"Đừng khóc? Không được khóc! Em không phải làm từ nước mắt sao cứ khóc hoài vậy?”Mộ Dung Kiệt cau mày lau nước mắt cho cô!
Nhìn cô khóc, trong lòng anh đau nhức muốn chết!
Ngải Tuyết nghe lời anh nói, nước mắt càng rơi như lũ, rõ ràng là anh sai trước mà còn trách móc với cô!!!
"Ôi trời ơi, đừng khóc nữa, anh hứa, chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ dịu dàng với em, có chịu không?”Mộ Dung Kiệt cảm giác bất lực, anh đối thực hết cách với cô nhóc này, đành phải đầu hàng trước nước mắt của cô!
Ngải Tuyết chu mỏ, người đàn ông này, biết dịu dàng mới là lạ! Cô có điên mới tin anh! Nước mắt lại rơi lần nữa!
"Saolại khóc nữ, khóc nhiều không tốt cho mắt, chắc em ăn không biết bao nhiêu con mắt cá rồi hả?”Mộ Dung Kiệt nửa đùa nửa thật!
"Làm sao anh biết tôi thích ăn mắt cá?”Ngải Tuyết nhìn anh tỏ vẻ nghi ngờ, chuyện này, chỉ có anh Tử Hiên và Thang Tiệp biết!
"Ngốc quá, anh là ông xã của em, dĩ nhiên phải biết!”Mộ Dung Kiệt đưa tay véo mũi cô, cười nói"Quỷ khóc nhè!.”
"Tại anh chọc tôi nên tôi mới khóc như vậy!.”
"Còn nữa..., anh không phải là ông xã của tôi!Sau này không cho anh nói nữa, tôi sẽ tức giận đấy!”Ngải Tuyết sụt sịt lỗ mũi, lấy tay quệt nước mắt!
Mộ Dung Kiệt vừa nghe, lập tức nóng nảy"Em vẫn không tin anh là người đàn ông của em?Tử Hiên không nói cho em biết sao? Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cái gì cũng nghe theo em, nhưng mà có một chuyện em phải chấp nhận, anh chính là ông xã của em.Trước kia hay bây giờ và sau này mãi mãi là như vậy!”
Ngải Tuyết cau mày"Nhưng cái gì tôi cũng không nhớ nên không cần phải giữ lời, hiện tại tôi không có ấn tượng gì với anh cả, anh có thể đừng cưỡng ép tôi theo sự sắp đặt của anh có được không?”
"Cái gì mà không có ấn tượng chứ?Giữa chúng ta có nhiều kí ức đẹp như vậy, em phải mau nhớ lại chứ, ngày em rời đi, anh đều nhờ vào những kí ức ấy để nhung nhớ em đến ngày hôm nay, chính nó đã cho anh thêm sức mạnh để tìm kiếm em suốt 5 năm qua.Sao em có thể nói quên một cách vô tình như vậy? Ngải Tuyết, em không thể cứ như vậy đánh gục ý chí của anh dành cho em!”
"Em có biết, em như vậy rất không công bằng với anh không? Ngải Tuyết, em làm như thế quá tàn nhẫn với anh!” Trong lòng Mộ Dung Kiệt dâng lên một trận phẫn nộ, muốn phát hỏa nhưng không làm được!
Ngải Tuyết sững sờ nhìn anh? Hình như anh ta rất đau lòng, mình nói hơi quá thì phải ???
"Này, dù sao sau này anh cũng không thể leo lên giường tôi ngủ.”
Mộ Dung Kiệt nghẹo cổ suy nghĩ một chút, không thể ngủ ở phòng cô, nhưng không có nghĩa là không thể bắt cóc cô đến phòng khác ngủ.Hahaaaa !!!
Nhìn cô khóc, trong lòng anh đau nhức muốn chết!
Ngải Tuyết nghe lời anh nói, nước mắt càng rơi như lũ, rõ ràng là anh sai trước mà còn trách móc với cô!!!
"Ôi trời ơi, đừng khóc nữa, anh hứa, chỉ cần em ngoan ngoãn, anh sẽ dịu dàng với em, có chịu không?”Mộ Dung Kiệt cảm giác bất lực, anh đối thực hết cách với cô nhóc này, đành phải đầu hàng trước nước mắt của cô!
Ngải Tuyết chu mỏ, người đàn ông này, biết dịu dàng mới là lạ! Cô có điên mới tin anh! Nước mắt lại rơi lần nữa!
"Saolại khóc nữ, khóc nhiều không tốt cho mắt, chắc em ăn không biết bao nhiêu con mắt cá rồi hả?”Mộ Dung Kiệt nửa đùa nửa thật!
"Làm sao anh biết tôi thích ăn mắt cá?”Ngải Tuyết nhìn anh tỏ vẻ nghi ngờ, chuyện này, chỉ có anh Tử Hiên và Thang Tiệp biết!
"Ngốc quá, anh là ông xã của em, dĩ nhiên phải biết!”Mộ Dung Kiệt đưa tay véo mũi cô, cười nói"Quỷ khóc nhè!.”
"Tại anh chọc tôi nên tôi mới khóc như vậy!.”
"Còn nữa..., anh không phải là ông xã của tôi!Sau này không cho anh nói nữa, tôi sẽ tức giận đấy!”Ngải Tuyết sụt sịt lỗ mũi, lấy tay quệt nước mắt!
Mộ Dung Kiệt vừa nghe, lập tức nóng nảy"Em vẫn không tin anh là người đàn ông của em?Tử Hiên không nói cho em biết sao? Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em, cái gì cũng nghe theo em, nhưng mà có một chuyện em phải chấp nhận, anh chính là ông xã của em.Trước kia hay bây giờ và sau này mãi mãi là như vậy!”
Ngải Tuyết cau mày"Nhưng cái gì tôi cũng không nhớ nên không cần phải giữ lời, hiện tại tôi không có ấn tượng gì với anh cả, anh có thể đừng cưỡng ép tôi theo sự sắp đặt của anh có được không?”
"Cái gì mà không có ấn tượng chứ?Giữa chúng ta có nhiều kí ức đẹp như vậy, em phải mau nhớ lại chứ, ngày em rời đi, anh đều nhờ vào những kí ức ấy để nhung nhớ em đến ngày hôm nay, chính nó đã cho anh thêm sức mạnh để tìm kiếm em suốt 5 năm qua.Sao em có thể nói quên một cách vô tình như vậy? Ngải Tuyết, em không thể cứ như vậy đánh gục ý chí của anh dành cho em!”
"Em có biết, em như vậy rất không công bằng với anh không? Ngải Tuyết, em làm như thế quá tàn nhẫn với anh!” Trong lòng Mộ Dung Kiệt dâng lên một trận phẫn nộ, muốn phát hỏa nhưng không làm được!
Ngải Tuyết sững sờ nhìn anh? Hình như anh ta rất đau lòng, mình nói hơi quá thì phải ???
"Này, dù sao sau này anh cũng không thể leo lên giường tôi ngủ.”
Mộ Dung Kiệt nghẹo cổ suy nghĩ một chút, không thể ngủ ở phòng cô, nhưng không có nghĩa là không thể bắt cóc cô đến phòng khác ngủ.Hahaaaa !!!
/307
|