Ngải Tuyết nghiêng đầu, giả vờ ngây thơ nhìn anh"Đúng đó?Em sai chỗ nào?”
Khóe miệng Kiệt nhếch lên, anh thề với trời, hiện tại vẻ mặt của Ngải Tuyết chả khác gì tên côn đồ.
Dùng đôi mắt tinh tường quét qua người cô, thần sắc rất bình tĩnh.
"Lỗi của em là mới sáng sớm đã đi quyến rũ người đàn ông sinh lý bình thường đây.”
Ngải Tuyết vờ ngu ngốc nhìn anh, trong mắt mang theo vài phần vô tội vạ"Em thề. Em không có làm.”
"CÓ, mỗi phút mỗi giây em đều làm trò mánh khóe với anh, còn không thừa nhận." Kiệt dùng ngón tay véo mũi cô, phải cưng chiều nhiều một tí.
Ngải Tuyết hun hun mũi, đẩy anh ra"Anh Hạo đâu?”
"Ở phòng khách, đoán chừng còn chưa thức dậy, em muốn ngủ thêm một lát không?”
"Thôi đi, anh cho rằng anh Hạo cũng giống anh à, ngủ tới mặt trời lên đỉnh mà mông vẫn chưa nhích khỏi giường!Anh Hạo ngủ ở phòng nào?”Ngải Tuyết hơi kinh ngạc, nhớ không lầm thì anh Hạo rất ghét Kiệt thì phải?
"Ừ, ngày hôm qua đi về cùng anh .”
Ngải Tuyết tức tốc mặc quần áo, còn chưa sửa soạn chỉnh chu đã bay vọt ra ngoài.
"Em chạy đi đâu?” Kiệt thấy Ngải Tuyết rời giường, cũng không muốn ngủ nữa, ngay sau đó rời giường rửa mặt đi xuống lầu theo.
Ngải Tuyết nghe dì Dư nói anh Hạo đang ở phòng bếp, rón rén đi tới.
"Hù! ! !”
Từ lúc cô bước vào Kỳ Hạo đã nhận ra, nhưng đành miễn cưỡng phối hợp theo run tay hốt hoảng, xoay người vỗ ngực một cái"Nha đầu, em dám dọa anh! ! !”
Ngải Tuyết che miệng cười hả hê."Anh nấu món gì à? ? ?”
"Cháo bắc thảo, món em thích đấy.”Kỳ Hạo nhìn Ngải Tuyết chẳng khác gí mấy, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.Nha đầu này, chỉ giỏi che dấu tâm sự của bản thân, một khi cô không muốn bày tỏ, ai cũng đừng hòng biết được cô đang nghĩ gì.
Ngoài mặt Ngải Tuyết tươi cười hoạt bát, đôi lúc cũng có ầm ĩ với anh vài câu, nhưng đây là điều anh lo lắng nhất, vì đâu biết được cô phải chịu nhiều khổ sở trong lòng như thế!!!
"Chỉ có anh là thương em nhất! ! !” Ngải Tuyết hít mùi thơm của thức ăn, tận đáy lòng biết ơn anh.
"Tiểu Tuyết, em và Mộ Dung Kiệt? ? ?” Ánh mắt Kỳ Hạo phức tạp, chẳng biết nên nói từ đâu.
Ngải Tuyết giật mình, hơi ái ngại né cái nhìn của Kỳ Hạo.Bối rối một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng "Anh Hạo, anh ghét Kiệt lắm à?”
Kỳ Hạo cau mày"Tại sao anh phải ghét anh ta? ? ?"
Khóe miệng Kiệt nhếch lên, anh thề với trời, hiện tại vẻ mặt của Ngải Tuyết chả khác gì tên côn đồ.
Dùng đôi mắt tinh tường quét qua người cô, thần sắc rất bình tĩnh.
"Lỗi của em là mới sáng sớm đã đi quyến rũ người đàn ông sinh lý bình thường đây.”
Ngải Tuyết vờ ngu ngốc nhìn anh, trong mắt mang theo vài phần vô tội vạ"Em thề. Em không có làm.”
"CÓ, mỗi phút mỗi giây em đều làm trò mánh khóe với anh, còn không thừa nhận." Kiệt dùng ngón tay véo mũi cô, phải cưng chiều nhiều một tí.
Ngải Tuyết hun hun mũi, đẩy anh ra"Anh Hạo đâu?”
"Ở phòng khách, đoán chừng còn chưa thức dậy, em muốn ngủ thêm một lát không?”
"Thôi đi, anh cho rằng anh Hạo cũng giống anh à, ngủ tới mặt trời lên đỉnh mà mông vẫn chưa nhích khỏi giường!Anh Hạo ngủ ở phòng nào?”Ngải Tuyết hơi kinh ngạc, nhớ không lầm thì anh Hạo rất ghét Kiệt thì phải?
"Ừ, ngày hôm qua đi về cùng anh .”
Ngải Tuyết tức tốc mặc quần áo, còn chưa sửa soạn chỉnh chu đã bay vọt ra ngoài.
"Em chạy đi đâu?” Kiệt thấy Ngải Tuyết rời giường, cũng không muốn ngủ nữa, ngay sau đó rời giường rửa mặt đi xuống lầu theo.
Ngải Tuyết nghe dì Dư nói anh Hạo đang ở phòng bếp, rón rén đi tới.
"Hù! ! !”
Từ lúc cô bước vào Kỳ Hạo đã nhận ra, nhưng đành miễn cưỡng phối hợp theo run tay hốt hoảng, xoay người vỗ ngực một cái"Nha đầu, em dám dọa anh! ! !”
Ngải Tuyết che miệng cười hả hê."Anh nấu món gì à? ? ?”
"Cháo bắc thảo, món em thích đấy.”Kỳ Hạo nhìn Ngải Tuyết chẳng khác gí mấy, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.Nha đầu này, chỉ giỏi che dấu tâm sự của bản thân, một khi cô không muốn bày tỏ, ai cũng đừng hòng biết được cô đang nghĩ gì.
Ngoài mặt Ngải Tuyết tươi cười hoạt bát, đôi lúc cũng có ầm ĩ với anh vài câu, nhưng đây là điều anh lo lắng nhất, vì đâu biết được cô phải chịu nhiều khổ sở trong lòng như thế!!!
"Chỉ có anh là thương em nhất! ! !” Ngải Tuyết hít mùi thơm của thức ăn, tận đáy lòng biết ơn anh.
"Tiểu Tuyết, em và Mộ Dung Kiệt? ? ?” Ánh mắt Kỳ Hạo phức tạp, chẳng biết nên nói từ đâu.
Ngải Tuyết giật mình, hơi ái ngại né cái nhìn của Kỳ Hạo.Bối rối một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng "Anh Hạo, anh ghét Kiệt lắm à?”
Kỳ Hạo cau mày"Tại sao anh phải ghét anh ta? ? ?"
/307
|