Hồ Kỳ đi tới chỗ Trương Thiên nói: "Anh Thiên, mười bình xăng có đủ hay không, không đủ em đi chuẩn bị thêm."
Trương Thiên nhìn về phía Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt cười nói"Chúng ta cũng không phải tới để phóng hỏa, nhiêu đây là đủ rồi." Anh tự tay nhận lấy một bình xăng, móc cái bật lửa ra đốt vào miếng vải đã nhét sẵn trên miệng bình xăng, sau đó ném bình xăng vào trong phòng họp.
Triệu Lộ vốn cho hộ vệ đứng canh gác sẵn ở ngoài cửa phòng ngủ nhằm ngăn cản người Long Hổ bang xông vào, nhưng đột nhiênmột bình xăng bay vào phòng đã dẹp đi suy nghĩ đơn giản của hắn, bình xăng vừa rơi trên mặt đất đã nổ tung mọi thứ bằng thủy tinh trong phòng, những mảnh vỡ vụn của thủy tinh bay tứ tung ra ngoài, bảy tám tên hộ vệ hoảng sợ thét lêncó người thì té ngay xuống đất, người lấy tay che đầu khum xuống đất, có người bị lửa đốt cháy. Không đợi bọn họ phản ứng lại ném thêm mấy bình xăng vào.
Trương Thiên nhận lấy bình xăng trong tay Mộ Dung Kiệt"Đại ca, để em chơi thử một chút xem sao!" Bình xăng thứ hai được ném tiếp vào phòng, cảm giác kia so với ném lựu đạn còn sảng khoái hơn, trên mặt của anh lộ ra một nụ cười đắc ý, cao giọng nói"Triệu Lộ nếu ông không ra ngoài, tôi sợ xăng sẽ đốt chết ông đấy."
Trong phòng họp, mọi người nhìn thấy bình xăng bay vào lần nữa càng hoảng sợ hơn rối rít ôm đầu chạy ra, Triệu Lộ được mấy tên hộ vệ dìu đi ra ngoài.
Mới vừa thoát khỏi cái chết cháy ở trong phòng họp liền bị người của Long Hổ bang đánh chết ở ngoài phòng. Triệu Lộ bị đưa đến trước mặt Trương Thiên, Trương Thiên nhìn sắc mặt tái nhợt của Triệu Lộ khàn giọng nói: "Bang chủ Triệu, thật xin lỗi, vì ông giúp đỡ Phi Vũ gây chiến với Long Hổ bang của chúng tôi chỉ có một con đường chết."
Lời anh nói vừa dứt, Trương Cường kéohai bên lỗ tai của Triệu Nghĩa xuống.
"Đợi một chút!"Mộ Dung Kiệt hừ lạnh.
"Đại ca, nên xử lý thế nào" Trương Thiên hỏi.
"Triệu Lộ! Tiểu Báo ở đâu?"Đây mới là mục đích anh đến đây.
Triệu Lộ ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Mộ Dung Kiệt.
Lời nói không có mạch lạc "Anh. . . . . . Anh là Thiên Long? ?"
Mộ Dung Kiệt híp mắt"Tôi hỏi ông, Tiểu Báo đang ở đâu?"
"Ở đây, ở khu biệt thự Bách Hợp, tôi dẫn các người đến đó, mong các ngươi bỏ qua cho tôi lần này, đừng giết tôi!"Triệu Lộ hoảng sợ đến choáng váng cả người.
"Đi!" Đôi con ngươi của Mộ Dung Kiệt lạnh đến thấu xương.
Không lâu lắm đã tới chỗ biệt thự.
Người của Long Hổ bang thuận lợi đi vào biệt thự không có một trở ngại nào, nếu nói đám hộ vệ nơi đây đã ngủ say thì thật đáng tiếc, vì từ bây giờ họ cũng không còn cơ hội tỉnh lại nữa.
Đi tới cửa phòng ngủ, Mộ Dung Kiệt trực tiếp đạp mạnh cửa ‘ Bành ’
Tiếng động lớn như thế đã đánh thức hai người trong phòng.
Tiểu Báo thấy rõ người tới, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Run lẩy bẩy chỉ Mộ Dung Kiệt "Mày. . . . . . Mày. . . . . ."
Mộ Dung Kiệt trực tiếp móc súng lục ra để ngón tay vào cò súng.
Trương Thiên nhìn về phía Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt cười nói"Chúng ta cũng không phải tới để phóng hỏa, nhiêu đây là đủ rồi." Anh tự tay nhận lấy một bình xăng, móc cái bật lửa ra đốt vào miếng vải đã nhét sẵn trên miệng bình xăng, sau đó ném bình xăng vào trong phòng họp.
Triệu Lộ vốn cho hộ vệ đứng canh gác sẵn ở ngoài cửa phòng ngủ nhằm ngăn cản người Long Hổ bang xông vào, nhưng đột nhiênmột bình xăng bay vào phòng đã dẹp đi suy nghĩ đơn giản của hắn, bình xăng vừa rơi trên mặt đất đã nổ tung mọi thứ bằng thủy tinh trong phòng, những mảnh vỡ vụn của thủy tinh bay tứ tung ra ngoài, bảy tám tên hộ vệ hoảng sợ thét lêncó người thì té ngay xuống đất, người lấy tay che đầu khum xuống đất, có người bị lửa đốt cháy. Không đợi bọn họ phản ứng lại ném thêm mấy bình xăng vào.
Trương Thiên nhận lấy bình xăng trong tay Mộ Dung Kiệt"Đại ca, để em chơi thử một chút xem sao!" Bình xăng thứ hai được ném tiếp vào phòng, cảm giác kia so với ném lựu đạn còn sảng khoái hơn, trên mặt của anh lộ ra một nụ cười đắc ý, cao giọng nói"Triệu Lộ nếu ông không ra ngoài, tôi sợ xăng sẽ đốt chết ông đấy."
Trong phòng họp, mọi người nhìn thấy bình xăng bay vào lần nữa càng hoảng sợ hơn rối rít ôm đầu chạy ra, Triệu Lộ được mấy tên hộ vệ dìu đi ra ngoài.
Mới vừa thoát khỏi cái chết cháy ở trong phòng họp liền bị người của Long Hổ bang đánh chết ở ngoài phòng. Triệu Lộ bị đưa đến trước mặt Trương Thiên, Trương Thiên nhìn sắc mặt tái nhợt của Triệu Lộ khàn giọng nói: "Bang chủ Triệu, thật xin lỗi, vì ông giúp đỡ Phi Vũ gây chiến với Long Hổ bang của chúng tôi chỉ có một con đường chết."
Lời anh nói vừa dứt, Trương Cường kéohai bên lỗ tai của Triệu Nghĩa xuống.
"Đợi một chút!"Mộ Dung Kiệt hừ lạnh.
"Đại ca, nên xử lý thế nào" Trương Thiên hỏi.
"Triệu Lộ! Tiểu Báo ở đâu?"Đây mới là mục đích anh đến đây.
Triệu Lộ ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Mộ Dung Kiệt.
Lời nói không có mạch lạc "Anh. . . . . . Anh là Thiên Long? ?"
Mộ Dung Kiệt híp mắt"Tôi hỏi ông, Tiểu Báo đang ở đâu?"
"Ở đây, ở khu biệt thự Bách Hợp, tôi dẫn các người đến đó, mong các ngươi bỏ qua cho tôi lần này, đừng giết tôi!"Triệu Lộ hoảng sợ đến choáng váng cả người.
"Đi!" Đôi con ngươi của Mộ Dung Kiệt lạnh đến thấu xương.
Không lâu lắm đã tới chỗ biệt thự.
Người của Long Hổ bang thuận lợi đi vào biệt thự không có một trở ngại nào, nếu nói đám hộ vệ nơi đây đã ngủ say thì thật đáng tiếc, vì từ bây giờ họ cũng không còn cơ hội tỉnh lại nữa.
Đi tới cửa phòng ngủ, Mộ Dung Kiệt trực tiếp đạp mạnh cửa ‘ Bành ’
Tiếng động lớn như thế đã đánh thức hai người trong phòng.
Tiểu Báo thấy rõ người tới, sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Run lẩy bẩy chỉ Mộ Dung Kiệt "Mày. . . . . . Mày. . . . . ."
Mộ Dung Kiệt trực tiếp móc súng lục ra để ngón tay vào cò súng.
/307
|