Ngu ngốc, người đàn ông này quan trọng hơn anh sao? Cô cư nhiên đỡ một quyền thay hắn, ha ha, thật nực cười khi bị chính bảo bối mình một mực cưng chiều ở trước mặt che chở người đàn ông khác!
"Tiểu Tuyết, vẫn ổn chứ?" Kỳ Hạo đỡ cô dậy, dùng ống tay áo lau vết máu tràn ra bên miệng cô.
Đưa Ngải Tuyết đi xử lý vết thương, Kỳ Hạo cương trực quay trở về tìm Kiệt, nâng nắm đấm không tính là cường tráng lên mặt anh.
Kiệt ngay cả nhìn cũng không thèm, một tay tiếp được quả đấm của hắn, túm cổ áo hắn ném đi như xách con gà kẹp nách.
"Khốn kiếp, sau này anh đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Tuyết nữa, cô ấy đã có tôi rồi, cho dù phải đổi cả cái mạng này, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt!"
"Chỉ bằng mày? À, không biết tự lượng sức mình" Kiệt khinh thường hắn.
Bên trong phòng bệnh, mẹ Kỳ Hạo nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài, hình như là tiếng Hạo nhi, gắng gượng chống đỡ thân thể bệnh tật đi ra xem thử.
Mở cửa phòng chỉ thấy Kỳ Hạo bị Kiệt ném đi thật xa.
"Hạo nhi”
"Mẹ, mẹ ra đây làm gì? Mẹ mau vô phòng nghỉ ngơi đi.” Kỳ Hạo nhìn thấy mẹ, chạy nhanh qua đỡ bà.
"Hạo nhi, xảy ra chuyện gì?" Quay đầu nhìn Kiệt, giọng nói đều là sự bất mãn và trách cứ"Sao cậu đánh con trai của tôi? Cho dù nó có làm chuyện sai trái cũng chưa tới lượt loại người như cậu dạy dỗ!" Mẹ Kỳ Hạo tức giận đấm đấm vào ngực.
"Mẹ, con không sao, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe!”
"Không được, con bị cậu ta đánh đến nông nỗi này, mẹ có thể yên tâm nằm nghỉ được sao, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, nếu như cậu không có lời giời thích chính đáng, cậu phải nói lời xin lỗi với con trai tôi!”
"Nói xin lỗi? ? ?" Mộ Dung Kiệt như nghe được chuyện cười, haha cười khanh khách.
"Con trai của bà quyến rũ vợ tôi, làm ra loại chuyện nhục nhã như vậy, rốt cuộc là ai nên nói xin lỗi?" Kiệt nhấn mạnh từng câu từng chữ. Mỗi lời anh nói rất có khí phách có trọng lượng.
"Hạo nhi! ! ! Cậu ta nói là sự thật sao?”Mẹ Kỳ Hạo nghe xong muốn nổi đóa, đời nào con trai của bà có gan làm chuyện động trời đó.
"Không, mẹ, chuyện là thế này" Kỳ Hạo tiến tới thì thầm bên tai mẹ một hồi, tức giận lườm Mộ Dung Kiệt.
Lúc đầu bà Kỳ rất ngờ vực không tin, cuối cùng là sự khiếp sợ bao trùm tim bà rồi hung hăng nhíu đầu lông mày lá liễu.
Người đàn ông lỗ mãng trước mặt có thể chăm sóc tốt cho con gái bảo bối của bà sao???
"Tiểu Tuyết, vẫn ổn chứ?" Kỳ Hạo đỡ cô dậy, dùng ống tay áo lau vết máu tràn ra bên miệng cô.
Đưa Ngải Tuyết đi xử lý vết thương, Kỳ Hạo cương trực quay trở về tìm Kiệt, nâng nắm đấm không tính là cường tráng lên mặt anh.
Kiệt ngay cả nhìn cũng không thèm, một tay tiếp được quả đấm của hắn, túm cổ áo hắn ném đi như xách con gà kẹp nách.
"Khốn kiếp, sau này anh đừng xuất hiện trước mặt Tiểu Tuyết nữa, cô ấy đã có tôi rồi, cho dù phải đổi cả cái mạng này, tôi cũng sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt!"
"Chỉ bằng mày? À, không biết tự lượng sức mình" Kiệt khinh thường hắn.
Bên trong phòng bệnh, mẹ Kỳ Hạo nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài, hình như là tiếng Hạo nhi, gắng gượng chống đỡ thân thể bệnh tật đi ra xem thử.
Mở cửa phòng chỉ thấy Kỳ Hạo bị Kiệt ném đi thật xa.
"Hạo nhi”
"Mẹ, mẹ ra đây làm gì? Mẹ mau vô phòng nghỉ ngơi đi.” Kỳ Hạo nhìn thấy mẹ, chạy nhanh qua đỡ bà.
"Hạo nhi, xảy ra chuyện gì?" Quay đầu nhìn Kiệt, giọng nói đều là sự bất mãn và trách cứ"Sao cậu đánh con trai của tôi? Cho dù nó có làm chuyện sai trái cũng chưa tới lượt loại người như cậu dạy dỗ!" Mẹ Kỳ Hạo tức giận đấm đấm vào ngực.
"Mẹ, con không sao, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe!”
"Không được, con bị cậu ta đánh đến nông nỗi này, mẹ có thể yên tâm nằm nghỉ được sao, nói đi, rốt cuộc là chuyện gì, nếu như cậu không có lời giời thích chính đáng, cậu phải nói lời xin lỗi với con trai tôi!”
"Nói xin lỗi? ? ?" Mộ Dung Kiệt như nghe được chuyện cười, haha cười khanh khách.
"Con trai của bà quyến rũ vợ tôi, làm ra loại chuyện nhục nhã như vậy, rốt cuộc là ai nên nói xin lỗi?" Kiệt nhấn mạnh từng câu từng chữ. Mỗi lời anh nói rất có khí phách có trọng lượng.
"Hạo nhi! ! ! Cậu ta nói là sự thật sao?”Mẹ Kỳ Hạo nghe xong muốn nổi đóa, đời nào con trai của bà có gan làm chuyện động trời đó.
"Không, mẹ, chuyện là thế này" Kỳ Hạo tiến tới thì thầm bên tai mẹ một hồi, tức giận lườm Mộ Dung Kiệt.
Lúc đầu bà Kỳ rất ngờ vực không tin, cuối cùng là sự khiếp sợ bao trùm tim bà rồi hung hăng nhíu đầu lông mày lá liễu.
Người đàn ông lỗ mãng trước mặt có thể chăm sóc tốt cho con gái bảo bối của bà sao???
/307
|