"Cưng chiều, nói nhẹ nhàng từ tốn cái gì tôi cũng làm qua! Nhưng cô ấy lại không muốn gặp tôi, thế nào mới là cưng chiều?”
Chu Bân ngồi bắt chéo hái chân, châm một điều thuốc rít một hơi nhìn Mộ Dung Kiệt lắc đầu"Không phải IQ của anh tới 220 a? Sao EQ lại thấp như vậy?”
"Anh chán sống hả!” Trên mặt Mộ Dung Kiệt trở nên nghiêm túc.
"Được thôi, chỉ cần bản thân anh không ép buộc cô ấy, luôn dịu dàng quan tâm cô ấy! Dần dần cô ấy sẽ không sợ anh ngược lại càng lệ thuộc anh. ”
"Dần dà là bao lâu? Tôi không có kiên nhẫn!” Mộ Dung Kiệt lắc đầu, hiện tại, lòng anh nóng như lửa đốt!
"Trời, anh muốn thành công cần nhớ ba yếu tố!” Chu Bân cố ý im lặng, lộ vẻ mặt tức giận nhìn anh!
"Ít thừa nước đục thả câu! ! !”
"Khụ khụ, biết rồi, thứ nhất là kiên trì! ! !”
"Nhưng anh ngẫm lại xem, đột nhiên anh đối với cô ấy dịu dàng như vậy, nhất định cô ấy sẽ không thích ứng kịp, không thể nào nhanh như vậy tiếp nhận được, cho nên, anh càng phải kiên trì hơn!"
Mộ Dung Kiệt nghẹo cổ suy nghĩ, hắn nói cũng đúng, mình cần kiên trì!
"Sau đó thì sao?”
"Thứ hai là không biết xấu hổ! ! !” Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o r g để có chương mới nhanh nhất
Mộ Dung Kiệt mới vừa uống hớp rượu vào miệng, không chút khách khí phun hết ra ngoài, dính vào mặt Chu Bân!
Sắc mặt Chu Bân tối đen, đưa bàn tay lau sạch rượu trên mặt, nghiến răng nghiến lợi hằm hằm lườm Mộ Dung Kiệt"Có cần làm vậy không?”
Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Không biết xấu hổ cũng là một yếu tố sao?”
"Dĩ nhiên, anh cho rằng kiên trì đã đủ à? Anh phải không biết xấu hổ cần lấy lòng cô ấy, bảo bối muốn thế nào, anh liền làm theo thế đấy? Cho dù cô ấy muốn sao trên trời, anh cũng phải leo lên hái a!”
"Ặc, vậy chính là dung túng rồi! ! !” Mộ Dung Kiệt có chút không hài lòng nhưng vẫn gật đầu một cái!"Nhẫn nhịn là được chứ gì, còn cái thứ ba?"
Chu Bân hưng phấn nhảy dựng lên"Thứ ba, đương nhiên là vừa kiên trì vừa không biết xấu hổ!”
"À, nói dễ nghe là mặt dày, có thế bảo bối của anh mới khôi phục trí nhớ nối lại tình xưa nghĩa cũ với anh!” Vừa nói, vừa phụ họa khua tay múa chân theo, dường như rất hài lòng với kế hoạch của mình!
Mộ Dung Kiệt thiếu chút nữa đã cắn lưỡi của mình, khóe miệng không khỏi co quắp, hắn nói cái quái gì thế?
Mộ Dung Kiệt đứng lên, mặc áo khoác vào"Được rồi, cứ theo ba cách đó mà làm đúng không, còn những chuyện khác tự tôi giải quyết được! Gặp lại sau! ! !”
Chu Bân ngồi bắt chéo hái chân, châm một điều thuốc rít một hơi nhìn Mộ Dung Kiệt lắc đầu"Không phải IQ của anh tới 220 a? Sao EQ lại thấp như vậy?”
"Anh chán sống hả!” Trên mặt Mộ Dung Kiệt trở nên nghiêm túc.
"Được thôi, chỉ cần bản thân anh không ép buộc cô ấy, luôn dịu dàng quan tâm cô ấy! Dần dần cô ấy sẽ không sợ anh ngược lại càng lệ thuộc anh. ”
"Dần dà là bao lâu? Tôi không có kiên nhẫn!” Mộ Dung Kiệt lắc đầu, hiện tại, lòng anh nóng như lửa đốt!
"Trời, anh muốn thành công cần nhớ ba yếu tố!” Chu Bân cố ý im lặng, lộ vẻ mặt tức giận nhìn anh!
"Ít thừa nước đục thả câu! ! !”
"Khụ khụ, biết rồi, thứ nhất là kiên trì! ! !”
"Nhưng anh ngẫm lại xem, đột nhiên anh đối với cô ấy dịu dàng như vậy, nhất định cô ấy sẽ không thích ứng kịp, không thể nào nhanh như vậy tiếp nhận được, cho nên, anh càng phải kiên trì hơn!"
Mộ Dung Kiệt nghẹo cổ suy nghĩ, hắn nói cũng đúng, mình cần kiên trì!
"Sau đó thì sao?”
"Thứ hai là không biết xấu hổ! ! !” Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o r g để có chương mới nhanh nhất
Mộ Dung Kiệt mới vừa uống hớp rượu vào miệng, không chút khách khí phun hết ra ngoài, dính vào mặt Chu Bân!
Sắc mặt Chu Bân tối đen, đưa bàn tay lau sạch rượu trên mặt, nghiến răng nghiến lợi hằm hằm lườm Mộ Dung Kiệt"Có cần làm vậy không?”
Mộ Dung Kiệt nhíu mày"Không biết xấu hổ cũng là một yếu tố sao?”
"Dĩ nhiên, anh cho rằng kiên trì đã đủ à? Anh phải không biết xấu hổ cần lấy lòng cô ấy, bảo bối muốn thế nào, anh liền làm theo thế đấy? Cho dù cô ấy muốn sao trên trời, anh cũng phải leo lên hái a!”
"Ặc, vậy chính là dung túng rồi! ! !” Mộ Dung Kiệt có chút không hài lòng nhưng vẫn gật đầu một cái!"Nhẫn nhịn là được chứ gì, còn cái thứ ba?"
Chu Bân hưng phấn nhảy dựng lên"Thứ ba, đương nhiên là vừa kiên trì vừa không biết xấu hổ!”
"À, nói dễ nghe là mặt dày, có thế bảo bối của anh mới khôi phục trí nhớ nối lại tình xưa nghĩa cũ với anh!” Vừa nói, vừa phụ họa khua tay múa chân theo, dường như rất hài lòng với kế hoạch của mình!
Mộ Dung Kiệt thiếu chút nữa đã cắn lưỡi của mình, khóe miệng không khỏi co quắp, hắn nói cái quái gì thế?
Mộ Dung Kiệt đứng lên, mặc áo khoác vào"Được rồi, cứ theo ba cách đó mà làm đúng không, còn những chuyện khác tự tôi giải quyết được! Gặp lại sau! ! !”
/307
|