Đêm quá đẹp
Vào đến phòng tắm, "bốp" một tiếng, Lăng Diệp đưa chân đóng cửa lại. Anh nóng vội cởi hết quần áo trên người mình và Úc Hàn Yên ra, sau đó ôm cô đi tới dưới vòi hoa sen, mở vòi nước ấm lên. Trong nhất thời dòng nước ấm áp chảy ào ào xuống.
Nếu như chỉ có một mình anh, anh sẽ xối thẳng nước lạnh vào mà chẳng hề hấn gì cả, nhưng bây giờ Tiểu Yên cũng ở đây, dù anh biết rất rõ trước kia cô cũng đã từng trải qua huấn luyện, khổ cực gì cũng đã nếm đủ rồi, đối với cô nước lạnh chẳng qua cũng chỉ là một bữa ăn, nhưng anh vẫn không muốn để cô bị xối nước lạnh.
Dòng nước chảy liên tục không ngừng, men theo cái đầu đang ngửa lên của Úc Hàn Yên chảy xuống dưới cổ, cọ rửa dấu vết Dany để lại. Hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng cô khẽ phả ra, cô định nói điều gì đó với Lăng Diệp nhưng lại bị đôi môi đối phương chặn lại.
Tay trái Lăng Diệp vòng qua hông Úc Hàn Yên, tay phải không nặng không nhẹ vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô, cuồng nhiệt hôn đôi môi của cô, giày xéo cái lưỡi thơm tho của cô.
Nhiệt độ từ đầu ngón tay Lăng Diệp truyền tới hình như còn nóng hơn cả nước ấm. Nó thiêu đốt thân thể Úc Hàn Yên. Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ sự nồng nhiệt của anh, đưa hai tay vòng qua cổ anh, để mình có thể đón nhận những gì anh trao cho một cách tốt nhất.
. . . . .
Tề Ngôn đặt hòm thuốc lên trên bàn cạnh giường bệnh, cúi người xuống cầm lấy bàn tay của Dany, định buộc nó vào một góc giường.
Dany nhìn thấy Tề Ngôn liền nhào cả người tới, mặc kệ quần áo bây giờ đã rách rưới chẳng đủ che thân của mình, hai chân cô kẹp chặt vòng eo gầy gò của Tề Ngôn, cơ thể không ngừng cọ sát vào đối phương.
Tề Ngôn cảm nhận sâu sắc sự biến hóa của cơ thể mình. Trán hắn đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn khó khăn chế trụ thân thể mình, đè Dany xuống dưới giường, giam cô ở dưới thân. Hai chân thon dài, chắc khỏe của hắn áp chế hai cái chân không an phận của Dany. Hắn đưa tay cầm sợi dây buộc tay trái của Dany vào một góc giường, tiếp đó lại làm như cũ, buộc nốt cái tay kia của cô lại.
Buộc xong hai tay của Dany, Tề Ngôn đứng dậy không chút chần chờ. Hắn đi đến phía cuối giường, hai tay đưa ra cột chân trái của Dany vào góc trái của cuối giường, sau đó lại cầm sợi dây cột nốt cái chân bên phải của cô vào góc giường bên kia. Xong xuôi, hắn rút chiếc chăn ở dưới người Dany ra, đắp lên người cho cô, che đi cảnh vật ướt át kia.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Tề Ngôn mởi thở sâu một hơi. Hắn mở hòm thuốc, tay phải lấy ra một cái ống tiêm sạch sẽ, cúi người xuống, tay trái nắm lấy phía trên khuỷu tay phải của Dany, đợt đến khi gân xanh của cô nổi rõ lên mới cắm chiếc kim tiêm vô cùng chuẩn xác vào đó. Lấy được 2/3 ống máu từ cánh tay của Dany xong, hắn đứng dậy, phụt hết chỗ máu bên trong ống tiêm vào trong cái ống nghiệm đang đặt thẳng đứng.
Chuẩn bị xong, hắn
lại đưa tay phải cầm lấy một cái ống tiêm sạch sẽ khác trong hộp thuốc, tay trái lôi ra một cái chai hình trụ màu nâu, cắm kim tiêm vào giữa nắp chai, hút chất lỏng bên trong ra. Hút xong, ngón cái tay phải của hắn hơi đẩy đẩy ống tiêm, phun một ít chất lỏng từ trong đó ra, tiếp theo hắn cúi người xuống, tiêm chất lỏng vào tay Dany, để nó đi vào trong cơ thể cô.
Xong đâu đó, Tề Ngôn cầm ống nghiệm máu đi tới phòng thí nghiệm. Mũi tiêm vừa rồi hắn tiêm cho Dany, chỉ có thể khống chế thuốc, áp chế các tế bào xao động trong cơ thể cô trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
……
Lần này Lăng Diệp hôn nhiều ở cổ Úc Hàn Yên. Giống như muốn dùng dấu vết của mình che đậy đi dấu vết của người khác để lại.
Đối với hành động của anh, Úc Hàn Yên cảm nhận sâu sắc sự bất đắc dĩ. Đến lúc đó cô có thể gặp ai được nữa đây? Nhưng cô cũng không ngăn cản những nụ hôn không ngừng rơi trên cổ mình của Lăng Diệp, bởi vì cô biết tham muốn chiếm giữ của người này mãnh liệt đến mức nào.
……
Mạc Vũ thật vất vả mới kết thúc cuộc họp hôm nay. Hắn vội vội vàng vàng chạy đến đại sảnh lầu một, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Lăng Diệp và Tề Ngôn đâu.
Hắn nhăn mày đi lên lầu. Lúc đi qua phòng Lăng Diệp, hắn định gõ cửa, lại nghe thấy những âm thanh khiến người ta phải tai đỏ tim đập từ bên trong truyền ra.
“……” Khóe miệng Mạc Vũ không tự chủ được kéo ra. Đây chính là nguyên nhân cậu ta đã bỏ đi trước? Hắn không dám nghe thêm nữa, nếu không lửa dục sẽ thiêu đốt hắn mất.
Đi qua phòng thí nghiệm, Mạc Vũ thấy bên trong có ánh sáng, hắn liền đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Tề Ngôn đang đứng trước một đống ống nghiệm, hình như là đang chế thuốc, hắn không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Ngôn, đã có người nào xảy ra chuyện gì sao?”
Tề Ngôn không ngẩng đầu, đáp:
“Dany uống phải nước ngọc nữ.” Đây là thuốc kích dục mới được nghiên cứu gần đây nhất, ngay cả nơi này của hắn cũng chưa có thuốc giải……
Mạc Vũ nhíu mày, chậm rãi hỏi:
“Tại sao lại phải phiền phức như vậy?”
Tề Ngôn nhíu nhíu mày, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phản ứng của chất lỏng bên trong ống nghiệm, hỏi:
“Có ý gì?”
“Đây không phải là một cơ hội tuyệt vời sao? Trực tiếp a…!” Mạc Vũ tựa người vào tường, hai tay cắm hờ hững trong túi quần, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc Tề Ngôn, lơ đễnh nói.
“Quẹo trái, đi về phía trước 5 mét, đóng cửa, cảm ơn.” Tề Ngôn chán chẳng muốn nghe hắn nói nhảm, thấp giọng nói.
“……” Mạc Vũ sờ sờ chóp mũi đầy vô tội, quẹo trái, đi về phía trước 5 mét, đóng cửa, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trở lại phòng ngủ của mình, rất nhanh hắn đã nhìn thấy người nào đó đang ngồi thao tác trước bàn máy tính. Vào đêm đầu tiên ở Đỉnh Vô Danh, hắn đã thành công được ngủ trên cùng một chiếc giường lớn với Thiên Nhất. Điều này cũng là nhờ Diệp đã ân cần dạy bảo -- mạnh mạnh sẽ thành quen.
Nghĩ đến âm thanh nghe được lúc đi qua phòng Lăng Diệp, Mạc Vũ không nhịn được chộn rộn cả lên. Hắn đi tới sau lưng Thiên Nhất, cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính, một loạt các mật mã…… Mạc Vũ thấy vậy, da đầu bất giác ngứa ran lên, hắn đưa tay gập máy tính lại.
Thiên Nhất quay đầu, vô cùng tức giận nhìn hắn hỏi:
“Anh làm gì vậy?!”
Mạc Vũ cười cười rất đáng bị ăn đòn, dùng giọng êm tai nói:
“Như em thấy đó, gập máy tính vào.”
Thiên Nhất rất tức giận, chỉ còn chưa đến một hai câu nữa hắn sẽ viết xong chỗ mật mã đó, thế nhưng người này lại gập luôn máy tính của hắn vào!
“Chẳng lẽ anh không biết, máy tính của tôi bị gập vào thì những vấn đề trọng yếu cũng bị đóng vào theo sao?!”
Mạc Vũ nhún nhún vai, lơ đễnh đáp:
“Đúng là anh không biết, em cũng đâu có nói với anh.”
Vẻ mặt Thiên Nhất rất buồn bực. Lúc ở trung tâm nghiên cứu, vì đề phòng trường hợp mình có việc đi ra ngoài gấp, sợ người ngoài sẽ nhìn trộm mật mã của mình, hắn đã thiết lập chế độ này. Lúc đi, có vội vàng thì hắn cũng sẽ nhớ gập máy tính vào.
Mạc Vũ thấy sắc mặt của hắn không được tốt lắm, dỗ dành:
“Không phải viết lại là được sao?”
Thiên Nhất trừng mắt lừ hắn một cái, quay đầu lại, giơ tay định kéo màn hình máy tính lên để bật máy, lại thấy bên trên máy tính có một bàn tay không phải là của mình phủ lên, cản trở hành động của hắn. Hắn quay đầu lại định chất vấn Mạc Vũ, lại vừa vặn bị hôn.
Lúc Thiên Nhất trừng mắt, trong lòng Mạc Vũ đã thấy ngứa ngáy rồi. Lửa dục đã sớm rục rịch, chộn rộn trong hắn càng thêm sôi trào. Một tay hắn chống đỡ ở bên cạnh bàn, một tay luồn qua mái tóc mềm mại của Thiên Nhất, giữ chặt cái ót của hắn, để làm cho nụ hôn của mình thêm sâu hơn.
Đêm, quá đẹp, quá mê người.
Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp với tinh thần sảng khoái từ phòng ngủ của mình đi ra. Anh nhìn thấy Mạc Vũ, dường như tâm trạng cũng không tệ đang đi về phía mình, liền đứng lại chờ hắn.
"Chào buổi sáng Diệp." Mạc Vũ đi tới bên cạnh Lăng Diệp, dùng giọng nhẹ nhàng nói.
Lăng Diệp nhíu mày, mở ra bước chân, vừa đi vừa hỏi:
"Cậu đã làm gì Thiên Nhất rồi hả?"
Không thể trách anh hỏi như thế được. Sáng sớm đã hưng phấn như vậy, ngoài việc ban đêm có chuyện này ra, thì còn có thể là chuyện gì được nữa?
Mạc Vũ sững sờ một lúc, nhiệt độ trên mặt đã tăng cao, Diệp cũng noi thẳng quá đi! Hắn lắc đầu, thành thực nói:
"Không có."
Lăng Diệp chậm rãi hỏi:
"Vậy sáng sớm cậu đã hưng phấn cái gì hả?"
"........." Dù sao tôi cũng đâu có thể nói, Thiên Nhất đã dùng tay làm cái kia cho tôi chứ. Ặc, cho dù hắn là do bị ép buộc.
Hai người đang đi, đúng lúc cũng nhìn thấy Tề Ngôn đi từ phòng bệnh ra. Đối lập tới tinh thần phấn chấn của bọn họ, có thể nói Tề Ngôn vô cùng tiều tụy
Mạc Vũ vỗ vỗ bả vai Tề Ngôn, nhạo báng:
"Chậc chậc, đây là bao nhiêu buổi tối không ngủ mới có thể đày đọa cậu ra thành cái dạng này đây?"
Tề Ngôn hung dữ lườm hắn một cái. Người này là nhân vật điển hình đáng cho ăn đòn mà.
Mạc Vũ là người không sợ chết, hắn lại cười nói:
"Tôi đã nói cậu nên trực tiếp nha....Cậu lại không chịu nghe."
Lần này Tề Ngôn cũng không thèm để ý đến lời đá đểu của hắn, nhìn về phía Lăng Diệp, dùng giọng đã nguội lạnh hẳn, hỏi:
"Diệp, ai là người bỏ thuốc?"
Cơ thể Dany vốn chưa khôi phục hẳn, sau khi bị hạ thuốc mạnh như vậy, hệ thống nội tiết của cô đã bị rối loạn.
Ngay cả hắn cũng không ý thức được, chính mình hình như hơi để ý tới Dany. Chỉ có điều, cho dù hắn có ý thức được thì hắn cũng sẽ cho rằng, đây chẳng qua chỉ là tâm lý báo ân đang tác quái trong lòng mà thôi.
Trong mắt Lăng Diệp phủ lên mộ tầng giá lạnh. Nếu không phải là con đàn bà không biết tốt xấu kia hạ thuốc Dany, thì sao Tiểu Yên sẽ bị hôn đây! Anh lạnh lùng lên tiếng:
"Ở nhà tra tấn."
Tề Ngôn nghe xong, xoay người đi đến nhà tra tấn.
Lăng Diệp đưa tay kéo hắn lại, nói:
"Cậu chưa ăn gì từ tối hôm qua đến giờ, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không buồn uống đi."
Anh dùng giọng không cho cự tuyệt nói:
"Ăn sáng trước đã."
Tề Ngôn gật đầu, đi theo Lăng Diệp tới chỗ bàn ăn. Hắn nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Úc Hàn Yên đâu, không khỏi tò mò hỏi:
"Chị dâu đâu?"
Lăng Diệp còn chưa kịp lên tiếng, Mạc Vũ đã cười hắc hắc rất bỉ ổi nói:
"Chị dâu bị cho ăn no quá, không có cách nào nhúc nhích được nữa rồi."
Lăng Diệp quay đầu liếc Mạc Vũ một cái, đối phương lập tức im lặng.
Tề Ngôn nhíu nhíu mày, chậm rãi hỏi:
"Chẳng lẽ chị dâu cũng uống phải nước ngọc nữ?" Nhưng chiều qua mình thấy chị dâu có điểm gì khác thường đâu.
Mạc Vũ không nhịn được lại lên tiếng.
"Ngôn, cả buổi tối cậu không ngủ nên đại não bị ngưng trệ đúng không? Chẳng lẽ cậu không biết, nhu cầu của người vừa mới được 'khai trai' tràn trề đến thế nào sao?"
Lăng Diệp dừng bước, đi tới trước mặt Mạc Vũ, dùng con mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn đầy áp bức, sâu xa hỏi:
"Những ngày gần đây cậu đã quá nhàn hạ rồi phải không?"
Mạc Vũ chợt lắc đầu, thân thể co rút lại, ra sức làm cho sự tồn tại của mình bị lu mờ đi, nói nịnh bợ:
"Không nhàn, không nhàn."
Dường như hắn đã hưng phấn hơi quá rồi. Ngay cả râu hừm cũng dám vuốt.....
Tề Ngôn quay đầu nhìn mạc Vũ bên cạnh, cười như không cười hỏi:
"Thiên Nhất cũng không có cách nào nhúc nhích đi?"
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Loại người đã lịch tân thiên phàm (trải qua nhiều lần) như cậu, sao nhu cầu lại cũng tràn trề như thế đây?? Uống thuốc tráng dương đi!"
Mạc Vũ nghe xong liền xù lông. Cái này liên quan đến uy nghiêm đàn ông của hắn nha!
"Sao tôi cần phải uống thứ đó! Trời sinh tôi đã kim thương bất đảo rồi nha!" (Kim thương bất đảo, ý chỉ cái kiếm của anh ý như kim loại, không bao giờ bị đổ gục đó ^^)
Tề Ngôn nhíu mày, chậc chậc nói:
"Đây đúng là thiên phú dị bẩm đi!" (Trời phú khác thường)
Vào đến phòng tắm, "bốp" một tiếng, Lăng Diệp đưa chân đóng cửa lại. Anh nóng vội cởi hết quần áo trên người mình và Úc Hàn Yên ra, sau đó ôm cô đi tới dưới vòi hoa sen, mở vòi nước ấm lên. Trong nhất thời dòng nước ấm áp chảy ào ào xuống.
Nếu như chỉ có một mình anh, anh sẽ xối thẳng nước lạnh vào mà chẳng hề hấn gì cả, nhưng bây giờ Tiểu Yên cũng ở đây, dù anh biết rất rõ trước kia cô cũng đã từng trải qua huấn luyện, khổ cực gì cũng đã nếm đủ rồi, đối với cô nước lạnh chẳng qua cũng chỉ là một bữa ăn, nhưng anh vẫn không muốn để cô bị xối nước lạnh.
Dòng nước chảy liên tục không ngừng, men theo cái đầu đang ngửa lên của Úc Hàn Yên chảy xuống dưới cổ, cọ rửa dấu vết Dany để lại. Hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng cô khẽ phả ra, cô định nói điều gì đó với Lăng Diệp nhưng lại bị đôi môi đối phương chặn lại.
Tay trái Lăng Diệp vòng qua hông Úc Hàn Yên, tay phải không nặng không nhẹ vuốt ve tấm lưng trơn bóng của cô, cuồng nhiệt hôn đôi môi của cô, giày xéo cái lưỡi thơm tho của cô.
Nhiệt độ từ đầu ngón tay Lăng Diệp truyền tới hình như còn nóng hơn cả nước ấm. Nó thiêu đốt thân thể Úc Hàn Yên. Cô nhắm mắt lại, hưởng thụ sự nồng nhiệt của anh, đưa hai tay vòng qua cổ anh, để mình có thể đón nhận những gì anh trao cho một cách tốt nhất.
. . . . .
Tề Ngôn đặt hòm thuốc lên trên bàn cạnh giường bệnh, cúi người xuống cầm lấy bàn tay của Dany, định buộc nó vào một góc giường.
Dany nhìn thấy Tề Ngôn liền nhào cả người tới, mặc kệ quần áo bây giờ đã rách rưới chẳng đủ che thân của mình, hai chân cô kẹp chặt vòng eo gầy gò của Tề Ngôn, cơ thể không ngừng cọ sát vào đối phương.
Tề Ngôn cảm nhận sâu sắc sự biến hóa của cơ thể mình. Trán hắn đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Hắn khó khăn chế trụ thân thể mình, đè Dany xuống dưới giường, giam cô ở dưới thân. Hai chân thon dài, chắc khỏe của hắn áp chế hai cái chân không an phận của Dany. Hắn đưa tay cầm sợi dây buộc tay trái của Dany vào một góc giường, tiếp đó lại làm như cũ, buộc nốt cái tay kia của cô lại.
Buộc xong hai tay của Dany, Tề Ngôn đứng dậy không chút chần chờ. Hắn đi đến phía cuối giường, hai tay đưa ra cột chân trái của Dany vào góc trái của cuối giường, sau đó lại cầm sợi dây cột nốt cái chân bên phải của cô vào góc giường bên kia. Xong xuôi, hắn rút chiếc chăn ở dưới người Dany ra, đắp lên người cho cô, che đi cảnh vật ướt át kia.
Sau khi làm xong tất cả những thứ này, Tề Ngôn mởi thở sâu một hơi. Hắn mở hòm thuốc, tay phải lấy ra một cái ống tiêm sạch sẽ, cúi người xuống, tay trái nắm lấy phía trên khuỷu tay phải của Dany, đợt đến khi gân xanh của cô nổi rõ lên mới cắm chiếc kim tiêm vô cùng chuẩn xác vào đó. Lấy được 2/3 ống máu từ cánh tay của Dany xong, hắn đứng dậy, phụt hết chỗ máu bên trong ống tiêm vào trong cái ống nghiệm đang đặt thẳng đứng.
Chuẩn bị xong, hắn
lại đưa tay phải cầm lấy một cái ống tiêm sạch sẽ khác trong hộp thuốc, tay trái lôi ra một cái chai hình trụ màu nâu, cắm kim tiêm vào giữa nắp chai, hút chất lỏng bên trong ra. Hút xong, ngón cái tay phải của hắn hơi đẩy đẩy ống tiêm, phun một ít chất lỏng từ trong đó ra, tiếp theo hắn cúi người xuống, tiêm chất lỏng vào tay Dany, để nó đi vào trong cơ thể cô.
Xong đâu đó, Tề Ngôn cầm ống nghiệm máu đi tới phòng thí nghiệm. Mũi tiêm vừa rồi hắn tiêm cho Dany, chỉ có thể khống chế thuốc, áp chế các tế bào xao động trong cơ thể cô trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
……
Lần này Lăng Diệp hôn nhiều ở cổ Úc Hàn Yên. Giống như muốn dùng dấu vết của mình che đậy đi dấu vết của người khác để lại.
Đối với hành động của anh, Úc Hàn Yên cảm nhận sâu sắc sự bất đắc dĩ. Đến lúc đó cô có thể gặp ai được nữa đây? Nhưng cô cũng không ngăn cản những nụ hôn không ngừng rơi trên cổ mình của Lăng Diệp, bởi vì cô biết tham muốn chiếm giữ của người này mãnh liệt đến mức nào.
……
Mạc Vũ thật vất vả mới kết thúc cuộc họp hôm nay. Hắn vội vội vàng vàng chạy đến đại sảnh lầu một, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Lăng Diệp và Tề Ngôn đâu.
Hắn nhăn mày đi lên lầu. Lúc đi qua phòng Lăng Diệp, hắn định gõ cửa, lại nghe thấy những âm thanh khiến người ta phải tai đỏ tim đập từ bên trong truyền ra.
“……” Khóe miệng Mạc Vũ không tự chủ được kéo ra. Đây chính là nguyên nhân cậu ta đã bỏ đi trước? Hắn không dám nghe thêm nữa, nếu không lửa dục sẽ thiêu đốt hắn mất.
Đi qua phòng thí nghiệm, Mạc Vũ thấy bên trong có ánh sáng, hắn liền đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy Tề Ngôn đang đứng trước một đống ống nghiệm, hình như là đang chế thuốc, hắn không nhịn được lên tiếng hỏi:
“Ngôn, đã có người nào xảy ra chuyện gì sao?”
Tề Ngôn không ngẩng đầu, đáp:
“Dany uống phải nước ngọc nữ.” Đây là thuốc kích dục mới được nghiên cứu gần đây nhất, ngay cả nơi này của hắn cũng chưa có thuốc giải……
Mạc Vũ nhíu mày, chậm rãi hỏi:
“Tại sao lại phải phiền phức như vậy?”
Tề Ngôn nhíu nhíu mày, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phản ứng của chất lỏng bên trong ống nghiệm, hỏi:
“Có ý gì?”
“Đây không phải là một cơ hội tuyệt vời sao? Trực tiếp a…!” Mạc Vũ tựa người vào tường, hai tay cắm hờ hững trong túi quần, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc Tề Ngôn, lơ đễnh nói.
“Quẹo trái, đi về phía trước 5 mét, đóng cửa, cảm ơn.” Tề Ngôn chán chẳng muốn nghe hắn nói nhảm, thấp giọng nói.
“……” Mạc Vũ sờ sờ chóp mũi đầy vô tội, quẹo trái, đi về phía trước 5 mét, đóng cửa, rời khỏi phòng thí nghiệm.
Trở lại phòng ngủ của mình, rất nhanh hắn đã nhìn thấy người nào đó đang ngồi thao tác trước bàn máy tính. Vào đêm đầu tiên ở Đỉnh Vô Danh, hắn đã thành công được ngủ trên cùng một chiếc giường lớn với Thiên Nhất. Điều này cũng là nhờ Diệp đã ân cần dạy bảo -- mạnh mạnh sẽ thành quen.
Nghĩ đến âm thanh nghe được lúc đi qua phòng Lăng Diệp, Mạc Vũ không nhịn được chộn rộn cả lên. Hắn đi tới sau lưng Thiên Nhất, cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính, một loạt các mật mã…… Mạc Vũ thấy vậy, da đầu bất giác ngứa ran lên, hắn đưa tay gập máy tính lại.
Thiên Nhất quay đầu, vô cùng tức giận nhìn hắn hỏi:
“Anh làm gì vậy?!”
Mạc Vũ cười cười rất đáng bị ăn đòn, dùng giọng êm tai nói:
“Như em thấy đó, gập máy tính vào.”
Thiên Nhất rất tức giận, chỉ còn chưa đến một hai câu nữa hắn sẽ viết xong chỗ mật mã đó, thế nhưng người này lại gập luôn máy tính của hắn vào!
“Chẳng lẽ anh không biết, máy tính của tôi bị gập vào thì những vấn đề trọng yếu cũng bị đóng vào theo sao?!”
Mạc Vũ nhún nhún vai, lơ đễnh đáp:
“Đúng là anh không biết, em cũng đâu có nói với anh.”
Vẻ mặt Thiên Nhất rất buồn bực. Lúc ở trung tâm nghiên cứu, vì đề phòng trường hợp mình có việc đi ra ngoài gấp, sợ người ngoài sẽ nhìn trộm mật mã của mình, hắn đã thiết lập chế độ này. Lúc đi, có vội vàng thì hắn cũng sẽ nhớ gập máy tính vào.
Mạc Vũ thấy sắc mặt của hắn không được tốt lắm, dỗ dành:
“Không phải viết lại là được sao?”
Thiên Nhất trừng mắt lừ hắn một cái, quay đầu lại, giơ tay định kéo màn hình máy tính lên để bật máy, lại thấy bên trên máy tính có một bàn tay không phải là của mình phủ lên, cản trở hành động của hắn. Hắn quay đầu lại định chất vấn Mạc Vũ, lại vừa vặn bị hôn.
Lúc Thiên Nhất trừng mắt, trong lòng Mạc Vũ đã thấy ngứa ngáy rồi. Lửa dục đã sớm rục rịch, chộn rộn trong hắn càng thêm sôi trào. Một tay hắn chống đỡ ở bên cạnh bàn, một tay luồn qua mái tóc mềm mại của Thiên Nhất, giữ chặt cái ót của hắn, để làm cho nụ hôn của mình thêm sâu hơn.
Đêm, quá đẹp, quá mê người.
Sáng ngày hôm sau, Lăng Diệp với tinh thần sảng khoái từ phòng ngủ của mình đi ra. Anh nhìn thấy Mạc Vũ, dường như tâm trạng cũng không tệ đang đi về phía mình, liền đứng lại chờ hắn.
"Chào buổi sáng Diệp." Mạc Vũ đi tới bên cạnh Lăng Diệp, dùng giọng nhẹ nhàng nói.
Lăng Diệp nhíu mày, mở ra bước chân, vừa đi vừa hỏi:
"Cậu đã làm gì Thiên Nhất rồi hả?"
Không thể trách anh hỏi như thế được. Sáng sớm đã hưng phấn như vậy, ngoài việc ban đêm có chuyện này ra, thì còn có thể là chuyện gì được nữa?
Mạc Vũ sững sờ một lúc, nhiệt độ trên mặt đã tăng cao, Diệp cũng noi thẳng quá đi! Hắn lắc đầu, thành thực nói:
"Không có."
Lăng Diệp chậm rãi hỏi:
"Vậy sáng sớm cậu đã hưng phấn cái gì hả?"
"........." Dù sao tôi cũng đâu có thể nói, Thiên Nhất đã dùng tay làm cái kia cho tôi chứ. Ặc, cho dù hắn là do bị ép buộc.
Hai người đang đi, đúng lúc cũng nhìn thấy Tề Ngôn đi từ phòng bệnh ra. Đối lập tới tinh thần phấn chấn của bọn họ, có thể nói Tề Ngôn vô cùng tiều tụy
Mạc Vũ vỗ vỗ bả vai Tề Ngôn, nhạo báng:
"Chậc chậc, đây là bao nhiêu buổi tối không ngủ mới có thể đày đọa cậu ra thành cái dạng này đây?"
Tề Ngôn hung dữ lườm hắn một cái. Người này là nhân vật điển hình đáng cho ăn đòn mà.
Mạc Vũ là người không sợ chết, hắn lại cười nói:
"Tôi đã nói cậu nên trực tiếp nha....Cậu lại không chịu nghe."
Lần này Tề Ngôn cũng không thèm để ý đến lời đá đểu của hắn, nhìn về phía Lăng Diệp, dùng giọng đã nguội lạnh hẳn, hỏi:
"Diệp, ai là người bỏ thuốc?"
Cơ thể Dany vốn chưa khôi phục hẳn, sau khi bị hạ thuốc mạnh như vậy, hệ thống nội tiết của cô đã bị rối loạn.
Ngay cả hắn cũng không ý thức được, chính mình hình như hơi để ý tới Dany. Chỉ có điều, cho dù hắn có ý thức được thì hắn cũng sẽ cho rằng, đây chẳng qua chỉ là tâm lý báo ân đang tác quái trong lòng mà thôi.
Trong mắt Lăng Diệp phủ lên mộ tầng giá lạnh. Nếu không phải là con đàn bà không biết tốt xấu kia hạ thuốc Dany, thì sao Tiểu Yên sẽ bị hôn đây! Anh lạnh lùng lên tiếng:
"Ở nhà tra tấn."
Tề Ngôn nghe xong, xoay người đi đến nhà tra tấn.
Lăng Diệp đưa tay kéo hắn lại, nói:
"Cậu chưa ăn gì từ tối hôm qua đến giờ, thậm chí ngay cả nước mắt cũng không buồn uống đi."
Anh dùng giọng không cho cự tuyệt nói:
"Ăn sáng trước đã."
Tề Ngôn gật đầu, đi theo Lăng Diệp tới chỗ bàn ăn. Hắn nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Úc Hàn Yên đâu, không khỏi tò mò hỏi:
"Chị dâu đâu?"
Lăng Diệp còn chưa kịp lên tiếng, Mạc Vũ đã cười hắc hắc rất bỉ ổi nói:
"Chị dâu bị cho ăn no quá, không có cách nào nhúc nhích được nữa rồi."
Lăng Diệp quay đầu liếc Mạc Vũ một cái, đối phương lập tức im lặng.
Tề Ngôn nhíu nhíu mày, chậm rãi hỏi:
"Chẳng lẽ chị dâu cũng uống phải nước ngọc nữ?" Nhưng chiều qua mình thấy chị dâu có điểm gì khác thường đâu.
Mạc Vũ không nhịn được lại lên tiếng.
"Ngôn, cả buổi tối cậu không ngủ nên đại não bị ngưng trệ đúng không? Chẳng lẽ cậu không biết, nhu cầu của người vừa mới được 'khai trai' tràn trề đến thế nào sao?"
Lăng Diệp dừng bước, đi tới trước mặt Mạc Vũ, dùng con mắt sâu không thấy đáy nhìn hắn đầy áp bức, sâu xa hỏi:
"Những ngày gần đây cậu đã quá nhàn hạ rồi phải không?"
Mạc Vũ chợt lắc đầu, thân thể co rút lại, ra sức làm cho sự tồn tại của mình bị lu mờ đi, nói nịnh bợ:
"Không nhàn, không nhàn."
Dường như hắn đã hưng phấn hơi quá rồi. Ngay cả râu hừm cũng dám vuốt.....
Tề Ngôn quay đầu nhìn mạc Vũ bên cạnh, cười như không cười hỏi:
"Thiên Nhất cũng không có cách nào nhúc nhích đi?"
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
"Loại người đã lịch tân thiên phàm (trải qua nhiều lần) như cậu, sao nhu cầu lại cũng tràn trề như thế đây?? Uống thuốc tráng dương đi!"
Mạc Vũ nghe xong liền xù lông. Cái này liên quan đến uy nghiêm đàn ông của hắn nha!
"Sao tôi cần phải uống thứ đó! Trời sinh tôi đã kim thương bất đảo rồi nha!" (Kim thương bất đảo, ý chỉ cái kiếm của anh ý như kim loại, không bao giờ bị đổ gục đó ^^)
Tề Ngôn nhíu mày, chậc chậc nói:
"Đây đúng là thiên phú dị bẩm đi!" (Trời phú khác thường)
/128
|