Tình Yêu Cấm Loạn

Chương 57: Oán ngàn năm, tổn thương tình cảm

/59


Bước chân bồng bềnh, thân hình lay động, mái tóc đen như mực tung bay trong gió. Môi hơi nhếch, chứa một chút ý cười, đôi mắt sáng như sao lại thâm như biển xanh. Hai tay nắm chặt, máu theo kẽ tay nhỏ từng giọt từng giọt trên áo, tạo thành từng đóa hoa đỏ tươi nở rộ. Cười ra tiếng, ngửa mặt cười điên cuồng, hoa rơi lá rụng phủ lên người, người, vô lực ngã trên đất.

Thanh Vũ...Thanh Vũ...Thanh Vũ...Hai tay Thương Phượng Vũ xuyên qua người Mộc Thanh Vũ, linh hồn vô lực, lên tiếng kêu gào.

Nhưng người trên đất lại không có chút phản ứng nào, không nhúc nhích. Cứ nằm nghiêng như thế, nguyên thần trên trán nảy lên, đã có dấu hiện ma nhập.

Thanh Vũ, chàng tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh đi, Thanh Vũ, Thanh Vũ, Thanh Vũ, đã kêu tới tê tâm liệt phế.

Nhưng người trên đất vẫn không nhúc nhích, nguyên thần nảy lên.

Ngay lúc Thương Phượng Vũ phát điên thì bóng dáng Ngạch Tử Mộc xuất hiện. Chỉ thấy hắn ôm Mộc Thanh Vũ trên đất lên, bóng người lóe lên, biến mất tại chỗ.

Thương Phượng Vũ theo sát.

Thanh Vũ uyển, gió thổi qua rừng trúc, lá cây xanh biếc lay động xào xạc.

Bên trong, Ngạch Tử Mộc và Thương Viêm một tả một hữu, dùng hết toàn lực vận công hành khí chữa trị tổn thương trong linh hồn cho Mộc Thanh Vũ.

Trong mắt đầy lo lắng bồng bềnh ở một bên, Thương Phượng Vũ hận không thể tới Phượng Vũ uyển giết kiếp trước kia của mình, khiến nàng ta không thể ba lần bảy lượt tổn thương người trên giường. Ý nghĩ này hiện lên khiến mặt Thương Phượng Vũ ngẩn ra. Giết kiếp trước? Kiếp trước là ai? Tất cả tất cả còn không phải tự nàng tạo thành ư?

Hồn phiêu đãng, như bị một kích nặng nề, tay Thương Phượng Vũ che trên ngực, rơi xuống mép giường.

Thu công điều khí, sắc mặt Ngạch Tử Mộc tái nhợt, nói một câu với Thương Viêm, "Viêm, huynh đi gọi Phó Linh tới đây, bảo nàng điều trị cho hậu chủ thật tốt. Ta chờ các huynh ở đây."

"Ừ." Thương Viêm nói ngắn gọn một chữ, nhảy xuống giường, biến mất ngay lập tức.

Nhìn Mộc Thanh Vũ bất tỉnh nhân sự trên giường, Ngạch Tử Mộc thầm than: "Sớm biết như thế thì cớ gì lúc trước lại làm vậy? Yêu thì yêu thuần túy, không biết yêu là gì thì đừng lấy cớ, hy vọng huynh trải qua trắc trở lần này thì có thể hiểu rõ vài chuyện, như vậy, các huynh mới có thể ở bên nhau cả đời."

Nhưng Mộc Thanh Vũ không nghe được, hồn phách của hắn còn đang chìm nổi trong mê man, không tìm ra phương hướng, không phân biệt được đâu là tây đâu là đông.

Nghe thấy lời Ngạch Tử Mộc, ngực Thương Phượng Vũ lại càng đau hơn, đau tới mức linh hồn run rẩy, run lên cầm cập, nỉ non: Yêu đơn thuần, yêu không giữ lại chút nào, yêu không hối hận.

Thương Phượng Ngôn để lại một vệt màu tươi đẹp, vẻ mặt thâm tình vô hối, hồn phi phách tán trong lòng.

Bạch Mặc cười dịu dàng ẩn tình, cười rồi biến mất trước mặt.

Thương Thiên Vũ cố chấp điên cuồng bất lực, vì để lại chút nhớ nhung cho nàng mà nhảy xuống vực Đoạn Hồn, không có kiếp sau.

Mặt Ngạch Thiên Dương bi thống, vứt bỏ tất cả, bóp méo luân hồi, không thấy bóng dáng, không rõ sinh tử.

Yêu, yêu, yêu, yêu là gì? Nhìn hết kiếp trước kiếp này, Thương Phượng Vũ thì thầm tự hỏi.

Nếu yêu Mộc Thanh Vũ, sao mình không thể cho chàng thêm chút tín nhiệm? Tổn thương lòng của chàng, khiến chàng sống cô độc ngàn năm, chờ đợi ngàn năm, trông coi ngàn năm, nhưng mình chẳng những không cho chàng hạnh phúc mà lại còn làm tổn thương lòng chàng...

Không yêu Mộc Thanh Liên? Vậy sao khi mình nhìn thấy tóc chàng bạc phơ, vẻ mặt sáng rực thì lại đau? Đau tận xương, nhập vào áu, dung vào hồn, không loại bỏ được.

Bạch Mặc, nam tử vốn có thể tiêu dao vui vẻ, chỉ vì một khắc tùy hứng của mình mà cắt đứt tất cả đường lui, tất cả hạnh phúc của chàng, đặt lời tiên tri hư hư thực thực, hồn phách luân hồi liên tiếp, chỉ vì bảo vệ bình an cho mình...Yêu? Không yêu? Sao có thể nói rõ chỉ trong vài chữ?

Phượng Ngôn, thời thời khắc khắc đau đớn. Cho tới bây giờ chàng chưa từng đòi hỏi gì, chỉ biết trả giá, trả giá, trả giá, tới cuối cùng, lúc hồn phi phách tán vẫn cười không oán không hối hận...Cười...Cười...Cười...Chỉ một chữ yêu không đủ để biểu đạt tình cảm của chàng!!

Thấy Mộc Thanh Vũ trên giường như không có linh hồn, Thương Phượng Vũ nằm sấp bên giường, trong mắt lại rơi hồn lệ, vô hình chảy xuống, biến mất không thấy đâu, phảng phất như chưa bao giờ chảy ra.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, Phó Linh và Thương Viêm một trước một sau đi vào.

Thẳng tới bên giường, Phó Linh xem qua Mộc Thanh Vũ một chút thì nói một câu, đẻ hai người bọn họ đi xuống điều tức, chỉ để lại mình nàng ở đây là được.

Hai người đều biết Phó Linh biết rõ pháp thuật và thuốc dùng để điều dưỡng thân thể nên không nói hai lời mà đi ra ngoài, tự đi điều trị công lực không còn cân bằng.

Mắt thấy bọn họ rời đi, không cảm giác thấy bất cứ hơi thở lạ nào trong Thanh Vũ uyển, Phó Linh vẫy tay tạo ra một cái kết giới, sau đó cúi người ghé vào trước ngực Mộc Thanh Vũ, dịu dàng thì thầm: "Thanh Vũ ca ca, vì sao chàng không thương Linh Nhi? Linh Nhi ở bên cạnh chàng ngàn năm, yêu chàng ngàn năm, vậy mà chàng chỉ luân hồi ở phàm trần vài kiếp đã để tâm tới người nọ một cách cuồng dại không hối hận như thế. Chàng bảo Linh Nhi phải làm sao đây? Vốn tưởng rằng Minh Cửu Phượng kia đi rồi thì nhất định chàng sẽ không còn không đếm xỉa gì đến ta như vậy nữa, nhưng chàng lại từ chối tình yêu của Linh Nhi tàn nhẫn như vậy. Nhưng không soa," nở nụ cười ngốc nghếch, "Linh Nhi yêu chàng, chàng chỉ có thể là của mình Linh Nhi. Ngoài Linh Nhi, ai cũng không thể có được chàng.

Nghe nàng nói như vậy, nhìn vẻ mặt âm lãnh của nàng, Thương Phượng Vũ quơ hai tay, định kéo nàng ra nhưng kết quả không cần nghĩ cũng biết. Không hề có tác dụng gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ta đứng dậy, nâng tay, đánh từng luồng pháp ấn phức tạp và người Mộc Thanh Vũ.

Lui yêu cốt, dùng máu tươi dựng dục kết tinh tình yêu, kiệt tu vi!!

Làm xong tất cả, Phó Linh cúi đầu hôn khẽ lên trán Mộc Thanh Vũ, cười yếu ớt, nói khẽ: "Thanh Vũ ca ca chỉ có thể là của Linh Nhi, chỉ có thể là của Linh Nhi..." Sóng mắt lưu chuyển, âm ngoan cố chấp điên cuồng, lộ hết dữ tợn.

Thời tiết ẩm ướt bên ngoài tan đi, ông mặt trời ấm áp lên cao, hơi thở ấm áp tràn ngập muôn nơi.

Phượng Vũ uyển.

Từ khi Mộc Thanh Vũ đi, tinh thần Minh Thương Vũ vẫn luôn bất an, đứng ngồi không yên.

Thấy bộ dáng này của nàng, Mộc Thanh Liên mỉm cười nói có việc tìm Mộc Thanh Vũ, hỏi hàng có muốn đi cùng không.

Minh Thương Vũ nhận lời ngay lập tức, chân mày khẽ cau rốt cuộc cũng giãn ra, nở nụ cười duyên.

Thấy nàng cười, cảm nhận được vui sướng từ sâu trog nội tâm của nàng, trong lòng Mộc Thanh Liên khóc ra máu, kiên định giữa trán càng sâu, tay trong tay với nàng đi về phía Thanh Vũ uyển.

Yêu có thai kỳ, chỉ cần ba tháng đã có thể thành hình, đứa trẻ chào đời. Con chào đời thì yêu sẽ chết đi, hồn rơi vào bể khổ luân hồi, đời đời kiếp kiếp sa vào kiếp súc sinh, vĩnh viễn không thể xoay người.

Bước vào Thanh Vũ uyển, lúc nhìn thấy kết giới xung quanh, Mộc Thanh Liên dừng chân. Nhưng hắn không thể mở kết giới trước mặt Minh Thương Vũ ra được bởi vì hắn sợ, sợ bên trong sẽ có thay đổi bất ngờ nào đó. Ngay lúc hắn do dự, Minh Thương Vũ giục hắn vào nhanh, kết giới bỗng biến mất. Không chờ hai người bọn họ vào, liền thấy có một người đi ra từ bên trong.

Tóc tai tán loạn, kiều nhan đỏ ửng, quần áo cũng không chỉnh tề, là Phó Linh.

Thấy Phó Linh xuất hiện với dáng vẻ này, ánh mắt Minh Thương Vũ tối sầm lại.

Phó Linh cúi người thi lễ, hơi hồi hộp, rồi sau đó lui ra.

Thấy Phó Linh lui ra, Minh Thương Vũ đi đầu, bước vào trong phòng Mộc Thanh Vũ. Mộc Thanh Liên theo sát phía sau nhưng vẫn chậm hơn nàng một nhịp.

Lúc Minh Thương Vũ đi vào phòng thì thấy quần áo rơi đầy đất, còn có Mộc Thanh Vũ nghiêng người, nửa thân trên để trần thì nàng bước ra khỏi phòng không quay đầu lại, ra khỏi Thanh Vũ uyển.

Mộc Thanh Liên ngạc nhiên nhìn lướt qua cảnh tượng trong phòng, không nói gì, đuổi theo bóng dáng rời đi của Minh Thương Vũ. Đầy bụng nghi ngờ nhưng không biết giải thích thế nào.

Đè nén điên cuồng sâu trong đáy lòng, Minh Thương Vũ càng bước nhanh hơn về phía trước, trong đầu luôn dừng lại ở cảnh tượng nhìn thấy trong Thanh Vũ uyển. Càng sâu trong cơ thể có một giọng nói tà ác đang kêu réo, "Ngươi thấy chưa? Ngươi hiểu chưa? Ngươi chết tâm chưa? Hắn căn bản không đáng giá để ngươi yêu. Hắn chỉ là tiểu nhân đê tiện vô sỉ. Tất cả những mặt tốt đẹp của hắn chỉ là giả vờ. Hắn vẫn luôn khoác lên cái áo mỹ lệ để lửa ngươi, lừa mọi người. Ngươi là đồ ngốc, ngốc, ngốc nhất trên đời này! Ngốc, ngốc, ngốc!" Từng tiếng tà ác, từng lần đả kích nghiêm trọng vào lòng Minh Thương Vũ khiến thần chí nàng mơ hồ, mất đi lý trí, đánh mạnh vào một tảng đá ở chỗ không người, cho tới khi trên tay loang lổ vết máu, da thịt nát tươm nàng vẫn không ngừng.

Theo sát tới, Mộc Thanh Liên bỗng ôm chặt nàng từ phía sau, cúi xuống dịu dàng thì thầm bên tai nàng, từ từ trộn chú Thanh Tâm vào, lần lượt gọi tên của nàng, bình phục tinh thần lộn xộn của nàng.

Dưới sự cố gắng hết lòng của Mộc Thanh Vũ đển ngầm gọi lại tinh thần của mình, Minh Thương Vũ dần dần thả lỏng thân thể, lòng đang buộc chặt cũng từ từ trở lại bình thường, toàn thân vô lực dựa vào lòng Mộc Thanh Liên. Mắt phượng híp lại, vẻ mặt ảm đạm, cuối cùng, cả người nàng lâm vào bóng tối vô biên.

Ôm ngang lấy nàng, Mộc Thanh Liên từ từ đi về phía Phượng Vũ uyển. Vừa đi vừa khẽ gọi tên nàng, "Vũ Nhi, ngủ đi, tất cả đã có ta, tất cả đã có ta, Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi..." Từng tiếng quấn quýt tình cảm, từng tiếng mị hoặc, từng tiếng như nước chảy qua lòng người, ngưng thần, tĩnh hồn người.

Phó Linh rời đi rồi lại quay lại Thanh Vũ uyển, sột soạt mặc quần áo vào cho Mộc Thanh Vũ, sau đó thầm vận khí đánh thức hắn. Lúc thấy mắt hắn run lên, sắp tỉnh lại thì nàng nheo mắt, vẻ mặt mỏi mệt, đôi môi trắng bệch ghé vào mép giường, khóe mắt treo một giọt lệ trong suốt.

Một giấc chiêm bao tổn thương tình cảm, hồn phiêu đãng lại trở về, Mộc Thanh Vũ mở mắt ra, đáy mắt đen như hồ sâu khiến người ta không nhìn rõ cảm xúc, nhưng cũng là bi thương đến chết tâm, đau đến chết lặng. Lúc mắt hắn chuyển động thì thấy Phó Linh nằm sấp bên giường. Hắn vươn tay lau đi giọt lệ nơi trong veo nơi khóe mắt nàng.

Giả vờ như bị giật mình tỉnh giấc bởi cái vỗ về khe khẽ của hắn, mặt Phó Linh càng mệt mỏi hơn. Nhìn hắn, miệng mím lại, cái mũi thanh tú ửng đó, hơi nước trong mắt ngưng tụ thành từng hạt châu, khóc nức nở thành tiếng, vươn tay ôm eo hắn, ghé vào trước ngực hắn, khóc rống lên.

Vừa khóc vừa nghẹn ngào nói, "Thanh Vũ ca ca, sao chàng lại ngốc như thế? Sao lại ngốc như thế, hu hu hu hu..." Làm trò khóc lóc vô cùng thuần thục, khiến người nghe xúc động, khán giả thương tiếc.

Vươn tay vuốt tóc nàng, giọng Mộc Thanh Vũ hơi khàn khàn, hỏi: "Linh Nhi, Linh Nhi, đã xảy ra chuyện gì? Sao cơ thể của ta lại yếu ớt như thế?" Trí nhớ chỉ dừng lại ở khoảnh khắc ra khỏi Phượng Vũ uyển, căn bản hoàn toàn không nhớ được mọi chuyện xảy ra sau đó. Tinh khí yêu đan không còn, đan điền trống trơn, linh trí không còn, tu vi không thấy. Phát hiện này cũng không khiến Mộc Thanh Vũ giật mình mà chỉ hờ hững hỏi.

Nghe Mộc Thanh Vũ hỏi, Phó Linh càng khóc to hơn.

Đẩy nàng ra một chút, Mộc Thanh Vũ hỏi lại.

Phó Linh vừa khóc lóc vừa kêu, "Thanh Vũ ca ca, sao chàng lại ngốc như vậy, ngốc như vậy, hu hu..." Không trả lời câu hỏi của hắn mà là chất vấn từng tiếng một.

Buông bàn tay đang giữ vai nàng ra, Mộc Thanh Vũ dựa vào đầu giường, lại hỏi.

Cắn môi, bả vai Phó Linh rút lại, mãi cho tới khi cắn nát môi mới kiềm chế được tiếng khóc, nàng mở miệng, "Thanh Vũ ca ca, vì sao chàng muốn lui yêu cốt, dựng dục cốt nhục, chẳng lữ chàng không biết làm thế thì sẽ rơi vào đường súc sinh, vĩnh viễn không thể luân hồi làm người được sao?"

"Lui yêu cốt, dựng dục cốt nhục." Mộc Thanh Vũ cụp mắt, khẽ nhắc lại lời Phó Linh, trong lời nói không có tí xíu kinh ngạc nào. Tiềm thức cho là mình không cẩn thận nên không giữ được tâm trạng, làm ra quyết định như thế.

"Thanh Vũ ca ca, chàng trả lời ta đi. Vì sao chàng phải làm thế? Chẳng lẽ chàng không biết hậu quả của việc này a?" Vừa khóc vừa chất vấn.

"Linh Nhi, đi xuống đi. Ta muốn yên lặng một mình một chút." Mộc Thanh Vũ vẫn không ngẩng đầu lên, giọng cũng không chút phập phồng.

"Thanh Vũ ca ca." Phó Linh khóc kêu.

"Đi xuống đi." Nói ra mấy chữ, lạnh nhạt không gợn sóng.

Lưu luyến không rời liếc hắn một cái, Phó Linh từ từ đi ra ngoài. Trong chớp mắt xoay người, đáy mắt của nàng thoáng qua tia lạnh lẽo, nhưng chỉ chớp mắt sau đã khôi phục như thường, mang theo nước mắt.

Trong Thanh Vũ uyển nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ chỉ còn lại một mình Mộc Thanh Vũ.

Ngẩng đầu, đứng lên, xuống giường, Mộc Thanh Vũ từ từ đi tới trước cửa sổ, nhìn ra cây cối xanh mướt bên ngoài, cảm nhận gió mát quất vào mặt, trong mắt nổi lên nhu tình, tay phủ lên bụng, thì thào tự nói; "Nếu ý trời là như vậy thì ta sẽ thuận theo những gì hôm nay, giữ lại giọt máu này để nhớ tới tình yêu không hối hận của ta dành cho nàng." Nguyện lấy dịu dàng đối đãi, nguyện trả giá tất cả, không oán không hối hận!!

Một khi tình duyên lên, ý nghĩ yêu thương hạ xuống, không cần nàng và mình sớm chiều bên nhau, không cầu nàng cho mình danh phận, chỉ cầu nàng sống tốt, chỉ cầu nàng hạnh phúc vui vẻ, chỉ cầu nàng đừng coi thường tấm lòng của mình dành cho nàng, chỉ cầu nàng nhớ từng có một người yêu nàng sâu đậm như thế, là tất cả tiếng lòng của Mộc Thanh Vũ.

Nhưng chỉ một ý nghĩ nho nhỏ như thế lại khiến hắn trả giá tất cả, lại không được hồi đáp gì.

Là duyên? Là oán? Nhất thời không thể kết luận được.

/59

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status