Thượng Quan Tử Uyển lảo đảo một cái, rồi ngã xuống thềm đá.
Tử Hiên không biết lấy từ đâu ra một con dao.
Không biết thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp đâm xuống.
Mọi người xung quanh thấy tình huống như vậy không nói nên lời chỉ biết trợn trắng mắt.
Thượng Quan Tử Uyển nhìn con dao đâm vào giữa hai ngón tay.
Không nói hai lời, trực tiếp ngất đi.
Tử Hiên khinh thường nhìn Thượng Quan Tử Uyển kinh sợ mà bất tỉnh.
Quay đầu, đôi mắt xếch híp lại, thản nhiên lướt qua những người ở đó, không nói câu nào trước hành động của mình.
Những người chứng kiến tại đó chỉ biết run chân và cắn môi.
Nếu như cho họ lựa chọn lại lần nữa, họ thề nhất định sẽ không bao giờ trêu chọc tới Ngải Tuyết.
«Mấy ngươi tốt nhất nên đi cầu nguyện cho bản thân, nếu như người phụ nữ bên trong có xảy ra chút sơ xuất gì, các người chuẩn bị làm mồi cho cá mập!" Tử Hiên tuyệt đối không phải đang hù dọa họ, về năng lực này, anh có thể làm được mà không cần chịu trách nhiệm gì.
Bọn họ nhìn chăm chú đèn cấp cứu vẫn sáng không có dấu hiệu tắt, trong lòng thống khổ không thể tả.
Thời gian trôi như giết chết từng tế bào con người, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Viện trưởng lau mồ hôi trán đi ra.
«Như thế nào?" Tử Hiên và Lam Tịch Ảnh vội vàng chạy tới hỏi.
Bác sĩ thở dài một cái, chậm rãi nói ra mấy chữ «Xin lỗi, đứa bé không giữ được!"
Lam Tịch Ảnh cả kinh lui về phía sau một bước.
Tử Hiên nhướng mày, không nhịn gào thét lên.
«Cái gì mà không giữ được ? Các người là lũ vô dụng, bất tài. Các người không phải là bác sĩ giỏi nhất thế giời sao? Làm sao lại không có giữ được đứa bé? A !" Tử Hiên lửa giận tăng ngùn ngụt, hận không thể đem cả bệnh viện này dở bỏ ngay lập tức.
Cơn giận dữ của Tử Hiên làm ông muốn rời đi cũng khó.
Thật ra thì ông còn một câu chưa nói, sợ rằng cô gái bên trong không còn khả năng sinh sản nửa.
Nhưng nhìn Tử Hiên đang giận dữ đến mất lí trí như vậy, ông không dại dột gì nói ra.
Bác sĩ như ông đây bị cơn giận lây của bọn họ mà giảm đi tuổi thọ của mình.
Cô gái trong đó cứ hai ngày ba bữa lại chạy vô bệnh viện.
Mỗi lần tới đều dọa ông muốn chết đi sống lại.
Sớm muộn gì cũng có ngày ông mắc phải chứng bệnh tâm lí.
Hôm nay rất may là thiếu gia Mộ Dung không đến.
Nếu không anh đã đem bệnh viện này dỡ bỏ ngay lập tức mất.
«Đinh linh linh. . . . . . Đinh linh linh. . . . . . !" , Điện thoại Tử Hiên không thích hợp vang lên.
«Alo . . . . ." Lửa giận vẫn không giảm qua giọng nói lớn tiếng đó.
«Cái gì ? Anh nói lại lần nữa tôi nghe xem! . . . . . . Khốn khiếp, tôi lập tức tới ngay !" Khó chịu tắt điện thoại.
Nói với Lam Tịch Ảnh đang khóc ròng «Chăm sóc tốt cho Ngải Tuyết, có chuyện gọi điện thoại cho tôi!" .
Vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Xe chạy điên cuồng tới bệnh viện tư nhân của Long Hổ bang, gương mặt lạnh lùng chạy thẳng tới phòng săn sóc đặc biệt.
Tử Hiên không biết lấy từ đâu ra một con dao.
Không biết thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp đâm xuống.
Mọi người xung quanh thấy tình huống như vậy không nói nên lời chỉ biết trợn trắng mắt.
Thượng Quan Tử Uyển nhìn con dao đâm vào giữa hai ngón tay.
Không nói hai lời, trực tiếp ngất đi.
Tử Hiên khinh thường nhìn Thượng Quan Tử Uyển kinh sợ mà bất tỉnh.
Quay đầu, đôi mắt xếch híp lại, thản nhiên lướt qua những người ở đó, không nói câu nào trước hành động của mình.
Những người chứng kiến tại đó chỉ biết run chân và cắn môi.
Nếu như cho họ lựa chọn lại lần nữa, họ thề nhất định sẽ không bao giờ trêu chọc tới Ngải Tuyết.
«Mấy ngươi tốt nhất nên đi cầu nguyện cho bản thân, nếu như người phụ nữ bên trong có xảy ra chút sơ xuất gì, các người chuẩn bị làm mồi cho cá mập!" Tử Hiên tuyệt đối không phải đang hù dọa họ, về năng lực này, anh có thể làm được mà không cần chịu trách nhiệm gì.
Bọn họ nhìn chăm chú đèn cấp cứu vẫn sáng không có dấu hiệu tắt, trong lòng thống khổ không thể tả.
Thời gian trôi như giết chết từng tế bào con người, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.
Viện trưởng lau mồ hôi trán đi ra.
«Như thế nào?" Tử Hiên và Lam Tịch Ảnh vội vàng chạy tới hỏi.
Bác sĩ thở dài một cái, chậm rãi nói ra mấy chữ «Xin lỗi, đứa bé không giữ được!"
Lam Tịch Ảnh cả kinh lui về phía sau một bước.
Tử Hiên nhướng mày, không nhịn gào thét lên.
«Cái gì mà không giữ được ? Các người là lũ vô dụng, bất tài. Các người không phải là bác sĩ giỏi nhất thế giời sao? Làm sao lại không có giữ được đứa bé? A !" Tử Hiên lửa giận tăng ngùn ngụt, hận không thể đem cả bệnh viện này dở bỏ ngay lập tức.
Cơn giận dữ của Tử Hiên làm ông muốn rời đi cũng khó.
Thật ra thì ông còn một câu chưa nói, sợ rằng cô gái bên trong không còn khả năng sinh sản nửa.
Nhưng nhìn Tử Hiên đang giận dữ đến mất lí trí như vậy, ông không dại dột gì nói ra.
Bác sĩ như ông đây bị cơn giận lây của bọn họ mà giảm đi tuổi thọ của mình.
Cô gái trong đó cứ hai ngày ba bữa lại chạy vô bệnh viện.
Mỗi lần tới đều dọa ông muốn chết đi sống lại.
Sớm muộn gì cũng có ngày ông mắc phải chứng bệnh tâm lí.
Hôm nay rất may là thiếu gia Mộ Dung không đến.
Nếu không anh đã đem bệnh viện này dỡ bỏ ngay lập tức mất.
«Đinh linh linh. . . . . . Đinh linh linh. . . . . . !" , Điện thoại Tử Hiên không thích hợp vang lên.
«Alo . . . . ." Lửa giận vẫn không giảm qua giọng nói lớn tiếng đó.
«Cái gì ? Anh nói lại lần nữa tôi nghe xem! . . . . . . Khốn khiếp, tôi lập tức tới ngay !" Khó chịu tắt điện thoại.
Nói với Lam Tịch Ảnh đang khóc ròng «Chăm sóc tốt cho Ngải Tuyết, có chuyện gọi điện thoại cho tôi!" .
Vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Xe chạy điên cuồng tới bệnh viện tư nhân của Long Hổ bang, gương mặt lạnh lùng chạy thẳng tới phòng săn sóc đặc biệt.
/307
|