Biểu hiện của Lăng Sanh vẫn vô cùng bình tĩnh. Từ lúc ông bị bắt đến bây giờ, mặc dù bị giam trong môi trường hoàn toàn xa lạ, nhưng từ đầu đến cuối ông vẫn không thốt lên câu nào, cũng không cố gắng vùng vẫy, giống như chẳng hề để tâm đến chuyện sống còn của mình vậy.
Nhan Hạo đi vào phòng Lăng Sanh, thấy ông đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, tự pha trà cho mình thì hơi nhíu mày, trong mắt hắn thoáng qua tia hứng thú. Hắn ngồi xuống một chiếc ghế sofa bằng da khác chỗ bàn trà.
"Lăng lão tiên sinh không hề có chút lo lắng nào cho tình cảnh của mình sao? Đó là do ông đã chắc chắn cháu trai ông sẽ đến cứu ông ra khỏi đây?"
Lăng Sanh nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Hạo, khẽ cười hỏi:
"Lo lắng cũng chẳng làm được gì không phải sao? Chẳng lẽ nếu biểu hiện của tôi rất hồi hộp, lo sợ, thì cậu sẽ thả tôi ra sao?"
Nhan Hạo nhếch môi, tán dương:
"Không hổ là người đã thấy đủ sóng to gió lớn, suy nghĩ quả nhiên thông suốt."
Lăng Sanh rót cho mình một ly trà, dựa lưng vào ghế sofa, chậm rãi nói:
"Đời tôi, chuyện duy nhất chưa từng trải qua đó chính là bị bắt cóc. Thật sự phải cảm ơn cậu vì đã cho tôi cái trải nghiệm này."
Ông uống một hớp nhỏ trà, cuối cùng hỏi:
"Cậu đã đưa ra điều kiện gì với Tiểu Diệp?"
Nhan Hạo nâng bình trà lên, cũng tự rót cho mình một ly, đưa lên mũi ngửi ngửi, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Úc Hàn Yên."
Hắn dừng một lúc, bổ sung:
"Chỉ cần anh ta chịu đưa Úc Hàn Yên tới trước mặt tôi, tôi sẽ thả ông ra."
Trong lòng Lăng Sanh rất kinh ngạc. Ông tưởng điều kiện của đối phương sẽ là bao nhiêu phần trăm cổ phần hoặc là bao nhiêu tiền mặt... không thể ngờ điều hắn muốn lại là Tiểu Yên. Thế nhưng cô lại là người Tiểu Diệp yêu. . . . . .
Ông đặt ly trà xuống bàn, cúi đầu nhìn làn khói lượn lờ trên mặt nước, nhàn nhạt nói:
"Tiểu Yên là vợ chưa cưới của Tiểu Diệp, nó sẽ không nhường Tiểu Yên cho cậu đâu, cho dù cậu dùng tôi để uy hiếp, nó cũng sẽ không đồng ý."
Nhan Hạo cười lơ đễnh, nói không hề phô trương thanh thế:
"Từ lúc tôi nhìn trúng Úc Hàn Yên, cô ấy chỉ có thể thuộc về tôi. Đừng nói bọn họ bây giờ còn chưa cưới xin, cho dù có cười rồi tôi cũng phải giành cô ấy về bằng được."
Hắn nhìn về phía Lăng Sanh, dùng giọng đầy từ tính nói:
"Tôi rất muốn nhìn xem, giữa ông và Úc Hàn Yên, phải chọn một trong hai, Lăng Diệp sẽ chọn ai."
Hắn nói tiếp:
"Một là ông nội đã ở bên mình hai mươi mấy năm qua, một là người phụ nữ chỉ mới ở bên mình được một vài tháng."
Lăng Sanh dựa lưng vào ghế sofa, bình tĩnh nói:
"Nếu như là tôi...tôi sẽ chọn người phụ nữ của mình, bởi cô ấy mới là người ở với tôi đến trọn đời. Tôi nghĩ lựa chọn của Tiểu Diệp cũng sẽ như thế thôi."
Khóe môi Nhan Hạo nhếch lên xem thường. Hắn lấy chiếc điện thọai di động ra, bấm một dãy số, lên tiếng hỏi:
"Tổng giám đốc Lăng, đã chọn xong chưa?"
Lúc điện thọai di động của Lăng Diệp đổ chuông, anh và Úc Hàn Yên vừa mới vào ở trong khách sạn. Lăng Diệp đưa điện thọai tới trước mặt Úc Hàn Yên, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô nghe điện thọai, còn mình mở hành lý lấy chiếc laptop màu đen ra, mở nắp lên khởi động máy tính.
Úc Hàn Yên cầm điện thọai di động đi vòng đến phòng ngủ mới ấn nút nghe, đề phòng việc đối phương sẽ nghe thấy tiếng gõ phát ra từ bàn phím. Cô ngồi xuống bên mép giường, lên tiếng:
"Tôi là vợ chưa cưới của Lăng Diệp, hiện giờ anh ấy đang tắm, xin hỏi ông có chuyện gì không?"
Nhan Hạo sững sờ một lúc. Hắn không ngờ người nhận máy là Úc Hàn Yên. Hắn cười ha ha:
"Cô gái, nhớ tôi không? Tôi nhớ em lắm lắm."
Lăng Sanh khẽ nhíu mày, đối với việc Úc Hàn Yên nghe điện thọai cũng hơi bất ngờ.
Cứ như là đến lúc này Úc Hàn Yên mới biết đầu điện thọai bên kia là Nhan Hạo vậy. Cô không hề che giấu sự chán ghét của mình, lạnh lùng nói:
"Nhan Hạo, thủ đoạn của anh đúng là càng ngày càng bỉ ổi. Ông nội đâu?!"
Nhan Hạo lơ đễnh đáp:
"Bỉ ổi hay không tôi không quan tâm, có tác dụng là được rồi."
Hắn dừng chưa được mấy giây, lại nói tiếp:
"Xem ra Lăng Diệp đã kể hết mọi chuyện cho em nghe rồi. Vậy em có suy nghĩ gì? Nếu em muốn tốt cho hắn thì hãy ngoan ngoãn tới chỗ của tôi."
Hắn nói với cô, giống như con sói xám lớn dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ:
"Chỉ cần em đến ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thả Lăng Sanh rời đi mà không có chút tổn hại nào, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không bao giờ tìm Lăng Diệp gây phiền phức nữa. Còn em, sẽ được hưởng thụ cuộc sống vô cùng tôn quý với quyền lực ngập trời. Những thứ Lăng Diệp có thể cho em, tôi cũng sẽ cho em không thiếu; Thứ hắn không thể cho em, tôi vẫn có thể cho em."
Lăng Sanh quan sát Nhan Hạo một lần nữa, rút cuộc người này là ai? Mặc dù trông hắn có vẻ là người có thế lực, nhưng quyền lực lại ngập trời. . . . . . Đột nhiên ông có cảm giác, người này có điểm gì đó rất giống với Lăng Diệp, cụ thể là gì ông cũng không rõ lắm.
Úc Hàn Yên không để ý đến lời của hắn, dùng giọng cứng rắn, mạnh mẽ nói:
"Để ông nội nghe điện thoại."
Nhan Hạo không hề để ý đến thái độ ác liệt của cô, đặt điện thọai xuống dưới bàn trà, bật loa ngoài lên.
Lăng Sanh nhìn về phía chiếc điện thọai di động, cười ôn hòa nói:
"Tiểu Yên à, ông nội đây."
"Ông nội, anh ta có làm gì ông không?" Úc Hàn Yên quan tâm hỏi.
Trên mặt Lăng Sanh lộ vẻ vui mừng, ông cười ha ha đáp:
"Bây giờ ông giống như là khách của cậu ta vậy."
Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp đi vào, biết anh đã tìm ra vị trí cụ thể của ông nội nên nói vào điện thọai di động "Để Diệp nói chuyện với ông". Cô nói xong, đưa điện thoại di động cho Lăng Diệp.
Lăng Diệp đi tới bên giường, cầm điện thoại áp vào bên tai, ngồi xuống mép giường vừa ôm eo Úc Hàn Yên vừa nói:
"Ông nội, cháu là Tiểu Diệp."
Nhan Hạo nhíu mày, đã đổi người tiếp điện thoại.
"Tiểu Diệp à, ông nội rất tốt, cậu ta không làm gì ông cả." Lăng Sanh nghe thấy giọng nói của Lăng Diệp, hốc mắt hơi đỏ lên, cười nói.
Tay Lăng Diệp đặt bên eo Úc Hàn Yên xiết chặt, nói giống như tuyên thệ:
"Ông nội, ông ở đó chờ cháu một chút, cháu sẽ qua đón ông về ngay."
Nhan Hạo nghe được câu này khóe môi nhếch nhếch lên, hắn đã biết được sự lựa chọn của Lăng Diệp. d⊹d⊹l⊹q⊹d Rất tốt! Hắt rất thích đáp án này.
Sắc mặt Lăng Sanh cứng đờ, không dám tin hỏi:
"Cháu dùng Tiểu Yên để đổi ông?"
Không đợi người kia giải thích, ông vội vàng nói:
"Tiểu Diệp à, ông nội đã sống đủ rồi, coi như cậu ta không làm gì ông thì ông cũng sắp phải rời khỏi thế gian rồi."
Nhan Hạo nhướng mày, đưa tay cúp điện thoại. Lăng Diệp vừa mới quyết định chọn Lăng Sanh, không thể để cho anh thay đổi chủ ý được.
"Ông đúng là người ông tốt." Nhan Hạo cầm điện thoại di động lên, hừ nhẹ một tiếng, nói châm chọc.
Lăng Sanh cười không nói gì. Ông chỉ nói sự thật mà thôi. Tính mạng của ông cũng chỉ còn lại ba tháng.
Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp không nói gì, chỉ ngồi cứng đờ ra thì không khỏi có chút kỳ quái. Cô khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, thử dò xét gọi:
"Diệp?"
Dường như lúc này Lăng Diệp mới phản ứng được. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Úc Hàn Yên nói:
"Anh không sao."
Anh nhìn xuống chiếc điện thoại di động, lên tiếng lần nữa:
"Anh gọi điện thoại."
Úc Hàn Yên ngoan ngoãn rúc vào lòng Lăng Diệp, không nói thêm gì nữa.
Lăng Diệp bấm một dãy số, đưa điện thoại di động lên tai.
"Tiểu thiếu gia phải không? Có phải đã có tin tức của lão gia?"
Lăng Diệp nói thẳng vào trọng điểm:
"Thân thể ông nội có vấn đề gì đúng không?"
Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, đã có chuyện gì sao?
Người đầu điện thoại bên kia chần chờ một lúc, đáp:
"Không có."
Lông mày Lăng Diệp cau lại, giọng nói đã lạnh đi mấy phần:
"Tôi hỏi lại một lần nữa, thân thể ông nội đã có vấn đề gì đúng không?"
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc, thở dài một cái nói:
"Ung thư não giai đoạn cuối."
Lăng Diệp có cảm giống giống như mình đang rơi vào trong hầm băng, toàn thân anh lạnh lẽo, máu đã đông lại. d♡đ♡l«q♡đ Anh ôm thật chặt Úc Hàn Yên, chậm rãi hỏi:
"Còn có thể sống được bao lâu?"
Lông mày Úc Hàn Yên nhíu càng thêm sâu, bệnh của ông nội đã nặng đến mức độ này rồi sao?
"Tính đến thời điểm này thì còn khoảng ba tháng nữa."
"Đã phát hiện ra từ khi nào?" Lăng Diệp cố gắng hấp thu nhiệt độ từ trên người Úc Hàn Yên, hỏi lần nữa.
"Một tháng trước."
Một tháng trước? Hai mắt Lăng Diệp đỏ lên, lạnh lùng hỏi:
"Thế nên lần đó ông nội thực sự không phải bị cảm?"
"Không phải, cảm là lừa gạt cậu, ông ấy muốn được gặp cậu nhiều hơn."
Lăng Diệp giống như là con thú nhỏ bị mất đi cha mẹ, khẽ gầm lên:
"Tại sao không nói cho tôi?!"
Úc Hàn Yên sợ hết hồn. Cô chưa bao giờ thấy Lăng Diệp như vậy, phẫn nộ đến không cách nào kiểm soát được. Cô dịu dàng ôm lấy anh, hai tay nhẹ nhàng xoa lưng anh.
"Xin lỗi tiểu thiếu gia. Lão gia đã ra lệnh cấm mọi người không được để cho cậu biết. Ông ấy nói cậu đã bận đủ rồi, không muốn gây thêm phiền phức cho cậu nữa."
Đúng vậy! Nếu ông nội chỉ bị cảm mạo, mình sẽ không quá để ý ở trong lòng, nên dù thế nào đi chăng nữa, cuộc sống cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều. Lăng Diệp cười bi thương, tại sao mình không ở bên ông nhiều hơn? Tại sao mình không nhận ra được sự bất thường của ông?
Nhưng mà, ông có biết tại sao mình lại hết lòng hết dạ quản lý tập đoàn Lăng thị không? Ông đã từng coi nó như là mạng sống của mình. Mình đã cho rằng, quản lý tốt tập đoàn chính là món quà lớn nhất dành cho ông. Nhưng kết quả là sao đây? Ông lại cho rằng tập đoàn đối với mình quan trọng hơn cả ông. . . . . .
Mãi một lúc lâu sau Lăng Diệp mới lên tiếng hỏi lần nữa:
"Tại sao ông nội không chấp nhận làm trị liệu?"
"Khối u của lão gia thực sự phát triển rất nhanh, có trị liệu thì hiệu quả cũng không cao."
Lăng Diệp cúp máy, đặt điện thoại di động lên trên giường, hai tay ôm thật chặt người trong lòng.
Đột nhiên Úc Hàn Yên cảm giác có giọt nước ấm áp rơi trên trán mình, cô cả kinh, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn Lăng Diệp. Anh khóc. Một người đàn ông sắt đá như vậy, thế nhưng đã khóc.
Cô chui ra khỏi lồng ngực anh, đưa hai tay nâng đầu anh lên, luống cuống hôn lên giọt lệ nóng bỏng của anh. Thấy không còn lệ nữa, cô liền ôm đầu anh vùi vào ngực mình, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại của anh.
"Tiểu Yên, bất luận như thế nào cũng không được rời xa anh được không?" Giọng nói buồn buồn của Lăng Diệp vang lên.
Giọng nói cùng với lời lẽ như thế này khiến cho lòng Úc Hàn Yên đau đến sắp không thở nổi. d⊹d⊹l⊹q⊹d Cô liều mạng gật đầu, giống như tuyên thệ:
"Dù chết em cũng không rời xa anh."
Lăng Diệp chợt ngẩng đầu lên, quát:
"Không được nói từ ‘chết’! Không có lệnh của anh, không cho phép em chết!"
Úc Hàn Yên sững sờ một lúc, sao anh lại kích động như vậy? Cô hơi chần chờ hỏi:
"Ông nội còn có thể sống được bao lâu?"
"Ba tháng." Lăng Diệp chợt gõ mạnh một cái xuống giường, đáp.
Úc Hàn Yên im lặng một lúc, dùng hai tay nâng mặt Lăng Diệp lên, dịu dàng nói:
"Chúng ta đi cứu ông nội đi, ít nhất cũng phải để cho ông sống nốt ba tháng còn lại trong nhà."
Cô dừng lại một lúc, nói tiếp:
"Cho dù chỉ còn ba tháng chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh ông."
Nhan Hạo đi vào phòng Lăng Sanh, thấy ông đang ngồi nhàn nhã trên ghế sofa, tự pha trà cho mình thì hơi nhíu mày, trong mắt hắn thoáng qua tia hứng thú. Hắn ngồi xuống một chiếc ghế sofa bằng da khác chỗ bàn trà.
"Lăng lão tiên sinh không hề có chút lo lắng nào cho tình cảnh của mình sao? Đó là do ông đã chắc chắn cháu trai ông sẽ đến cứu ông ra khỏi đây?"
Lăng Sanh nhìn vào khuôn mặt tuấn mỹ của Nhan Hạo, khẽ cười hỏi:
"Lo lắng cũng chẳng làm được gì không phải sao? Chẳng lẽ nếu biểu hiện của tôi rất hồi hộp, lo sợ, thì cậu sẽ thả tôi ra sao?"
Nhan Hạo nhếch môi, tán dương:
"Không hổ là người đã thấy đủ sóng to gió lớn, suy nghĩ quả nhiên thông suốt."
Lăng Sanh rót cho mình một ly trà, dựa lưng vào ghế sofa, chậm rãi nói:
"Đời tôi, chuyện duy nhất chưa từng trải qua đó chính là bị bắt cóc. Thật sự phải cảm ơn cậu vì đã cho tôi cái trải nghiệm này."
Ông uống một hớp nhỏ trà, cuối cùng hỏi:
"Cậu đã đưa ra điều kiện gì với Tiểu Diệp?"
Nhan Hạo nâng bình trà lên, cũng tự rót cho mình một ly, đưa lên mũi ngửi ngửi, đôi môi mỏng khẽ mở:
"Úc Hàn Yên."
Hắn dừng một lúc, bổ sung:
"Chỉ cần anh ta chịu đưa Úc Hàn Yên tới trước mặt tôi, tôi sẽ thả ông ra."
Trong lòng Lăng Sanh rất kinh ngạc. Ông tưởng điều kiện của đối phương sẽ là bao nhiêu phần trăm cổ phần hoặc là bao nhiêu tiền mặt... không thể ngờ điều hắn muốn lại là Tiểu Yên. Thế nhưng cô lại là người Tiểu Diệp yêu. . . . . .
Ông đặt ly trà xuống bàn, cúi đầu nhìn làn khói lượn lờ trên mặt nước, nhàn nhạt nói:
"Tiểu Yên là vợ chưa cưới của Tiểu Diệp, nó sẽ không nhường Tiểu Yên cho cậu đâu, cho dù cậu dùng tôi để uy hiếp, nó cũng sẽ không đồng ý."
Nhan Hạo cười lơ đễnh, nói không hề phô trương thanh thế:
"Từ lúc tôi nhìn trúng Úc Hàn Yên, cô ấy chỉ có thể thuộc về tôi. Đừng nói bọn họ bây giờ còn chưa cưới xin, cho dù có cười rồi tôi cũng phải giành cô ấy về bằng được."
Hắn nhìn về phía Lăng Sanh, dùng giọng đầy từ tính nói:
"Tôi rất muốn nhìn xem, giữa ông và Úc Hàn Yên, phải chọn một trong hai, Lăng Diệp sẽ chọn ai."
Hắn nói tiếp:
"Một là ông nội đã ở bên mình hai mươi mấy năm qua, một là người phụ nữ chỉ mới ở bên mình được một vài tháng."
Lăng Sanh dựa lưng vào ghế sofa, bình tĩnh nói:
"Nếu như là tôi...tôi sẽ chọn người phụ nữ của mình, bởi cô ấy mới là người ở với tôi đến trọn đời. Tôi nghĩ lựa chọn của Tiểu Diệp cũng sẽ như thế thôi."
Khóe môi Nhan Hạo nhếch lên xem thường. Hắn lấy chiếc điện thọai di động ra, bấm một dãy số, lên tiếng hỏi:
"Tổng giám đốc Lăng, đã chọn xong chưa?"
Lúc điện thọai di động của Lăng Diệp đổ chuông, anh và Úc Hàn Yên vừa mới vào ở trong khách sạn. Lăng Diệp đưa điện thọai tới trước mặt Úc Hàn Yên, dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô nghe điện thọai, còn mình mở hành lý lấy chiếc laptop màu đen ra, mở nắp lên khởi động máy tính.
Úc Hàn Yên cầm điện thọai di động đi vòng đến phòng ngủ mới ấn nút nghe, đề phòng việc đối phương sẽ nghe thấy tiếng gõ phát ra từ bàn phím. Cô ngồi xuống bên mép giường, lên tiếng:
"Tôi là vợ chưa cưới của Lăng Diệp, hiện giờ anh ấy đang tắm, xin hỏi ông có chuyện gì không?"
Nhan Hạo sững sờ một lúc. Hắn không ngờ người nhận máy là Úc Hàn Yên. Hắn cười ha ha:
"Cô gái, nhớ tôi không? Tôi nhớ em lắm lắm."
Lăng Sanh khẽ nhíu mày, đối với việc Úc Hàn Yên nghe điện thọai cũng hơi bất ngờ.
Cứ như là đến lúc này Úc Hàn Yên mới biết đầu điện thọai bên kia là Nhan Hạo vậy. Cô không hề che giấu sự chán ghét của mình, lạnh lùng nói:
"Nhan Hạo, thủ đoạn của anh đúng là càng ngày càng bỉ ổi. Ông nội đâu?!"
Nhan Hạo lơ đễnh đáp:
"Bỉ ổi hay không tôi không quan tâm, có tác dụng là được rồi."
Hắn dừng chưa được mấy giây, lại nói tiếp:
"Xem ra Lăng Diệp đã kể hết mọi chuyện cho em nghe rồi. Vậy em có suy nghĩ gì? Nếu em muốn tốt cho hắn thì hãy ngoan ngoãn tới chỗ của tôi."
Hắn nói với cô, giống như con sói xám lớn dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ:
"Chỉ cần em đến ở bên cạnh tôi, tôi sẽ thả Lăng Sanh rời đi mà không có chút tổn hại nào, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không bao giờ tìm Lăng Diệp gây phiền phức nữa. Còn em, sẽ được hưởng thụ cuộc sống vô cùng tôn quý với quyền lực ngập trời. Những thứ Lăng Diệp có thể cho em, tôi cũng sẽ cho em không thiếu; Thứ hắn không thể cho em, tôi vẫn có thể cho em."
Lăng Sanh quan sát Nhan Hạo một lần nữa, rút cuộc người này là ai? Mặc dù trông hắn có vẻ là người có thế lực, nhưng quyền lực lại ngập trời. . . . . . Đột nhiên ông có cảm giác, người này có điểm gì đó rất giống với Lăng Diệp, cụ thể là gì ông cũng không rõ lắm.
Úc Hàn Yên không để ý đến lời của hắn, dùng giọng cứng rắn, mạnh mẽ nói:
"Để ông nội nghe điện thoại."
Nhan Hạo không hề để ý đến thái độ ác liệt của cô, đặt điện thọai xuống dưới bàn trà, bật loa ngoài lên.
Lăng Sanh nhìn về phía chiếc điện thọai di động, cười ôn hòa nói:
"Tiểu Yên à, ông nội đây."
"Ông nội, anh ta có làm gì ông không?" Úc Hàn Yên quan tâm hỏi.
Trên mặt Lăng Sanh lộ vẻ vui mừng, ông cười ha ha đáp:
"Bây giờ ông giống như là khách của cậu ta vậy."
Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp đi vào, biết anh đã tìm ra vị trí cụ thể của ông nội nên nói vào điện thọai di động "Để Diệp nói chuyện với ông". Cô nói xong, đưa điện thoại di động cho Lăng Diệp.
Lăng Diệp đi tới bên giường, cầm điện thoại áp vào bên tai, ngồi xuống mép giường vừa ôm eo Úc Hàn Yên vừa nói:
"Ông nội, cháu là Tiểu Diệp."
Nhan Hạo nhíu mày, đã đổi người tiếp điện thoại.
"Tiểu Diệp à, ông nội rất tốt, cậu ta không làm gì ông cả." Lăng Sanh nghe thấy giọng nói của Lăng Diệp, hốc mắt hơi đỏ lên, cười nói.
Tay Lăng Diệp đặt bên eo Úc Hàn Yên xiết chặt, nói giống như tuyên thệ:
"Ông nội, ông ở đó chờ cháu một chút, cháu sẽ qua đón ông về ngay."
Nhan Hạo nghe được câu này khóe môi nhếch nhếch lên, hắn đã biết được sự lựa chọn của Lăng Diệp. d⊹d⊹l⊹q⊹d Rất tốt! Hắt rất thích đáp án này.
Sắc mặt Lăng Sanh cứng đờ, không dám tin hỏi:
"Cháu dùng Tiểu Yên để đổi ông?"
Không đợi người kia giải thích, ông vội vàng nói:
"Tiểu Diệp à, ông nội đã sống đủ rồi, coi như cậu ta không làm gì ông thì ông cũng sắp phải rời khỏi thế gian rồi."
Nhan Hạo nhướng mày, đưa tay cúp điện thoại. Lăng Diệp vừa mới quyết định chọn Lăng Sanh, không thể để cho anh thay đổi chủ ý được.
"Ông đúng là người ông tốt." Nhan Hạo cầm điện thoại di động lên, hừ nhẹ một tiếng, nói châm chọc.
Lăng Sanh cười không nói gì. Ông chỉ nói sự thật mà thôi. Tính mạng của ông cũng chỉ còn lại ba tháng.
Úc Hàn Yên thấy Lăng Diệp không nói gì, chỉ ngồi cứng đờ ra thì không khỏi có chút kỳ quái. Cô khẽ cau mày, ngẩng đầu nhìn Lăng Diệp, thử dò xét gọi:
"Diệp?"
Dường như lúc này Lăng Diệp mới phản ứng được. Anh cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi Úc Hàn Yên nói:
"Anh không sao."
Anh nhìn xuống chiếc điện thoại di động, lên tiếng lần nữa:
"Anh gọi điện thoại."
Úc Hàn Yên ngoan ngoãn rúc vào lòng Lăng Diệp, không nói thêm gì nữa.
Lăng Diệp bấm một dãy số, đưa điện thoại di động lên tai.
"Tiểu thiếu gia phải không? Có phải đã có tin tức của lão gia?"
Lăng Diệp nói thẳng vào trọng điểm:
"Thân thể ông nội có vấn đề gì đúng không?"
Úc Hàn Yên nhíu nhíu mày, đã có chuyện gì sao?
Người đầu điện thoại bên kia chần chờ một lúc, đáp:
"Không có."
Lông mày Lăng Diệp cau lại, giọng nói đã lạnh đi mấy phần:
"Tôi hỏi lại một lần nữa, thân thể ông nội đã có vấn đề gì đúng không?"
Đầu điện thoại bên kia im lặng một lúc, thở dài một cái nói:
"Ung thư não giai đoạn cuối."
Lăng Diệp có cảm giống giống như mình đang rơi vào trong hầm băng, toàn thân anh lạnh lẽo, máu đã đông lại. d♡đ♡l«q♡đ Anh ôm thật chặt Úc Hàn Yên, chậm rãi hỏi:
"Còn có thể sống được bao lâu?"
Lông mày Úc Hàn Yên nhíu càng thêm sâu, bệnh của ông nội đã nặng đến mức độ này rồi sao?
"Tính đến thời điểm này thì còn khoảng ba tháng nữa."
"Đã phát hiện ra từ khi nào?" Lăng Diệp cố gắng hấp thu nhiệt độ từ trên người Úc Hàn Yên, hỏi lần nữa.
"Một tháng trước."
Một tháng trước? Hai mắt Lăng Diệp đỏ lên, lạnh lùng hỏi:
"Thế nên lần đó ông nội thực sự không phải bị cảm?"
"Không phải, cảm là lừa gạt cậu, ông ấy muốn được gặp cậu nhiều hơn."
Lăng Diệp giống như là con thú nhỏ bị mất đi cha mẹ, khẽ gầm lên:
"Tại sao không nói cho tôi?!"
Úc Hàn Yên sợ hết hồn. Cô chưa bao giờ thấy Lăng Diệp như vậy, phẫn nộ đến không cách nào kiểm soát được. Cô dịu dàng ôm lấy anh, hai tay nhẹ nhàng xoa lưng anh.
"Xin lỗi tiểu thiếu gia. Lão gia đã ra lệnh cấm mọi người không được để cho cậu biết. Ông ấy nói cậu đã bận đủ rồi, không muốn gây thêm phiền phức cho cậu nữa."
Đúng vậy! Nếu ông nội chỉ bị cảm mạo, mình sẽ không quá để ý ở trong lòng, nên dù thế nào đi chăng nữa, cuộc sống cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá nhiều. Lăng Diệp cười bi thương, tại sao mình không ở bên ông nhiều hơn? Tại sao mình không nhận ra được sự bất thường của ông?
Nhưng mà, ông có biết tại sao mình lại hết lòng hết dạ quản lý tập đoàn Lăng thị không? Ông đã từng coi nó như là mạng sống của mình. Mình đã cho rằng, quản lý tốt tập đoàn chính là món quà lớn nhất dành cho ông. Nhưng kết quả là sao đây? Ông lại cho rằng tập đoàn đối với mình quan trọng hơn cả ông. . . . . .
Mãi một lúc lâu sau Lăng Diệp mới lên tiếng hỏi lần nữa:
"Tại sao ông nội không chấp nhận làm trị liệu?"
"Khối u của lão gia thực sự phát triển rất nhanh, có trị liệu thì hiệu quả cũng không cao."
Lăng Diệp cúp máy, đặt điện thoại di động lên trên giường, hai tay ôm thật chặt người trong lòng.
Đột nhiên Úc Hàn Yên cảm giác có giọt nước ấm áp rơi trên trán mình, cô cả kinh, bất chợt ngẩng đầu lên nhìn Lăng Diệp. Anh khóc. Một người đàn ông sắt đá như vậy, thế nhưng đã khóc.
Cô chui ra khỏi lồng ngực anh, đưa hai tay nâng đầu anh lên, luống cuống hôn lên giọt lệ nóng bỏng của anh. Thấy không còn lệ nữa, cô liền ôm đầu anh vùi vào ngực mình, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc mềm mại của anh.
"Tiểu Yên, bất luận như thế nào cũng không được rời xa anh được không?" Giọng nói buồn buồn của Lăng Diệp vang lên.
Giọng nói cùng với lời lẽ như thế này khiến cho lòng Úc Hàn Yên đau đến sắp không thở nổi. d⊹d⊹l⊹q⊹d Cô liều mạng gật đầu, giống như tuyên thệ:
"Dù chết em cũng không rời xa anh."
Lăng Diệp chợt ngẩng đầu lên, quát:
"Không được nói từ ‘chết’! Không có lệnh của anh, không cho phép em chết!"
Úc Hàn Yên sững sờ một lúc, sao anh lại kích động như vậy? Cô hơi chần chờ hỏi:
"Ông nội còn có thể sống được bao lâu?"
"Ba tháng." Lăng Diệp chợt gõ mạnh một cái xuống giường, đáp.
Úc Hàn Yên im lặng một lúc, dùng hai tay nâng mặt Lăng Diệp lên, dịu dàng nói:
"Chúng ta đi cứu ông nội đi, ít nhất cũng phải để cho ông sống nốt ba tháng còn lại trong nhà."
Cô dừng lại một lúc, nói tiếp:
"Cho dù chỉ còn ba tháng chúng ta cũng sẽ ở bên cạnh ông."
/128
|