Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 174: Anh phụ trách làm ra tiền nuôi gia đình, em phụ trách làm đóa hoa xinh đẹp!
/307
|
Ngải Tuyết vuốt vuốt mũi"Anh đúng là không thiếu tiền, nhưng đó là tiền của anh không phải của em. Còn em đây? Nhiều khi ra đường trong túi không có một cắc không bằng kẻ ăn xin!”
"Sao không phải của em?Trên người anh từ cơ thể đến tiền bạc tất cả đều thuộc về em, em chính là phú bà siêu cấp rồi!"
"Không phải, ý em là muốn tìm việc làm!" Ngải Tuyết càng nghĩ càng thấy không thực tế, ở La Mã, mỗi một thứ cô xài đều là tiền của Tử Hiên, nay một đồng cũng không có!!!
"Lúc ở La Mã em nói muốn đi học đại học mà, hơn nữa, phụ nữ của anh cần gì đi làm?Anh nuôi không sướng sao?" Cười khẽ, nha đầu này, nghĩ đến đâu nói đến nơi đó! Không suy nghĩ kĩ càng gì cả.
Từ trong ví móc ra một xấp thẻ, nhét vào tay Ngải Tuyết "Muốn mua cái gì thì mua cái đó, chẳng lẽ phụ nữ của anh, anh nuôi không nổi!”
Nhìn một đống thẻ trong tay, Ngải Tuyết chợt nhớ tới năm năm trước lúc đi, ông cụ cũng đưa cho mình chiếc thẻ, dù không dùng qua nhưng luôn giữ bên mình, nay được cất ở ngân hàng La Mã!
"Ông cụ cũng cho em một cái, nhưng để ở tủ sắt ngân hàng La Mã rồi!”
"Anh biết rồi, mấy ngày trước Tử Hiên đã đưa cho anh, anh đưa lại cho ông cụ rồi!”
Ngải Tuyết nhất quyết trả thẻ tín dụng cho anh"Em không cần, cái em cần là công việc, em không muốn phụ thuộc vào đàn ông, em muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ!” Vừa nói vừa nâng cao cánh tay trái, ý bảo luôn mạnh mẽ đi về phía trước.
Mộ Dung Kiệt nhăn nhó"Người phụ nữ mạnh mẽ? Anh không thích em như thế, phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con, làm ra tiền nuôi gia đình đó là bổn phận của đàn ông!”
"Vớ vẩn, ai nói phụ nữ phải nhất thiết ở nhà nấu cơm dạy con hả?Bây giờ là thời đại nào?Phụ nữ cũng có thể chống đỡ cả một bầu trời đấy!” Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt bất đồng quan điểm, hùng hổ ngụy biện cho bản thân!
"Em nghĩ em chống đỡ được không? Đợi kiếp sau đi! Kiếp này, em chỉ có thể làm con mèo nhỏ trong lòng anh thôi, meo meo ~~" Anh còn khoa trương bắt chước tiếng mèo kêu, cười khoái trá chọc cô.
Ngải Tuyết tức giận trừng lớn mắt, nhưng mà không thể làm gì ngoài nghe theo ý anh.
"Cầm đi, chuyện công việc em có nghĩ cũng đừng nghĩ tới, việc kiếm tiền cứ giao cho anh!”
"Anh phụ trách nuôi gia đình, em phụ trách làm đóa hoa xinh đẹp! Được không? ? ?”
Ngải Tuyết không nói, coi như đã đồng ý, kiếp này đụng phải tên đàn ông bá đạo này, cô chỉ có thể chấp nhận số phận!
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có muốn tôi bưng lên không?" Ngoài cửa, giọng nói cung kính của má Trương vang lên.
"Không cần, chúng tôi lập tức xuống!”
"Dạ! ! !"
"Sao không phải của em?Trên người anh từ cơ thể đến tiền bạc tất cả đều thuộc về em, em chính là phú bà siêu cấp rồi!"
"Không phải, ý em là muốn tìm việc làm!" Ngải Tuyết càng nghĩ càng thấy không thực tế, ở La Mã, mỗi một thứ cô xài đều là tiền của Tử Hiên, nay một đồng cũng không có!!!
"Lúc ở La Mã em nói muốn đi học đại học mà, hơn nữa, phụ nữ của anh cần gì đi làm?Anh nuôi không sướng sao?" Cười khẽ, nha đầu này, nghĩ đến đâu nói đến nơi đó! Không suy nghĩ kĩ càng gì cả.
Từ trong ví móc ra một xấp thẻ, nhét vào tay Ngải Tuyết "Muốn mua cái gì thì mua cái đó, chẳng lẽ phụ nữ của anh, anh nuôi không nổi!”
Nhìn một đống thẻ trong tay, Ngải Tuyết chợt nhớ tới năm năm trước lúc đi, ông cụ cũng đưa cho mình chiếc thẻ, dù không dùng qua nhưng luôn giữ bên mình, nay được cất ở ngân hàng La Mã!
"Ông cụ cũng cho em một cái, nhưng để ở tủ sắt ngân hàng La Mã rồi!”
"Anh biết rồi, mấy ngày trước Tử Hiên đã đưa cho anh, anh đưa lại cho ông cụ rồi!”
Ngải Tuyết nhất quyết trả thẻ tín dụng cho anh"Em không cần, cái em cần là công việc, em không muốn phụ thuộc vào đàn ông, em muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ!” Vừa nói vừa nâng cao cánh tay trái, ý bảo luôn mạnh mẽ đi về phía trước.
Mộ Dung Kiệt nhăn nhó"Người phụ nữ mạnh mẽ? Anh không thích em như thế, phụ nữ nên ở nhà giúp chồng dạy con, làm ra tiền nuôi gia đình đó là bổn phận của đàn ông!”
"Vớ vẩn, ai nói phụ nữ phải nhất thiết ở nhà nấu cơm dạy con hả?Bây giờ là thời đại nào?Phụ nữ cũng có thể chống đỡ cả một bầu trời đấy!” Ngải Tuyết và Mộ Dung Kiệt bất đồng quan điểm, hùng hổ ngụy biện cho bản thân!
"Em nghĩ em chống đỡ được không? Đợi kiếp sau đi! Kiếp này, em chỉ có thể làm con mèo nhỏ trong lòng anh thôi, meo meo ~~" Anh còn khoa trương bắt chước tiếng mèo kêu, cười khoái trá chọc cô.
Ngải Tuyết tức giận trừng lớn mắt, nhưng mà không thể làm gì ngoài nghe theo ý anh.
"Cầm đi, chuyện công việc em có nghĩ cũng đừng nghĩ tới, việc kiếm tiền cứ giao cho anh!”
"Anh phụ trách nuôi gia đình, em phụ trách làm đóa hoa xinh đẹp! Được không? ? ?”
Ngải Tuyết không nói, coi như đã đồng ý, kiếp này đụng phải tên đàn ông bá đạo này, cô chỉ có thể chấp nhận số phận!
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, bữa sáng đã chuẩn bị xong, có muốn tôi bưng lên không?" Ngoài cửa, giọng nói cung kính của má Trương vang lên.
"Không cần, chúng tôi lập tức xuống!”
"Dạ! ! !"
/307
|