Tình Yêu Bá Đạo Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 12: Thấy máu lại ngất, người phụ nữ này cư nhiên thấy máu là ngất?
/307
|
Hiện tại, ngay cả bản thân cũng bán cho anh.
Quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thiên đang lái xe, nhớ tới lúc nãy hắn hung hăng trói mình, hơn nữa mới vừa rồi nỗi cơn giận dữ từ chỗ của Mộ Dung Kiệt đi tới đón cô.
Trong lòng liền hận đến nghiến răng.
"Anh Trương Thiên. . . . . ." Ngải Tuyết nháy nháy mắt
Âm thanh dễ nghe như chim hoàng oanh khiến thân thể Trương Thiên không nhịn được run lên.
Má ơi, lúc gặp cô, cũng không thấy sự dịu dàng như thế a, nhất định là có sự nhầm lẫn.
Lúng túng quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười.
"Chị dâu, có gì dặn dò sao?"
Ngải Tuyết nghe tiếng “chị dâu”, khóe miệng không nhịn được run lên thật lâu.
"Tôi không phải là người phụ nữ của anh ta!"
"Ách. . . . . ." Vẻ mặt ngây ngốc củaTrương Thiên cứ như không tin lời cô vừa nói.
"Anh không tin sao? ? ?"
". . . . . ."
"Thật ra thì, tôi thíchngười giống như anh Trương Thiên vậy! Anh xem anh, mặc dù dáng dấp không có gì nổi trội nhưng dù sao cũng là đại ca của một hắc bang, đặc biệt lúc mới vừa nhìn thấy anh, thân hình hiên ngang, mạnh mẽ thật ấn tượng, khắc sâu trong trí nhớ của tôi, làm sao mà không hấp dẫn thu hút người khác cho được" Trong lòng Ngải Tuyết tự bội phục mình, thật ra hắn rất đáng ghét vậy mà cô cũng có thể nói dối khen hắn hết lời như thế.
Hí. . . . . . Trương Thiên chợt hoảng sợ đạp phanh.
Má ơi! Cô gái này, thật là có năng khiếu tán tỉnh, lỡ không may ở trước mặt đại ca cô cũng nói như vậy, nhất định anh sẽ chết không toàn thây.
Nghĩ như vậy, một lớp mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống gò má của anh.
Bởi vì thắng xe gấp làm Ngải Tuyết nhất thời ngã về phía trước, cái trán đập mạnh vào kính.
Thật lâu sau mới hồi hồn, tay xoa cái trán, trong miệng không ngừng suýt soa.
Trương Thiên thấy Ngải Tuyết đụng vào thủy tinh, trong lòng hoảng hốt, trái tim như treo lơ lửng trên không.
Thận trọng lấy cái tay của Ngải Tuyết đang xoa trán ra, đáng chết, chảy máu
Lập tức nhấn ga chạy hết tốc độ đến bệnh viện.
Mà Ngải Tuyết nhìn thấy máu trong tay của mình, ngay cả nói một câu cũng không có liền ngất đi.
Có trời mới biết, từ nhỏ hễ thấy máu cô liền ngất xỉu.
Trương Thiên thấy Ngải Tuyết hôn mê bất tỉnh, có chút không tin.
Dùng sức đẩy cô một cái nhưng không có phản ứng, hắn liền gọi điện thoại cho đại ca.
"Cái gì? Bị thương nhẹ cũng ngất! ! Cậu chạy xe kiểu gì mà để xảy ra như vậy? Tốt nhất cậu hãy cầu nguyện cho cô ấy không có chuyện gì! Tôi lập tức trở về!"
Khuôn mặt Mộ Dung Kiệt âm u, nhìn người đàn ông trước mắt không biết chết hay sống, chính hắn đã cướp hàng của anh.
Không nhịn được hừ lạnh một tiếng"Giải quyết xong, đem những gói ma túy tiêu hủy! Thông báo cho cảnh sát"
Nhanh chóng đi tới chiếc xe Rolls- Royce, mở cửa xe chui vào, một đường chạy thẳng đến bệnh viện.
Quay đầu, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trương Thiên đang lái xe, nhớ tới lúc nãy hắn hung hăng trói mình, hơn nữa mới vừa rồi nỗi cơn giận dữ từ chỗ của Mộ Dung Kiệt đi tới đón cô.
Trong lòng liền hận đến nghiến răng.
"Anh Trương Thiên. . . . . ." Ngải Tuyết nháy nháy mắt
Âm thanh dễ nghe như chim hoàng oanh khiến thân thể Trương Thiên không nhịn được run lên.
Má ơi, lúc gặp cô, cũng không thấy sự dịu dàng như thế a, nhất định là có sự nhầm lẫn.
Lúng túng quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười.
"Chị dâu, có gì dặn dò sao?"
Ngải Tuyết nghe tiếng “chị dâu”, khóe miệng không nhịn được run lên thật lâu.
"Tôi không phải là người phụ nữ của anh ta!"
"Ách. . . . . ." Vẻ mặt ngây ngốc củaTrương Thiên cứ như không tin lời cô vừa nói.
"Anh không tin sao? ? ?"
". . . . . ."
"Thật ra thì, tôi thíchngười giống như anh Trương Thiên vậy! Anh xem anh, mặc dù dáng dấp không có gì nổi trội nhưng dù sao cũng là đại ca của một hắc bang, đặc biệt lúc mới vừa nhìn thấy anh, thân hình hiên ngang, mạnh mẽ thật ấn tượng, khắc sâu trong trí nhớ của tôi, làm sao mà không hấp dẫn thu hút người khác cho được" Trong lòng Ngải Tuyết tự bội phục mình, thật ra hắn rất đáng ghét vậy mà cô cũng có thể nói dối khen hắn hết lời như thế.
Hí. . . . . . Trương Thiên chợt hoảng sợ đạp phanh.
Má ơi! Cô gái này, thật là có năng khiếu tán tỉnh, lỡ không may ở trước mặt đại ca cô cũng nói như vậy, nhất định anh sẽ chết không toàn thây.
Nghĩ như vậy, một lớp mồ hôi lạnh chảy thẳng xuống gò má của anh.
Bởi vì thắng xe gấp làm Ngải Tuyết nhất thời ngã về phía trước, cái trán đập mạnh vào kính.
Thật lâu sau mới hồi hồn, tay xoa cái trán, trong miệng không ngừng suýt soa.
Trương Thiên thấy Ngải Tuyết đụng vào thủy tinh, trong lòng hoảng hốt, trái tim như treo lơ lửng trên không.
Thận trọng lấy cái tay của Ngải Tuyết đang xoa trán ra, đáng chết, chảy máu
Lập tức nhấn ga chạy hết tốc độ đến bệnh viện.
Mà Ngải Tuyết nhìn thấy máu trong tay của mình, ngay cả nói một câu cũng không có liền ngất đi.
Có trời mới biết, từ nhỏ hễ thấy máu cô liền ngất xỉu.
Trương Thiên thấy Ngải Tuyết hôn mê bất tỉnh, có chút không tin.
Dùng sức đẩy cô một cái nhưng không có phản ứng, hắn liền gọi điện thoại cho đại ca.
"Cái gì? Bị thương nhẹ cũng ngất! ! Cậu chạy xe kiểu gì mà để xảy ra như vậy? Tốt nhất cậu hãy cầu nguyện cho cô ấy không có chuyện gì! Tôi lập tức trở về!"
Khuôn mặt Mộ Dung Kiệt âm u, nhìn người đàn ông trước mắt không biết chết hay sống, chính hắn đã cướp hàng của anh.
Không nhịn được hừ lạnh một tiếng"Giải quyết xong, đem những gói ma túy tiêu hủy! Thông báo cho cảnh sát"
Nhanh chóng đi tới chiếc xe Rolls- Royce, mở cửa xe chui vào, một đường chạy thẳng đến bệnh viện.
/307
|