"Ông cụ, chuyện lúc trước không thể trách cô ấy, cháu tự làm tự chịu, chuyện này chỉ là hình thức với lại sẵn cháu đến đây thông báo trước một tiếng, để cho mọi người chuẩn bị tâm lí, tránh cho hôn lễ xảy ra chuyện không may! Hi vọng bác Ngải lấy tư cách ba vợ đến dự hôn lễ này”
Tiến tới bên tai của ông nói nhỏ"Có như vậy, tôi mới có thể cam đoan cô gái Ngải Vũ kia sẽ không bị tổn thương nào!”
Mặt Ngải Trung liền biến sắc, quả nhiên là anh ta làm, ông hối hận lắm, sớm biết đã khuyên ngăn con gái đừng tới gần anh ta, nhưng con gái ông cứ cứng đầu không nghe. Nên bây giờ cũng không thể trách người ta?
"Kiệt, cháu làm vậy có ý gì, ông đã nói là không chấp nhận nha đầu Ngải Tuyết, cháu ở chung với nó chỉ toàn tai họa.” Ông cụ tức giận đem gậy chỉ thẳng vào anh.
"Gia gia, chuyện ăn ở cả đời tự cháu quyết định được, cháu bảo đảm với ông, chỉ cần ông đừng làm phiền cô ấy nữa, sẽ không có tai họa gì xảy ra.” Kiệt nghiêm túc nói, về vấn đề này anh quyết không nhân nhượng.
"Dĩ nhiên, cháu biết ông vẫn còn minh mẩn sáng suốt, lần trước ông đã nói sẽ không làm khó cô ấy nữa, vì vậy mong ông hãy giữ lời hứa, ngày mai cháu sẽ mang cô ấy tới rót trà nhận lỗi với ông, xin ông bớt giận, cô ấy hơi không hiểu chuyện nên ông bỏ qua nha? Được không gia gia?” Kiệt nhẹ giọng xuống nước.
Dù sao có người ngoài ở đây, vẫn nên giữ thể diện cho ông cụ.
Ông cụ ho khan mấy tiếng"Được thôi, ông đâu hẹp hòi đến mức so đo với một cô gái nhỏ, nhưng cô ta thật sự rất không hiểu chuyện, cháu phải dạy dỗ lại nó mới được.”
Kiệt mở miệng một chữ ‘gia gia’ hai chữ cũng ‘gia gia’ làm lòng ông ngọt cười tít cả mắt, ông nuôi nó từ nhỏ tới lớn, cũng chưa từng nghe qua tiếng ‘gia gia’ này, hôm nay vì nha đầu đó hạ mình sửa miệng gọi ông như thế, không biết đây là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.
Nhưng hiện tại hai chữ ‘gia gia’ đã làm ông mềm lòng ôn hòa trở lại, Kiệt có nói cũng không để sơ hở nào cho ông bắt bẻ, híp đôi mắt đôn hậu, được rồi được rồi, ông cũng nên buông thả không nên độc đoán quá mức kẻo lại mất đứa cháu đức tôn này.
Trong mắt Kiệt thoáng qua một tia giảo hoạt, khóe môi vẽ thành vòng tròn"Cám ơn gia gia!”
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngải Trung, ánh mắt thay đổi rất nhanh"Nếu không có vấn đề, bác Ngải về thong thả nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày sau, còn đợi tiếng ba vợ từ con nữa chứ.”
Trong trang viên, Ngải Tuyết mở máy tính lên qq, đăng một dòng trạng thái"Hai ngày sau, đã trở thành cô dâu của người ta mất rồi. (*^__^*) hì hì, hạnh phúc-ing”
Kiệt mở hộp thư thoại là tin nhắn của Ngải Tuyết. Khóe môi cười mãn nguyện.
Một lần online anh thường qua tường nhà cô, kể từ lần anh gặp tai nạn xe, không có dòng status nào, sao hôm nay có tâm tình thế?
Tiến tới bên tai của ông nói nhỏ"Có như vậy, tôi mới có thể cam đoan cô gái Ngải Vũ kia sẽ không bị tổn thương nào!”
Mặt Ngải Trung liền biến sắc, quả nhiên là anh ta làm, ông hối hận lắm, sớm biết đã khuyên ngăn con gái đừng tới gần anh ta, nhưng con gái ông cứ cứng đầu không nghe. Nên bây giờ cũng không thể trách người ta?
"Kiệt, cháu làm vậy có ý gì, ông đã nói là không chấp nhận nha đầu Ngải Tuyết, cháu ở chung với nó chỉ toàn tai họa.” Ông cụ tức giận đem gậy chỉ thẳng vào anh.
"Gia gia, chuyện ăn ở cả đời tự cháu quyết định được, cháu bảo đảm với ông, chỉ cần ông đừng làm phiền cô ấy nữa, sẽ không có tai họa gì xảy ra.” Kiệt nghiêm túc nói, về vấn đề này anh quyết không nhân nhượng.
"Dĩ nhiên, cháu biết ông vẫn còn minh mẩn sáng suốt, lần trước ông đã nói sẽ không làm khó cô ấy nữa, vì vậy mong ông hãy giữ lời hứa, ngày mai cháu sẽ mang cô ấy tới rót trà nhận lỗi với ông, xin ông bớt giận, cô ấy hơi không hiểu chuyện nên ông bỏ qua nha? Được không gia gia?” Kiệt nhẹ giọng xuống nước.
Dù sao có người ngoài ở đây, vẫn nên giữ thể diện cho ông cụ.
Ông cụ ho khan mấy tiếng"Được thôi, ông đâu hẹp hòi đến mức so đo với một cô gái nhỏ, nhưng cô ta thật sự rất không hiểu chuyện, cháu phải dạy dỗ lại nó mới được.”
Kiệt mở miệng một chữ ‘gia gia’ hai chữ cũng ‘gia gia’ làm lòng ông ngọt cười tít cả mắt, ông nuôi nó từ nhỏ tới lớn, cũng chưa từng nghe qua tiếng ‘gia gia’ này, hôm nay vì nha đầu đó hạ mình sửa miệng gọi ông như thế, không biết đây là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.
Nhưng hiện tại hai chữ ‘gia gia’ đã làm ông mềm lòng ôn hòa trở lại, Kiệt có nói cũng không để sơ hở nào cho ông bắt bẻ, híp đôi mắt đôn hậu, được rồi được rồi, ông cũng nên buông thả không nên độc đoán quá mức kẻo lại mất đứa cháu đức tôn này.
Trong mắt Kiệt thoáng qua một tia giảo hoạt, khóe môi vẽ thành vòng tròn"Cám ơn gia gia!”
Quay đầu lại liếc mắt nhìn Ngải Trung, ánh mắt thay đổi rất nhanh"Nếu không có vấn đề, bác Ngải về thong thả nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày sau, còn đợi tiếng ba vợ từ con nữa chứ.”
Trong trang viên, Ngải Tuyết mở máy tính lên qq, đăng một dòng trạng thái"Hai ngày sau, đã trở thành cô dâu của người ta mất rồi. (*^__^*) hì hì, hạnh phúc-ing”
Kiệt mở hộp thư thoại là tin nhắn của Ngải Tuyết. Khóe môi cười mãn nguyện.
Một lần online anh thường qua tường nhà cô, kể từ lần anh gặp tai nạn xe, không có dòng status nào, sao hôm nay có tâm tình thế?
/307
|