Tính là sẽ chất vấn mắng anh vài câu, lại gặp trưởng bối ở đây nên không tiện để nói đành cúi đầu ậm ừ cho qua.
"Mộ Hoa Lan! Cô là?" Quý Hằng nhìn trân trân Ngải Tuyết, tròng mắt trợn to như không thể tin được.
"Ngài biết mẹ cháu?" Kỳ Hạo hết sức ngạc nhiên, người đàn ông này là ai?
"Mộ Hoa Lan là mẹ của cậu?” Tầm mắt Quý Hằng hướng đến Kỳ Hạo
"Dạ, xin hỏi ngài có quan hệ gì với mẹ cháu?” Kỳ Hạo có chút kích động, ông ta biết mẹ mình có khi lại biết được ba của mình chăng?
"Cậu bé, cô gái đó mới vừa rồi kêu cậu là anh thì phải, chẳng nhẽ là em gái của cậu?" Tâm tình Quý Hằng bắt đầu bâng khuâng, Kiệt cùng cô gái đó thân thiết như vậy, chắc là…..
Đừng nói Tử Hiên cũng thích cô gái này nha?
"Dạ, đây là em gái của cháu, là em gái ruột, ngài biết mẹ của cháu, có phải ngài cũng biết cả ba cháu chứ?"
Ý nghĩ sắp tìm được ba thất lạc bấy lâu làm Kỳ Hạo xúc động muốn rơi lệ, đã lâu lắm rồi không một tin tức hay ai nhắc về ba cả. Những năm qua, tìm được ba và em gái là tâm huyết lớn nhất của đời anh.
"Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng, đều do tôi tạo nghiệt mà ra." Quý Hằng vô cùng đau đớn, nguyện tự đánh mình một cái thật đau.
"Ba, chuyện này là sao? Nghiệp chướng gì." Tử Hiên ngờ nghệch chả hiểu được nội dung câu chuyện, ba anh biết ba mẹ Tiểu Tuyết sao?
Ngải Tuyết cũng ngu ngơ theo, hiếu kỳ nhìn Mộ Dung Kiệt. Chỉ thấy Kiệt vỗ vai trấn an tinh thần giúp cô, tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu.
Quý Hằng kéo tay của Kỳ Hạo và Ngải Tuyết đặt vài bàn tay của mình, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn để nói "Hai đứa, ta chính là ba của các con.”
Bùm. Thiên lôi sét đánh cuồn cuộn, tưởng đã nổ luôn Kỳ Hạo và Ngải Tuyết, kể cả Tử Hiên, ba người ai nấy đứng như chết lặng.
Ngải Tuyết nhanh chóng rút tay ra, lui về phía sau hai bước, được Kiệt đỡ lại"Ông nói láo.”
Sắc mặt Kỳ Hạo hết đen rồi xanh "Ngài đừng nói giỡn, chuyện này đâu thể đem ra đùa được.”
"Ba, ba mới nói cái gì? Sao ba có thể là ba của Ngải Tuyết?” Tử Hiên phản ứng mãnh liệt, mới nghĩ tới thôi anh cũng đã thấy nực cười, nhưng trong lòng bắt đầu lo sợ, có bao giờ ba nói đùa qua, chắc chắn là có nguyên nhân??
Quý Hằng nhìn ba người, không nói lời nào, tháo sợi dây chuyền trước ngực xuống, nhìn có vẻ cổ điển cũ kĩ theo thời gian... bên trong mặt dây chuyền là bức hình, mở ra, đưa tới trước mặt Kỳ Hạo.
"Mộ Hoa Lan! Cô là?" Quý Hằng nhìn trân trân Ngải Tuyết, tròng mắt trợn to như không thể tin được.
"Ngài biết mẹ cháu?" Kỳ Hạo hết sức ngạc nhiên, người đàn ông này là ai?
"Mộ Hoa Lan là mẹ của cậu?” Tầm mắt Quý Hằng hướng đến Kỳ Hạo
"Dạ, xin hỏi ngài có quan hệ gì với mẹ cháu?” Kỳ Hạo có chút kích động, ông ta biết mẹ mình có khi lại biết được ba của mình chăng?
"Cậu bé, cô gái đó mới vừa rồi kêu cậu là anh thì phải, chẳng nhẽ là em gái của cậu?" Tâm tình Quý Hằng bắt đầu bâng khuâng, Kiệt cùng cô gái đó thân thiết như vậy, chắc là…..
Đừng nói Tử Hiên cũng thích cô gái này nha?
"Dạ, đây là em gái của cháu, là em gái ruột, ngài biết mẹ của cháu, có phải ngài cũng biết cả ba cháu chứ?"
Ý nghĩ sắp tìm được ba thất lạc bấy lâu làm Kỳ Hạo xúc động muốn rơi lệ, đã lâu lắm rồi không một tin tức hay ai nhắc về ba cả. Những năm qua, tìm được ba và em gái là tâm huyết lớn nhất của đời anh.
"Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng, đều do tôi tạo nghiệt mà ra." Quý Hằng vô cùng đau đớn, nguyện tự đánh mình một cái thật đau.
"Ba, chuyện này là sao? Nghiệp chướng gì." Tử Hiên ngờ nghệch chả hiểu được nội dung câu chuyện, ba anh biết ba mẹ Tiểu Tuyết sao?
Ngải Tuyết cũng ngu ngơ theo, hiếu kỳ nhìn Mộ Dung Kiệt. Chỉ thấy Kiệt vỗ vai trấn an tinh thần giúp cô, tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu.
Quý Hằng kéo tay của Kỳ Hạo và Ngải Tuyết đặt vài bàn tay của mình, giống như đã hạ quyết tâm rất lớn để nói "Hai đứa, ta chính là ba của các con.”
Bùm. Thiên lôi sét đánh cuồn cuộn, tưởng đã nổ luôn Kỳ Hạo và Ngải Tuyết, kể cả Tử Hiên, ba người ai nấy đứng như chết lặng.
Ngải Tuyết nhanh chóng rút tay ra, lui về phía sau hai bước, được Kiệt đỡ lại"Ông nói láo.”
Sắc mặt Kỳ Hạo hết đen rồi xanh "Ngài đừng nói giỡn, chuyện này đâu thể đem ra đùa được.”
"Ba, ba mới nói cái gì? Sao ba có thể là ba của Ngải Tuyết?” Tử Hiên phản ứng mãnh liệt, mới nghĩ tới thôi anh cũng đã thấy nực cười, nhưng trong lòng bắt đầu lo sợ, có bao giờ ba nói đùa qua, chắc chắn là có nguyên nhân??
Quý Hằng nhìn ba người, không nói lời nào, tháo sợi dây chuyền trước ngực xuống, nhìn có vẻ cổ điển cũ kĩ theo thời gian... bên trong mặt dây chuyền là bức hình, mở ra, đưa tới trước mặt Kỳ Hạo.
/307
|