Ở một góc hành lang khác, Lan Đình Phương đờ đẫn tựa vào trên tường. Khấu Gia Minh đi qua đứng kế bên anh.
Anh ta cũng mới vừa từ trong phòng ăn đó bước ra.
Khấu Gia Minh thật sự không ngờ mọi chuyện cuối cùng sẽ diễn biến thành như vậy. Cố Liên Hảo vậy mà lại kết hôn, Cố Liên Hảo hết lòng yêu Đình Phương thế nhưng lại đi kết hôn, còn cùng với một người đàn ông ưu tú như vậy.
Khấu Gia Minh lấy ra thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho Lan Đình Phương: "Muốn hút một điếu không?"
Lan Đình Phương không nhận, vẫn duy trì tư thế đó, nửa ngày sau, anh nói: "Không được, cô ấy không thích tôi hút thuốc. Mấy ngày trước tôi đã hỏi qua bác sĩ gia đình, ông ấy nói muốn có một em bé khỏe mạnh thì giai đoạn này nên cai thuốc, uống ít rượu. Tôi tính từ bỏ việc hút thuốc."
Càng nghe Khấu Gia Minh càng thấy xót xa. Anh ta đùa điếu thuốc trong tay, nghĩ nghĩ, chậm rãi nói ra: "Đình Phương, Liên Hảo đã kết hôn."
Trong hành lang im ắng, Khấu Gia Minh nghe thấy Lan Đình Phương đang cười, cười một cách thật thô thiển. Anh lướt qua trước mặt anh ta, đi vài bước lại dừng lại, không có quay đầu.
"Gia Minh, đó là kỹ xảo trêu đùa của Liên Hảo, đừng để cô ấy lừa!"
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại, thẳng lưng từng bước một đi xuống lầu.
Đến lúc này, Khấu Gia Minh rốt cuộc hiểu rõ, Lan Đình Phương yêu Cố Liên Hảo, so với mọi người, thậm chí so với sự tưởng tượng của Lan Đình Phương còn muốn sâu đậm hơn.
Phương Hữu Vi nửa đêm bị Boss đòi mạng gọi điện đánh thức, anh ta lại gọi cho người phụ trách của phòng nhân sự, phòng nhân sự lại gọi cho bộ phận hồ sơ, cứ như vậy bọn họ trở thành những kẻ xui xẻo bị gọi đến. Rạng sáng, họ xuất hiện tại văn phòng của Boss, đem tư liệu của anh chàng gần đây đang rất hot, Nguyên Anh Hùng, dâng đến trên bàn làm việc của anh.
Nửa giờ sau, trong văn phòng chỉ còn lại Phương Hữu Vi cùng Lan Đình Phương với gương mặt tối sầm.
Hồ sơ trên bàn khiến cho trong lòng Lan Đình Phương càng lúc càng trầm xuống. Ở trên phần xác nhận tình trạng hôn nhân của Nguyên Anh Hùng là dòng chữ vô cùng rõ ràng, đã kết hôn.
Một đêm này, Lan Đình Phương đều ngồi ở trước máy tính, anh đem những thông tin và bài báo viết về Nguyên Anh Hùng xem không bỏ sót bất cứ điều gì. Những tin tức này chưa từng đề cập về tình trạng kết hôn của Nguyên Anh Hùng. Một năm gần đây đều là những bài viết về tin đồn của anh ta cùng với rất nhiều minh tinh người mẫu.
Có bài báo viết Nguyên Anh Hùng đã có bạn gái cố định, cũng bởi vì bạn gái mà thay đổi triệt để. Còn có người dùng mạng trong đêm khuya chụp được Nguyên Anh Hùng cùng một người phụ nữ dừng xe tại trạm xăng dầu ở New Jersey. Bức ảnh duy nhất bị chụp được kia tuy rằng có phần mơ hồ, nhưng Lan Đình Phương chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra, người phụ nữ ngồi ở bên ghế phó lái kia chính là Cố Liên Hảo.
Đêm nay, Lan Đình Phương lần đầu tiên cảm thấy vận mệnh thật quá tàn khốc.
Bởi vì Boss trầm mặc, nên Phương Hữu Vi không dám phát ra âm thanh nào, chỉ sợ bản thân vừa mở miệng ra liền biến thành bia đỡ đạn.
Đi theo anh lâu như vậy, Lan Đình Phương cho tới bây giờ đều là tuổi trẻ thành thạo, trầm tĩnh, rất ít thấy anh biểu hiện giống như đêm nay.
Đêm nay Lan Đình Phương giống như một con thú dữ bị vây khốn.
Thời điểm mặt trời bắt đầu mọc, Phương Hữu Vi nhận từ trên tay Lan Đình Phương một tờ danh thiếp.
"Dựa theo địa chỉ này đi tìm một người, yêu cầu anh ta trong thời gian nhanh nhất điều tra tư liệu của Nguyên Anh Hùng bao gồm cả đời tư cá nhân của anh ta."
Cũng trong lúc này, tại một địa phương khác, Liên Hảo cau mày tỉnh lại. Tối hôm qua cô giống như một nhà giàu mới nổi, đem bình rượu giá trị xa xỉ cùng Nguyên Anh Hùng ở trong công viên uống hết.
Trong mơ màng, Liên Hảo nhớ bản thân lúc ấy luôn một mực nói chuyện, cuối cùng nói xong liền ngủ mất.
Hiện tại, cô đang nằm ở trên băng ghế trong công viên, đầu gác trên chân Nguyên Anh Hùng, trên người đắp áo khoác của anh.
Chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là bầu trời rộng lớn, Nguyên Anh Hùng ngay bên dưới bầu trời rộng lớn ấy đang cúi đầu nhìn cô.
Sáng sớm, có tiếng chim kêu ríu rít trên những cành cây, không gian yên tĩnh này khiến cho Liên Hảo vô cùng dễ chịu, cô nhắm hai mắt lại, mỉm cười, lúc mở mắt ra, khuôn mặt của Nguyên Anh Hùng gần trong gang tấc.
"Làm gì vậy?" Liên Hảo nhíu mày.
"Cố Liên Hảo, có đôi khi đầu óc của em thật đúng là quá chậm chạp. Làm thế nào mà lúc một người đàn ông muốn hôn em, em lại đi hỏi cái câu này? Đúng lý ra là em phải thuận thế ôm lấy cổ anh ta, sau đó dâng đôi môi đỏ mọng lên đón nhận." Nguyên Anh Hùng cũng nhíu mày.
Liên Hảo cầm lấy túi xách đập lên đầu anh một cái: "Lại miệng lưỡi trơn tru."
"Anh không có miệng lưỡi trơn tru." Nguyên Anh Hùng thật sự vô tội: "Vừa mới rồi anh thật sự muốn hôn em."
Thời điểm trời bắt đầu trở nên sáng rõ hơn, Liên Hảo nhìn phía trên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Nguyên Anh Hùng, xin lỗi vì đã kéo anh vào việc này."
Nguyên Anh Hùng đang đùa tóc của Liên Hảo, chất tóc của Liên Hảo rất tốt, sờ vô cùng mềm mượt, rõ ràng đã là phụ nữ ba mươi tuổi, nhưng chất tóc của cô tốt hơn rất nhiều so với những người phụ nữ cùng tuổi khác. Thời điểm mùa đông khi cô vừa mới tỉnh ngủ, sẽ thấy được những sợi tóc của cô vì tĩnh điện mà rối loạn dựng thẳng lên. Nguyên Anh Hùng cảm thấy thời điểm đó Liên Hảo vô cùng đáng yêu.
"Đều là vợ chồng già còn nói xin lỗi cái gì." Nguyên Anh Hùng bày ra bộ dạng hài hước mà anh đã học được trong một bộ phim để trêu cô.
Liên Hảo cầm lấy túi xách lại đập lên đầu Nguyên Anh Hùng một cái. Lúc cô muốn ngồi dậy thì bị anh ngăn lại, ngón tay anh đặt lên một huyệt vị trên sống mũi cô, nhẹ nhàng xoa. Liên Hảo thoải mái nhắm hai mắt lại.
"Thì ra Lan Đình Phương chính là tên đàn ông đã khiến cho em chịu nhiều đau khổ!" Lúc hỏi ra những lời này, Nguyên Anh Hùng cảm giác được mi tâm Cố Liên Hảo nhíu lại.
Nguyên Anh Hùng biết Cố Liên Hảo có một đoạn hôn nhân sáu năm, nhưng cô lại rất ít khi nhắc về chồng trước, không, phải nói là cô không bao giờ nhắc đến. Có một đoạn thời gian anh thật sự tò mò thử vài lần hỏi cô nhưng cô đều không dấu vết tránh được. Có một lần thật sự tránh cũng không thể tránh được, cô tức giận cảnh cáo anh, sau này không được nhắc đến cái người đàn ông đã khiến cô phải đau khổ kia nữa.
Chỉ là Nguyên Anh Hùng thật sự không ngờ cái người đàn ông khiến cô chịu nhiều đau khổ kia lại là Lan Đình Phương. Trong lòng anh cười khổ, trách không được anh cảm thấy mình cùng Lan Đình Phương có một loại từ trường kỳ quái, thì ra cái loại từ trường này đến từ chính cái tên Cố Liên Hảo.
"Liên Hảo! Em còn yêu anh ta không?"
Liên Hảo nâng tay lên, lấy cổ tay ngăn lại ánh nắng chiếu xuống mặt mình, tay kia thì đặt ở trên bụng.
"Yêu? Em dường như đã đem chữ yêu này quên mất, và cũng đã không thể có được cái cảm giác yêu này nữa. Nếu không phải bất đắc dĩ gặp lại anh ấy, em đã cho rằng Lan Đình Phương đã là chuyện của kiếp trước."
"Em nói cứ như một bà già vậy! Cố Liên Hảo, em vẫn còn là một con nhóc con thôi!"
Nguyên Anh Hùng không thích Liên Hảo dùng loại khẩu khí này nói chuyện. Anh hất cánh tay đang che mặt của Liên Hảo ra, vừa mới chạm đến, liền cảm giác được cô không ổn, anh không có ý định kéo tay cô ra nữa, đem áo khoác đang đắp trên người cô cẩn thận kéo lên.
Cố Liên Hảo, khiến Nguyên Anh Hùng đau lòng! Lan Đình Phương, khiến Nguyên Anh Hùng ghen tị!
"Về phần công việc, anh còn muốn tiếp tục sao? Nếu anh muốn rời đi em có thể nói với anh ấy giúp anh!" Liên Hảo nâng tay vuốt ve lên vùng sưng đỏ trên mặt của Nguyên Anh Hùng: "Lan Đình Phương cũng thật dã man, đem anh đánh thành như vậy. Anh Hùng, hay là chúng ta đi kiện anh ấy đi, để anh ấy đi vài ngày tù, em sẽ đứng ra làm nhân chứng cho anh."
"Cố Liên Hảo, em thật đúng là coi anh thành vật sở hữu của em!" Nguyên Anh Hùng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Thì anh đúng là vật sở hữu của em mà!" Liên Hảo làm bộ mặt nghiêm trang: "Dì Đại Thiến đã thật trịnh trọng đem tài sản vô cùng trân quý của dì ấy phó thác cho em!"
Sau khi mẹ cô rời đi nửa năm, dì Đại Thiến cũng mất, chết vì căn bệnh ung thư vú. Người phụ nữ yêu cái đẹp này luôn giả vờ quên rằng bản thân đang mắc căn bệnh ung thư vú, còn thật khẳng khái đưa ra đề nghị cùng Liên Hảo đến San Diego. Trong thời khắc cuối cùng ở bệnh viện của một địa phương ở San Diego, bà nắm lấy tay Liên Hảo, nói: "Liên Hảo, dì đem tài sản vô cùng trân quý của dì, Nguyên Anh Hùng, giao cho người mà dì tín nhiệm nhất là con, dì hy vọng con dùng phương thức của mình nói cho nó biết cuộc sống chân chính thật sự là như thế nào."
"Anh Hùng, anh có nhớ dì Đại Thiến không?" Khung cảnh buổi sáng như thế này khiến cho Liên Hảo có cảm giác cực kỳ giống với cảnh tượng của thiên đường. Không biết mẹ cô ở thiên đường có gặp được dì Đại Thiến hay không?
Nhẹ gật đầu, Nguyên Anh Hùng im lặng.
"Anh Hùng, em cũng nhớ mẹ em!" Liên Hảo một lần nữa nhắm hai mắt lại, mí mắt trong phút chốc trở nên rất nặng nề.
Nguyên Anh Hùng trở lại công ty liền nhận được một thông báo, trong nửa giờ sau phải lên máy bay đi Thái Lan. Theo như anh được biết thì ở tập sáu mươi mốt sẽ lấy Nam Dương làm bối cảnh cho tiết mục. Anh tranh thủ lúc còn ở sân bay gọi cho Liên Hảo dặn dò vài câu. Cuối cùng, cầm điện thoại, anh nói:
"Liên Hảo, chờ anh, anh nhất định sẽ mua cho em một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Đến lúc đó, chúng ta sẽ sống cùng nhau, cùng nhau ăn những loại rau do chính tay chúng ta trồng."
Kể từ khi hai mươi tuổi đến nay, Nguyên Anh Hùng rất ít khi nói với người khác những lời yêu thương như thế này, cho dù đối với đủ loại phụ nữ xinh đẹp khêu gợi, anh cũng chưa từng nói ra. Nhưng chỉ cần người đó là Cố Liên Hảo, Nguyên Anh Hùng cũng không bận tâm đến cái gọi là nguyên tắc.
Bên kia điện thoại là một trận trầm mặc, sau đó vẫn là ân cần dặn dò vài câu: "Nguyên Anh Hùng, ở bên ngoài nhớ chú ý một chút."
Nguyên Anh Hùng cười khổ, Cố Liên Hảo vẫn trước sau như một lựa chọn lảng tránh, người phụ nữ này cũng không phải là không hiểu, nhưng cô luôn cố tình làm như chính mình thật sự không hiểu gì.
Liên Hảo ở bên này chậm chạp buông điện thoại xuống, rũ ánh mắt, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Hai ngày sau Liên Hảo mang theo bọn trẻ của học viện tiếp tục hành trình chủ đề văn hóa. Bọn trẻ ở trại hè kết giao được rất nhiều bạn bè đến từ khắp nơi trên thế giới. Văn hóa cổ ở Bắc Kinh cùng với rất nhiều phong tục tập quán đặc sắc khiến cho bọn chúng vô cùng thích thú.
Trong hai ngày này Lan Đình Phương không hề đến tìm Liên Hảo. Viện trưởng Ngô hai ngày này đều đến tổng bộ Truyền thông Á Thái nhưng cũng không có nghe bà đặc biệt nói gì cả.
Liên Hảo trong đáy lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi thần kinh của Liên Hảo vừa mới buông lỏng xuống, hơn mười giờ đêm của ngày thứ ba, Liên Hảo nhận được một cuộc điện thoại đến từ Phòng Tổ Vọng.
"Cố Liên Hảo, nếu cô muốn nhìn thấy cái tên Lan Đình Phương ngày mai xuất hiện tại báo hình sự thì cũng không cần cô phải đến đây đâu." Phòng Tổ Vọng ở bên kia điện thoại hung hăng nói ra.
Liên Hảo lần thứ hai đi tới Phong Lâm Các. Vẫn là cảnh tượng xa hoa, vẫn là nhân viên bãi đậu xe với trang phục hoàng gia nhiệt tình tiếp đón. Tiểu Đao đứng ở trước cửa, khi nhìn thấy cô, anh ta dường như đã trút được gánh nặng.
"Cố tiểu thư, Lan tiên sinh uống say la hét phải gặp cô, bằng không sẽ đập phá quán." Tiểu Đao lắp bắp nói. Đêm nay, anh ta xem như lãnh hội được bộ dạng say khướt của Lan tiên sinh, thật sự là không dám để cho người khác thấy bộ dạng này của anh.
Lan Đình Phương uống say, còn la hét muốn gặp cô, bằng không sẽ đi đập phá quán? Đây là như thế nào? Lan Đình Phương cũng sẽ làm chuyện như vậy? Lúc này đây, Liên Hảo cảm thấy người mà Tiểu Đao đang nói hoàn toàn là một người khác.
Liên Hảo đi theo Tiểu Đao tiến vào bên trong thang máy cá nhân. Thang máy dừng ở lầu 7, Liên Hảo đi theo Tiểu Đao bước vào một căn phòng có ánh đèn nhu hòa, nhẹ nhàng đẩy ra bức rèm châu. Trong tiếng đinh đinh đang đang của bức rèm, Liên Hảo nhìn thấy Lan Đình Phương nửa tựa vào trên chiếc ghế bành mềm mại có kiểu dáng Ả Rập, nữ chủ nhân xinh đẹp của Phong Lâm Các ngồi ở bên cạnh, biểu cảm phức tạp nhìn anh.
Anh ta cũng mới vừa từ trong phòng ăn đó bước ra.
Khấu Gia Minh thật sự không ngờ mọi chuyện cuối cùng sẽ diễn biến thành như vậy. Cố Liên Hảo vậy mà lại kết hôn, Cố Liên Hảo hết lòng yêu Đình Phương thế nhưng lại đi kết hôn, còn cùng với một người đàn ông ưu tú như vậy.
Khấu Gia Minh lấy ra thuốc lá, rút ra một điếu đưa cho Lan Đình Phương: "Muốn hút một điếu không?"
Lan Đình Phương không nhận, vẫn duy trì tư thế đó, nửa ngày sau, anh nói: "Không được, cô ấy không thích tôi hút thuốc. Mấy ngày trước tôi đã hỏi qua bác sĩ gia đình, ông ấy nói muốn có một em bé khỏe mạnh thì giai đoạn này nên cai thuốc, uống ít rượu. Tôi tính từ bỏ việc hút thuốc."
Càng nghe Khấu Gia Minh càng thấy xót xa. Anh ta đùa điếu thuốc trong tay, nghĩ nghĩ, chậm rãi nói ra: "Đình Phương, Liên Hảo đã kết hôn."
Trong hành lang im ắng, Khấu Gia Minh nghe thấy Lan Đình Phương đang cười, cười một cách thật thô thiển. Anh lướt qua trước mặt anh ta, đi vài bước lại dừng lại, không có quay đầu.
"Gia Minh, đó là kỹ xảo trêu đùa của Liên Hảo, đừng để cô ấy lừa!"
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại, thẳng lưng từng bước một đi xuống lầu.
Đến lúc này, Khấu Gia Minh rốt cuộc hiểu rõ, Lan Đình Phương yêu Cố Liên Hảo, so với mọi người, thậm chí so với sự tưởng tượng của Lan Đình Phương còn muốn sâu đậm hơn.
Phương Hữu Vi nửa đêm bị Boss đòi mạng gọi điện đánh thức, anh ta lại gọi cho người phụ trách của phòng nhân sự, phòng nhân sự lại gọi cho bộ phận hồ sơ, cứ như vậy bọn họ trở thành những kẻ xui xẻo bị gọi đến. Rạng sáng, họ xuất hiện tại văn phòng của Boss, đem tư liệu của anh chàng gần đây đang rất hot, Nguyên Anh Hùng, dâng đến trên bàn làm việc của anh.
Nửa giờ sau, trong văn phòng chỉ còn lại Phương Hữu Vi cùng Lan Đình Phương với gương mặt tối sầm.
Hồ sơ trên bàn khiến cho trong lòng Lan Đình Phương càng lúc càng trầm xuống. Ở trên phần xác nhận tình trạng hôn nhân của Nguyên Anh Hùng là dòng chữ vô cùng rõ ràng, đã kết hôn.
Một đêm này, Lan Đình Phương đều ngồi ở trước máy tính, anh đem những thông tin và bài báo viết về Nguyên Anh Hùng xem không bỏ sót bất cứ điều gì. Những tin tức này chưa từng đề cập về tình trạng kết hôn của Nguyên Anh Hùng. Một năm gần đây đều là những bài viết về tin đồn của anh ta cùng với rất nhiều minh tinh người mẫu.
Có bài báo viết Nguyên Anh Hùng đã có bạn gái cố định, cũng bởi vì bạn gái mà thay đổi triệt để. Còn có người dùng mạng trong đêm khuya chụp được Nguyên Anh Hùng cùng một người phụ nữ dừng xe tại trạm xăng dầu ở New Jersey. Bức ảnh duy nhất bị chụp được kia tuy rằng có phần mơ hồ, nhưng Lan Đình Phương chỉ cần liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra, người phụ nữ ngồi ở bên ghế phó lái kia chính là Cố Liên Hảo.
Đêm nay, Lan Đình Phương lần đầu tiên cảm thấy vận mệnh thật quá tàn khốc.
Bởi vì Boss trầm mặc, nên Phương Hữu Vi không dám phát ra âm thanh nào, chỉ sợ bản thân vừa mở miệng ra liền biến thành bia đỡ đạn.
Đi theo anh lâu như vậy, Lan Đình Phương cho tới bây giờ đều là tuổi trẻ thành thạo, trầm tĩnh, rất ít thấy anh biểu hiện giống như đêm nay.
Đêm nay Lan Đình Phương giống như một con thú dữ bị vây khốn.
Thời điểm mặt trời bắt đầu mọc, Phương Hữu Vi nhận từ trên tay Lan Đình Phương một tờ danh thiếp.
"Dựa theo địa chỉ này đi tìm một người, yêu cầu anh ta trong thời gian nhanh nhất điều tra tư liệu của Nguyên Anh Hùng bao gồm cả đời tư cá nhân của anh ta."
Cũng trong lúc này, tại một địa phương khác, Liên Hảo cau mày tỉnh lại. Tối hôm qua cô giống như một nhà giàu mới nổi, đem bình rượu giá trị xa xỉ cùng Nguyên Anh Hùng ở trong công viên uống hết.
Trong mơ màng, Liên Hảo nhớ bản thân lúc ấy luôn một mực nói chuyện, cuối cùng nói xong liền ngủ mất.
Hiện tại, cô đang nằm ở trên băng ghế trong công viên, đầu gác trên chân Nguyên Anh Hùng, trên người đắp áo khoác của anh.
Chậm rãi mở mắt ra, trước mắt là bầu trời rộng lớn, Nguyên Anh Hùng ngay bên dưới bầu trời rộng lớn ấy đang cúi đầu nhìn cô.
Sáng sớm, có tiếng chim kêu ríu rít trên những cành cây, không gian yên tĩnh này khiến cho Liên Hảo vô cùng dễ chịu, cô nhắm hai mắt lại, mỉm cười, lúc mở mắt ra, khuôn mặt của Nguyên Anh Hùng gần trong gang tấc.
"Làm gì vậy?" Liên Hảo nhíu mày.
"Cố Liên Hảo, có đôi khi đầu óc của em thật đúng là quá chậm chạp. Làm thế nào mà lúc một người đàn ông muốn hôn em, em lại đi hỏi cái câu này? Đúng lý ra là em phải thuận thế ôm lấy cổ anh ta, sau đó dâng đôi môi đỏ mọng lên đón nhận." Nguyên Anh Hùng cũng nhíu mày.
Liên Hảo cầm lấy túi xách đập lên đầu anh một cái: "Lại miệng lưỡi trơn tru."
"Anh không có miệng lưỡi trơn tru." Nguyên Anh Hùng thật sự vô tội: "Vừa mới rồi anh thật sự muốn hôn em."
Thời điểm trời bắt đầu trở nên sáng rõ hơn, Liên Hảo nhìn phía trên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Nguyên Anh Hùng, xin lỗi vì đã kéo anh vào việc này."
Nguyên Anh Hùng đang đùa tóc của Liên Hảo, chất tóc của Liên Hảo rất tốt, sờ vô cùng mềm mượt, rõ ràng đã là phụ nữ ba mươi tuổi, nhưng chất tóc của cô tốt hơn rất nhiều so với những người phụ nữ cùng tuổi khác. Thời điểm mùa đông khi cô vừa mới tỉnh ngủ, sẽ thấy được những sợi tóc của cô vì tĩnh điện mà rối loạn dựng thẳng lên. Nguyên Anh Hùng cảm thấy thời điểm đó Liên Hảo vô cùng đáng yêu.
"Đều là vợ chồng già còn nói xin lỗi cái gì." Nguyên Anh Hùng bày ra bộ dạng hài hước mà anh đã học được trong một bộ phim để trêu cô.
Liên Hảo cầm lấy túi xách lại đập lên đầu Nguyên Anh Hùng một cái. Lúc cô muốn ngồi dậy thì bị anh ngăn lại, ngón tay anh đặt lên một huyệt vị trên sống mũi cô, nhẹ nhàng xoa. Liên Hảo thoải mái nhắm hai mắt lại.
"Thì ra Lan Đình Phương chính là tên đàn ông đã khiến cho em chịu nhiều đau khổ!" Lúc hỏi ra những lời này, Nguyên Anh Hùng cảm giác được mi tâm Cố Liên Hảo nhíu lại.
Nguyên Anh Hùng biết Cố Liên Hảo có một đoạn hôn nhân sáu năm, nhưng cô lại rất ít khi nhắc về chồng trước, không, phải nói là cô không bao giờ nhắc đến. Có một đoạn thời gian anh thật sự tò mò thử vài lần hỏi cô nhưng cô đều không dấu vết tránh được. Có một lần thật sự tránh cũng không thể tránh được, cô tức giận cảnh cáo anh, sau này không được nhắc đến cái người đàn ông đã khiến cô phải đau khổ kia nữa.
Chỉ là Nguyên Anh Hùng thật sự không ngờ cái người đàn ông khiến cô chịu nhiều đau khổ kia lại là Lan Đình Phương. Trong lòng anh cười khổ, trách không được anh cảm thấy mình cùng Lan Đình Phương có một loại từ trường kỳ quái, thì ra cái loại từ trường này đến từ chính cái tên Cố Liên Hảo.
"Liên Hảo! Em còn yêu anh ta không?"
Liên Hảo nâng tay lên, lấy cổ tay ngăn lại ánh nắng chiếu xuống mặt mình, tay kia thì đặt ở trên bụng.
"Yêu? Em dường như đã đem chữ yêu này quên mất, và cũng đã không thể có được cái cảm giác yêu này nữa. Nếu không phải bất đắc dĩ gặp lại anh ấy, em đã cho rằng Lan Đình Phương đã là chuyện của kiếp trước."
"Em nói cứ như một bà già vậy! Cố Liên Hảo, em vẫn còn là một con nhóc con thôi!"
Nguyên Anh Hùng không thích Liên Hảo dùng loại khẩu khí này nói chuyện. Anh hất cánh tay đang che mặt của Liên Hảo ra, vừa mới chạm đến, liền cảm giác được cô không ổn, anh không có ý định kéo tay cô ra nữa, đem áo khoác đang đắp trên người cô cẩn thận kéo lên.
Cố Liên Hảo, khiến Nguyên Anh Hùng đau lòng! Lan Đình Phương, khiến Nguyên Anh Hùng ghen tị!
"Về phần công việc, anh còn muốn tiếp tục sao? Nếu anh muốn rời đi em có thể nói với anh ấy giúp anh!" Liên Hảo nâng tay vuốt ve lên vùng sưng đỏ trên mặt của Nguyên Anh Hùng: "Lan Đình Phương cũng thật dã man, đem anh đánh thành như vậy. Anh Hùng, hay là chúng ta đi kiện anh ấy đi, để anh ấy đi vài ngày tù, em sẽ đứng ra làm nhân chứng cho anh."
"Cố Liên Hảo, em thật đúng là coi anh thành vật sở hữu của em!" Nguyên Anh Hùng bất đắc dĩ lắc đầu.
"Thì anh đúng là vật sở hữu của em mà!" Liên Hảo làm bộ mặt nghiêm trang: "Dì Đại Thiến đã thật trịnh trọng đem tài sản vô cùng trân quý của dì ấy phó thác cho em!"
Sau khi mẹ cô rời đi nửa năm, dì Đại Thiến cũng mất, chết vì căn bệnh ung thư vú. Người phụ nữ yêu cái đẹp này luôn giả vờ quên rằng bản thân đang mắc căn bệnh ung thư vú, còn thật khẳng khái đưa ra đề nghị cùng Liên Hảo đến San Diego. Trong thời khắc cuối cùng ở bệnh viện của một địa phương ở San Diego, bà nắm lấy tay Liên Hảo, nói: "Liên Hảo, dì đem tài sản vô cùng trân quý của dì, Nguyên Anh Hùng, giao cho người mà dì tín nhiệm nhất là con, dì hy vọng con dùng phương thức của mình nói cho nó biết cuộc sống chân chính thật sự là như thế nào."
"Anh Hùng, anh có nhớ dì Đại Thiến không?" Khung cảnh buổi sáng như thế này khiến cho Liên Hảo có cảm giác cực kỳ giống với cảnh tượng của thiên đường. Không biết mẹ cô ở thiên đường có gặp được dì Đại Thiến hay không?
Nhẹ gật đầu, Nguyên Anh Hùng im lặng.
"Anh Hùng, em cũng nhớ mẹ em!" Liên Hảo một lần nữa nhắm hai mắt lại, mí mắt trong phút chốc trở nên rất nặng nề.
Nguyên Anh Hùng trở lại công ty liền nhận được một thông báo, trong nửa giờ sau phải lên máy bay đi Thái Lan. Theo như anh được biết thì ở tập sáu mươi mốt sẽ lấy Nam Dương làm bối cảnh cho tiết mục. Anh tranh thủ lúc còn ở sân bay gọi cho Liên Hảo dặn dò vài câu. Cuối cùng, cầm điện thoại, anh nói:
"Liên Hảo, chờ anh, anh nhất định sẽ mua cho em một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Đến lúc đó, chúng ta sẽ sống cùng nhau, cùng nhau ăn những loại rau do chính tay chúng ta trồng."
Kể từ khi hai mươi tuổi đến nay, Nguyên Anh Hùng rất ít khi nói với người khác những lời yêu thương như thế này, cho dù đối với đủ loại phụ nữ xinh đẹp khêu gợi, anh cũng chưa từng nói ra. Nhưng chỉ cần người đó là Cố Liên Hảo, Nguyên Anh Hùng cũng không bận tâm đến cái gọi là nguyên tắc.
Bên kia điện thoại là một trận trầm mặc, sau đó vẫn là ân cần dặn dò vài câu: "Nguyên Anh Hùng, ở bên ngoài nhớ chú ý một chút."
Nguyên Anh Hùng cười khổ, Cố Liên Hảo vẫn trước sau như một lựa chọn lảng tránh, người phụ nữ này cũng không phải là không hiểu, nhưng cô luôn cố tình làm như chính mình thật sự không hiểu gì.
Liên Hảo ở bên này chậm chạp buông điện thoại xuống, rũ ánh mắt, nhẹ nhàng chạm vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Hai ngày sau Liên Hảo mang theo bọn trẻ của học viện tiếp tục hành trình chủ đề văn hóa. Bọn trẻ ở trại hè kết giao được rất nhiều bạn bè đến từ khắp nơi trên thế giới. Văn hóa cổ ở Bắc Kinh cùng với rất nhiều phong tục tập quán đặc sắc khiến cho bọn chúng vô cùng thích thú.
Trong hai ngày này Lan Đình Phương không hề đến tìm Liên Hảo. Viện trưởng Ngô hai ngày này đều đến tổng bộ Truyền thông Á Thái nhưng cũng không có nghe bà đặc biệt nói gì cả.
Liên Hảo trong đáy lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khi thần kinh của Liên Hảo vừa mới buông lỏng xuống, hơn mười giờ đêm của ngày thứ ba, Liên Hảo nhận được một cuộc điện thoại đến từ Phòng Tổ Vọng.
"Cố Liên Hảo, nếu cô muốn nhìn thấy cái tên Lan Đình Phương ngày mai xuất hiện tại báo hình sự thì cũng không cần cô phải đến đây đâu." Phòng Tổ Vọng ở bên kia điện thoại hung hăng nói ra.
Liên Hảo lần thứ hai đi tới Phong Lâm Các. Vẫn là cảnh tượng xa hoa, vẫn là nhân viên bãi đậu xe với trang phục hoàng gia nhiệt tình tiếp đón. Tiểu Đao đứng ở trước cửa, khi nhìn thấy cô, anh ta dường như đã trút được gánh nặng.
"Cố tiểu thư, Lan tiên sinh uống say la hét phải gặp cô, bằng không sẽ đập phá quán." Tiểu Đao lắp bắp nói. Đêm nay, anh ta xem như lãnh hội được bộ dạng say khướt của Lan tiên sinh, thật sự là không dám để cho người khác thấy bộ dạng này của anh.
Lan Đình Phương uống say, còn la hét muốn gặp cô, bằng không sẽ đi đập phá quán? Đây là như thế nào? Lan Đình Phương cũng sẽ làm chuyện như vậy? Lúc này đây, Liên Hảo cảm thấy người mà Tiểu Đao đang nói hoàn toàn là một người khác.
Liên Hảo đi theo Tiểu Đao tiến vào bên trong thang máy cá nhân. Thang máy dừng ở lầu 7, Liên Hảo đi theo Tiểu Đao bước vào một căn phòng có ánh đèn nhu hòa, nhẹ nhàng đẩy ra bức rèm châu. Trong tiếng đinh đinh đang đang của bức rèm, Liên Hảo nhìn thấy Lan Đình Phương nửa tựa vào trên chiếc ghế bành mềm mại có kiểu dáng Ả Rập, nữ chủ nhân xinh đẹp của Phong Lâm Các ngồi ở bên cạnh, biểu cảm phức tạp nhìn anh.
/102
|