Tình Yêu Bá Đạo Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 206: Tâm tình nha đầu này không tốt, cậu đừng để ý.
/307
|
"Chuyện gì?"
"Vi Vi, bên ngoài có người tìm con, có phải bạn trai của con không? Thoạt nhìn có vẻ rất nhiều tiền đây" Diêu Dịch Hàn có bàn tính riêng trong đầu, nếu là bạn trai của Ngải Tuyết, người làm thím như bà cũng không nên bạc đãi đứa cháu này.
Trong tim Ngải Tuyết như lệch đi một nhịp, bạn trai cô? Thoáng một cái đã mấy ngày không gặp anh, những ngày qua bận rộn khiến cô tí xíu nữa là quên đi sự tồn tại của anh.
Nhớ tới mẹ vì anh mà chết, trong lòng của cô liền dâng lên sự oán hận.
Không chút do dự đóng cửa lại"Làm phiền thím đi xuống nói cho anh ta biết, mọi thứ đã kết thúc, sau này không cần tìm cháu nữa!”
"Trời ơi, cái con bé này, cần gì nghiêm trọng thế? Cháu tự đi gặp cậu ta mà nói!”
"Cháu nói rõ rồi, thím đi nói với anh ta dùm, cháu không muốn nhìn thấy anh ta nữa, cho dù chỉ một chút, xin an ta cách xa cháu ra, rời khỏi căn nhà nhỏ này, tránh để giày anh ta bẩn, cháu đây không đền nổi!”
Mộ Dung Kiệt từ ngoài cửa đi tới chỉ nghe thấy toàn tiếng Ngải Tuyết rống giận, tim của anh như ong chích xâu xé từng mảnh.
"Cái đó, thật xấu hổ với cậu, con bé này do mẹ mới qua đời nên tâm tình không tốt, cậu đừng để ý, ha ha...!”
Kiệt cau mày, khoát tay ý bảo bà đi xuống.
Buồn bã nửa ngày, giơ tay lên, gõ cửa. Tiếp tục gõ.
"Cháu nói hết rồi mà, cháu không muốn….." Ngải Tuyết bị quẫy nhiễu quá mức chịu đựng đành kéo cửa phòng ra, những lời nói kế tiếp như kẹt ở cuống họng.
"Ngải Tuyết, anh”
Phanh ——
Mộ Dung Kiệt mới vừa nói một câu, Ngải Tuyết nhẫn tâm đóng cửa lại.
"Bảo bối, em mở cửa đi, em mở cửa nghe anh giải thích đi!”Mộ Dung Kiệt gấp gáp nói.
"Mộ Dung Kiệt, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!” Ngải Tuyết cắn chặt môi, tại sao anh còn xuất hiện ở trước mặt cô, anh ta sợ mình còn chưa làm mọi chuyện đủ loạn sao?
"Anh biết sai rồi, thật đó, em mở cửa nghe anh giải thích được không?"
"Không có gì phải giải thích.”
"Mộ Dung Kiệt, tôi sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn sẽ không, không bao giờ tha thứ!" Khóe miệng Ngải Tuyết dâng lên nụ cười lạnh.
Kiệt nhẫn nại, đi xuống kiếm Diêu Dịch Hàn hỏi"Còn cách nào đi vào trong?”
"Theo tôi nhớ thì có, đi theo tôi.” Diêu Dịch Hàn dẫn Kiệt đi tới cửa sau, tháo khoen cái chốt ở cửa sau"Ha ha, thiết kế như vậy chủ yếu phòng tránh lúc quên đem theo chìa khóa!”
Mộ Dung Kiệt nhíu mi nhăn mày, đáng chết, nếu như không may gặp phải kẻ cướp, chẳng lẽ phụ nữ của anh đang gặp rất nhiều nguy hiểm sao?
"Vi Vi, bên ngoài có người tìm con, có phải bạn trai của con không? Thoạt nhìn có vẻ rất nhiều tiền đây" Diêu Dịch Hàn có bàn tính riêng trong đầu, nếu là bạn trai của Ngải Tuyết, người làm thím như bà cũng không nên bạc đãi đứa cháu này.
Trong tim Ngải Tuyết như lệch đi một nhịp, bạn trai cô? Thoáng một cái đã mấy ngày không gặp anh, những ngày qua bận rộn khiến cô tí xíu nữa là quên đi sự tồn tại của anh.
Nhớ tới mẹ vì anh mà chết, trong lòng của cô liền dâng lên sự oán hận.
Không chút do dự đóng cửa lại"Làm phiền thím đi xuống nói cho anh ta biết, mọi thứ đã kết thúc, sau này không cần tìm cháu nữa!”
"Trời ơi, cái con bé này, cần gì nghiêm trọng thế? Cháu tự đi gặp cậu ta mà nói!”
"Cháu nói rõ rồi, thím đi nói với anh ta dùm, cháu không muốn nhìn thấy anh ta nữa, cho dù chỉ một chút, xin an ta cách xa cháu ra, rời khỏi căn nhà nhỏ này, tránh để giày anh ta bẩn, cháu đây không đền nổi!”
Mộ Dung Kiệt từ ngoài cửa đi tới chỉ nghe thấy toàn tiếng Ngải Tuyết rống giận, tim của anh như ong chích xâu xé từng mảnh.
"Cái đó, thật xấu hổ với cậu, con bé này do mẹ mới qua đời nên tâm tình không tốt, cậu đừng để ý, ha ha...!”
Kiệt cau mày, khoát tay ý bảo bà đi xuống.
Buồn bã nửa ngày, giơ tay lên, gõ cửa. Tiếp tục gõ.
"Cháu nói hết rồi mà, cháu không muốn….." Ngải Tuyết bị quẫy nhiễu quá mức chịu đựng đành kéo cửa phòng ra, những lời nói kế tiếp như kẹt ở cuống họng.
"Ngải Tuyết, anh”
Phanh ——
Mộ Dung Kiệt mới vừa nói một câu, Ngải Tuyết nhẫn tâm đóng cửa lại.
"Bảo bối, em mở cửa đi, em mở cửa nghe anh giải thích đi!”Mộ Dung Kiệt gấp gáp nói.
"Mộ Dung Kiệt, anh đi đi, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi hận anh, tôi hận anh chết đi được!” Ngải Tuyết cắn chặt môi, tại sao anh còn xuất hiện ở trước mặt cô, anh ta sợ mình còn chưa làm mọi chuyện đủ loạn sao?
"Anh biết sai rồi, thật đó, em mở cửa nghe anh giải thích được không?"
"Không có gì phải giải thích.”
"Mộ Dung Kiệt, tôi sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh viễn sẽ không, không bao giờ tha thứ!" Khóe miệng Ngải Tuyết dâng lên nụ cười lạnh.
Kiệt nhẫn nại, đi xuống kiếm Diêu Dịch Hàn hỏi"Còn cách nào đi vào trong?”
"Theo tôi nhớ thì có, đi theo tôi.” Diêu Dịch Hàn dẫn Kiệt đi tới cửa sau, tháo khoen cái chốt ở cửa sau"Ha ha, thiết kế như vậy chủ yếu phòng tránh lúc quên đem theo chìa khóa!”
Mộ Dung Kiệt nhíu mi nhăn mày, đáng chết, nếu như không may gặp phải kẻ cướp, chẳng lẽ phụ nữ của anh đang gặp rất nhiều nguy hiểm sao?
/307
|