hắc hắc" cười lạnh một tiếng, Hoa Sơn Tây nói: "Cũng được, một thằng bé con nhà ngươi nếu mà không biết sống chết như thế, vậy thì để ta đến thu thập ngươi một chút đây!"
Hoa Sơn Tây hai tay chống lên đầu gối, trước hết giơ chân phải lên dậm xuống thật mạnh, rồi lại giơ chân trái lên giậm xuống thật mạnh, bày ra một thế trung bình tấn nửa ngồi xổm hướng về trước, chính là một điệu bộ nghênh địch của đô vật thủ.
Cùng với hai lần giậm chân của hắn, mặt đất rung động lên hai lần giống như là xảy ra động đất, phiến đá xanh lát sân bị Hoa Sơn Tây giậm chân nứt ra thành bốn năm mảnh.
Tinh Võ Môn cùng Tống thị Hình Ý đệ tử thấy thế mọi người đều không khỏi hoảng sợ, ngay cả Tống Thế Vinh đối với Tống Hổ Thành vốn rất tin tưởng, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt đăm chiêu lo lắng.
Đang đối địch với Hoa Sơn Tây, Tống Hổ Thành nhìn thấy Hoa Sơn Tây chỉ là dậm chân mà đã có uy lực như thế, trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc, bất quá hắn cũng hề úy kỵ, vẫn lễ phép đưa tay lên nói: "Xin mời ngươi lên trước!"
Hoa Sơn Tây liền tru lên một tiếng "ông ông" thật to, thân hình khổng lồ hướng Tống Hổ Thành lao xuống đến nơi, hai tay to đại nhằm hướng ngực Tống Hổ Thành đẩy tới.
Tống Hổ Thành chợt bước tránh sang một bên, đã chuyển qua bên cạnh thân người Hoa Sơn Tây, tay phải liền phát ra một đòn Pháo Chủy đánh thẳng vào dưới mạng sườn Hoa Sơn Tây.
Thật không ngờ, một quyền thấu cốt xuyên tâm này giống như là đánh vào trên một đống bông gòn, trừ việc làm cho lớp mỡ dày thịt béo của Hoa Sơn Tây rung rinh rung rinh, lại không hề gây ra hiệu quả gì khác.
Hoa Sơn Tây đã quay được người lại, một chưởng liền quét ngang đánh tới. Cẳng tay béo phì vừa lúc quét đến đánh trúng lên bả vai Tống Hổ Thành, khiến cho Tống Hổ Thành cước bộ lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã bị một chưởng kia gạt ngã xuống đất.
Trong lòng cảm thấy kinh hãi, Tống Hổ Thành lập tức chuyển tới ngay trước mặt Hoa Sơn Tây, tay phải lại phát ra một đòn Toản quyền đánh thẳng vào dưới cằm Hoa Sơn Tây.
Gương mặt béo phì run rẩy dữ dội một trận, dưới cằm Hoa Sơn Tây đã trúng phải một Toản quyền của Tống Hổ Thành, thế nhưng lại vẫn chưa có bị thương nặng, ngược lại hắn lại rống lên một tiếng, chồm tới túm một cái đã bắt được đai lưng của Tống Hổ Thành, nhẹ nhàng như chỉ dùng một ngón tay út đã đem được thân thể của Tống Hổ Thành nhấc bổng lên khỏi mặt đất.
Hai tay ôm một phát, thân thể Tống Hổ Thành bị hắn gắt gao ôm siết đến trước ngực ấn vào trong đám thịt béo nhung nhúc. Hai cánh tay càng ôm càng chặt, khiến cho xương sườn Tống Hổ Thành rung động "răng rắc", cơ hồ như muốn đem Tống Hổ Thành dung nhập vào trong thân thể Hoa Sơn Tây. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
---------------------
Chú thích:
(1) - Sumô ở Nhật Bản luôn được coi là một môn võ quý tộc truyền thống, võ sĩ Sumô rất được tôn trọng.
/190
|