Tử Hiên mới vừa bước vài bước đến giường bệnh.
Ngải Tuyết đã tỉnh dậy, mặt thẩn thờ nhìn anh như người xa lạ, nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ của cô, khóe miệng mở ra hỏi"Tiểu Tuyết, là anh, Tử Hiên, Tử Hiên đây, em còn nhớ không?”
Ngải Tuyết một chút phản ứng cũng không có, Tử Hiên nóng nảy"Tiểu Tuyết, trả lời anh, anh không tin em quên hết mọi thứ, anh không bao giờ tin!”
"Em nhất định là cố tình không muốn để ý tới anh, cho nên cùng bác sĩ lừa gạt anh, có đúng không?Nói chuyện với anh!” Tử Hiên đưa tay dùng sức lay bờ vai của Ngải Tuyết, cuối cùng Ngải Tuyết cũng nhíu mày!
Một bên, Thang Tiệp vội kéo Tử Hiên ra"Anh làm gì vậy?Ngải Tuyết bị thương, sao anh có thể ép buộc cô ấy như thế!”
Tử Hiên cảm thấy mình như lâm vào bế tắc, nhìn Ngải Tuyết chau đầu lông mày lại, trong lòng mơ hồ cảm giác đau đớn chưa từng có?
Chết tiệt, mình làm cô đau!
"Tiểu Tuyết, thật xin lỗi, anh không cố ý, em thật sự không nhớ anh sao?” Tim Tử Hiên đập loạn nhịp vì lo sợ, vốn không mong Ngải Tuyết sẽ thích anh, nhưng, anh không hi vọng Ngải Tuyết không nhớ đến anh!
Vẻ mặt Ngải Tuyết lạnh nhạt, ánh mắt không đặt trên người Tử Hiên, nhìn ra xa!
Thang Tiệp hận không thể tự tát bản thân một cái thật đau, tự nhiên cô nổi hứng rủ chơi xích đu làm gì, để bây giờ hại Ngải Tuyết thành bộ dạng này!
Bây giờ phải làm sao?Hu hu hu, không chỉ có Ngải Tuyết mất trí nhớ, hơn nữa nói không chừng người đàn ông trước mắt sẽ giết chết cô!
"Cái đó……Bác sĩ có nói Ngải Tuyết còn phải học cách mặc quần áo đến ăn uống, nhưng hiện tại cái gì anh cũng hỏi không tới!”Thang Tiệp tốt bụng nhắc nhở.
"Câm miệng, đi ra ngoài cho tôi!”Tử Hiên nổi đóa, nhất định phải nhắc nhở anh sao?
Thang Tiệp ngượng ngùng ngậm miệng, rón rén đi tới bên mép giường, cô không ra, cô muốn chăm sóc Ngải Tuyết cho đến khi cô ấy nhớ lại tất cả mới thôi!
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, cho đến khi điện thoại của Tử Hiên vang lên!
"Anh Kiệt? ? ?” Thời điểm Tử Hiên nhận được điện thoại của Mộ Dung Kiệt, tâm tình phức tạp không thôi!
Nói chuyện tìm được Ngải Tuyết cho anh ấy biết sao? Nhưng cô đã mất trí nhớ, không hề nhớ đến anh ấy nữa, anh Kiệt sẽ giết người mất!
"Tử Hiên, anh có việc muốn em giúp một tay, người bên Italy cùng với các nước khác đã tìm được vị trí của Ngải Tuyết! Không được bỏ qua manh mối này!”
Khuôn mặt Mộ Dung Kiệt u sầu, anh lo lắng muốn chết! Trong phạm vi thế lực của anh một chút đầu mối cũng không có!
Anh không thể chờ đợi lâu thêm nữa, chỉ mong chính bản thân trực tiếp đi lục soát từng nước.
Hiện tại, thế giới hắc bạch của anh bao phủ toàn cầu, anh không tin, người phụ nữ của anh có thể trốn mãi!
Ngải Tuyết đã tỉnh dậy, mặt thẩn thờ nhìn anh như người xa lạ, nhẹ nhàng ngồi xuống, bàn tay đặt lên khuôn mặt nhỏ của cô, khóe miệng mở ra hỏi"Tiểu Tuyết, là anh, Tử Hiên, Tử Hiên đây, em còn nhớ không?”
Ngải Tuyết một chút phản ứng cũng không có, Tử Hiên nóng nảy"Tiểu Tuyết, trả lời anh, anh không tin em quên hết mọi thứ, anh không bao giờ tin!”
"Em nhất định là cố tình không muốn để ý tới anh, cho nên cùng bác sĩ lừa gạt anh, có đúng không?Nói chuyện với anh!” Tử Hiên đưa tay dùng sức lay bờ vai của Ngải Tuyết, cuối cùng Ngải Tuyết cũng nhíu mày!
Một bên, Thang Tiệp vội kéo Tử Hiên ra"Anh làm gì vậy?Ngải Tuyết bị thương, sao anh có thể ép buộc cô ấy như thế!”
Tử Hiên cảm thấy mình như lâm vào bế tắc, nhìn Ngải Tuyết chau đầu lông mày lại, trong lòng mơ hồ cảm giác đau đớn chưa từng có?
Chết tiệt, mình làm cô đau!
"Tiểu Tuyết, thật xin lỗi, anh không cố ý, em thật sự không nhớ anh sao?” Tim Tử Hiên đập loạn nhịp vì lo sợ, vốn không mong Ngải Tuyết sẽ thích anh, nhưng, anh không hi vọng Ngải Tuyết không nhớ đến anh!
Vẻ mặt Ngải Tuyết lạnh nhạt, ánh mắt không đặt trên người Tử Hiên, nhìn ra xa!
Thang Tiệp hận không thể tự tát bản thân một cái thật đau, tự nhiên cô nổi hứng rủ chơi xích đu làm gì, để bây giờ hại Ngải Tuyết thành bộ dạng này!
Bây giờ phải làm sao?Hu hu hu, không chỉ có Ngải Tuyết mất trí nhớ, hơn nữa nói không chừng người đàn ông trước mắt sẽ giết chết cô!
"Cái đó……Bác sĩ có nói Ngải Tuyết còn phải học cách mặc quần áo đến ăn uống, nhưng hiện tại cái gì anh cũng hỏi không tới!”Thang Tiệp tốt bụng nhắc nhở.
"Câm miệng, đi ra ngoài cho tôi!”Tử Hiên nổi đóa, nhất định phải nhắc nhở anh sao?
Thang Tiệp ngượng ngùng ngậm miệng, rón rén đi tới bên mép giường, cô không ra, cô muốn chăm sóc Ngải Tuyết cho đến khi cô ấy nhớ lại tất cả mới thôi!
Không khí trong căn phòng trở nên ngột ngạt, cho đến khi điện thoại của Tử Hiên vang lên!
"Anh Kiệt? ? ?” Thời điểm Tử Hiên nhận được điện thoại của Mộ Dung Kiệt, tâm tình phức tạp không thôi!
Nói chuyện tìm được Ngải Tuyết cho anh ấy biết sao? Nhưng cô đã mất trí nhớ, không hề nhớ đến anh ấy nữa, anh Kiệt sẽ giết người mất!
"Tử Hiên, anh có việc muốn em giúp một tay, người bên Italy cùng với các nước khác đã tìm được vị trí của Ngải Tuyết! Không được bỏ qua manh mối này!”
Khuôn mặt Mộ Dung Kiệt u sầu, anh lo lắng muốn chết! Trong phạm vi thế lực của anh một chút đầu mối cũng không có!
Anh không thể chờ đợi lâu thêm nữa, chỉ mong chính bản thân trực tiếp đi lục soát từng nước.
Hiện tại, thế giới hắc bạch của anh bao phủ toàn cầu, anh không tin, người phụ nữ của anh có thể trốn mãi!
/307
|