Vương Chí Đaọ lại cười nói: "Việc này ta có một chút ý kiến. Sáu tên lính Anh quốc kia đối với ta mà nói, còn có một chút giá trị lợi dụng, huống chi ta đã đáp ứng với Vương tử Uy Nhĩ Sĩ, ta không thể đã nói mà không giữ lời. Thành thật mà nói, trong tương lai Anh quốc có xâm lược Trung Quốc hay không, đối với việc bọn họ có một đội quân thiên xạ cũng không có quan hệ gì nhiều, quan trọng là phải xem có thể ăn hiếp được Trung Quốc hay không. Cũng giống như là sói muốn ăn dê, không do nguyên nhân nào khác, mà đơn giản là dê rất dễ bị ăn. Trung Quốc nếu mà có thể coi như một con mãnh hổ, cho dù toàn bộ thần dân Anh quốc đều là tay thiện xạ, bọn chúng cũng nhất định không dám đến xâm lược Trung Quốc chúng ta. Cho nên ta đề nghị, Đồng minh hội các ngươi cũng phái đến đây sáu người, cùng với sáu tên lính Anh quốc kia cùng nhau luyện tập đi hả? Ta sẽ không phân biệt gì hết, đối xử như nhau. Người của các ngươi có thể đến đây cạnh tranh mới có thể có tiến bộ. Bọn họ nếu có được một đối thủ cạnh tranh cực mạnh, thực lực sẽ tiến triển như ngày đi ngàn dặm. đến lúc đó các người không cần phải lo lắng đến đám lính Anh quốc nữa, vì bọn chúng có được cái gì, các ngươi cũng có được cái đó. Bất quá ta nghĩ cũng nên nhắc nhở các ngươi, sáu tên lính Anh quốc kia sau khi học được tay nghề thiện xạ của ta, trở về sẽ làm huấn luyện huấn luyện ra càng nhiều tay nghề thiện xạ của ta, lại đem nó thành bảo vật cất trong kho không chịu truyền ra ngoài, vậy thì sự lo lắng của các ngươi, rất có khả năng sẽ trở thành sự thật".
Sau khi nói xong, Vương Chí Đạo đứng lên, phất tay nói với đám người Tôn Đại chu đang còn cau mày suy nghĩ sâu xa: "Được rồi, ta đã nói xong hết rồi, khôgn còn ý kiến gì nữa, ngày mai liền lựa chọn sáu người đến Tinh Võ MÔn tiếp nhận huấn luyện của ta đi. Bây giờ ta muốn đi nghỉ ngơi rồi, các vị ngủ ngon!".
Đám người tôn Đại Chu không ngờ tới hắn nói đi là đi luôn, không khỏi đơ mặt nhìn nhau. Trần Chân vốn là đang muốn nói ra suy nghĩ của mình, bất quá thấy Vương Chí Đạo lộ ra bộ dáng cùng vẻ mặt mệt mỏi, trong lòng không đành, lời sắp nói ra miệng đành nuốt vào trong bụng.
Vương Chí Đạo thật đúng là cảm thấy rất vất vả, cả ngày hôm nay đã xảy ra rất nhiều sự việc, mà mỗi sự việc đều làm cho hắn rất hao tâm tổn lực, hơn nữa vết thương Lý Thư Văn tặng cho hắn còn chưa hoàn toàn hồi phục, khiến cho hắn cảm giác mệt mỏi đến rã rời. Nhưng có điều là khi về đến phòng ngủ của mình, hắn vẫn cố gắng bắt buộc bản thân mình trước hết phải luyện tập nửa giờ "nghịch thức thở bụng sâu", mới nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Ngủ thẳng một giấc đến nửa đêm, Vương Chí Đạo đột nhiên bị một loại cảm giác rất quen thuộc làm bừng tỉnh, chính là một loại cảm giác khi nguy hiểm đang tới gần. Ở kiếp trước trải qua huấn luyện cảnh giác cùng cuộc sống của một lính trinh sát đã làm cho hắn bồi dưỡng ra được một loại cảm giác thần bí giống như là giác quan thứ sáu , cho dù ngủ say mê mệt, khi có nguy hiểm đến gần, bản năng của hắn liền sinh ra cảm ứng. Loại cảm giác kỳ dị như giác quan thứ sáu này ở kiếp trước đã nhiều lần giúp hắn thoát khỏi hiểm nguy. Nhưng sau khi tái sinh đến thời đại này, loại cảm giác này lại là lần đầu tiên xuất hiện.
Có kẻ đột nhập hay sao? toàn bộ cơn buồn ngủ của Vương Chí Đạo lập tức tan biến, từ trên giường hắn trở mình xuống, mặc quần áo lặng lẽ đi tới trước cửa sổ, nhẹ nhàng đem cửa sổ đẩy ra mọt khe hở nhỏ.
Hắn đã nhìn ra được nguyên nhân làm hắn phát sinh ra cảm giác nguy hiểm, đó chính là một dạ hành nhân mang trang phục màu đen bó sát chặt lấy thân người.
Ninja? Vương Chí Đạo cảm thấy rất ngạc nhiên, một dạ hành nhân này trang phục đúng thật là giống như Ninja trong phim ảnh ở hậu thế, thân thể cũng cực kỳ nhanh nhẹn linh hoạt, nhẹ nhàng giống như một con mèo. Trang phục màu đen bó sát lấy thân người làm hiện rõ vóc dáng hấp dẫn động lòng người, ngực tấn công mông phòng thủ, đôi chân thon dài thẳng tắp, chứng minh rõ đây là một nữ nhân, hơn nữa còn là một thiếu nữ. Vương Chí Đạo vừa nhìn đến được thiếu nữ dạ hành này sau khi khăn che mặt vẫn lộ ra một đôi mắt tuy tràn ngập cừu hận nhưng lại không hề mất đi vẻ linh động xinh đẹp, lập tức đã đoán được ra nàng là ai rồi.
Liễu Sinh Anh tử! Nàng là tới tìm mình để báo thù hay sao?
Vương Chí Đạo cảm thấy thật là đau đầu, cho dù hắn đã sớm đoán trước Liễu Sinh Anh Tử nhất định đến tìm hắn báo thù, nhưng lại không ngờ đến nàng đã tới nhanh như vậy, ngay đêm nay đã tới rồi. Cô gái này cũng thật là bị cừu hận làm cho đầu óc mê muội rồi chăng, một người dám ban đêm xông vào trong tinh Võ Môn, coi Tinh Võ Môn không có ai hay sao!
Chỉ có điều Vương Chí Đạo đã rất nhanh phát hiện ra mục tiêu của Liễu sinh Anh Tử hình như không phải là hắn, chỉ thấy Liễu Sinh Anh Tử ở trước cửa sổ mỗi gian phòng đều nghe ngóng thăm dò một chút, tới khi đến cửa sổ mọt gian phòng đối diện với phòng Vương Chí Đạo liền ngừng lại. Nàng đứng ở đó quan sát một hồi lâu, mới từ từ rút thanh đoản đao cắm ở bên hông ra, luồn qua khe cửa sổ đưa vào, rất khéo léo mở được hai cánh cửa sổ, sau đó tung mình lên nhảy vào trong.
Vương Chí Đạo trong lòng cảm thấy kỳ lạ, Liễu Sinh Anh Tử kia định làm cái gì, nàng không phải là tới để ám sát chính mình hay sao? hay là nàng tìm nhầm mục tiêu rồi? Trong căn phòng kia là người nào ở đó?
Tâm niệm vừa xoay chuyển, Vương Chí Đạo đột nhiên toàn thân toát mồ hôi lạnh, lập tức đã đoán ra ngay ai đang ở trong căn phòng đối diện kia, cũng rõ ràng được mục đích chính thức của Liễu Sinh Anh Tử.
Căn phòng đối diện với mình kia, đúng là nơi Hiểu huệ an bài cho sáu tên lính Anh quốc nghỉ lại. Kế hoạch của Liễu Sinh Anh Tử thật đúng là vô cùng ngoan độc, nàng chính là muốn giết chết sáu tên lính Anh quốc, sau đó giá họa cho người của Tinh Võ môn. Nếu sáu tên lính Anh quốc kia chết ở trong Tinh Võ môn, mặc kệ là do nguyên nhân gì, chỉ sợ uy Nhĩ Sĩ sẽ lập tức trở mặt cùng tinh Võ môn, đến lúc đó lính Anh quốc cùng Tinh Võ môn sẽ dẫn đến một trận ác chiến, nói không chừng còn có thể dẫn phát Trung Anh đại chiến. Một kế hoạch này của Liễu Sinh Anh Tử, quả nhiên vừa độc ác lại vừa âm hiểm, đúng là "nhất tiễn hạ song điêu". Bất quá Vương chí Đạo phỏng đoán, chủ ý này chưa chắc là do Liếu Sinh Anh Tử một thiếu nữ còn chưa hiểu hết việc đời lại có thể nghĩ ra được. Nói không chừng chính là do lão hồ ly Sơn Khẩu Dụ Nhân lợi dụng tâm tình vội vàng báo thù cho phụ thân của nàng, dẫn dụ nàng đến đây hành hung, đến lúc đó cho dù Liễu Sinh Anh tử có hành động thất bại, Sơn Khẩu Dụ Nhân cũng có thể lấy cớ đổ cho Liễu Sinh Anh Tử vì cái chết của phụ thân mà đầu óc khôgn tỉnh táo, làm cho mọi người không thể trách móc được lão.
Sáu tên lính Anh quốc ngủ rất say, không hề vì bị đổi đến một địa phương mới mà phải thay đổi thói quen, xem ra sáu tên lính Anh này quả nhiên là đã quen sống trên chiến trường, tạo được thói quen ở chỗ nào cũng có thể ngủ được. Liễu SInh Anh Tử nhìn sáu tên lính Anh quốc đang ngủ say, trong miệng trước hết là lẩm bẩm nói khẽ: "Các ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì đều là do gã Vương Chí Đạo kia, chính là tại hắn đã hại chết các ngươi!".
Hàm răng ngọc cắn chặt lại, Liễu Sinh Anh Tử liền rút phăng võ sĩ trường đao ra, hướng tới cổ Bố Long Đức đang nằm gần nhất chém xuống.
Lưỡi đao chỉ còn cách cổ Bố Long Đức khoảng hai phân, đột nhiên từ bên cạnh có một bàn tay vươn ra, bắt được cổ tay phải của nàng, ngăn trở khôgn cho lưỡi đao tiếp tục chém xuống.
Bên tai nàng lại vang lên thanh âm Vương Chí Đạo: "Liễu Sinh Anh Tử tiểu thư, giết chết phụ thân ngươi chính là ta, ngươi muốn báo thù thì hẳn là nên đến tìm ta mới đúng , cần gì tổn thương người vô tội?".
Liễu Sinh Anh Tử trong lòng kinh hãi, cổ tay phải bị Vương chí Đạo nắm chặt, giằng thế nào cũng không thoát, tay trái nàng liền rụt trở về, rút phắt thanh đoản đao đang giắt bên hông, trở tay hướng cổ họng Vương chí Đạo đâm tới. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Thật không ngờ, cổ tay trái cũng bị siết chặt, chính là Vương Chí Đạo đã dùng tay kia nhanh như chớp bắt được.
Liễu Sinh Anh Tử dùng hết toàn lực cũng không thoát được, dưới chân đá ra hai cước liên hoàn cũng bị Vương Chí Đạo dễ dàng hóa giải, trong lòng nổi lên đại hận, không ngờ dứt khoát cúi đầu một phát hướng cổ tay Vương Chí Đạo táp mạnh tới.
Mặc dù mặt nàng bịt khăn, cái miệng nhỏ nhắn không thể mở ra hết cỡ, nhưng là vẫn cắn được lên cổ tay Vương Chí Đạo, tuy cách một tầng vải nhưng vẫn đem cổ tay Vương Chí Đạo cắn cho chảy máu.
Vương chí Đạo bị miếng cắn đau, theo bản năng buông lỏng hai cổ tay Liễu Sinh Anh tử ra, song chương vội đẩy về phía trước, không ngờ lại đẩy lên trên hai khối thịt vừa đầy đặn lại vừa mềm mại đàn hồi thật êm tay!
Liễu sinh Anh Tử kêu lên một tiếng sợ hãi, thân thể xinh xắn nhẹ nhàng bị Vương Chí Đạo đẩy bay ra khỏi cửa sổ, ngã văng ra bê ngoài sân.
"Là kẻ nào?".
Vài bóng người chớp động, chính là người của Tinh Võ Môn đã bị kinh đọng, Lưu Chấn Đông, Hoắc Đình Giác, Trần Chân, thật bất ngờ còn có cả Tôn Đại Chu, cùng nhau nhảy vọt ra.
Vừa nhìn thấy chính là một hắc y nhân, Lưu Chấn Đông lập tức quát to một tiếng: "Tặc tử to gan, dám đến Tinh võ môn dở trò, không muốn sống nữa rồi!".
Cước bộ vừa động, thân hình hắn đã vụt xông đến trước mặt Liễu SInh Anh Tử, thiết chưởng giơ lên hướng trên đầu Liễu sinh Anh tử bổ xuống.
Liễu Sinh anh Tử kinh hoảng, biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Lưu Chấn Đông kia, nàng theo bản năng nhắm nghiền mắt chờ chết. Nhưng lại bỗng nhiên nghe được Vương Chí Đạo hô lớn một tiếng: "Đại sư huynh, dưới chưởng lưu người!".
Bóng người chợt lóe, Vương Chí Đạo nhanh như tia chớp đã kịp lướt tới, cẳng tay đã đỡ xuốgn dưới cổ tay Lưu Chấn Đông đang vung chưởng, kịp thời hóa giải một chưởng này của Lưu Chấn Đông.
Lưu Chấn Đông cảm thấy ngạc nhiên, hỏi: "Vươgn sư đệ, ngươi làm sao thế?".
Vương Chí Đạo thở dài nói: "Đại sư huynh, thả cho nàng ta đi thôi!".
Liễu Sinh Anh Tử ngây ngốc một lúc lâu, đột nhiên dùng tiếng Trung Quốc oán hận nói: "Vương Chí Đạo, ngươi đừng tưởng rằng hôm nay đã cứu ta một mạng, lại thả ta đi, ta sẽ cảm kích ngươi! Thù giết cha, không đội trời chung, vô luận như thế nào, ta đều phải giết được ngươi!".
Vươgn Chí Đạo quay sang nàng cười nói: "Ngươi muốn tìm ta báo thù, ta lúc nào cũng hoan nghênh ngươi, bất quá ta hy vọng ngươi sau này tốt nhất nên hướng ta mà đến, đừng làm thương tổn đến người vô tội!".
Hừ lạnh một tiếng, Liễu Sinh Anh Tử xoay người định đi.
"Đứng lại!".
Thật không ngờ lại một bóng người xinh đẹp đã chặn Liễu Sinh Anh Tử lại, chính là Ô Tâm Lan, chi rnghe nàng tức giận nói: "Ngươi thật là một nữ nhân Nhật Bản không hề phân biệt được tốt xấu, rõ ràng người Nhật Bản các ngươi tìm Vương Chí Đạo gây sự trước, tại sao lúc nào cũng nhất mực nói là lỗi tại Vươgn Chí Đạo? Hơn nữa phụ thân ngươi cùng Vương Chí Đạo đều đã ký vào Sinh Tử Trạng, ngươi có cái lý do gì đòi tìm Vương Chí Đạo báo thù?".
Liễu Sinh Anh Tử lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ô Tâm Lan, tay phải nắm chặt lấy chuôi đao, quát lạnh nói: "Tránh ra!".
Ô Tâm Lan lại kiên quyết không tránh, khẩu khí bình thường nói: "Ngươi có bản lãnh giết ta thử xem, chỉ sợ ngươi không có nổi năng lực này!".
"Ô sư tỷ, đủ rồi, để cho nàng ta đi thôi!". Vương Chí Đạo lên tiếng can.
Ô Tam Lan nghe vậy hung hăng đưa mắt lườm Vương Chí Đạo một cái, tuy trong lòng khôgn vui nhưng vẫn lùi thân thể mềm mại xinh xắn sang một bên, để cho Liễu Sinh Anh Tử rời đi.
Đang còn sững sờ, lúc này Lưu Chấn Đông mới hiểu được đã xảy ra chuyện gì, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Nguyên lai cô ta là con gái Liễu Sinh Tông Nhị hả! Sao có chút không đúng, cô ta là từ trong căn phòng này nhảy ra! Vương sư đệ, xảy ra chuyện gì? Cô ta tìm ngươi báo thù nhưng lại đi nhầm phòng khác sao?".
Vương chí Đạo thở dài nói: "Cô ta không phải là vào nhầm phòng, đêm nay cô ta tới cũng không phải là để giết ta, mà là tới để giết sáu tên lính Anh quốc kia!".
"Cái gì, cô ta đến giết sáu tên lính Anh quốc kia làm cái gì?". Hoắc Đình giác đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng lại rất nhanh hiểu ra được, vừa kinh vừa giận nói: "Thật là hảo độc kế, may mắn là ngươi phát hiện kịp thời, nếu thật sự để cho cô ta giết chết được sáu tên lính anh quốc, chỉ sợ TInh Võ môn chúng ta đại họa lâm đầu rồi!".
Ô Tâm Lan suy nghĩ một chút, cũng hiểu được âm mưu của Liễu Sinh Anh Tử, không khỏi bất mãn đưa mắt lườm Vương Chí Đạo một cái nói: "Ngươi đã biết rõ nữ nhân Nhật Bản kia âm độc như vậy, tại sao còn nghĩ muốn thả cho cô ta đi? Có phải ngươi thấy cô ta vóc dáng xinh đẹp, lại thành thương hoa tiếc ngọc hay không?".
Vương Chí Đạo cả giận nói: "Ngươi nói năng bậy bạ gì đó? Ta giết chết cha cô ta, bây giờ cô ta tìm đến ta báo thù cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta không tha cho cô ta còn có thể làm thế nào với cô ta đây? Chẳng lẽ lại giết nốt cô ta hay sao? Hơn nữa, cô ta chỉ sợ là đã bị lão hồ ly Sơn Khẩu Dụ Nhân kia lợi dụng rồi, chuyện đêm nay chưa chắc đã alf chủ ý của cô ta!".
"Không sai!". Lại nghe Trần chân nói: "Cô ta bất quá chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, loại âm mưu thâm độc này cô ta tuyệt khôgn có khả năng nghĩ được ra, khẳng định là chủ ý của Sơn Khẩu Dụ Nhân lão hồ ly kia, chỉ có lão hồ ly mới nghĩ ra được loại quỷ kế âm hiểm như vậy!".
Nói đến Sơn Khẩu Dụ Nhân, Trần Chân không tử chủ được liền nghĩ tới Sơn Khẩu Tuyết Tử con gái của Sơn Khẩu dụ Nhân, ánh mắt không khỏi thoáng có chút buồn bã.
"Đám đồ đệ kia của ngươi thật đúng là ngủ thật tốt đấy, phát sinh ra sự tình lớn như vậy, bọn họ chẳng những không hề có một chút phản ứng, lại còn vẫn ngủ say như vậy được, ta thực sự phục bọn họ rồi. Chỉ sợ bọn họ cho dù bị Liễu SInh Anh Tử giết chết, cũng không hề biết chính mình đã bị giết như thế nào!". Ô Tâm Lan thấy trong phòng kia sáu tên lính Anh quốc chẳng những không người nào thức dậy, lại còn phát ra tiếng ngáy không dứt, không nhịn được liền nói mấy câu châm chọc.
Vương Chí Đạo lắc đầu thở dài nói: "Xem ra ta phải cho bọn chúng một bài học rồi , nếu không như vậy, bọn họ thật sự đúng là sẽ không biết được chính mình tương lai sẽ bị chết như thế nào! Các người chờ ta một chút!".
Trước ánh mắt tò mò của đám người Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo nhanh nhẹn nhảy vào trong phòng sáu tên lính Anh quốc, khi đi ra hắn ôm theo một đống quần áo lớn, hóa ra là hắn lấy trộm ra toàn bộ quần áo của sáu tên lính Anh quốc kia.
Ô Tâm Lan thấy thế cảm thấy buồn cười, không nhịn được hỏi: "Vương Chí Đạo, đây là ngươi làm gì chứ?".
Vương Chí Đạo nghiêm nghị nói: "Chuẩn bị cho bọn chúng bài học đầu tiên của ngày mai!".
/190
|