"Tiểu thư, xin cô đừng quá đau lòng!” Mặt bác sĩ không chút thay đổi, bởi vì cảnh sinh ly tử biệt ông đều thấy mỗi ngày nên giờ đây trái tim chỉ còn lại sự đồng cảm, thăng trầm cùng với người nhà của bệnh nhân.
Ngải Tuyết nhìn Kỳ Hạo như cái xác không hồn, trong lòng rất khó chịu, mặc dù những chứng cớ bằng lời kia không thể xác định bọn họ là anh em bao nhiêu phần trăm.
Thế nhưng mới vừa có một tia hi vọng cho mẹ nay lại phải đối mặt với sự ra đi của mẹ, cùng lúc xảy ra nhiều tin dữ.
Ngải Tuyết cô, có phải đời trước tạo quá nhiều nghiệp chướng nên đời này mới trừng phạt cô như vậy?
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh của mẹ Kỳ, nước mắt lăn dài bên má.
Bàn tay cô lạnh cóng xoa mặt bà, nhẹ nhàng nói"Mẹ”
Kỳ Hạo nhìn đi chỗ khác, trong lòng chỉ toàn mất mát đau thương.
"Tiểu Tuyết, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải kiên cường, trước kia mẹ còn sống chưa thể làm hết trách nhiệm, nay mẹ đã mất, để anh thay mẹ chăm sóc em những ngày sau này, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, không để mẹ lo lắng nữa, có được không?”
Ngải Tuyết thẩn thờ gật đầu"Dạ. Anh hai nói thế nào, em sẽ làm thế đó!”
Mộ Dung Kiệt chạy một đường về nhà, sắc mặt âm trầm khiến mọi người cho rằng đã đến ngày tận thế.Ai nấy đều cẩn thận làm việc của mình không dám lộn xộn.
Trong nhà nào là bình hoa, nào là tách, nào là ấm những thứ có thể đập được đều bị anh đập tanh bành.
Lửa giận của thiếu gia ngập trời, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy, ngay cả ông cụ cũng phải lén la lén lút đi.
Dọa bọn họ sắp chết lên chết xuống.
Đập hết trong nhà, Mộ Dung Kiệt lái xe đến Long Hổ bang, túm lấy Trương Thiên đang nhàn nhã hưởng thụ cà phê lôi tới sân tập.
"Đại ca, anh tha cho tôi đi, tôi còn có chuyện phải làm." Trương Thiên dùng sức ghì chặt khung cửa, nói gì cũng không đi theo."Đại xa, Tử Mặc rất rảnh rỗi, nếu không anh đi tìm hắn cùng chơi, huhu, đại ca, tôi thực sự có chuyện rất gấp mà!”
"Không được, nhất định phải là anh!”Kiệt mặc kệ kéo anh đi.
"Tử Mặc cứu mạng, tiểu Mặc, cứu tôi đi, đại ca muốn ăn thịt người! Tào Hổ, mấy huynh đệ mau tới cứu tôi” Trương Thiên đi ngang qua từng dãy phòng làm việc đều khẩn giọng cầu cứu.
Đáng thương, anh đây có trêu ai ghẹo ai đâu, anh đứng đắn, đàng hoàng cũng có tội sao???
Chờ Trương Thiên bị kéo đi, mọi người trong phòng chạy ùa ra như ong vỡ tổ.
"Hô, nguy hiểm thật.”
"Chẳng lẽ đại ca chưa thỏa mãn dục vọng?”
Tử Mặc và Tào Hổ đưa mắt nhìn nhau, tâm đầu ý hợp chạy về phía sân tập sắp có khủng bố tới nơi.
Ngải Tuyết nhìn Kỳ Hạo như cái xác không hồn, trong lòng rất khó chịu, mặc dù những chứng cớ bằng lời kia không thể xác định bọn họ là anh em bao nhiêu phần trăm.
Thế nhưng mới vừa có một tia hi vọng cho mẹ nay lại phải đối mặt với sự ra đi của mẹ, cùng lúc xảy ra nhiều tin dữ.
Ngải Tuyết cô, có phải đời trước tạo quá nhiều nghiệp chướng nên đời này mới trừng phạt cô như vậy?
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh của mẹ Kỳ, nước mắt lăn dài bên má.
Bàn tay cô lạnh cóng xoa mặt bà, nhẹ nhàng nói"Mẹ”
Kỳ Hạo nhìn đi chỗ khác, trong lòng chỉ toàn mất mát đau thương.
"Tiểu Tuyết, chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải kiên cường, trước kia mẹ còn sống chưa thể làm hết trách nhiệm, nay mẹ đã mất, để anh thay mẹ chăm sóc em những ngày sau này, chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, không để mẹ lo lắng nữa, có được không?”
Ngải Tuyết thẩn thờ gật đầu"Dạ. Anh hai nói thế nào, em sẽ làm thế đó!”
Mộ Dung Kiệt chạy một đường về nhà, sắc mặt âm trầm khiến mọi người cho rằng đã đến ngày tận thế.Ai nấy đều cẩn thận làm việc của mình không dám lộn xộn.
Trong nhà nào là bình hoa, nào là tách, nào là ấm những thứ có thể đập được đều bị anh đập tanh bành.
Lửa giận của thiếu gia ngập trời, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy, ngay cả ông cụ cũng phải lén la lén lút đi.
Dọa bọn họ sắp chết lên chết xuống.
Đập hết trong nhà, Mộ Dung Kiệt lái xe đến Long Hổ bang, túm lấy Trương Thiên đang nhàn nhã hưởng thụ cà phê lôi tới sân tập.
"Đại ca, anh tha cho tôi đi, tôi còn có chuyện phải làm." Trương Thiên dùng sức ghì chặt khung cửa, nói gì cũng không đi theo."Đại xa, Tử Mặc rất rảnh rỗi, nếu không anh đi tìm hắn cùng chơi, huhu, đại ca, tôi thực sự có chuyện rất gấp mà!”
"Không được, nhất định phải là anh!”Kiệt mặc kệ kéo anh đi.
"Tử Mặc cứu mạng, tiểu Mặc, cứu tôi đi, đại ca muốn ăn thịt người! Tào Hổ, mấy huynh đệ mau tới cứu tôi” Trương Thiên đi ngang qua từng dãy phòng làm việc đều khẩn giọng cầu cứu.
Đáng thương, anh đây có trêu ai ghẹo ai đâu, anh đứng đắn, đàng hoàng cũng có tội sao???
Chờ Trương Thiên bị kéo đi, mọi người trong phòng chạy ùa ra như ong vỡ tổ.
"Hô, nguy hiểm thật.”
"Chẳng lẽ đại ca chưa thỏa mãn dục vọng?”
Tử Mặc và Tào Hổ đưa mắt nhìn nhau, tâm đầu ý hợp chạy về phía sân tập sắp có khủng bố tới nơi.
/307
|