Ngải Tuyết nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh dù chỉ một cái.
Cô càng thờ ơ như vậy, càng làm Mộ Dung Kiệt không từ bỏ ý định trêu đùa cô.
"Kiệt, anh xem là ai kìa?" Ngải Tuyết giống như phát hiện chuyện lạ, chỉ thấy một đầu tóc bù xù, quần áo xốch xếch, thậm chí ngay cả giầy cũng không mang.
Người phụ nữ ấy ngồi bên lề đường, cả người run lẩy bẩy, bộ dáng đáng thương vô cùng, thoạt nhìn sao lại giống Thượng Quan Tử Uyển?
Mộ Dung Kiệt liếc nhìn theo tay của cô, sau đó là tiếng hừ lạnh, hơi thở lạnh lẽo phun trào.
"Là ả tiện nhân đó!" Chợt đạp thắng xe, sải bước đi xuống, Ngải Tuyết theo sát phía sau, nhìn thấy rõ người đó cả người tức giận phát run nói.
Xông tới trực tiếp giơ tay lên "Thượng Quan Tử Uyển, trả con cho tôi!" .
Thượng Quan Tử Uyển bị một cái tát bất ngờ, tức giận ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy lửa giận của Ngải Tuyết, đầu tiên là kinh ngạc một lúc, sau đó trên mặt đầy sự oán hận và nham hiểm!
Lập tức đứng lên, ánh nhìn độc ác, tay chỉ vào Ngải Tuyết "Là người đàn bà dơ bẩn như cô đã đem tôi trở thành bộ dạng như thế này, còn dám xuất hiện trước mặt tôi!".
Mặt Mộ Dung Kiệt tối sầm, ‘Bụp…’ một cái đánh đã làm rớt ngón tay đang chỉ Ngải Tuyết, đánh một quyền vào bụng Thượng Quan Tử Uyển "Lá gan cô vẫn không nhỏ? Dám đưa tay chỉ người phụ nữ của tôi!"
Thượng Quan Tử Uyển lảo đảo té xuống đất, răng và môi đều phát run.
Xung quanh nhiều người đi qua đi lại, bắt đầu bàn tán chỉ trỏ.
"Cô xem, sao người đàn ông này lại đánh cô gái kia."
"Thật không có đạo đức, còn có người phụ nữ bên cạnh anh ta nữa, nhìn rất yếu ớt lại không nghĩ tới cũng xuống tay đánh cô gái đó!" .
Thượng Quan Tử Uyển nhìn thấy những người đi đường đều đồng cảm với mình, lá gan lớn ra không ít.
Hai mắt lưng tròng, miệng kiên quyết nói "Ngải Tuyết, tôi nói rồi tôi không có giành Kiệt với cô, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Hiện tại, cái gì tôi cũng không còn, cô không nhìn thấy sao? Cô còn không chịu bỏ qua cho tôi, các người muốn tôi nhục nhã đến mức nào nữa?".
Con ngươi Mộ Dung Kiệt lạnh như băng, quả đấm vang dội thật mạnh, anh thề, chỉ cần người phụ nữ này nói thêm một chữ nữa, Mộ Dung Kiệt anh bảo đảm để cô chết ngay tại chỗ này!
"Thì ra là vì người đàn ông này, khốn khiếp thật!"
"Đúng vậy, cô nhìn đi, người đàn ông này trừ diện mạo đẹp trai, còn có cái gì chứ? Thật không hiểu nổi hai người phụ nữ này, vì người đàn ông như vậy mà tranh đấu nhau, đáng giá sao?".
"Còn có tiền nữa đấy, không nhìn thấy chiếc Ferrari phiên bản có hạn đậu bên đường sao?"
"Thôi đi, vậy là thiếu gia nhà giàu lắm tiền rồi!" Một tên con trai khác thái độ khinh thường.
Cô càng thờ ơ như vậy, càng làm Mộ Dung Kiệt không từ bỏ ý định trêu đùa cô.
"Kiệt, anh xem là ai kìa?" Ngải Tuyết giống như phát hiện chuyện lạ, chỉ thấy một đầu tóc bù xù, quần áo xốch xếch, thậm chí ngay cả giầy cũng không mang.
Người phụ nữ ấy ngồi bên lề đường, cả người run lẩy bẩy, bộ dáng đáng thương vô cùng, thoạt nhìn sao lại giống Thượng Quan Tử Uyển?
Mộ Dung Kiệt liếc nhìn theo tay của cô, sau đó là tiếng hừ lạnh, hơi thở lạnh lẽo phun trào.
"Là ả tiện nhân đó!" Chợt đạp thắng xe, sải bước đi xuống, Ngải Tuyết theo sát phía sau, nhìn thấy rõ người đó cả người tức giận phát run nói.
Xông tới trực tiếp giơ tay lên "Thượng Quan Tử Uyển, trả con cho tôi!" .
Thượng Quan Tử Uyển bị một cái tát bất ngờ, tức giận ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy lửa giận của Ngải Tuyết, đầu tiên là kinh ngạc một lúc, sau đó trên mặt đầy sự oán hận và nham hiểm!
Lập tức đứng lên, ánh nhìn độc ác, tay chỉ vào Ngải Tuyết "Là người đàn bà dơ bẩn như cô đã đem tôi trở thành bộ dạng như thế này, còn dám xuất hiện trước mặt tôi!".
Mặt Mộ Dung Kiệt tối sầm, ‘Bụp…’ một cái đánh đã làm rớt ngón tay đang chỉ Ngải Tuyết, đánh một quyền vào bụng Thượng Quan Tử Uyển "Lá gan cô vẫn không nhỏ? Dám đưa tay chỉ người phụ nữ của tôi!"
Thượng Quan Tử Uyển lảo đảo té xuống đất, răng và môi đều phát run.
Xung quanh nhiều người đi qua đi lại, bắt đầu bàn tán chỉ trỏ.
"Cô xem, sao người đàn ông này lại đánh cô gái kia."
"Thật không có đạo đức, còn có người phụ nữ bên cạnh anh ta nữa, nhìn rất yếu ớt lại không nghĩ tới cũng xuống tay đánh cô gái đó!" .
Thượng Quan Tử Uyển nhìn thấy những người đi đường đều đồng cảm với mình, lá gan lớn ra không ít.
Hai mắt lưng tròng, miệng kiên quyết nói "Ngải Tuyết, tôi nói rồi tôi không có giành Kiệt với cô, sao cô lại đối xử với tôi như vậy? Hiện tại, cái gì tôi cũng không còn, cô không nhìn thấy sao? Cô còn không chịu bỏ qua cho tôi, các người muốn tôi nhục nhã đến mức nào nữa?".
Con ngươi Mộ Dung Kiệt lạnh như băng, quả đấm vang dội thật mạnh, anh thề, chỉ cần người phụ nữ này nói thêm một chữ nữa, Mộ Dung Kiệt anh bảo đảm để cô chết ngay tại chỗ này!
"Thì ra là vì người đàn ông này, khốn khiếp thật!"
"Đúng vậy, cô nhìn đi, người đàn ông này trừ diện mạo đẹp trai, còn có cái gì chứ? Thật không hiểu nổi hai người phụ nữ này, vì người đàn ông như vậy mà tranh đấu nhau, đáng giá sao?".
"Còn có tiền nữa đấy, không nhìn thấy chiếc Ferrari phiên bản có hạn đậu bên đường sao?"
"Thôi đi, vậy là thiếu gia nhà giàu lắm tiền rồi!" Một tên con trai khác thái độ khinh thường.
/307
|