Mộ Dung Kiệt kéo cô lại "Bảo bối, chuyện này không cần em nhúng tay vào!"
Ngải Tuyết lập tức ngậm chặt miệng, yên lặng rúc vào trong ngực Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt không có dấu hiệu buông tha, ngay tức khắc liền có mười mấy người mặc áo khoác đen trên tay có mấy loại dụng cụ tra tấn.
Nhóm người đó sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bọn họ biết sai rồi.
Nếu như cho bọn họ thêm một lần lựa chọn, họ thề có đánh chết cũng không dám nói lung tung, bữa bãi như vậy.
Mộ Dung Kiệt cúi đầu hôn lên gương mặt hồng hào của Ngải Tuyết.
Ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tử Mặc.
Tử Mặc lập tức hiểu ý gật đầu, "Tự chọn một cái đi, nếu không, liền để cho người của tôi tùy ý lựa chọn, nhưng nói trước bọn họ ra tay không hề nhẹ a!"
Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái "Một phút suy nghĩ cân nhắc!" .
Ngải Tuyết giương mắt lạnh lùng liếc Mộ Dung Kiệt, đưa tay lôi kéo cổ áo của anh.
"Bảo bối, sao vậy?" Sắc mặt Mộ Dung Kiệt dịu dàng xuống. Nhìn Ngải Tuyết cười yếu ớt.
Ngải Tuyết cắn môi, đôi mắt khẽ chớp "Đừng làm vậy, có được không? Bọn họ cũng không phải cố ý! Anh ngẫm lại xem, bọn họ cũng không biết chuyện giữa chúng ta và Thượng Quan Tử Uyển, nếu như đổi lại là em, em cũng sẽ nói thôi, đừng có như vậy mà?" .
Ánh mắt đám người phía dưới tuyệt vọng vô cùng nhưng nghe lời cô vừa nói như xuất hiện một tia sức sống, đưa mắt đến Ngải Tuyết tỏ ra cảm kích.
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên nụ cười lạnh khát máu "Không được, chuyện này anh đã quyết định thì không thể thay đổi, anh đưa em đi nghĩ ngơi một chút!"
Không đợi Ngải Tuyết có phản ứng gì, ôm lấy cô đi đến phòng ngủ.
Ngải Tuyết dùng sức giãy giụa, "Kiệt, van xin anh, thả bọn họ đi! Coi như nể mặt em có được không, !" Suy ngẫm một chút, bọn họ thật đáng thương.
Khi đụng phải tên ác ma Mộ Dung Kiệt này!
Mộ Dung Kiệt dứt khoát cõng cô trên vai, giơ tay lên hung hăng vỗ vào mông Ngải Tuyết "Em an phận một chút đi!" .
Ngải Tuyết vì đau nên kêu lên, hai tay không ngừng kéo tóc Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt khẽ chau mày, hai ba bước đã đi tới phòng nghỉ, "Em muốn mưu sát chồng a!" .
Ngải Tuyết uất ức nháy mắt, cứ lẩm bẩm mãi một câu nói "Anh thả bọn họ được không?"
Mộ Dung Kiệt không nhịn được nhíu mày, bất đắc dĩ lườm Ngải Tuyết một cái.
"Việc em cần làm lúc này là ngủ một giấc thật ngon còn chuyện khác em không cần lo! Ngoan đi!" Nói xong xoay người đi tới cửa!
"Ông xã! ! !" Ngải Tuyết cắn răng, dùng cách này thử xem sao!
Quả nhiên, toàn thân Mộ Dung Kiệt bất động tại chỗ, không dám tin quay đầu lại nhìn Ngải Tuyết.
Ngải Tuyết lập tức ngậm chặt miệng, yên lặng rúc vào trong ngực Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt không có dấu hiệu buông tha, ngay tức khắc liền có mười mấy người mặc áo khoác đen trên tay có mấy loại dụng cụ tra tấn.
Nhóm người đó sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, bọn họ biết sai rồi.
Nếu như cho bọn họ thêm một lần lựa chọn, họ thề có đánh chết cũng không dám nói lung tung, bữa bãi như vậy.
Mộ Dung Kiệt cúi đầu hôn lên gương mặt hồng hào của Ngải Tuyết.
Ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tử Mặc.
Tử Mặc lập tức hiểu ý gật đầu, "Tự chọn một cái đi, nếu không, liền để cho người của tôi tùy ý lựa chọn, nhưng nói trước bọn họ ra tay không hề nhẹ a!"
Giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái "Một phút suy nghĩ cân nhắc!" .
Ngải Tuyết giương mắt lạnh lùng liếc Mộ Dung Kiệt, đưa tay lôi kéo cổ áo của anh.
"Bảo bối, sao vậy?" Sắc mặt Mộ Dung Kiệt dịu dàng xuống. Nhìn Ngải Tuyết cười yếu ớt.
Ngải Tuyết cắn môi, đôi mắt khẽ chớp "Đừng làm vậy, có được không? Bọn họ cũng không phải cố ý! Anh ngẫm lại xem, bọn họ cũng không biết chuyện giữa chúng ta và Thượng Quan Tử Uyển, nếu như đổi lại là em, em cũng sẽ nói thôi, đừng có như vậy mà?" .
Ánh mắt đám người phía dưới tuyệt vọng vô cùng nhưng nghe lời cô vừa nói như xuất hiện một tia sức sống, đưa mắt đến Ngải Tuyết tỏ ra cảm kích.
Khóe miệng Mộ Dung Kiệt nâng lên nụ cười lạnh khát máu "Không được, chuyện này anh đã quyết định thì không thể thay đổi, anh đưa em đi nghĩ ngơi một chút!"
Không đợi Ngải Tuyết có phản ứng gì, ôm lấy cô đi đến phòng ngủ.
Ngải Tuyết dùng sức giãy giụa, "Kiệt, van xin anh, thả bọn họ đi! Coi như nể mặt em có được không, !" Suy ngẫm một chút, bọn họ thật đáng thương.
Khi đụng phải tên ác ma Mộ Dung Kiệt này!
Mộ Dung Kiệt dứt khoát cõng cô trên vai, giơ tay lên hung hăng vỗ vào mông Ngải Tuyết "Em an phận một chút đi!" .
Ngải Tuyết vì đau nên kêu lên, hai tay không ngừng kéo tóc Mộ Dung Kiệt.
Mộ Dung Kiệt khẽ chau mày, hai ba bước đã đi tới phòng nghỉ, "Em muốn mưu sát chồng a!" .
Ngải Tuyết uất ức nháy mắt, cứ lẩm bẩm mãi một câu nói "Anh thả bọn họ được không?"
Mộ Dung Kiệt không nhịn được nhíu mày, bất đắc dĩ lườm Ngải Tuyết một cái.
"Việc em cần làm lúc này là ngủ một giấc thật ngon còn chuyện khác em không cần lo! Ngoan đi!" Nói xong xoay người đi tới cửa!
"Ông xã! ! !" Ngải Tuyết cắn răng, dùng cách này thử xem sao!
Quả nhiên, toàn thân Mộ Dung Kiệt bất động tại chỗ, không dám tin quay đầu lại nhìn Ngải Tuyết.
/307
|