Kiệt nhìn trân trân anh, cố gắng tìm đáp án trên mặt anh.
Tiểu Kiệt xuất hiện nụ cười hiếm có trên mặt, ngoảnh đầu nhìn Kiệt báo tin vui"Đại ca, chị dâu có thai thật.”
Khoảnh khắc đó, Kiệt chỉ biết đứng bất động tại chỗ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Thậm chí hốc mắt cũng ươn ướt.
"Đại ca, chúc mừng!”
"Đại ca, anh được lên chức làm ba rồi, chúc mừng.”
"Hèn gì lại tăng cân?” Trên mặt Lãnh Băng cũng vui vẻ thấy rõ, cảm giác được làm mẹ nhất định cô phải thử qua.
"Không, không được, phải đến bệnh viện kiểm tra mới chắc chắn, mau chuẩn bị xe!” Kiệt sợ công dã tràng, sợ chỉ là niềm vui thoáng qua.
Kiệt đánh thức Ngải Tuyết dẫn cô vài bệnh viện.
"Bảo bối, mau đi kiểm tra xem có em bé trong bụng không?” Kiệt chẳng thể chờ đợi nữa chỉ muốn biết đáp án ngay bây giờ, loại cảm giác này, quả thật làm cho người ta sung sướng đến chết.
Cả người Ngải Tuyết đều ở trạng thái lờ mờ.Cô nhớ mình đang ngủ, tại sao lại chạy bệnh viện tới rồi?
"Em bé?”
"Ừ, Tiểu Kiệt nói em mang thai, anh sợ không chắc, nên dẫn em đi kiểm tra thử, ngoan.”
Oanh —
Ngải Tuyết vô thức đặt tay lên bụng, đúng nha, cô đã hơn một tháng chưa có cái kia thế nào cô lại lơ đễnh như vậy.
Trong đầu cô trống rỗng, vội vã đi theo bác sĩ vào phòng khám. Mười phút sau, bác sĩ mặt mày hớn hở đem báo cáo tới cho Kiệt: "Thiếu phu nhân đúng là đã mang thai, hơn nữa, là sinh đôi, chúc mừng thiếu gia.”
Kiệt xúc động đến mức muốn ôm cô bay lên không trung, nhưng ngại vì trong bụng có em bé, anh hưng phấn đến lóng ngóng tay chân.
"Bà xã, anh được làm ba!" Kiệt nhẹ nhàng ôm Ngải Tuyết, trong miệng liên tục nỉ non"Cám ơn em, cám ơn em, bà xã.”
"Đại ca, chúc mừng, chúc mừng!”
Trương Thiên đã sớm quên mới vừa rồi bị Ngải Tuyết chỉnh đốn, cũng vì thế mà phấn khởi hẳn, anh còn đang tính toán, thế nào cũng phải kết thông gia với nhà đại ca.
Ngải Tuyết chưa thể tiêu hóa đống tin tức động trời này, cô mang thai, cô đã mang thai, năm năm trước, cô đã biết mình mất thiên chức làm mẹ, không nghĩ tới, năm năm sau, cô không chỉ được tái hợp mà còn được quyền làm mẹ.
Tiểu Kiệt xuất hiện nụ cười hiếm có trên mặt, ngoảnh đầu nhìn Kiệt báo tin vui"Đại ca, chị dâu có thai thật.”
Khoảnh khắc đó, Kiệt chỉ biết đứng bất động tại chỗ, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Thậm chí hốc mắt cũng ươn ướt.
"Đại ca, chúc mừng!”
"Đại ca, anh được lên chức làm ba rồi, chúc mừng.”
"Hèn gì lại tăng cân?” Trên mặt Lãnh Băng cũng vui vẻ thấy rõ, cảm giác được làm mẹ nhất định cô phải thử qua.
"Không, không được, phải đến bệnh viện kiểm tra mới chắc chắn, mau chuẩn bị xe!” Kiệt sợ công dã tràng, sợ chỉ là niềm vui thoáng qua.
Kiệt đánh thức Ngải Tuyết dẫn cô vài bệnh viện.
"Bảo bối, mau đi kiểm tra xem có em bé trong bụng không?” Kiệt chẳng thể chờ đợi nữa chỉ muốn biết đáp án ngay bây giờ, loại cảm giác này, quả thật làm cho người ta sung sướng đến chết.
Cả người Ngải Tuyết đều ở trạng thái lờ mờ.Cô nhớ mình đang ngủ, tại sao lại chạy bệnh viện tới rồi?
"Em bé?”
"Ừ, Tiểu Kiệt nói em mang thai, anh sợ không chắc, nên dẫn em đi kiểm tra thử, ngoan.”
Oanh —
Ngải Tuyết vô thức đặt tay lên bụng, đúng nha, cô đã hơn một tháng chưa có cái kia thế nào cô lại lơ đễnh như vậy.
Trong đầu cô trống rỗng, vội vã đi theo bác sĩ vào phòng khám. Mười phút sau, bác sĩ mặt mày hớn hở đem báo cáo tới cho Kiệt: "Thiếu phu nhân đúng là đã mang thai, hơn nữa, là sinh đôi, chúc mừng thiếu gia.”
Kiệt xúc động đến mức muốn ôm cô bay lên không trung, nhưng ngại vì trong bụng có em bé, anh hưng phấn đến lóng ngóng tay chân.
"Bà xã, anh được làm ba!" Kiệt nhẹ nhàng ôm Ngải Tuyết, trong miệng liên tục nỉ non"Cám ơn em, cám ơn em, bà xã.”
"Đại ca, chúc mừng, chúc mừng!”
Trương Thiên đã sớm quên mới vừa rồi bị Ngải Tuyết chỉnh đốn, cũng vì thế mà phấn khởi hẳn, anh còn đang tính toán, thế nào cũng phải kết thông gia với nhà đại ca.
Ngải Tuyết chưa thể tiêu hóa đống tin tức động trời này, cô mang thai, cô đã mang thai, năm năm trước, cô đã biết mình mất thiên chức làm mẹ, không nghĩ tới, năm năm sau, cô không chỉ được tái hợp mà còn được quyền làm mẹ.
/307
|