Còn phải nói, để cô một mình quét dọn sạch sẽ, còn họ ra ngoài ăn sơn hào hải vị.
Khi dọn dẹp xong, cả người cô xụi lơ như trút hết sinh khí.
Lúc Mộ Dung Kiệt về nhà đã là nửa đêm, lên lầu hai, nhìn thấy nhà vệ sinh kế phòng ngủ bật đèn sáng trưng, đi tới nhìn thì thấy Ngải Tuyết ngủ gật trên bồn cầu.
"Ngải Tuyết, sao ngủ ở đây?”
Động đậy cỡ nào cũng không lên tiếng, nhìn qua giống như ngất xỉu, thực ra là ngủ rất say, Kiệt nhẹ nhàng ôm cô về giường, hốc mắt của bảo bối anh hơi ẩm ướt hình như mới vừa khóc!
Nhìn dáng vẻ của cô, Kiệt có chút đau lòng! Lễ tiết chó má, anh không nên để Ngải Tuyết ở nhà một mình để mấy bà cô đó giày vò sai khiến, hôn môi cô, nói nhỏ"Sau này không bao giờ để em một mình ở nhà nữa!"
Sáng sớm mới mở mắt dậy, đập vào mắt Ngải Tuyết là Mộ Dung Kiệt nằm bên cạnh, ngày hôm qua cô luôn nhớ anh, mong anh xuất hiện từng phút từng giây cứu cô khỏi cái nhà này, họ hại cô thê thảm như vậy, cô hận, cô hận lắm!
"Bảo bối, thức dậy rồi hả?”
Anh mỉm cười nói, ngược lại Ngải Tuyết không nói lời nào xoay người sang chỗ khác đứng dậy rời giường.
"Bảo bối" Mộ Dung Kiệt kêu cô, đáy mắt tràn đầy yêu thương.
"Trở về lúc nào?”
"Rạng sáng, xin lỗi em, ngày hôm qua để em chịu nhiều cực khổ rồi? Anh trở về cả đêm không ngủ cứ nhìn em thôi!”
"Bà xã, dáng vẻ em ngủ rất đẹp đó!”
Kiệt đứng dậy, từ phía sau ôm lấy cô, nhưng cô hất cánh tay anh ra đi khỏi phòng, nhìn trong ngực trống không, Kiệt đành cười trừ, nối đuôi đi theo sau cô.
"Bã xã, hôm qua anh có chuyện quan trọng, anh nói với em sẽ về trễ mà!”
"Được rồi!”
"Đừng giận, đừng giận mà bã xã? Này, em có tức giận ra sao trong mắt anh đều rất xinh đẹp, quyến rũ?” Kiệt quay người cô lại, hôn rồi lại hôn lên cái miệng nhỏ đó"Không được giận nữa, anh dẫn em đi chơi có chịu không?”
"Không cần, anh ở nhà chăm sóc họ kìa, em muốn ghi danh đi học!”
"Thôi mà, chuyện đi học của em, anh đã sắp xếp xong xuôi, ở ‘trường học Triết Hãn ’ đó là trường học của nhà Mộ Dung, bên trong toàn là nhân tài sau này làm việc cho tập đoàn Mộ Dung! Em học ở đó anh cũng yên tâm!”
"Anh mở trường học? Sao lại như vậy? Nào là công ty Mộ Dung, rồi hắc bạch, hai bên lẫn lộn xoay anh vòng vòng lấy đâu ra thời gian cho anh để ý tới trường học đó?” Ngải Tuyết rất tò mò với cuộc sống Mộ Dung Kiệt, ở cùng anh lâu như vậy, cô phát hiện bản thân hiểu về anh rất ít!
Khi dọn dẹp xong, cả người cô xụi lơ như trút hết sinh khí.
Lúc Mộ Dung Kiệt về nhà đã là nửa đêm, lên lầu hai, nhìn thấy nhà vệ sinh kế phòng ngủ bật đèn sáng trưng, đi tới nhìn thì thấy Ngải Tuyết ngủ gật trên bồn cầu.
"Ngải Tuyết, sao ngủ ở đây?”
Động đậy cỡ nào cũng không lên tiếng, nhìn qua giống như ngất xỉu, thực ra là ngủ rất say, Kiệt nhẹ nhàng ôm cô về giường, hốc mắt của bảo bối anh hơi ẩm ướt hình như mới vừa khóc!
Nhìn dáng vẻ của cô, Kiệt có chút đau lòng! Lễ tiết chó má, anh không nên để Ngải Tuyết ở nhà một mình để mấy bà cô đó giày vò sai khiến, hôn môi cô, nói nhỏ"Sau này không bao giờ để em một mình ở nhà nữa!"
Sáng sớm mới mở mắt dậy, đập vào mắt Ngải Tuyết là Mộ Dung Kiệt nằm bên cạnh, ngày hôm qua cô luôn nhớ anh, mong anh xuất hiện từng phút từng giây cứu cô khỏi cái nhà này, họ hại cô thê thảm như vậy, cô hận, cô hận lắm!
"Bảo bối, thức dậy rồi hả?”
Anh mỉm cười nói, ngược lại Ngải Tuyết không nói lời nào xoay người sang chỗ khác đứng dậy rời giường.
"Bảo bối" Mộ Dung Kiệt kêu cô, đáy mắt tràn đầy yêu thương.
"Trở về lúc nào?”
"Rạng sáng, xin lỗi em, ngày hôm qua để em chịu nhiều cực khổ rồi? Anh trở về cả đêm không ngủ cứ nhìn em thôi!”
"Bà xã, dáng vẻ em ngủ rất đẹp đó!”
Kiệt đứng dậy, từ phía sau ôm lấy cô, nhưng cô hất cánh tay anh ra đi khỏi phòng, nhìn trong ngực trống không, Kiệt đành cười trừ, nối đuôi đi theo sau cô.
"Bã xã, hôm qua anh có chuyện quan trọng, anh nói với em sẽ về trễ mà!”
"Được rồi!”
"Đừng giận, đừng giận mà bã xã? Này, em có tức giận ra sao trong mắt anh đều rất xinh đẹp, quyến rũ?” Kiệt quay người cô lại, hôn rồi lại hôn lên cái miệng nhỏ đó"Không được giận nữa, anh dẫn em đi chơi có chịu không?”
"Không cần, anh ở nhà chăm sóc họ kìa, em muốn ghi danh đi học!”
"Thôi mà, chuyện đi học của em, anh đã sắp xếp xong xuôi, ở ‘trường học Triết Hãn ’ đó là trường học của nhà Mộ Dung, bên trong toàn là nhân tài sau này làm việc cho tập đoàn Mộ Dung! Em học ở đó anh cũng yên tâm!”
"Anh mở trường học? Sao lại như vậy? Nào là công ty Mộ Dung, rồi hắc bạch, hai bên lẫn lộn xoay anh vòng vòng lấy đâu ra thời gian cho anh để ý tới trường học đó?” Ngải Tuyết rất tò mò với cuộc sống Mộ Dung Kiệt, ở cùng anh lâu như vậy, cô phát hiện bản thân hiểu về anh rất ít!
/307
|