Mộ Dung Kiệt híp đôi mắt lại đầy nguy hiểm, xem ra Tử Hiênđã tìm được bảo bối của anh một đoạn thời gian! Tại sao không nói cho anh biết? Đáng giận hơn là người phụ nữ ngốc này lại giả bộ như không quen mình!
"Ngải Tuyết, em bước qua đây cho anh!” Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, dám thân mật với người đàn ông khác ở trước mặt anh!
Ngải Tuyết nhíu mày"Anh cho rằng anh là ai, dựa vào cái gì anh nói tôi phải nghe theo? Vậy thì chẳng còn mặt mũi gì!”
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt âm trầm đến cực điểm vì lời cô nói, nhịn xuống ý định muốn giết người, kích động nói lại lần nữa"Anh nói lần cuối, bước qua đây!”
Anh phát hiện sự kiên nhẫn của anh đã đi ngoài mức giới hạn sắp bùng nổ vì người phụ nữ trước mặt!
Ngải Tuyết nhìnánh mắt Mộ Dung Kiệt chả khác gì ác ma, bàn tay vô thức tăng thêm lực nắm chặt cánh tay của Tử Hiên.
Sắc mặt của Tử Hiên cũng không khá được bao nhiêu hết đen rồi trắng hết trắng rồi đen, nhẹ nhàng đẩy tay Ngải Tuyết ra"Anh Kiệt, chúng ta trở về rồi hãy nói!”
Mộ Dung Kiệt thu lại sự hung ác sắp trổi dậy, cũng tốt, ở đây không thích hợp để nói chuyện!
Trực tiếp đi tới, một tay kéo Ngải Tuyết đến trong lòng ngực mình, gắt gao ôm chặt"Trở về sẽ xử lý em sau!”
Ngải Tuyết tức giận oa oa kêu to"Anh là thổ phỉ, tôi, anh đừng động tay động chân với tôi có được không?”
Cô dậm chân một cái thật mạnh, ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc người đàn ông bá đạo này là ai?
*******
Nhà Tử Hiên, mỗi người mang một tâm trạng bước vào nhà! Mộ Dung Kiệt vẫn lạnh lùng hà khắc gắt gao nhốt Ngải Tuyết trong vòng tay của anh! Không cho động đậy dù chỉ một chút!
Ngải Tuyết tức giận nghiến răng ken kén, còn Tử Hiên mang khuôn mặt áy náy, không nói gì từ nhà hàng trở về!
"Anh Kiệt, chuyện là năm năm trước…….. Ngải Tuyết, cô ấy bị mất trí nhớ!” Tử Hiên có chút bất an vừa nhìn sắc mặt của Mộ Dung Kiệt vừa nói!
Anh đã giấu người phụ nữ của anh Kiệt suốt năm năm qua, nhưng anh biết sẽ có ngày anh Kiệt tìm tới đây, nhưng bây giờ vẫn có chút bất ngờ!
Mộ Dung Kiệt không nói gì, cúi đầu nhìn người phụ nữ không ngồi yên kia!
Bảo bối của anh, không nhớ anh là ai? ? ?
Nhẹ nhàng nâng cằm của cô, đôi mắt Ngải Tuyết chớp chớp đầy mê hoặc, người đàn ông trước mắt này, thật sự là người cô yêu trước kia sao?
Nhưng mà, cái gì cô cũng không nhớ? Biết làm sao đây???
"Ngải Tuyết, nhìn anh nói cho anh biết, anh là ai?” Giọng nói từ tốn nhẹ nhàng truyền vào tai cô.
Ngải Tuyết lắc đầu, cô không nhớ, không biết!
Tâm tình Mộ Dung Kiệt đầy thất vọng như rơi xuống vực thẳm, ánh mắt trở nên lạnh buốt"Chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không có sao?”
Ngải Tuyết nhìn gương mặt tuấn tú của anh khiến người và thần đều phải phẫn nộ, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn lắc đầu!
"Em nghĩ kỹ lại xem, sao em có thể không nhớ tới anh? Sao có thể không nhớ rõ chứ?” Mộ Dung Kiệt bắt đầu mất khống chế, chẳng lẽ năm năm qua, đều là tự mình đa tình đếm từng phút từng giây?
"Ngải Tuyết, em bước qua đây cho anh!” Hai mắt Mộ Dung Kiệt đỏ ngầu, dám thân mật với người đàn ông khác ở trước mặt anh!
Ngải Tuyết nhíu mày"Anh cho rằng anh là ai, dựa vào cái gì anh nói tôi phải nghe theo? Vậy thì chẳng còn mặt mũi gì!”
Sắc mặt Mộ Dung Kiệt âm trầm đến cực điểm vì lời cô nói, nhịn xuống ý định muốn giết người, kích động nói lại lần nữa"Anh nói lần cuối, bước qua đây!”
Anh phát hiện sự kiên nhẫn của anh đã đi ngoài mức giới hạn sắp bùng nổ vì người phụ nữ trước mặt!
Ngải Tuyết nhìnánh mắt Mộ Dung Kiệt chả khác gì ác ma, bàn tay vô thức tăng thêm lực nắm chặt cánh tay của Tử Hiên.
Sắc mặt của Tử Hiên cũng không khá được bao nhiêu hết đen rồi trắng hết trắng rồi đen, nhẹ nhàng đẩy tay Ngải Tuyết ra"Anh Kiệt, chúng ta trở về rồi hãy nói!”
Mộ Dung Kiệt thu lại sự hung ác sắp trổi dậy, cũng tốt, ở đây không thích hợp để nói chuyện!
Trực tiếp đi tới, một tay kéo Ngải Tuyết đến trong lòng ngực mình, gắt gao ôm chặt"Trở về sẽ xử lý em sau!”
Ngải Tuyết tức giận oa oa kêu to"Anh là thổ phỉ, tôi, anh đừng động tay động chân với tôi có được không?”
Cô dậm chân một cái thật mạnh, ai tới nói cho cô biết, rốt cuộc người đàn ông bá đạo này là ai?
*******
Nhà Tử Hiên, mỗi người mang một tâm trạng bước vào nhà! Mộ Dung Kiệt vẫn lạnh lùng hà khắc gắt gao nhốt Ngải Tuyết trong vòng tay của anh! Không cho động đậy dù chỉ một chút!
Ngải Tuyết tức giận nghiến răng ken kén, còn Tử Hiên mang khuôn mặt áy náy, không nói gì từ nhà hàng trở về!
"Anh Kiệt, chuyện là năm năm trước…….. Ngải Tuyết, cô ấy bị mất trí nhớ!” Tử Hiên có chút bất an vừa nhìn sắc mặt của Mộ Dung Kiệt vừa nói!
Anh đã giấu người phụ nữ của anh Kiệt suốt năm năm qua, nhưng anh biết sẽ có ngày anh Kiệt tìm tới đây, nhưng bây giờ vẫn có chút bất ngờ!
Mộ Dung Kiệt không nói gì, cúi đầu nhìn người phụ nữ không ngồi yên kia!
Bảo bối của anh, không nhớ anh là ai? ? ?
Nhẹ nhàng nâng cằm của cô, đôi mắt Ngải Tuyết chớp chớp đầy mê hoặc, người đàn ông trước mắt này, thật sự là người cô yêu trước kia sao?
Nhưng mà, cái gì cô cũng không nhớ? Biết làm sao đây???
"Ngải Tuyết, nhìn anh nói cho anh biết, anh là ai?” Giọng nói từ tốn nhẹ nhàng truyền vào tai cô.
Ngải Tuyết lắc đầu, cô không nhớ, không biết!
Tâm tình Mộ Dung Kiệt đầy thất vọng như rơi xuống vực thẳm, ánh mắt trở nên lạnh buốt"Chẳng lẽ một chút ấn tượng cũng không có sao?”
Ngải Tuyết nhìn gương mặt tuấn tú của anh khiến người và thần đều phải phẫn nộ, nuốt một ngụm nước bọt, vẫn lắc đầu!
"Em nghĩ kỹ lại xem, sao em có thể không nhớ tới anh? Sao có thể không nhớ rõ chứ?” Mộ Dung Kiệt bắt đầu mất khống chế, chẳng lẽ năm năm qua, đều là tự mình đa tình đếm từng phút từng giây?
/307
|