Tình Yêu Bá Đạo Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 247: Không bình thường! Tuyệt đối không bình thường!
/307
|
"Đi, em đang muốn gặp anh ta."
Tử Hiên im lặng, trong lòng anh, đại ca luôn ở vị trí cao nhất.
Ngải Tuyết nhíu mày, nhìn Thang Tiệp núp ở trong khe cửa tay cứ vẫy về phía cô, Ngải Tuyết cười nham hiểm nhìn Tử Hiên nói"Anh ngồi đây nha.”
Mới đi tới cửa, Thang Tiệp lanh lẹ kéo cô lại.
"Ui da, đau, cậu bị gì hả?”
"Biết còn hỏi, bây giờ phải làm sao, tự nhiên im hơi lặng tiếng tới đây, khiến tớ không chuẩn bị gì cả.” Thang Tiệp lúng túng, cả khuôn mặt đỏ hồng như quả cà chua.
"Đừng lo lắng, mắc gì phải sợ, tới thì cũng tới rồi, trốn chi nữa."
"Không, tớ không muốn thấy anh ta, phiền cậu dẫn anh ta đi dùm." Thang Tiệp nhất quyết từ chối gặp Tử Hiên.
Ngải Tuyết lặng thinh, tay quàng trước ngực, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn biểu hiện kì quái của Thang Tiệp.
"Sao hả?” Thang Tiệp cảm thấy mất tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm như thế.
"Cậu làm việc trái với lương tâm nên không dám gặp người ta đúng không?”
"Nào có" Cô chột dạ nói.
Ngải Tuyết vỗ tay "Vậy à, chiều nay có tiệc cậu đi luôn nha, không –được phép – từ chối - ĐI.” Ngải Tuyết bày ra bộ mặt cảnh cáo.
Thang Tiệp muốn cự tuyệt nhưng lời tới miệng đành nuốt xuống bụng.
Năm giờ chiều, Ngải Tuyết kiên quyết kéo Thang Tiệp xuống lầu, cô gái này, vì né tránh Tử Hiên, ngay cả giờ cơm cũng chả thèm xuống ăn. Xem ra sự việc lần này rất nghiêm trọng.
Thang Tiệp núp ở sau lưng Ngải Tuyết, cầm túi xách che mặt.
Tử Hiên vừa liếc qua đã biết là ai, nhếch môi cười tà"A, thì ra là mỹ nhân Thang Tiệp.”
Cả người Thang Tiệp run lẩy bẩy, từ từ hạ túi xách khỏi mặt, cười gượng với anh.
Ngải Tuyết lái xe, suốt đường đi ba người mang tâm trạng riêng không ai nói lời nào, bầu không khí trở nên ngột ngạt, Ngải Tuyết lăm lia liếc hai người bọn họ.
Chắc chắn là đã có chuyện! Mà còn là chuyện không bình thường!
Đến khách sạn, Mộ Dung Kiệt vẫn chưa tới.
"Quý thiếu gia, đã đến giờ có thể đem thức ăn lên chưa?”
"Chờ một chút”
Đợi gần nửa canh giờ, Ngải Tuyết cứ im lặng chăm chú cầm điện thoại lướt web, Mộ Dung Kiệt sải bước đi tới. Bên cạnh có hai người lạ mặt đi cùng.
Ngải Tuyết và Tử Hiên giật mình đứng dậy.
"Ba ——”
"Anh——”
"Ba? ? ? Anh? ? ?" Ngải Tuyết biết Tử Hiên gọi anh là Mộ Dung Kiệt, còn tiếng ba là cho ai?
Mộ Dung Kiệt hiển nhiên không nghĩ tới Ngải Tuyết cũng có mặt, hơi bất ngờ, tiếp đó nở nụ cười rạng rỡ bước tới choàng vai cô"Sao em tới đây, hôm nay ở nhà có chuyện gì à?”
Tử Hiên im lặng, trong lòng anh, đại ca luôn ở vị trí cao nhất.
Ngải Tuyết nhíu mày, nhìn Thang Tiệp núp ở trong khe cửa tay cứ vẫy về phía cô, Ngải Tuyết cười nham hiểm nhìn Tử Hiên nói"Anh ngồi đây nha.”
Mới đi tới cửa, Thang Tiệp lanh lẹ kéo cô lại.
"Ui da, đau, cậu bị gì hả?”
"Biết còn hỏi, bây giờ phải làm sao, tự nhiên im hơi lặng tiếng tới đây, khiến tớ không chuẩn bị gì cả.” Thang Tiệp lúng túng, cả khuôn mặt đỏ hồng như quả cà chua.
"Đừng lo lắng, mắc gì phải sợ, tới thì cũng tới rồi, trốn chi nữa."
"Không, tớ không muốn thấy anh ta, phiền cậu dẫn anh ta đi dùm." Thang Tiệp nhất quyết từ chối gặp Tử Hiên.
Ngải Tuyết lặng thinh, tay quàng trước ngực, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn biểu hiện kì quái của Thang Tiệp.
"Sao hả?” Thang Tiệp cảm thấy mất tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm như thế.
"Cậu làm việc trái với lương tâm nên không dám gặp người ta đúng không?”
"Nào có" Cô chột dạ nói.
Ngải Tuyết vỗ tay "Vậy à, chiều nay có tiệc cậu đi luôn nha, không –được phép – từ chối - ĐI.” Ngải Tuyết bày ra bộ mặt cảnh cáo.
Thang Tiệp muốn cự tuyệt nhưng lời tới miệng đành nuốt xuống bụng.
Năm giờ chiều, Ngải Tuyết kiên quyết kéo Thang Tiệp xuống lầu, cô gái này, vì né tránh Tử Hiên, ngay cả giờ cơm cũng chả thèm xuống ăn. Xem ra sự việc lần này rất nghiêm trọng.
Thang Tiệp núp ở sau lưng Ngải Tuyết, cầm túi xách che mặt.
Tử Hiên vừa liếc qua đã biết là ai, nhếch môi cười tà"A, thì ra là mỹ nhân Thang Tiệp.”
Cả người Thang Tiệp run lẩy bẩy, từ từ hạ túi xách khỏi mặt, cười gượng với anh.
Ngải Tuyết lái xe, suốt đường đi ba người mang tâm trạng riêng không ai nói lời nào, bầu không khí trở nên ngột ngạt, Ngải Tuyết lăm lia liếc hai người bọn họ.
Chắc chắn là đã có chuyện! Mà còn là chuyện không bình thường!
Đến khách sạn, Mộ Dung Kiệt vẫn chưa tới.
"Quý thiếu gia, đã đến giờ có thể đem thức ăn lên chưa?”
"Chờ một chút”
Đợi gần nửa canh giờ, Ngải Tuyết cứ im lặng chăm chú cầm điện thoại lướt web, Mộ Dung Kiệt sải bước đi tới. Bên cạnh có hai người lạ mặt đi cùng.
Ngải Tuyết và Tử Hiên giật mình đứng dậy.
"Ba ——”
"Anh——”
"Ba? ? ? Anh? ? ?" Ngải Tuyết biết Tử Hiên gọi anh là Mộ Dung Kiệt, còn tiếng ba là cho ai?
Mộ Dung Kiệt hiển nhiên không nghĩ tới Ngải Tuyết cũng có mặt, hơi bất ngờ, tiếp đó nở nụ cười rạng rỡ bước tới choàng vai cô"Sao em tới đây, hôm nay ở nhà có chuyện gì à?”
/307
|