"Ngải Tuyết và Thủy Nhan vào vệ sinh nãy giờ sao còn chưa ra nữa?" Lam Tịch Ảnh nhìn chằm chằm vào nhà vệ sinh cách đó không xa, trong lòng nói thầm.
Hai người bọn họ ngồi ở đây một mình có chút nhàm chán.
Ánh mắt Lam Tịch Ảnh thỉnh thoảng nhìn sang Tử Hiên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mân mê.
Đặc điểm của Tử Hiên, đó là không bao giờ biết dỗ dành phụ nữ.
"Ôi trời, ở cái nơi tồi tàn này, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có!" Khách qua đường đi ngang chửi mắng.
"Có mà, mặc dù không phải là bậc nhất gì, nhưng nếu để du khách giải quyết nhu cầu cũng không cần khóa trái cửa vậy chứ!" Người qua đường bên cạnh bất mãn nói.
"Mới vừa rồi tôi nhìn thấy một đám người ăn mặc rất đẹp, bọn họ khí thế rất hung hăng, nhất định là họ đã vào đó!"
"Đi thì đi, làm gì khóa trái cửa a!" Người đi đường nghi ngờ nói
"Sao đần thế, nhìn dáng vẻ, nhất định là đánh nhau, mà trước khi họ tiến vào còn có hai cô gái vô trước, ôi. . . . . ." Người qua đường cần giải quyết mà gấp gáp thở ra hơi.
Tử Hiên vừa ăn vừa nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
Chân mày cau lại, nhất định là Ngải Tuyết gặp chuyện.
Cô đã mang thai còn chạy lung tung như vậy.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy đi đến nhà vệ sinh nữ bên kia.
Lam Tịch Ảnh mới vừa ăn thức ăn vào trong miệng nghe lời họ nói cũng kinh sợ nghẹn ở họng.
Ngải Tuyết bị đám người đó quanh quẩn có chút đuối sức.
Nếu không phải vì lo lắng đến bảo bảo thì mấy người này, sao có thể là đối thủ của cô.
Một người trong đám bọn họ đó nhìn Ngải Tuyết khẩn trương vì đứa bé, nở nụ cười nham hiểm.
Thừa dịp Ngải Tuyết ứng phó với mấy chị em của mình, cô tung một cước đạp Ngải Tuyết
"A ~~" Ngải Tuyết sợ hãi kêu, sắc môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Ôm bụng ngã trên mặt đất, một dòng nước ấm áp chảy từ bên đùi xuống.
Gian nan liếc nhìn, da đầu một hồi tê dại, đã hôn mê.
"Chảy máu, có phải sảy thai không, làm sao bây giờ?" Thượng Quan Tử Uyển nhìn phía dưới của Ngải Tuyết không ngừng chảy máu, toàn thân cô phát run.
Người phụ nữ đạp Ngải Tuyết cho là Thượng Quan Tử Uyển muốn cô mất đi đứa bé này.
Dương dương đắc ý chạy lên tranh công.
"Đại tỷ, em đã đạp ả ta một cước, chị xem. . . . . ." Còn chưa nói hết, một tiếng thanh thúy vang lên.
‘Chát…’ Một bạt tay sượng cả mặt.
Thượng Quan Tử Uyển ác độc nhìn chằm cô gái đang cả kinh kia, hận không thể giết cô ta chết đi.
"Ai cho cô đạp cô ta như thế? Cô có biết hậu quả cô gánh là gì không? Cô chán sống rồi sao?" Thượng Quan Tử Uyển tức giận như muốn nuốt sống cô ta, người phụ nữ đó sợ tới mức lui về phía sau.
Tử Hiên chạy tới cửa nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy Ngải Tuyết sanh non, tròng mắt lạnh hơn cả băng.
Hai người bọn họ ngồi ở đây một mình có chút nhàm chán.
Ánh mắt Lam Tịch Ảnh thỉnh thoảng nhìn sang Tử Hiên, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mân mê.
Đặc điểm của Tử Hiên, đó là không bao giờ biết dỗ dành phụ nữ.
"Ôi trời, ở cái nơi tồi tàn này, ngay cả nhà vệ sinh cũng không có!" Khách qua đường đi ngang chửi mắng.
"Có mà, mặc dù không phải là bậc nhất gì, nhưng nếu để du khách giải quyết nhu cầu cũng không cần khóa trái cửa vậy chứ!" Người qua đường bên cạnh bất mãn nói.
"Mới vừa rồi tôi nhìn thấy một đám người ăn mặc rất đẹp, bọn họ khí thế rất hung hăng, nhất định là họ đã vào đó!"
"Đi thì đi, làm gì khóa trái cửa a!" Người đi đường nghi ngờ nói
"Sao đần thế, nhìn dáng vẻ, nhất định là đánh nhau, mà trước khi họ tiến vào còn có hai cô gái vô trước, ôi. . . . . ." Người qua đường cần giải quyết mà gấp gáp thở ra hơi.
Tử Hiên vừa ăn vừa nghe cuộc đối thoại của bọn họ.
Chân mày cau lại, nhất định là Ngải Tuyết gặp chuyện.
Cô đã mang thai còn chạy lung tung như vậy.
Ánh mắt của anh lạnh lẽo, nhanh chóng đứng dậy đi đến nhà vệ sinh nữ bên kia.
Lam Tịch Ảnh mới vừa ăn thức ăn vào trong miệng nghe lời họ nói cũng kinh sợ nghẹn ở họng.
Ngải Tuyết bị đám người đó quanh quẩn có chút đuối sức.
Nếu không phải vì lo lắng đến bảo bảo thì mấy người này, sao có thể là đối thủ của cô.
Một người trong đám bọn họ đó nhìn Ngải Tuyết khẩn trương vì đứa bé, nở nụ cười nham hiểm.
Thừa dịp Ngải Tuyết ứng phó với mấy chị em của mình, cô tung một cước đạp Ngải Tuyết
"A ~~" Ngải Tuyết sợ hãi kêu, sắc môi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.
Ôm bụng ngã trên mặt đất, một dòng nước ấm áp chảy từ bên đùi xuống.
Gian nan liếc nhìn, da đầu một hồi tê dại, đã hôn mê.
"Chảy máu, có phải sảy thai không, làm sao bây giờ?" Thượng Quan Tử Uyển nhìn phía dưới của Ngải Tuyết không ngừng chảy máu, toàn thân cô phát run.
Người phụ nữ đạp Ngải Tuyết cho là Thượng Quan Tử Uyển muốn cô mất đi đứa bé này.
Dương dương đắc ý chạy lên tranh công.
"Đại tỷ, em đã đạp ả ta một cước, chị xem. . . . . ." Còn chưa nói hết, một tiếng thanh thúy vang lên.
‘Chát…’ Một bạt tay sượng cả mặt.
Thượng Quan Tử Uyển ác độc nhìn chằm cô gái đang cả kinh kia, hận không thể giết cô ta chết đi.
"Ai cho cô đạp cô ta như thế? Cô có biết hậu quả cô gánh là gì không? Cô chán sống rồi sao?" Thượng Quan Tử Uyển tức giận như muốn nuốt sống cô ta, người phụ nữ đó sợ tới mức lui về phía sau.
Tử Hiên chạy tới cửa nhà vệ sinh, chỉ nghe thấy Ngải Tuyết sanh non, tròng mắt lạnh hơn cả băng.
/307
|