Tình Yêu Bá Đạo: Triền Miên Với Đệ Nhất Phu Nhân
Chương 261: Vậy nếu như đổi lại anh bỏ đi, em sẽ đi khắp thế giời tìm anh sao?
/307
|
Những ngày kế tiếp đau khổ lẫn buồn bực cứ bám riết lấy Ngải Tuyết.Ở trong lòng cô, Tử Hiên và Thang Tiệp đều là người thân nhất của mình, mà người thân của mình bị thương thì ai có thể vui được.
Khuôn mặt Tử Hiên trở nên nghiêm túc không còn thấy sự cợt nhã trước kia, anh đứng trước gương chỉnh chu tây trang.
"Anh tự mình đi tìm cô ấy, Tiểu Tuyết em yên tâm, anh nhất định sẽ không phụ lòng em!”
Ngải Tuyết cười khổ"Tìm được rồi chẳng lẽ anh cưới cô ấy sao?”
Tử Hiên trầm mặc một lúc lâu, gật đầu kiên định như một lời hứa dành cho Ngải Tuyết, trong mắt ánh lên tia thương cảm"Chỉ cần là em muốn, anh đều nguyện ý giúp em thực hiện, cho dù là cưới người phụ nữ khác.”
Ngải Tuyết ngây ngô ——
"Tử Hiên! ! !" Kiệt quát, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm, lá gan càng ngày càng lớn, trước mặt phụ nữ của anh dám nói kiểu đó, trong mắt nó còn có đại ca này sao?
Cố gắng điềm tĩnh với bản thân"Đừng quên cậu là anh trai của Ngải Tuyết!”
Một câu anh trai, khiến tinh thần Tử Hiên suy sụp chán nản, trớ trêu thật, ông trời muốn trừng phạt anh sao?
Kiệt lạnh lùng quét mắt nhìn Tử Hiên, trực tiếp ôm Ngải Tuyết đang ngơ ngác ngồi vào xe. Xoay khuôn mặt cô đối diện với chính mình"Ngải Tuyết em hãy quên lời nói lúc nãy đi, cấm em vì người đàn ông khác mà tương tư có tình ý, càng không được ngẩn người vì người đàn ông khác.”
Khóe miệng Ngải Tuyết nhếch lên thành đường cong"Anh vẫn bá đạo như thế, nhớ không lầm anh đã từng đồng ý với em cái gì nhỉ?”
Kiệt ngượng ngùng, ngoài miệng có chết cũng không thừa nhận"Anh có bá đạo sao?”
Ngải Tuyết nhéo lỗ tai anh"Có, quả thực là càng ngày càng bá đạo, ngay cả cảm xúc của em cũng muốn quản lý.”
"Này, em dám nhéo lỗ tai của anh.” Kiệt nhanh tay bắt được tay Ngải Tuyết, không để cô nhúc nhích, tay kia sờ vào hơi ấm bên tai vừa bị nhéo."Anh chỉ thấy em được nuông chiều quá riết rồi xem anh như tùy tùng rồi.”
Ngải Tuyết đột nhiên nghiêm mặt"Kiệt, anh giúp em tìm tin tức của Thang Tiệp đang ở đâu, sinh sống có tốt không, em không muốn ép cô ấy trở về, tâm trạng của Thang Tiệp lúc này rất rối rắm nên cứ để cô ấy yên lặng một thời gian.”
Kiệt gật đầu, "Tất nhiên, lời của bà xã nói chính là mệnh lệnh sao anh không thực hiện chứ, nhưng mà biết khi nào em mới quan tâm anh được như vậy?”
Ngải Tuyết quay đầu nhìn hắn"Chẳng lẽ em hờ hững với anh lắm sao?”
Kiệt hỏi ngược lại"Vậy nếu như đổi lại anh bỏ đi, em sẽ đi khắp thế giời tìm anh sao?”
Ngải Tuyết suy nghĩ một chút, lắc đầu"Không biết.”
Kiệt xụ mặt, đau lòng hỏi"Tại sao?”
Ngải Tuyết nâng cánh môi lên lém lỉm nói"Tiền xe đắt quá!”
Kiệt muốn té xỉu vì nha đầu ngốc này.
Trở về biệt thự, Kiệt lập tức phái người đến sân bay điều tra nhật kí chuyến bay. Quả nhiên tìm thấy chuyến bay Thang Tiệp đến Mĩ mục đích là đi du học.
Khuôn mặt Tử Hiên trở nên nghiêm túc không còn thấy sự cợt nhã trước kia, anh đứng trước gương chỉnh chu tây trang.
"Anh tự mình đi tìm cô ấy, Tiểu Tuyết em yên tâm, anh nhất định sẽ không phụ lòng em!”
Ngải Tuyết cười khổ"Tìm được rồi chẳng lẽ anh cưới cô ấy sao?”
Tử Hiên trầm mặc một lúc lâu, gật đầu kiên định như một lời hứa dành cho Ngải Tuyết, trong mắt ánh lên tia thương cảm"Chỉ cần là em muốn, anh đều nguyện ý giúp em thực hiện, cho dù là cưới người phụ nữ khác.”
Ngải Tuyết ngây ngô ——
"Tử Hiên! ! !" Kiệt quát, giọng nói ẩn chứa sự nguy hiểm, lá gan càng ngày càng lớn, trước mặt phụ nữ của anh dám nói kiểu đó, trong mắt nó còn có đại ca này sao?
Cố gắng điềm tĩnh với bản thân"Đừng quên cậu là anh trai của Ngải Tuyết!”
Một câu anh trai, khiến tinh thần Tử Hiên suy sụp chán nản, trớ trêu thật, ông trời muốn trừng phạt anh sao?
Kiệt lạnh lùng quét mắt nhìn Tử Hiên, trực tiếp ôm Ngải Tuyết đang ngơ ngác ngồi vào xe. Xoay khuôn mặt cô đối diện với chính mình"Ngải Tuyết em hãy quên lời nói lúc nãy đi, cấm em vì người đàn ông khác mà tương tư có tình ý, càng không được ngẩn người vì người đàn ông khác.”
Khóe miệng Ngải Tuyết nhếch lên thành đường cong"Anh vẫn bá đạo như thế, nhớ không lầm anh đã từng đồng ý với em cái gì nhỉ?”
Kiệt ngượng ngùng, ngoài miệng có chết cũng không thừa nhận"Anh có bá đạo sao?”
Ngải Tuyết nhéo lỗ tai anh"Có, quả thực là càng ngày càng bá đạo, ngay cả cảm xúc của em cũng muốn quản lý.”
"Này, em dám nhéo lỗ tai của anh.” Kiệt nhanh tay bắt được tay Ngải Tuyết, không để cô nhúc nhích, tay kia sờ vào hơi ấm bên tai vừa bị nhéo."Anh chỉ thấy em được nuông chiều quá riết rồi xem anh như tùy tùng rồi.”
Ngải Tuyết đột nhiên nghiêm mặt"Kiệt, anh giúp em tìm tin tức của Thang Tiệp đang ở đâu, sinh sống có tốt không, em không muốn ép cô ấy trở về, tâm trạng của Thang Tiệp lúc này rất rối rắm nên cứ để cô ấy yên lặng một thời gian.”
Kiệt gật đầu, "Tất nhiên, lời của bà xã nói chính là mệnh lệnh sao anh không thực hiện chứ, nhưng mà biết khi nào em mới quan tâm anh được như vậy?”
Ngải Tuyết quay đầu nhìn hắn"Chẳng lẽ em hờ hững với anh lắm sao?”
Kiệt hỏi ngược lại"Vậy nếu như đổi lại anh bỏ đi, em sẽ đi khắp thế giời tìm anh sao?”
Ngải Tuyết suy nghĩ một chút, lắc đầu"Không biết.”
Kiệt xụ mặt, đau lòng hỏi"Tại sao?”
Ngải Tuyết nâng cánh môi lên lém lỉm nói"Tiền xe đắt quá!”
Kiệt muốn té xỉu vì nha đầu ngốc này.
Trở về biệt thự, Kiệt lập tức phái người đến sân bay điều tra nhật kí chuyến bay. Quả nhiên tìm thấy chuyến bay Thang Tiệp đến Mĩ mục đích là đi du học.
/307
|